Chương 83: Trong hang động

Trong khi bên trong hang quá nhỏ, lại ẩm mốc, nên cơ thể Weed trở nên nóng hơn và sốt cao.

Cái lạnh khắc nghiệt đã khiến cậu kiệt quệ.

Bạn đã mệt mỏi

Thể lực giảm 62%.

Bạn không thể sử dụng kỹ năng chiến đấu.

Do HP và thể lực giảm, bạn không thể di chuyển.

Bạn có thể bị chóng mặt.

Nếu không được điều trị đúng cách, bạn có thể chết.

Tại các tỉnh miền Bắc, thời tiết lạnh hơn rất nhiều so với lục địa miền Trung. Bốn ngày trong tuần sẽ có tuyết rơi, và có gió lạnh thổi rất mạnh.

Ở Thung lũng tử thần này thậm chí nó còn lạnh hơn nên thể lực của cậu giảm xuống rất thấp và cũng vì cậu tự ép bản thân mình di chuyển nhiều và cố chiến đấu.

Nhiệm vụ ở Thung lũng tử thần yêu cầu người chơi không chỉ chống lại lũ quái vật mạnh, mà còn phải chống chọi lại với thời tiết khắc nghiệt.

Thật quá khó để chịu đựng ngay cảvới điều kiện sức khỏe bình thường, nhưng kể từ lúc cậu nhiễm cái lạnh này, tình trạng của cậu đã trở nên tồi tệ hơn nhiều.

Bệnh ngày càng nặng hơn, và bây giờ cậu thậm chí không thể di chuyển được nữa.

Trán và lưng cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu không thể kiểm soát cho cơ thể ngừng run rẩy được.

'Mình sẽ lại chết nữa à.’

Weed muốn khóc.

Nó không giống như cậu chết vì chống lại quái vật, mà cậu sắp chết vì bị cảm lạnh đơn thuần!

Bình thường, ít nhất cậu cũng có thể khôi phục lại HP nhờ phép thuật thánh của Alveron.

Nếu HP được phục hồi, thì cơ hội thoát khỏi cái lạnh này sẽ lớn hơn.

Nhưng bây giờ, ngay cả điều đó cũng không thể nữa rồi.

"Khụ. Khụ."

Alveron đang ngồi co ro trong một góc, và ho.

Giống như Weed, cậu nhóc cũng bị nhiễm cái lạnh khủng khiếp này và đang trên bờ vực cái chết.

Ngay cả khi bạn là ứng cử viên cho vị giáo hoàng, thì cảm lạnh cũng không nể nang bạn.

‘Chắc sắp rồi, mình sẽ chết.'

Do HP và thể lực giảm, cậu không thể nhấc nổi một ngón tay.

Xung quanh họ chỉ toàn băng và tuyết.

Họ vẫn tìm thấy một hang động gần Thung lũng tử thần và trú ngụ ở đó, nhưng nó không thể chắn hết gió lùa vào hang.

Nếu họ phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt ở một nơi như vậy, thì họ không còn cách nào khác ngoài việc nằm chờ chết.

Vì đằng nào cơ thể bệnh tật của cậu cũng vẫn ở đây và sẽ bị đóng băng, thì dù có đăng xuất khỏi game cũng chẳng ích gì.

Có vẻ như chết là điều không thể tránh khỏi.

‘Mình đã quá bất cẩn.'

Dù hối hận rất nhiều, nhưng quá trễ rồi, cậu không thể quay trở về làm lại được nữa .

Cậu đã sử dụng hết tất cả các loại thảo dược dùng để chữa bệnh đem đi nấu nồi súp ở làng Morata.

'Bây giờ, mình thực sự bất lực.'

Weed nhắm mắt trầm ngâm.

Nền đá cũng lạnh tựa một phiến băng, và hơi lạnh phả ra từ khắp mọi nơi. Trong hoàn cảnh này, cái lạnh chỉ càng tồi tệ hơn.

Bàn tay và bàn chân đã không còn cảm giác. Cái chết đang đến gần.

