Một căn hầm tối tăm. Không gian này, nơi tia nắng mặt trời chiếu vào qua một cửa sổ nhỏ ở trên cao, được đánh dấu bởi các lồng tù sắp xếp thành hàng.
Trong căn phòng tương tự như nhà tù này, tôi nằm xuống để nghỉ ngơi.
Tôi chỉ nằm thôi, chẳng phải đang ngủ. Đó là vì tiếng ồn nào đó mà tôi không thể ngủ được.
Đó là tiếng ồn của một cô gái, cô gái ồn ào đó, cô ấy có thể rên nhỏ hơn một chút cũng được.
Âm thanh mà tôi nghe là giọng nữ, giọng ngọt ngào, quyến rũ, có lẽ để mua lấy niềm vui.
"Đây" là nơi mà những người cai ngục thông thường thích chọn những món đồ mà họ thích.
Không ai quan tâm, và ngay cả khi có người quan tâm thì cũng không ai động tay động chân. Tôi nhanh chóng thả chiếc chăn rách rưới, mảnh vải tràn đầy ve lên cơ thể.
Không lâu sau, những giọng nói phai dần và im lặng trở lại. Bình minh sắp ló dạng, nhưng tôi nên cố gắng ngủ càng nhiều càng tốt. Tôi nhắm mắt, tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi bình minh đến.
Tôi đã đến "đây" trước khi nhận biết điều gì đang xảy ra.
Khi tôi nhận ra, tôi đã ở đây rồi, tôi không biết tôi ở đâu trước khi đến đây, và cũng không biết làm sao tôi lại đến đây.
Tôi tự nói rằng tuổi của tôi là 13 hoặc 14, nhưng vẫn không biết chính xác. Theo những gì tôi nghe từ những người đã nuôi dưỡng tôi, họ nói rằng có thể tôi đã bị bán bởi cha mẹ, hoặc có thể bị một nhóm cướp bắt đi.
Nơi "đây" có thể được giải thích một cách rõ ràng.
Đây là nơi tập trung các chàng trai và cô gái, và những khách mờ ám thích tận hưởng bằng cách ôm họ hoặc buộc họ giết nhau. Tôi tỉnh giấc với tiếng chuông vang lên đầy thô kệch và nhảy dậy.
Điều duy nhất tôi cần chuẩn bị là cơ thể của mình. Hôm nay là một ngày khác mà tôi sẽ phải chiến đấu để sống sót.
Tôi rời khỏi căn phòng nhỏ, đi đến phòng ăn để ăn một tô súp giống như nôn mửa và chờ lệnh.
"Finny! Khách của mày đang đợi ở trên, nên mày nhanh chóng đi tắm!"
"Dora! Mày đồng hành với các quý cô! Mày được phép nhận tiền. Đừng để họ chơi ngươi miễn phí!"
"Aegir! Ngươi sẽ chiến đấu. Nhanh chóng chọn một vũ khí!"
Người cai ngục hét lên và đám trẻ ở đây tan tác ra khắp nơi.
Người gọi là Aegir này là tôi, đó là một cái tên xuất hiện từ một truyền thuyết nào đó. Tôi có cái tên này sau một trận đấu trước đó, khi tôi chém đối thủ của mình làm hai nửa từ đỉnh đầu đến giữa chân.
Tôi không thực sự quan tâm đến tên của những người khác, dẫu sao tất cả họ cũng sớm chết nên nhớ tên họ là vô ích.
Bộ mặt của người đàn ông đấu với tôi đã thay đổi khi anh ta được chỉ định là đối thủ của tôi.(dù tôi gọi anh ta là người đàn ông nhưng thật chất anh ta chỉ là một cậu bé chưa đến 15 tuổi)
Cuộc đấu ngắn gọn là một cuộc chiến cho đến chết, được theo dõi bởi các vị khách. Các vị khách đặt cược, hò hét cổ vũ, và cuối cùng thưởng thức màn trình diễn đáng sợ.
