Lang thang bước trên đường về, đã là 7 giờ tối, nhìn đường phố xung quanh làm trong lòng hắn cảm thấy thư thả, tiếng cười vui hạnh phúc.
Những đứa trẻ được cầm tay bố mẹ hồn nhiên chạy nhảy, những chiếc xe cút kít với những lời rao cho gian hàng của mình, những tiệm tạp hoá, những quán cà phê bình dân với ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cả con phố không đêm này.
Hắn không về nhà mà muốn được “đi chơi” thêm 1 chút nữa hắn muốn nhìn thấy những nụ cười già đời của các cụ già, nụ cười thẹn thùn của các cặp yêu nhau, nụ cười ấm áp của gia đình, nụ cười ngây thơ trong sáng của những đứa trẻ hồn nhiên.
Để cho hắn vì những cảm xúc này mà quên đi nỗi đau của mình, điều này có thành công không? Không biết, chẳng qua là do sự nhìn nhận của mỗi người. Trời cũng đã tối, đi rồi thì cũng phải về nghỉ ngơi để tiếp tục cho 1 chuyến đi khác, sự tuần hoàn ấy ai cũng điều phải làm, hắn cũng vậy đã đến lúc hắn phải về để còn chuẩn bị đi 1 chuyến đi gian khổ hơn.
Về tới nhà, hắn mệt mỏi quăng chiếc cặp rách nát xuống bàn, ngã người lên giường khô cứng, nhưng chuyện đó không quan trọng cho lắm hắn đã quen với cuộc sống này, khổ cực. Hắn hiện tại vẫn còn đang nhớ tới chuyện lúc sáng, bất giác hắn mỉm cười thầm cảm ơn cuộc đời thay vì oán trách, chúng có làm cái gì quá đáng đâu, cho hắn thời gian khổ cực nhưng vẫn cho hắn chổ ăn chổ ở, có thể tạm sống được và rồi có thể trở lại cuộc sống con người 1 cách bất ngờ như thế này, còn có được 1 cô bạn gái, à không theo hắn, nàng chắc cũng chỉ là người bạn xinh đẹp đúng nghĩa thôi, hắn cũng không quá mơ tưởng cao làm gì, nhưng tóm lại bây giờ cũng là hạnh phúc rồi còn gì.
Ọc….ọc…(âm thanh cơn đói)
Hắn thầm cười khổ sực nhớ là sáng giờ chưa ăn gì cả, thế là hắn bò dậy tìm gì đó để mà ăn, nhà hắn chả có gì cả, 1 cái nồi, 1 cái bếp cũ, 1 con dao, 1 thùng nước, nước nhà hắn coi như là có nhưng ít lắm đủ để uống thôi. Quay trở lại tìm kiếm thức ăn thì hiện tại đã có phát hiện lớn, sau khi khó khăn hắn tìm tới tìm lui phát hiện nhà chỉ còn đúng nữa gói mì thế là hắn ăn ngay cho thoả mãn cơn thèm.
Thực nhiều người có tình trạng khó khăn nhưng có thể không đến nỗi như thế, hắn mỗi ngày chỉ ăn nữa gói mì, lâu lâu thì được hàng xóm cho chén cháo hay cơm thiêu có bữa nhịn đói nguyên ngày, nhưng không vì thế mà làm hắn khó chịu, lúc 2 3 năm đầu khi bị đuổi hắn còn sông không bằng chết, nhưng đến bây giờ cơ thể cũng chịu chấp nhận cuộc sống này nên không còn khó chịu nữa, hắn có thể nhịn đói 2 3 ngày liên tục mà không vấn đề gì nếu hắn không làm gì quá lực, cơ thể hắn vì nhịn đói nên người gầy nhưng kì lạ không gầy như cây tăm, cộng với dáng thấp (1 m 65, hơi lùn. Cao quá giống tây) nhìn hắn khá cân đối.
8:30 tối. Hắn nằm trên giường nhớ lại ngày hôm nay rồi lại tủm tỉm cười một cách vô nghĩa. Thời gian trôi dần, hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ay, za….