'Tại sao mình lại bị bệnh cơ chứ.... sao lại thảm hại thế này.’

Nhắm mắt, cậu nhìn lại quá khứ đã qua.

Kể từ khi cậu còn nhỏ, đang cái tuổi ăn tuổi chơi, cậu đáng lẽ nên chơi đùa với bạn bè đồng trang lứa. Tuy nhiên, cậu đã phải làm việc, ở bất cứ chỗ nào và bất kỳ công việc gì, miễn là có tiền và họ chấp nhận sử dụng lao động dưới tuổi.

Để giúp bà ngoại mình, người đang bán rong tại chợ vỉa hè, mặc dù bà đã già.

Vì điều đó là bất hợp pháp, nên điều kiện làm việc rất tồi tệ, và cậu không bao giờ được nhận lương đúng thời hạn.

Tuy nhiên, bởi cậu đã làm việc cả các kỳ nghỉ và không ngủ, nên cậu dành dụm được một chút tiền.

Nhưng bây giờ cậu đang làm một công việc mà cậu chưa từng làm trước đây, và do bức ép bản thân quá nhiều, nên cơ thể cậu không thể chịu đựng được nữa.

"Mày là đồ yếu ớt! Mày làm như vậy có phải vì mày không muốn làm việc nữa đúng không?

"Nếu mày cứ thế này, thì mày nên cút xéo ngay bây giờ!"

Ông chủ, người đã không trả lương cho cậu trong 3 tuần, hét vào mặt cậu.

Ngay cả khi cậu đang đổ mồ hôi và lên cơn sốt, quầng thâm xuất hiện xung quanh mắt, nhưng ông chủ không thừa nhận rằng Hyun đã bị bệnh.

Hồi đó cậu không được ăn nhiều, vì vậy thể lực của cậu không được tốt, nên cậu luôn bị mắng mỏ.

Những nhân viên khác cũng thế, mắng cậu bất cứ khi nào cậu làm sai, dù lớn hay nhỏ.

"Đồ vô dụng."

"Tại sao chúng ta lại thuê một đứa đần độn như nó nhỉ?"

"Tốt hơn là mày không nên ở đây. Mày chỉ gây ra rắc rối thôi."

"Thằng rác rưởi! Bởi vì mày, mà chúng tao phải làm việc nhiều hơn trước.”

Cậu chỉ muốn đi ăn cắp hoặc làm một việc gì đó thay vì làm việc ở đây.

Cậu đã chịu đựng vô số những lời nạt nộ chửi bới.

Vào ngày hôm đó, cậu muốn đứng lên và làm việc nếu được, nhưng cơ thể cậu không thể di chuyển.

Tuy nhiên không một ai lo lắng cho cậu, họ cũng không đưa cậu đến bệnh viện. Lúc đó, cậu chỉ biết cuộn tròn và khóc trong một góc tối mà không ai biết.

Nỗi đau cào xé.

Sau ngày hôm đó, cậu ghét nhất là bị bệnh.

Một người luôn phải chăm lo cho em gái mình, bị bệnh là một điều xa xỉ không thể tin được.

Cậu chỉ có thể cảm thấy buồn và tủi thân mỗi khi nỗi đau ập đến.

"Định mệnh."

Weed cảm giác như nước mắt cậu đang chảy ra.

‘Mình thật hèn yếu tựa như giọt nước mắt này. Mình sẽ không bao giờ khóc.'

Cậu nghiến răng và chịu đựng. Lần này cơn đau không kéo dài lắm.

Cơ thể cậu yếu dần đi và thanh HP của cậu vẫn đang tụt.

Cậu vẫn còn sống đến bây giờ là do chỉ số Endurance của cậu khá cao, nhưng sớm thôi, cậu sẽ chết.

Cậu chỉ cần chờ tí nữa, chờ hấp hối rồi chết hẳn.

Tuy nhiên, chết không phải là hết.

Ngay lập tức, một skill đặc biệt đã được kích hoạt - Blood Necromancer.