Không chỉ có các trận đấu một đấu một, mà còn có những trận đấu khác như đấu với động vật, hoặc tra tấn và giết chết những cô gái nhỏ một cách một chiều.
Lý do tại sao bộ mặt của đối thủ tôi đã thay đổi là vì tôi. Khác với những người khác, tôi hiếm khi được chọn bởi các vị khách. Tôi có cơ bắp và tôi không thấp, không phải loại người mà những kẻ mờ ám thích. Tôi cũng không có cách cư xử và sự quyến rũ để làm bạn với khách nữ.
Nhiệm vụ của tôi ở "nơi này" là chiến đấu, và khi đến với chiến đấu, thất bại có nghĩa là chết.
Những trận đấu mà tôi đã sống sót trong "nơi này" đã lên đến hơn 100 trận đấu. Họ đã cởi bỏ gông cùm và xiềng xích của tôi và gửi tôi đi chiến đấu. Vũ khí trong tay tôi là một thanh trường kiếm quen thuộc. Đó là một cây kiếm hai tay có hai lưỡi dài 1,2 mét và có lẽ nặng hơn 10 kg.
Nó trông rõ ràng không phù hợp với tôi, người mà không đạt đến cả 160 cm chiều cao, nhưng thanh kiếm đầy máu và mỡ này với lưỡi dao bị gãy là cách mà tôi đã sống sót cho đến bây giờ.
Vũ khí của đối thủ tôi là một thanh kiếm ngắn một tay dài 60 cm và một cái khiên da tròn. Dựa vào cách anh ta đặt tư thế và thực hiện những động tác đánh thử với kiếm, không phải là lần đầu tiên anh ta nắm thanh kiếm.
Tuy nhiên.
"Tựa như dụng cụ không đúng", tôi thì thầm trong đầu. Không cách nào một cái khiên da có thể phòng thủ trước cây kiếm hai tay của tôi. Cơ hội duy nhất để anh ta thắng là gây một cú đánh nhảy lên ngực tôi. Khiên chỉ làm cản trở chuyển động và tầm nhìn của anh ta.
Tất nhiên tôi không nói điều đó lên tiếng. Đối thủ đang làm cho việc giết anh ta trở nên dễ dàng hơn, theo ý muốn của mình.
Nơi này được gọi là 'Great Hall', dù không quá 20 người có thể vào cùng một lúc. Ở giữa đó có một [đấu trường] được bao quanh bằng hàng rào sắt. Xung quanh đó, có khoảng 10 ghế được đặt xuống để phục vụ khách ẩn danh, người đang vỗ tay và chế giễu.
Trong số đó có những người canh gác mang theo áo giáp và giáo, và chủ của "nơi này", một người đàn ông mập mạp trông giống như lợn.
Có ông ấy ở đây thì chắc chắn có một VIP trong số khách bí ẩn. Điều đó luôn xảy ra mỗi khi con lợn đó làm bất cứ điều gì ngoài việc hiếp dâm các cô gái, ăn uống hoặc đếm tiền.
Nhưng điều đó không liên quan gì tới tôi. Con lợn đó đang nói về sức mạnh của tôi và cách đối thủ của tôi sẽ đối mặt với tôi. Ông ta đang phóng đại những điều đó, nhưng với việc đó, mức cược được nâng lên, vì vậy tôi có thể cười vui.
Tôi chỉ đơn giản đối đầu với đối thủ của mình. Không có gì khó khăn ở đây. Nếu tôi thắng, tôi có thể trông chờ vào ngày mai, lúc mà tôi có thể ăn thoải mái. Nếu tôi thua, thì tôi sẽ chết ở đây, chẳng có gì khác.
Tôi đứng thủ thế, chân trái tiến lên và cây kiếm nằm trên vai phải của tôi. Đối thủ của tôi cũng đặt khiên và chỉa cây kiếm của anh ta vào tôi.
Vậy thì, hãy bắt đầu trận đấu. Liệu tôi sẽ giết, hay sẽ bị giết, chúng ta sẽ không biết cho đến khi kết thúc.