Hắn đang mơ 1 giấc mơ thật đẹp rằng có 1 gia đình, hắn có vợ, có con, còn có cha mẹ của hắn nữa, họ đang sống yên bình trên thảm thảo nguyên xanh mướt, vài chú chó con đùa giỡn trước hiên nhà…thật yên bình, hạnh phúc là bao…
Bỗng nhiên trời đất tối thui, rồi tất cả bỗng nhiên biến mất đưa hắn vào không gian mờ ảo khá là tối nhưng kì lạ là hắn vẫn có thể hình thấy xung quanh khá rõ ràng. Cũng không quá ngạc nhiên cho lắm chẳng qua hơi bất ngờ 1 chút mà thôi, trong không gian ấy xuất hiện 1 giọng nói nhẹ nhành, thanh âm như dòng nước ngọt chảy vào tai.
Ngày hôm nay thế nào? Có vui không?
Ờ cũng được….àk mà nói gì thì nói nếu đưa tôi vào không gian này thì chí ít cũng phải nói tôi 1 cái chứ, làm kiểu này rụng tim mà chết ấy.
Xì….chết quánh luôn cũng được
T. Như mặt phồng lên, hai tay chống hông lè lưỡi ra, hai mắt nhắm tịt nói 1 cách hờn dỗi. Nhưng mà thấy nó đáng yêu làm sao.
Tại ta chỉ còn 1 chút sức mạnh, không thể cho ngươi vào 1 cái ào là được thôi đâu, phải có chút thời gian chứ.
Thì cũng phải nói ra 1 tiếng chứ, để còn chuẩn bị tinh thần. Đang mơ giấc mơ đẹp mà bị phá biết uổn lắm không.
Ơ. Ta hỏi ngươi chứ ngươi đang uống nước mà ta kêu ngươi nói chuyện thì ngươi có làm được không hả. Với lại giấc mơ của ngươi chính là tinh thần lực của ngươi mà tạo ra, mọi âm thanh từ thế lực tâm linh khác ở cùng cơ thể ngươi đều không thể nào vượt qua cả, thế thì làm cái gì mà thông báo cho ngươi được chứ.
Hắn căm nín, dụ gì chứ mấy cái dụ này hắn hoàn toàn ngu đần, chả biết con mẹ gì cả. Nếu như người trước mặt mình nói vậy thì nghe vậy thôi, ít nhiều gì người ta cũng từ đó mà ra thôi.
Sao? Sao im ru rồi. Bí văn nói với ta rồi hả. Ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
Đù… có luôn…
Hắn đơ, không còn gì để nói với bà này. Cứ ngờ là Như từ trển xuống nên không biết gì thế giới của hắn chứ? Không ngờ cái câu của tụi trẻ trâu mà bả cũng biết.
Có gì mà có, thật ra trước khi vào trong cơ thể ngươi ta đã xem xét nơi này trước rồi, từ phong tục, tập quán, cách nói chuyện, xưng hô, lịch sử địa lí,… vân vân…. Tất cả điều nằm trong đầu của ta
Đu….
Hắn quá bất ngờ trước bà chằn này, nhưng hắn không tin được.
Nhưng tôi không tin. Làm như thế nào để tôi tin chứ.?
Well, if you do not believe me then I will prove you ( tiếng anh: được nếu cậu không tin thì tôi sẽ chứng minh cho cậu xem)
Đù…
Ask me? (hỏi tôi đi chứ).
Okay, tôi hỏi cô cái gì vừa dài vừa cứng phần đầu có lông được đúc vào 2 mép thịt, thục ra thục vào 1 hồi ra bọt. Hơn nữa sau 1 lúc rút ra rồi trong 2 cái mép đó trào ra rất nhiều nước xen lẫn với bọt trắng. Trả lời.
Mặt hắn vểng lên, miệng nhếch lên cười đểu “để tôi xem cô trả lời thế nào”, hắn nghĩ nàng có thể chỉ biết mấy cái như lịch sử, địa lí, tôn giáo, tiếng nước ngoài,…thôi chứ không biết mấy cái mà tụi sửu nhi làm ra.