Hồi sinh thành Undead.

Theo cấp độ của cậu và tinh thông kỹ năng, cậu sẽ sống lại giống như Undead. Trở thành một Undead Soldier – người sử dụng ma thuật hắc ám và sức mạnh thần chết.

Khi cậu chết, ít nhất bệnh cảm lạnh của cậu sẽ biến mất.

‘Mình sẽ phải cày level và nâng kỹ năng sau khi nó tụt. Thời gian tới, mình sẽ điên cuồng chiến đấu.’

Với đôi mắt nhắm nghiền, cậu chờ đợi cái chết.

Nếu không đi săn, cậu cũng dành thời gian để điêu khắc, đây là lần đầu tiên cậu nằm nghỉ ngơi thoải mái như thế này.

Lúc dừng chân nghỉ sau khi chiến đấu, mục đích là để hồi HP và thể lực, nhưng cậu không ngơi chân ngơi tay, cậu lại còn bắt tay vào đục đẽo các bức tượng.

Lý do Weed phát triển mạnh mẽ như vậy là nhờ sự tập trung và nỗ lực không biết mệt mỏi.

Nhưng một lúc lâu sau, cậu vẫn chưa chết.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?"

Weed mở ti hí một mắt ra.

Toàn thân cậu đau nhói và cậu nhanh chóng mở cả 2 mắt để kiểm tra tình hình.

Bây giờ cậu đã hiểu được tại sao lại như thế!

Seoyoon!

Cô đã đi đâu đó và giờ quay lại với một bó củi lớn.

‘Không dễ gì có thể kiếm được từng đó ......’

Xung quanh đây, không có nhiều củi - thứ dùng để đốt lửa.

Để lấy củi, cô phải vượt qua những trận bão tuyết và đi rất xa.

Seoyoon xếp chồng củi lên nhau và nhóm lửa.

Khi không khí xung quanh ấm dần lên, Weed có thể cảm nhận một chút hơi ấm thấm vào da thịt.

Seoyoon lấy ra lon sắt nhỏ.

Nó đã biến thành màu đen vì cô thường xuyên dùng nó để nấu.

Nó được bán với giá 4 Đồng, trong những cửa hàng thông thường, nhưng nó có thể rơi ra khi đi săn cáo gần pháo đài.

Đó là thứ mà không newbie nào sử dụng.

Seoyoon liếc nhìn Weed như thể cô đang bối rối vì lấy ra cái lon sắt mà không biết phải làm gì.

Weed lại nhắm mắt.

Bởi cậu bị chóng mặt khi nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng.

'Khát quá'.

Weed đang rất khát và chịu nhiều đau đớn khác. Khát là do nhiệt đốt cháy của ngọn lửa ảnh hưởng đến cơ thể.

Nhưng ngay sau đó, một cái gì đó chạm vào môi cậu.

'Cái gì vậy?'

Nó tỏa ra một mùi hương lạ.

Weed mở miệng.

Sau đó, một cái gì đó nhỏ giọt vào miệng cậu từng chút một.

Đó là cháo.

Sử dụng kỹ năng nấu ăn vốn có của cô, Seoyoon đã nấu ‘cháo hành’ cho Weed ăn.

Nhưng vấn đề là cháo này vô cùng mặn và cay!

'Đừng cho tôi ăn thứ đó!'

Weed gào lên trong đầu.

Cô đã cho cậu ăn món cháo ‘ngon’ nhất có thể, và hình như cô không nếm! Vả lại, cháo còn có mùi tanh.

Weed có thể đoán được cô đã dùng nguyên liệu gì để nấu.

'Cô ấy đã cho cá Smelt ( cá ốtme ) vào đó.'

Seoyoon đã bỏ gạo vào nước cùng với cá Smelt để nấu.

Cô cố gắng ninh nhừ cá và gạo để thành món cháo, nhưng vì không làm sạch cá đúng cách, nên mùi tanh đọng lại rất nặng.

