Chương 17: Sợ Hãi

+Thông báo nhẹ: cháp này em nghĩ sẽ không thích hợp cho mấy bác yêu chuộng truyện ngôn tềnh theo kiểu hoàn hảo, mà em nghĩ cái em viết cũng không có ác lắm hihi. Bữa nay xung nên viết luôn. Giờ nghĩ lại òi. Có thời gian viết thì đăng lun. Chứ không theo lịch nữa. Rắc rối lắm. Hết thông báo.

Ánh sáng dần xuyên qua cửa sổ…

Cơn gió nhẹ.. Làm lớp vải khẽ bay…

Ánh bình minh, mặt trời lên cao.. Như một hòn lửa xé tan mọi bóng đêm…

Chỉ cần như thế… Một tình yêu bắt đầu…

Hai con người nằm chung với nhau… Trên người không còn một mảnh vải…

Nhưng rồi….

….

“Không… Không.. Buôn anh ấy ra.. Tụi mày mau buôn anh ấy ra…” – Tiếng gào thét vang lên.. Âm thanh liên tục lan rộng rồi vang vọng lại…

“Haha.. ‘anh ấy’ sao? Haha chỉ qua 1 đêm mà tụi bây đã thân mật vậy sao? Có chăng mày và nó….? Má.. Mày đúng là con điếm mà.. NGỌC” – 1 giọng nói vang lên, một bóng hình chợt xuất hiện sau bóng trắng mờ ảo… Là Tuấn… hắn ta dẫm chân lên một bóng hình khác đang nằm dưới đất.. Người nàng yêu… Trần Không… Tuấn nhìn Không đang nằm thảm bại dưới đất miệng cười đắc thắng chế giễu hắn: “Không àk.. Má sao mày hên thế.. Một thằng súc vật như mày.. Lại có thể chơi con nhỏ này.. Nhưng mày ngu lắm.. Mày ngu vì dám đút con c-c vào l-n còn điếm này.. Chết con mẹ mày này.. ”

Tuấn vừa nói vừa dùng chân liên tục đạp thẳng vào mặt hắn.. Máu đỏ đã rơi.. Thấm ướt mái đầu của Không… Tuấn như vừa biến thành một con quỷ.. Liếc nhìn đàn em, ra hiệu…

Ào…

Tụi nó nhanh tay lấy một xô nước xối thẳng vào mặt hắn…

“Oặc.. Ạkc… ặc..” – Không dần tỉnh dậy, ho sặc sụa mắt mở lim dim như không thể nào mở được nữa… Hắn gượng ép bản thân rồi dậy.. Nhưng việc chưa thành thì bị một bàn chân quơ ngang.. Sút thẳng vào mặt hắn…

“Không…” – Ngọc la hét.. Nước mắt giàn rụa.. Chảy dài khi thấy hắn bay lăn lóc đập lưng vào một cái cột nhà… nàng rất muốn giúp hắn nhưng không được.. Cố vùng vẫy.. Bất lực khi nàng bị trói chặt vào cái ghế tựa… Xung quanh nàng lại có thêm 4, 5 thằng canh gác…

“Haha hét nữa đi.. La nữa đi..hah.. Tao thích lắm haha” – Tuấn phá lên cười như một con quỷ dữ… Trong đôi mắt hắn hiện rõ sát khí dày đặc… bước lại gần Không.. Từng bước.. Nắm tóc hắn dựng ngược lên… Máu từ đầu hắn chảy dài… làm ướt cả tay Tuấn… Nhưng điều đó cũng không làm Tuấn ngừng lại.. Kéo cái tóc Không lên cao.. Rồi cơ thể Không cũng được nhấc lên từ từ.. Tuấn lại cười giơ nắm đấm đập thẳng vào bụng hắn… 1 lần.. 2 lần.. 3 lần.. Liên tục… Những cú đấm như thế..