Dễ ẹt. Bàn chảy đánh răng chứ gì, vừa dài vừa cứng, ở đỉnh đầu có lông, rồi đưa vào miệng mà đánh, đánh xong rút ra rồi phun nước bọt ra chứ gì.
….
“Éo thể tin được” hắn ngáo ngơ, đầu còn chưa tiêu hoá hết lời nói của Như. Hắn hiện tại vẫn chưa tin được nàng có thể trả lời câu hỏi ấy.
Sao…. Sao im ru thế, giờ đã tin ta chưa, nếu chưa thì hãi hỏi cho ta câu nào khó khó cái coi. Dễ quá làm cho chị chưa kịp động não nữa là.
… ờk.. Ờ. được tôi hỏi bà. Cái gì vừa thon vừa dài khoảng 1 gang tay, nó tròn tròn, trên đỉnh đầu còn có cái lổ nhỏ, khi sử dụng thì phải cởi quần ra…còn phải lấy dung dịch quét qua 1 lần, khi đâm vào thì có tiếng rên, vào rồi thì có cái gì tiết ra, tiết ra 1 lúc rút ra, rút ra có máu sướng rân trong người….đó trả lời đi.
Hắn tự tin, khoanh tay cười ha hả. Còn T. Như thì làm bộ mặt suy nghĩ, ngón tay chỉ lên trán là như đã suy nghĩ rất nhiều để moi móc thông tin từ não ra…
Sao? Thế nào? Trả lời được không?
…..
Đáp lại chỉ là im lặng, làm hắn càng ngày càng láo lên tiếng chọc ngẹo Như. Nhưng không vì thế mà làm Như sao nhãng được.
Đâu trả lời nhanh đi chứ…làm gì mà lâu thế..không biết thì nói không biết thôi chứ có gì âu nào…đây cô trả lời không được thì… để..
Ak… Có rồi…
Đang dự định nói ra đáp án của mình thì bị tiếng la của Như làm giật cả mình. Hắn nhìn Như tỏ ra vẻ thâm sâu, cao thâm của bậc tiền bối trước tụi trẻ trâu..
Có.. Có gì.?
Đáp án chứ gì.
Vậy trả lời coi
Hắn không tin là Như có thể trả lời được câu hỏi của hắn, vì lí do rất đơn giản là cái này đều do hắn nghĩ ra hoàn toàn không có ở một nơi nào biết được câu hỏi giống mình
Dễ ẹt, ta biết câu này là ngươi bịa ra nhưng ta nói cho ngươi biết không những ta có thể nhớ toàn bộ lịch sử nơi đây mà ta ít nhất cũng có trí thông minh của riêng mình ta đủ khả năng tìm ra đáp án..
Nghe Như nói quá trời mà không thấy đáp án câu hỏi thì cũng tỏ ra hiếu kì có chút nóng vội.
Đâu trả lời nhanh đi…
Từ từ.. Không vội.. Không vội..
Như thì tỏ vẻ thần bí…bàn tay giơ ra ngón trỏ lắc qua lắc lại trước mặt của hắn, làm hắn đơ luôn. Không ngờ bà già 3 ngàn tuổi lại có thái độ của tụi sửu nhi bây giờ
Đáp án chín là….là…
Là. Gì?
Là cái kim tiêm. Phải hôk. Chích xong thường có máu, dài có nước hhaha.
Hắn thật không ngờ cái câu chế tào lao của hắn dành cho gái trước mặt chả hề hấn gì. Hắn tin rồi. Hắn đã tin sự việc không khoa học mà còn viễn tưởng này rồi.
Sao? Đã tin lời của ta chưa?
Cứ coi như là vậy đi..
Hihi
Hắn giờ cũng hiểu được cô gái trước mặt mình đôi chút, nhưng hắn vẫn cần hiểu rõ nhiều hơn hắn muốn khám phá ra nhiều hơn nữa chứ không phải là bao nhiêu.
Àk.. Này T. Như
Gì… àk. Ngon gê….