Gạo đã được nấu nhưng vẫn sậm sật, tạo ra một món ăn khủng khiếp.

Seoyoon đang ép Weed ăn cháo...!

"Urgh!''

Ngay cả khi Weed đã khép miệng, Seoyoon vẫn cậy miệng cậu ra và nhét cháo vào.

Nếu cậu có đủ sức để nói chuyện, thì cậu sẽ bắt cô dừng lại.

Nhưng Weed bất lực rồi, sức đâu ra nữa, nên cậu không mở miệng nói nổi lời nào.

Sau khi ăn từng chút một, cơn đói của cậu đã biến mất.

Đó là một bữa ăn tra tấn, nhưng dạ dày dù sao cũng được thỏa mãn.

Tuy nhiên Seoyoon không chỉ dừng lại ở việc cho cậu ăn.

Bỗng Weed nhận ra.

'Cô ta đúng là sát nhân!’

Suốt quãng đường, ngoan ngoãn nghe lời cậu rồi cư xử ân cần dịu dàng hóa ra chỉ là diễn kịch.

'Cô ấy đang tìm kiếm cơ hội! Cô ấy đã lên kế hoạch tra tấn mình bằng cách này trong khi mình không còn sức để chống lại.' Weed suy nghĩ.

Cậu có thể làm gì khác, cậu đành ngậm ngùi chấp nhận tình hình.

Trong tình huống khả năng tự vệ của cậu bằng 0, cậu chỉ còn cách chịu đựng sự bạo hành của Seoyoon.

Cô đang giữ bát cháo và đút cho cậu ăn, hết thìa này đến thìa khác!

Một mối nguy hiểm đang tiếp cận Weed.

‘Hãy để tôi chết ... tôi chỉ muốn chết thôi. Chết là được giải thoát.'

Weed ước gì mình có thể chết ngay bây giờ. Cậu ghét bị sốt và chóng mặt. Nếu cậu sống lại như Undead, lv và lv kỹ năng của cậu sẽ giảm, nhưng ít nhất cậu được thoải mái hơn.

Mà thậm chí nếu cậu muốn chết, cậu cũng không thể.

'Ai đó hãy giết tôi đi’

Má Weed phồng đầy cháo.

Seoyoon đã cho cậu ăn 150 muỗng cháo. Nó tương đương với bốn bát đầy!

Cô cho cậu ăn để cậu đỡ đói, nhưng đến thời điểm này, bụng cậu sắp vỡ ra vì ăn quá nhiều.

Khi đã ăn đủ no, mọi người sẽ không muốn ăn nữa, nhưng cô ép cậu ăn tiếp. Không ai có thể hiểu được đây là một cơn ác mộng dã man đến thế nào.

Từng bước. Từng bước. Từng bước.

Cậu nghe thấy tiếng Seoyoon đi về phía Alveron.

Bởi vì sốt, nên cậu cảm thấy chóng mặt, nhưng cậu vẫn có thể nghe được âm thanh rõ mồn một.

Vì đó là âm thanh của ‘con quỷ cái’ đã tra tấn cậu, cậu không thể giúp đỡ Alveron, đành nằm nghe.

Weed cầu nguyện.

'Amen. Alveron, em lại phải chịu cực khổ giống anh rồi.'

Ngay cả trong tình huống như vậy, bất hạnh của người khác vẫn là hạnh phúc của Weed.

Ti hí một chút, cậu nhìn Seoyoon đút cháo cho Alveron.

Cô cẩn thận đút cho Alveron ăn.

Weed rùng mình.

‘Thật tàn nhẫn. Cô ấy là một con quỷ đội lốt người.'

Từ việc nỗ lực không làm vãi một giọt cháo nào và phải ăn hết, Weed thấy thật dã man.

Cái cách Seoyoon đưa tay gợi cho Weed nhớ lại kí ức kinh hoàng khi tay cô ân cần đút cháo như đút thuốc độc.

Tuy nhiên, Alveron không mất nhiều thời gian để ăn hết chỗ đó.