“Đừng mà.. Đừng.. hức…đánh nữa mà..” – Ngọc kêu gào.. Trong vô vọng.. Nhưng những lời nói của nàng cũng chỉ như một bản nhạc hay đối với Tuấn.. Càng nghe Tuấn càng đánh Không dữ dội.. Cuối cùng Không bất tỉnh… Tuấn lại ra hiệu cho đám đàn em…

Ào…

Không lại dần tỉnh dậy trong thân hình bấy máu… thở từng hơi mệt mỏi.. Hắn nhìn Tuấn.. Rồi nhìn nàng… Cố mở miệng nói gì đó.. Nhưng không thể.. Hay là nàng không nghe được… Nhưng có lẽ một người có thể nghe thấy…

“Haha.. Cấm tao đừng đụng vào Ngọc ák? Haha.. Giờ tao thích thì mày làm gì tao nè.. Mày đánh tao hả? Ngon thì mày lại đây đánh tao coi?” – Tuấn khinh bỉ.. Nhướng mày.. Ra vẻ khiêu khích.. Lại còn giơ tay ra, đẩy ngón giữa lên cao.. 4 ngón khép lại.. (Fucking sịt)

Không lại nhép môi nói cái gì đó.. Ngọc vẫn không thể nào nghe được.. Nhưng nhìn thái độ của Không có vẻ hắn rất giận…

“Haha.. Mày tức thì cũng bằng thừa.. Cũng đéo thể làm gì được tao.. Mà tao đánh mày nãy giờ cũng mệt, mày chỉ việc chịu đau rồi xỉu xem ra mày cũng phẻ chán..” – Tuấn tự dưng suy nghĩ gì đó.. Rồi lại nhếch môi mỉm cười.. Nhìn bộ dáng của hắn chẳng khác gì một con quỷ đang bài mưu độc cả… Rồi hắn bất giác nở nụ cười lớn, quay sang Không nắm tóc giựt ngược ra sau.. Mà nói to từng chữ: “Xem ra mày và con nhỏ đó đã làm điều đó với nhau.. Tình yêu phết nhỉ.. Hay là tao thêm vào đó 1 chút gia vị nhé.. Để rồi xem tình yêu của mày có thể chịu đựng tới đâu.. Haha”

“Không… các người định làm gì tôi? Không.. ” – Ngọc sợ hãi.. Khi nghe từng lời nói của Tuấn.. Trong lòng nàng bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi…

“Haha.. Yên tâm tụi tao sẽ không đánh hay giết mày đâu mà là làm cho mày sướng đến phát điên.. Haha anh em, tao biết tụi bây nãy giờ chịu đựng đủ rồi.. Con điếm đó tao giao cho tụi mày đó” – Tuấn mỉm cười độc ác.. Nói rồi bỏ đi.. Lại gần chiếc ghế ngồi có hai con “điếm” thật đang trần chuồn chờ hắn…

“Haha cô em.. Em có biết tụi anh đợi nãy giờ không hả.. Yên tâm anh sẽ cho em lên tới đỉnh” – Một thằng trong vô số thằng lên tiếng.. Tụi nó đưa tay sờ mó thân hình của Ngọc.. Vài thằng đã lột sạch quần áo của bản thân…

“Không… Mau tránh xa tôi ra..tôi xin các anh đấy.. Đừng chạm vào tôi” – Ngọc sợ hãi dâng trào.. Nước mắt liên tục rơi ướt hết cả mặt nàng… Nhưng nàng có cố nói thế nào đi nữa thì tụi khốn kiếp đó vẫn chạm vào nàng.. Vẫn sờ vào những chỗ nhạy cảm của nàng..

Rồi.. Chỉ trong tích tắc không biết vì sao, những cọng giây trói nàng biến mất nhưng kéo theo đó lại là bộ nàng đang mặc… Nàng đang loã thể trước những mắt của những tên dâm tặc.. Tụi nó nhào tới sờ mó.. Chạm vào nàng.. Vú nàng.. Cô bé của nàng.. Tụi nó bắt nàng cầm những con c-c của nó.. Bắt nàng bú nó.. Nàng bất lực.. Vùng vẫy không được.. Nàng chỉ biết bậm môi.. Hai chân khép lại che đi cô bé.. Nhưng 1 mình nàng sao chống lại cả chục thằng.. Tụi nó dang chân nàng ra.. Nhét vội vàng vào l-n nàng…