Vòng đặt cược cuối cùng đã kết thúc và lúc này hội trường lớn như thể trở nên căng thẳng. Đây là một trận đấu chân thực đến chết, nếu khách bí ẩn xem trận đấu này ở một nơi khác ngoài "nơi này", họ sẽ phải hy sinh mạng sống của mình.
Đối thủ của tôi cách tôi khoảng 3 mét nhưng tôi có thể nghe thấy hơi thở gấp của anh ta từ đây.
Nếu anh ta có hơi thở gấp như vậy trước khi đấu, anh ta hy vọng thắng bằng cách nào?
Tôi đánh giá tình hình một cách bình tĩnh, không căng thẳng cũng không chủ quan. Tôi không có bất kỳ khuyết điểm về thể chất nào có thể trở thành hạn chế cả. Tôi ở trong cùng tình trạng như thế đã trên hơn 100 trận đấu.
Vì vậy, tôi có thể thắng cuộc, nếu tôi thua vì một điều gì đó mà tôi không nghĩ tới hoặc không mong đợi xảy ra... tôi chỉ đơn giản là chết thôi.
GOOOOONG, tiếng cồng kêu u ám đánh dấu sự bắt đầu của trận chiến, cùng lúc đó đối thủ của tôi hét lên và lao tới tấn công tôi.
Anh ta lao với khiên trước ngực. Anh ta bước vào khoảng cách 3 mét trong nháy mắt, cố gắng đâm kiếm của mình, trước khi tôi với cây kiếm lớn chậm chạp của mình có thể phản ứng... nhưng trước đó, cây kiếm lớn của tôi đã quật anh ta ra xa, cùng với khiên của anh ta.
Vũ khí của anh ta chưa rời tay, nhưng anh ta vẫn bị hất tung sang một bên và lăn lộn 2-3 vòng. Khán giả bắt đầu sôi sục.
Đối thủ của tôi đứng dậy và nhìn tôi như đang nhìn thấy một điều không thể tin được, vì tôi không thực hiện bất kỳ động tác trước hoặc tương tự.
Không có mánh khóe gì, tôi chỉ nhanh đến mức có thể quẫy cây kiếm lớn của tôi trước khi anh ta kịp rút ra cây kiếm một tay của mình.
Đây là lý do tôi có thể sống sót cho đến bây giờ. Có vẻ như điều đó là kỳ lạ đối với một cậu bé cùng tuổi tôi có thể quẫy được một cây trường kiếm nặng 10 kg.
Tôi đối mặt với đối thủ của mình, vẫn không bị thương dù anh ta bị hất tung và tấn công. Tôi không có lý do để chờ anh ta lấy lại tư thế, anh ta giơ khiên lên với sự tuyệt vọng nhưng cây trường kiếm sắt dày của tôi đã cắt qua cánh tay và chân trái của anh ta cùng với khiên.
"Trận đấu kết thúc!" "Tôi đã mất 30 đồng!" "Đúng là Aegir!"
Trận đấu được quyết định với những tiếng reo hò vang lên. Trận đấu đã kết thúc, nhưng sự trình diễn chưa kết thúc. Đám đông cất giọng hò hét, mong đợi đòn chí mạng cuối cùng, giai điệu tang thương cho người bại trận.
Tôi không quan tâm đến việc tra tấn kẻ thua cuộc, nhưng anh ta không thể thoát khỏi cái chết. Do đó, như lời thương xót cuối cùng đối với một người đồng bọn chung bữa cơm, tôi sẽ cho anh ta cái chết nhanh chóng.
Cây kiếm lớn của tôi vung lên, chặt đứt cái đầu của đối thủ đang giãy giụa.
"Ôôô!!" "Làm tốt lắm!!" "Cái đầu bay mất rồi!!"
Trong tiếng hoan hô vang lên, tôi quay trở lại phòng chờ. Nhiệm vụ của tôi kết thúc ở đây. Sau đó, những người của chủ sẽ thu tiền cược và khách mời sẽ hân hoan trò chuyện trong khi xem máu và thi thể của những người đã sa chân.