Cô thổi nhẹ để làm nguội bát cháo khi cô đút cho Weed ăn, nhưng với Alveron cô không làm thế.

Và lượng cháo cũng không còn nhiều. Weed đã ăn hết gần hai phần ba số cháo trong lon, vì vậy cậu nhóc ấy chỉ phải ăn ít thôi.

Weed nghĩ.

‘Vậy, đó chính là mục đích chính của cô ta. Cô ta muốn tra tấn mình nhiều hơn.’

Mặc dù đã ăn một ít cháo, nhưng cậu vẫn không đủ sức. Bệnh sốt và chóng mặt của cậu trở nên tồi tệ hơn.

Nó còn tệ hơn cả bệnh cúm. Nó làm mất đi khả năng di chuyển.

Nếu cậu rơi vào một nơi đầy rẫy quái vật, cậu sẽ chết ngay không kịp ngáp, trớ trêu là cậu lại đi chui vô cái hang này, nên bây giờ có muốn chết cũng không được.

HP của cậu hồi được một ít vì cậu đã ăn no, nhưng chẳng khác nào tiếp sức cho cái lời nguyền cảm lạnh này kéo dài thêm, chẳng đỡ mà còn tệ hơn.

Do tình trạng nghiêm trọng của mình, Weed nhắm mắt lại, không thể chịu đựng được nữa.

‘Ừ, không có gì buồn hơn là bị bệnh.’

Khi cậu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi, và chìm dần vào giấc ngủ.

Với ý nghĩ rằng cậu sẽ chết nên cậu cảm thấy thoải mái.

Vì cậu không thể làm bất cứ điều gì, nên cậu thả lỏng người và ngủ thiếp đi.

Nếu cậu muốn, cậu có thể ngủ ở Royal Road.

Đã có rất nhiều người từng ngủ ở một nơi có phong cảnh tuyệt vời, nghe tiếng chim hót líu lo.

Thực tế ảo có nhiều công dụng, nhưng đây là lần đầu tiên Weed chìm vào giấc ngủ.

Vì cậu luôn luôn có một cái gì đó để làm, nên cậu nghĩ rằng giấc ngủ là một sự lãng phí.

Nhưng đó là lý do tại sao cậu đã mơ một giấc mơ thật ngọt ngào; một giấc mơ mà ai cũng muốn mơ mãi, không muốn tỉnh dậy.

Có người đang chăm sóc bệnh nhân Weed.

Cô làm tan tuyết để lấy nước, rồi đặt một miếng vải ẩm lên trán cậu.

Khi Weed thức dậy sau một thời gian bị sốt, cậu cảm nhận có ai đó đã chăm sóc mình.

Mặc dù cậu gần như chạm vào cánh cửa địa ngục, cậu đã không chết. Một người nào đấy đã chăm sóc Weed như người mẹ chăm sóc đứa con của mình.

Đó là người phụ nữ đẹp nhất cũng là người phụ nữ độc ác nhất. Người đó chính là Seoyoon.


Khi Yurin nghe Balon yêu cầu, cô cảm thấy hạnh phúc.

‘Vậy, đây chính là nhiệm vụ!'

Sau khi xây dựng các mối quan hệ, cô đã nhận được một nhiệm vụ.

Mặc dù phần thưởng không nhiều, nhưng Yurin vẫn phấn khích khi nghĩ đến nhiệm vụ đầu tiên của cô.

"Tôi sẽ trả lại cuốn sách này giúp ngài."

Bạn đã chấp nhận nhiệm vụ

Cầm cuốn sách, cô đi về phía con sông.

Đường đã lên đèn.

Các lối đi được trang trí bằng những bức tranh và tác phẩm điêu khắc.

Từ một nơi nào đó, cô có thể nghe thấy tiếng những du sĩ đang ca hát.

Ban đêm ở Rhodium thật tuyệt vời. Mỗi nghệ sĩ đều phô trương tài năng độc đáo của riêng mình.

Lòng sông Rhodium cực kỳ sạch sẽ.