“Ahh.. Sướng thật đấy.. Tuy l-n em đã bị chơi rồi nhưng vẫn còn rất đã đấy.. Ah.. Sướng quá..” – thằng vừa nhét vào l-n nàng lên tiếng với con mắt phê pha như vừa mới hút cần.. Hông nó đẩy liên tục vào nàng.. Bất chấp nàng đau đớn.. Sự van xin của nàng trở thành vô nghĩa.. Hắn vẫn đẩy một cách mạnh bạo rồi bắn ra thẳng vào l-n nàng…

“Mày xong rồi thì đi mau.. Tới lượt của tao” – một thằng khác xô ngã thằnh đang phê khi vừa bắn thẳng vào l-n nàng…rồi xong vào tiếp tục nhét con c-c hắn vào l-n nàng…

“Đừng.. Mà.. Xin.. Đừng.. Mà..” – Ngọc liên tục van xin.. Cố gắng đẩy tụi này ra.. Nhưng không được.. L-n nàng vẫn hứng chịu.. Từng cú thúc đau rát của nhưng tên này.. Đến máu cũng chảy ra.. Đó không phải là máu trinh mà là cái l-n nàng đang dần có dấu hiệu rách đi…

“Mày im lặng cái coi con điếm.. Này.. Mau bú nó đi” – thằng khác cũng đang thèm được chịch nhưng vẫn chưa tới lược.. Đành nhét con c-c nó vào miệng nàng.. Không được hắn dùng tay mạnh bạo tách miệng nàng ra rồi nhét vào… tay hắn vẫn giữ đó, xem miệng nàng là cái l-n, hắn đẩy dương vật thật sâu vào tận cổ họng..ra vào liên tục.. Nó khiến nàng nghẹn đi.. Nhưng vẫn không thể thoát được cái con c-c dơ bẩn thỉu đó..

Đau đớn.. Nhục nhã.. Khi nàng bị chơi tập thể kiểu này lại trước người nàng yêu.. Nàng nhìn hắn.. Người con trai nàng yêu.. :“KHÔNG,em xin lỗi”… Nước mắt xoá nhoà.. Hình ảnh mờ đi…….

Rồi nàng mở mắt ra.. Nhìn trên bản thân nàng.. Tàn tạ.. Những vết dịch phủ đầy trên người nàng.. Mái tóc suôn mượt ngày nào lại rối bời.. Trên đó cũng có những dòng tinh khiến tóc nó dích lại với nhau.. Thân thể nàng nhữmg vết bầm tím thấy rõ.. Đôi gò hồng to tròn ngày nào.. Bây giờ nó sệ xuống.. Thâm tím những vết nhàu xé.. Hai đầu ti giờ không còn là chúng nữa.. Còn khu rừng và dòng suối.. Nó đã tan nát sau cơn lũ.. Cô bé nhỏ bé xinh đẹp giờ đây đã tím tái.. Vết rách máu chảy vẫn còn đó.. Cái lỗ hậu của nàng cũng rách cả ra.. Nó sưng lên thấy rõ.. Những dòng tinh trùng đặc sệt đầy trong l-n nàng lẫn lỗ hậu đấy.. Nó vẫn còn đang chảy ra.. Xung quanh nàng như một bãi chiến trường và nàng chính là nạn nhân…

Giờ đây không còn ai cả.. Chỉ còn nàng và một người nàng yêu.. Nàng nằm đấy mệt mỏi không thể nhấc được chân.. Hắn bước lại gần nàng…

“Anh…” – Ngọc rưng rưng nước mắt.. Gọi hắn..

“…” – Đáp lại chỉ là im lặng…

“Em.. Em xin lỗi vì em không còn là em trước kia nữa.. Em thật yếu đuối vì không bảo vệ chính mình lẫn anh.. Em quá.. Em..” – Nàng nói trong tiếng nấc.. Nhưng chưa được hết câu thì.. “Em đừng nói nữa.. Điều đó không phải lỗi của em.. Lỗi là tại bọn chúng” – hắn vẫn bình thản.. Nói một cách bình tĩnh. Trên gương mặt hắn.. Nàng không nhìn thấy được gì cả.. Đôi mắt, mũi.. Môi.. Nàng không thể nhìn ra…

“Anh… Như vậy là anh.. không… và sẽ ở bên c…” – Ngọc như hơi vui vì có gì đó an ủi.. Nhưng…

“Không.. Anh nghĩ anh sẽ không đủ để ở bên cạnh em.. Anh xin lỗi..” – hắn nói một cách vô hồn.. Rồi rời đi.. Đi xa dần…

“Anh.. Không.. Anh đừng đi mà.. Anh.. Hức..” – Ngọc nhận ra vấn đề đau đớn.. Cố gọi Không.. Thân hình nàng lết về phía hắn.. Đau đớn.. Từng cơn nhứt nó muốn xé cả não nàng… Nhưng nàng mặc kệ.. Cố lết về phía hắn..