Cô lôi 1 đống đồ ăn này ở đâu vậy?
Đang dự định hỏi chuyện trọng đại thì thấy T. Như hai tay múa múa miệng đọc cái gì đó rồi bùm 1 cái 1 đống đồ ăn xuất hiện trước mặt, nàng ngồi xuống và..ăn ngon lành 1 cách vô tư…
Ở đâu ra thì kệ người ta, àk ngươi nhớ đó cái này của ta không phải của ngươi, ngươi mà dám động vào coi chừng ta thiếng ngươi. Cho làm thái giám.
Đù..
Thấy hắn mặt đù ra, nhớ lại câu hồi nãy nên T. Như nói tiếp
Hồi nãy ngươi dự định hỏi ta chuyện gì.
Àk cũng không có gì, tôi cũng chỉ có vài thắc mắc nên muốn hỏi cô thôi
Nghe Như nói vậy hắn liền trở nên nghiêm túc, ngồi xuống nhưng không có đụng chạm vào thức ăn của Như mặc dù hồi nãy chỉ ăn nữa gói mì tôm và cũng rất đói nhưng hắn sợ bị thiến.
Hỏi gì thì hỏi đi dù sao giờ này chắc cũng chỉ là 2 giờ sáng còn 3 tiếng nữa mà. Nhưng ngươi cũng phải hỏi nhanh nhanh đấy nhé. Trong đây tuy ngươi cảm giác thấy thời gian trôi bình thường nhưng thật chất trôi rất nhanh. Cũng mấy chốc là sáng rôi đấy.
Như vẫn vừa ăn vừa nói, tay nàng gắp lấy đồi ăn liên tục có mấy cái dùng đũa không được nàng chơi tay không luôn, dầu mỡ bôi đầy tay và miệng, đồ ăn cũng như thế mất dần mất dần. Làm hắn cảm thấy sợ tái cả mặt nhưng việc chính thì vẫn phải hỏi thôi
Được tôi chỉ hỏi vài câu thôi… Thứ nhất sao cô tìm được tôi vậy và biết chắc rằng tôi sẽ là anh hùng thế giới.
Như nghe xong thì ngừng công việc ăn của mình, tỏ vẻ suy nghĩ gì đó rất nhanh thì nàng tiếp tục ăn như hổ đói 3 năm.
Không phải ta tìm được ngươi mà ta cùng ngươi tới đây.
Tới đây?
Hắn nghe được 2 từ “ tới đây” thì cảm giác khó hiểu, chẳng lẻ hắn không phải là người của trái đất, là người của 1 hành tinh nào đó, 1 hành tinh mà nơi đó đầy rẫy những quyền lực…
Đúng vậy, nơi ngươi từng ở và cũng là quê hương của ngươi…Đại Lục Tinh Cầu
Đại Lục Tinh Cầu… Là quê hương của tôi sao?
Hắn cảm nhận được mình đang được khám phá ra một điều gì đó, 1 điều mà hắn khắc sâu vào tâm trí nhưng con đường mòn đi đến nơi lưu trữ những kí ức ấy lại bị những bọi cỏ cao che lấp, và hiện tại hắn đang cố sức tạo thành 1 con đường mới và dẹp những bụi cỏ cao vút đi… T. Như vừa ăn vừa giải thích sơ lược về chúng, nơi mà nàng đã gắn bó rất nhiều..
Chính xác, có thể bây giờ ngươi vẫn chưa nhớ ra nhưng rồi cũng tới lúc thôi ngươi cũng phải nhớ.
Nơi đó là nơi như thế nào?
Hắn trầm tư, suy nghĩ về Đại Lục Tinh Cầu ‘không ấn tượng’, hắn muốn biết thêm, nhiều hơn, nhiều hơn nữa… Như cũng không quá bất ngờ, nàng cũng tận tình giải đáp.