Nhiều người, đặc biệt là những người đang yêu đương, họ đi dạo vào ban đêm.

‘Một ông lão.'

Rất dễ tìm thấy một ông lão, nhưng lại có rất nhiều ông lão đang đứng trò chuyện bên bờ sông.

'Balon cho biết: ông ấy là một người thích ở một mình.'

Yurin tìm kiếm một ông lão cô đơn. Nhưng ở đây, cũng có rất nhiều ông lão như thế.

Chỉ có 1 người, người đang cầm một cuốn sách!

Nếu cô tìm nhầm người, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.

Quan sát kĩ càng, Yurin nhận thấy. Đó là một ông lão đang chăm chú nhìn xuống dòng chảy vô tận. Sự cô đơn và nỗi buồn vô biên hiện rõ trên khuôn mặt đau thương của ông.

'Người đó dường như là người mình đang tìm.'

Yurin tiến lại gần ông và nói.

"Xin chào, ông có biết Balon không?"

Ông trả lời mà không nhìn vào cô.

"Balon? Ta không biết người nào tên như vậy."

Có một lý do nào đó, mà giọng nói của ông hơi ấp úng.

'Liệu ông lão này có phải là người mình đang tìm?'

Tuy nhiên, Yurin vẫn cố chấp. Bởi vì không giống như những ông lão khác, không khí xung quanh ông khá nặng nề.

"Nhà hàng của Balon cách không xa đây lắm, và nơi đó rất đông khách, ông có chắc là ông không biết ngài ấy không?"

"Oh, người bạn đó. Ta biết anh ấy là một đầu bếp."

"Balon yêu cầu cháu trả lại cuốn sách này cho ông."

"Oh, đó là cuốn sách của ta. Anh ta đã mượn cuốn sách đó, và bây giờ nó đã được trả lại."

Yurin cầm cuốn sách bằng cả hai tay, và nhẹ nhàng đưa cho nó ông.

"Cảm ơn cô rất nhiều vì đã trả lại cuốn sách. Ta hy vọng Balon vẫn khỏe"

  • Ttiring! *

Bạn đã hoàn thành yêu cầu của đầu bếp Balon.

Ông già đó đã nhận được cuốn sách.

Vui lòng quay lại chỗ Balon để nhận thưởng thêm.

Phần thưởng nhiệm vụ:

Trở về nhà hàng Balon để nhận phần thưởng.

Bởi vì đó là một yêu cầu đơn giản, cô không nhận được bất kỳ exp hay fame nào. Phần thưởng là một bữa ăn miễn phí tại nhà hàng.

Yurin ngồi bên cạnh ông sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

‘Ông ấy có vẻ cô đơn.’

Một ông lão cô đơn đang ngồi một mình bên dòng sông.

Cô tự hỏi bởi vì ông cứ nhìn chằm chằm vào dòng nước này.

Yurin hỏi một cách thận trọng.

"Ông đang nhìn say sưa vào cái gì vậy ạ?"

"Này cô gái, đã một thời gian dài kể từ khi một người nào đó quan tâm đến điều này. Trong quá khứ người ta không tin vào câu chuyện của ta, nhưng cô đã mang cuốn sách đến cho ta nên ta sẽ cho cô biết. Ta đang nhìn thứ gì ở đó? Có lẽ là một bức tranh."

"Bức tranh?"

Cô liếc xuống dòng sông, nhưng không nhìn thấy bức tranh nào dưới đó.

Bức tranh ở đâu?

"Bức tranh trên mặt nước. Ta từng có ý tưởng vẽ một bức tranh trong một thời gian dài. Nhưng sau đó ta đã tự hỏi mình, tại sao lại vẽ nó trên mảnh giấy. Hình ảnh có thể vẽ ở bất cứ nơi nào như đất và đá. Nếu cô muốn sử dụng thiên nhiên như một bức tranh, nó sẽ hài hòa với thế giới. Đó chính là phẩm chất cơ bản của một họa sĩ."

Yurin tò mò về nghề nghiệp lão họa sĩ già.