Tuy nhiên, trên đường trở lại, tôi bị hai người canh gác cản đường. Họ đẩy tôi bằng một cái gậy ngọn giáo, thúc đẩy tôi quay trở lại.
Trong lúc đó, tôi có một suy nghĩ, nhưng câu trả lời đến ngay sau đó.
Sau các trận đấu một đấu một, thường xảy ra những tình huống như thế này, nơi tôi phải đối mặt với bầy sói hoang, hoặc phải chiến đấu 3 trận liên tiếp.
Như tôi đã dự đoán, một người đàn ông khác tiến vào khu vực có hàng rào. Gương mặt anh ta tràn đầy sự căm phẫn, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm tôi. Đó không phải chỉ là một trò chọc ghẹo đơn giản trước trận đấu.
Liệu anh ta có phải là người thân của người tôi vừa giết không? Tôi nghĩ đối thủ của tôi hôm nay là kẻ kém cỏi đáng ngờ, nhưng có vẻ đó chỉ là một âm mưu để kích động sự căm hận trong người đàn ông này bằng cách giết thân nhân của anh ta trước mắt.
"Đây rồi! Đối thủ tiếp theo là cựu hiệp sĩ tập sự Doyle! Có ai muốn đặt cược vào sự chiến thắng của người đàn ông này đang cháy bỏng sự căm hận trong lòng không!"
Khi tiền xu sau tiền xu được xếp chồng lên, người đồng đội 'Doyle' này không để mắt rời khỏi tôi. Tôi không có kiến thức về thế giới bên ngoài, nên tôi không biết hiệp sĩ tập sự có nghĩa là gì. Tuy nhiên, trong hơn 100 trận đấu của tôi, tôi biết về những người mang danh hiệu này, những người có thể vung kiếm nhanh chóng và chính xác.
Phía bên kia, Doyle cũng đang phân tích Aegir.
Anh ta vẫn còn là một cậu bé, nhưng anh ta đã chứng minh được rằng mình có thể sử dụng được thanh trường kiếm đó. Nếu tôi chịu một cú đánh trực tiếp từ nó, thì đừng nói là một thanh kiếm, thậm chí một tấm khiên sắt cũng không thể chống đỡ... «TN: tác giả thích chuyển góc nhìn đột ngột như vậy, hãy quen điều đó»
Tuy nhiên, anh ta không có bất kỳ một tấm khiên nào, nếu tôi có thể đâm anh ta một nhát, anh ta sẽ kết thúc chỉ sau một cú đánh! Tôi nhất định sẽ trả thù cho em trai của mình.
Kiếm của Doyle mỏng như một cây kiếm tiêu chuẩn. Nó không có tác dụng ngoài việc nhắm vào những khoảng trống trong áo giáp của đối thủ.
Nhưng ở đây, nơi các chiến binh chiến đấu gần như trần trụi, dù có vũ khí nào đi chăng nữa, nếu anh ta có thể đánh trúng các vị trí quan trọng thì đó sẽ là tử vong tức thì. Do đó, có lẽ rõ ràng rằng anh ta nhìn thấy một thanh kiếm nhẹ sẽ có lợi hơn so với một thanh sắt lớn như tảng đá.
Thanh kiếm của cậu bé đó là quá sức khi sử dụng chống lại một đối thủ không có áo giáp.
GOOOOONG
Ngay khi tiếng gong bắt đầu vang lên, tôi tiến lại với tư thế thấp và nhằm vào cổ của cậu bé với một đòn tấn công nhanh. Cậu bé lùi lại, tránh né chỉ với một khoảng cách rất nhỏ.
Trong khi rút lui, cậu bé nâng cây trường kiếm nặng của mình lên, buộc tôi cũng phải lùi lại.
Anh ta nhanh! Đó không phải là tốc độ của một người sử dụng cây trường kiếm!
Tôi đã mong đợi rằng anh ta sẽ tránh né, nhưng anh ta tránh né mà không có bất kỳ động tác dư thừa nào và phản công từ đó. Nếu may mắn, tôi đã lên kế hoạch phá vỡ tư thế của anh ta, nhưng nó đã thất bại.