Nơi đó rất đẹp, có những cánh rừng xanh ngát, bầu không khí trong lành, những ngọn núi cao hùng vĩ, những con suối, dòng sông trong vắt, những đàn cá bơi lội tung tăng, những con đường, mái nhà mộc mạc, những đứa trẻ nô đùa trên nền thảm cỏ xanh,… Nơi đó thật sự rất đẹp, chứ không phải nơi này… Xì ô nhiễm quá trời, ta vốn dĩ cũng gần giống như hồn ma nhưng ta cũng cảm thấy khó chịu khi ở đây.
Như thông thả kể, đôi mắt long lanh nhìn lên khoảng không “đen tối” trên đầu, trên miệng có đôi lúc cười mỉm. Nhưng 1 thiên thần lại biến thành mấy đứa mới ngủ dậy, hai mắt nhìn hắn miệng xị xuống khi nhắc về môi trường ô nhiễm nơi đây.
Hắn nghe Như kể, hắn còn tưởng tượng được khung cảnh nơi ấy..cho tới khi Như nhận xét độ “sạch” của trái đất này thì mặt ngơ. Nhưng Như nói cũng có cái đúng, thật là nơi này quá ô nhiễm tất cả cũng chỉ vì con người thiếu ý thức thôi.
Đừng nói thế chứ. Dù gì tôi cũng ở đây 10 năm rồi. Nể tình chút đi.
Xí… Ô nhiễm thì ta nói ô nhiễm có gì sai đâu. Hơn nữa con người ở đây thật tệ, xả rác bừa bãi, làm mọi thủ đoạn chỉ vì lợi ích của mình.
Hắn nghe xong đứng vậy, không nói 1 lời nào đi ra 1 khoảng không rồi hét lớn.
Má… TRUYỆN SEX… cha nội
Hét xong rồi trở về chỗ ngồi tiếp tục cuộc đàm thoại như chưa hề có chuyện gì xãy ra.
Này giờ bỏ qua chuyện ô nhiễm đi, tôi có 1 thắc mắc muốn hỏi là cái “trí tuệ” mà cô nói có 1 không hai
Đúng
Như trả lời rất nhanh công thêm với động tác gật đầu tạo thêm phần chắc chắn. Hắn nghe vậy cũng tiếp tục hỏi
Vậy sao? Sao tôi thấy cái “trí tuệ” của cô còn hơn và khinh khủng khiếp hơn tôi rất nhiều
Ukm hỏi.hay đó..
Như lắng nghe câu hỏi, rồi trầm tư suy nghĩ gì đó 1 lác, nàng cũng giải thích cho hắn.
Cái của cậu là trí khôn bản năng của cậu, nói cách khác là khả năng tiềm ẩn của cậu, còn tôi có được thứ nhất là tôi sống lâu hơn cậu thứ hai…là tôi chết rồi…
Chết rồi? Có liên quan gì sao?
Bộ mặt có chút khó hiểu cộng với sự việc diễn ra khá nhanh nên độ tiếp thu hơi chậm.
Có chứ…1 con người bình thường còn sống họ có bộ não, còn ta chết đi bộ não của ta cũng không còn…
Là sao?
Hắn lại có bộ mặt khó hiểu tập hai, hắn cảm nhận được là ‘có gì đó cấn cấn ở đây’ mà lại không hiểu nó “cấn” chỗ nào. Còn Như giải thích cho hắn mà cứ nhìn bộ mặt ngu ngu của hắn mà phát nóng
‘ Kì lạ? Tại sao chứ? Lúc trước mình chỉ cần nói ngắn gọn vài chữ là hắn đã hiểu, rõ hơn đã là đằng khác nhưng tại sao tới bây giờ nhìn hắn sao ngu ngu thế, mình đã giải khai cái “trí tuệ” cho hắn rồi mà? Hắn giả bộ? Hay do hắn đã sống trong cảnh ngu lâu dốt bền quá lâu nên cho dù đã giải cái “trí tuệ” thì cũng chả thấm vào đâu, bắt buộc phải tập quen dần, có lẽ là vậy’
Sau lời suy nghĩ ấy Như cũng đã đoán đại khái được tình trạng bây giờ của người trước mặt nàng. Nên nàng phải vặn óc để tìm từ giải thích lại cho thằng “ngu” như hắn.