“Anh.. Anh đừng đi mà.. Anh bỏ em rồi sao?.. Tại sao? Em xin lỗi anh rồi mà… Anh đừng rời xa em.. Anh đừng RỜI XA EM… MÀ… KHÔNG….” – nàng cố gọi tên hắn.. Cầu xin hắn.. Nàng lết từng chút về phía hắn.. Máu chảy ra.. Dấu vết hiện rõ trên khu nền trắng.. Rồi bất chợt cả bầu trời dần biến thành màu đỏ.. Phía xa nơi hắn bước đi chính là một nơi toàn lửa.. Cao ngất.. Hơi nóng lan toả đến tận nàng.. Nàng cố hét cho hắn nghe thấy: “Không… Anh ơi.. Đừng đi nữa.. Lửa.. Lửa cháy kìa.. Không..”

“…” – đáp lại nàng vẫn chỉ là im lặng.. Nó như một thứ vũ khí sắt bén đâm thật sâu vào trái tim nàng.. Nàng cố gọi hắn.. Nhưng hắn không hề quay lại.. Nàng cố lết về hắn.. Nhưng bóng hình hắn dần, mất dần sau cơn lửa.. Rồi phụt cháy.. Ánh lửa rực rỡ hơn.. Nước mắt nàng không còn chảy nữa.. Có chăng nàng khóc quá nhiều.. Rồi mọi thứ mờ dần.. Bầu trời trở thành màu đen.. Nhưng trong vô thức nàng vẫn gọi lấy tên hắn…

“Không.. Anh ơi đừng rời xa em mà.. Em yêu anh nhiều lắm.. Anh ơi.. Đừng.. Hãy ở cạnh bên em..anh ơi…”

“Ngọc.. Ngọc.. Êy.. Em.. Em tỉnh dậy đi.. Ngọc”

“Anh ơi.. Đừng xa em..”

“Ngọc.. Em dậy đi.. Anh sẽ không xa em đâu.. Anh luôn yêu em.. Và sẽ không bao giờ xa em đâu.. Ngọc..” – một giọng nói xuất hiện trong đầu nàng.. Lúc đầu khá nhỏ nhưng rồi cũng lớn dần lớn dần.. Chính là giọng nói đấy.. Không…

Nàng mở nhẹ đôi mắt mệt mỏi.. Nhìn xung quanh..

“Đây.. Đây là” – Ngọc giường như nhận ra nơi này.. Ánh nắng.. Trần nhà.. Bức màn.. Và cả một con người.. Nàng yêu.. Yêu rất nhiều..

“Là Không ư…” – Nàng dễ dàng nhận ra.. Con người ấy.. Nhìn lại bản thân.. Cơ thể nàng.. Nàng nhớ lại sự việc đêm qua.. Rồi nàng nhớ lại hình ảnh lúc nãy.. Trong mơ hồ…

“Em.. Em tỉnh.. Rồi.. Em có sao không?” – Giọng nói ấm áp..quan tâm ấy, giọng nói khiến nàng xao động ấy.. Không giống như lời vô hồn lúc nãy.. Đúng rồi… người yêu thật của nàng đây rồi, nét mặt ấy.. Ánh mắt.. Môi..nàng đều thấy rõ không giống với con người khi nãy… nàng mấp máy vài câu.. Sau khi nhận ra sự thật.. Rồi nàng rơi nhẹ hàng lệ, hạnh phúc… Bởi vì nó không giống như hình ảnh sợ hãi lúc nãy.. Nàng giơ tay ôm lấy người yêu..

“Thì ra.. Hồi nãy.. Tất cả chỉ là mơ…”