Bởi vì kiếm đạo của anh ta chỉ đến từ việc chiến đấu ở đây, những động tác lực lưỡng của anh ta cũng tự học...
Trong trường hợp đó, tôi nên di chuyển xung quanh tay cầm mạnh của anh ta. Anh ta nên nhanh chóng quay kiếm và nếu mọi chuyện thuận lợi, bên hông của anh ta sẽ không được bảo vệ!!!!!???
Những kỳ vọng của tôi đã đúng và cậu bé ngay lập tức quay cây trường kiếm một tay sang phải.
Những gì tôi không mong đợi là tốc độ của anh ta. Sau khi anh ta quay cây trường kiếm nặng của mình trở lại, tôi đã mong đợi sẽ có đủ thời gian để né tránh và tiến hành một đòn đánh; đó là kế hoạch, nhưng tốc độ phản công của anh ta chính xác là tốc độ của một tiếng sấm.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ầm ĩ. Nếu tôi không buông tay khiên sớm, anh ta sẽ đánh và làm nứt mặt tôi.
Khiên bị nứt làm đôi, đập vào hàng rào và phát ra âm thanh kim loại vang dội.
Trái ngược với khuôn mặt sợ hãi của Doyle, khuôn mặt tôi tràn đầy sự bình tĩnh. Tôi đã nhìn thấy cú tấn công của anh ta hai lần, anh chàng này không nhanh, không làm phiền tôi.
Tôi nâng cây trường kiếm lên đầu và dừng lại. Dường như từ góc nhìn này, tư thế của tôi hoàn toàn không phòng ngự. Nhưng đây là một cái bẫy, một chiêu đánh mà tôi có thể chuẩn bị chính xác vì tôi có thể thấu hiểu những cú tấn công của anh ta.
Động thái tiếp theo sẽ quyết định trận đấu này.
Trong khi đó, Doyle nhìn thấy một cơ hội để chiến thắng.
Anh ta đang giữ cây trường kiếm trên đầu... Tôi nên nhảy vào... Không, nếu tôi nhảy vào sẽ bị anh ta đánh xuống và anh ta kéo theo, ngay cả khi tôi có thể giết anh ta. Vậy tôi phải làm cho anh ta đánh hụt trước.
Hai người cùng nghĩ trong một khoảnh khắc, Doyle nhảy vào, và chàng trai vung cây trường kiếm xuống để đánh và giết anh ta. Sau đó, như đã dự đoán, Doyle đột ngột dừng lại và lùi lại né tránh lưỡi kiếm.
Thwang, âm thanh lớn vang lên, một số khán giả kinh ngạc kêu lên, nhưng họ hầu như đều trong trạng thái mơ màng, chăm chú theo dõi, im lặng chờ kết quả trận đấu.
Tôi từ từ kéo lên cây trường kiếm đã vung xuống. Doyle đã bị cắt, chỉ sâu khoảng 10 cm, từ đầu xuống đến háng. Ruột của anh ta rủ xuống từ vết cắt, và anh ta chậm rãi ngã xuống. Trận đấu đã được quyết định bằng bước chân cuối cùng của tôi, bước chân mà Doyle nên tránh được chỉ với một khoảng cách mong manh, nhưng tôi đã phá tan điều đó bằng cách tiến thêm một bước.
Điều đó không phải là tôi đọc được chiến thuật của anh ta và tiến thêm về phía trước. Tôi chỉ đơn giản là [nhìn thấy anh ta cố né tránh] và tiến thêm một bước về phía trước.
Đây là lý do khác mà tôi đã giữ được mạng sống: [thị giác chuyển động].
Hôm nay, như thường lệ, tôi đã đánh bại một đối thủ và sống sót. Tôi không phải trải qua một thất bại trong mong đợi.
Chiến thắng và cảnh tượng đáng sợ đến đồng thời, và khán giả reo lên. Nhận được sự hoan hỷ và hài lòng của ông chủ trông hài , tôi quay trở lại phòng chờ.