Người họa sĩ già hỏi cô với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô gái trẻ, cô cũng nghĩ rằng đó chỉ là ảo tưởng phải không?"

Yurin lắc đầu kiên quyết.

"Không, không phải như vậy. Cháu cũng nghĩ rằng có thể vẽ ở bất cứ nơi nào."

"Đúng như ta nghĩ, được đúng không? Đó là một quy luật bản chất đích thực và sự hài hòa của bức tranh, chỉ có tự nhiên mới thể hiện được hết. Cả cuộc đời ta đã gắn liền với những bức tranh. Ta đã dành rất nhiều thời gian để vẽ lên những trang giấy. Cô gái trẻ, ta có một chuyện muốn nhờ cô."

"Chắc chắn rồi, ông cứ nói."

"Một huyền thoại được tương truyền giữa các hoạ sĩ. Đó là một họa sĩ vẽ trên dòng sông đang chảy.”

“Xin cô hãy đi tìm hiểu điều này?"

"Cháu nghĩ rằng cháu không thể làm được điều đó."

Yurin không tự tin lắm.

Đây có thể là nhiệm vụ hàng ngày, nhưng cô không chắc phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu.

“Không, nó không quá khó. Ta đã quá già, và nó đã trở thành vướng ngại khiến ta không thể đi xung quanh vương quốc Rhodium để xác thực những tin đồn đó. Ta không có nhiều nhưng có một ít tiền, ta có thể cung cấp lệ phí cho cô.”

Ting

Lời thỉnh cầu của họa sĩ già.

Những tin đồn vô lý về một họa sĩ.

Người có thể vẽ một bức tranh huyền thoại trên sông.

Điều tra tính xác thực của tin đồn.

Độ khó: E

Phần thưởng: 3 bạc

Hạn chế:

Giao hàng cho Balon.

Những người lắng nghe câu chuyện của họa sĩ già.

Một chuỗi nhiệm vụ!

Yurin không thể bỏ qua những phần thưởng.

'3 bạc đòi hỏi 15 giờ rửa chén đĩa mới kiếm được.'

Sau khi đạt lv cao hơn, người ta có thể kiếm được 3 bạc bằng cách giết chết 1 con quái vật. Nhưng với những người khởi đầu 3 bạc là một khoản tiền đáng kể. Số tiền đó có thể mua được một chiếc mũ nhỏ và một quyển sách phép hệ lửa.

"Chắc chắn cháu sẽ tìm ra sự thật"

Bạn đã chấp nhận nhiệm vụ

Ông lão gật đầu.

"Cảm ơn cô. Ta phải biết sự thật. Nếu tin đồn là thật, ta sẽ không dành nhiều thời gian vô ích mà ngồi đây nữa."

Sau khi tạm biệt ông lão, Yurin đi thẳng đến guild Painter. Ít nhất cũng phải tìm hiểu được vài thông tin ở đó.

‘Người hướng dẫn của Guild Painter có lẽ sẽ biết?'

Nhờ vào những công việc mà cô làm trước đó, việc tìm kiếm các họa sĩ của guild là không khó. Nhưng người hướng dẫn lại không nói chuyện với cô.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không muốn nói chuyện với một người không tên tuổi và tôi cũng không muốn."

Yurin vô vọng bắt đầu nói chuyện với các thành viên khác trong Guild Painter. Tuy nhiên, cuộc đối thoại duy nhất mà cô nhận được là với người gác cổng.

Người gác cổng lắng nghe yêu cầu của Yurin, và sau một lúc lâu cân nhắc, ông cẩn thận nói.

"Có một tin đồn tôi nghe cách đây chưa lâu. Đó là thời gian dài trước đây, và tôi cũng không nhớ rõ. Nếu cô muốn tìm kiếm toàn bộ sự thật thì cô phải tìm bà Bellopaix. Và vì bà ấy là một họa sĩ nổi tiếng, cô có thể giải đáp những nghi ngờ."

"Vậy bà Bellopaix hiện đang sống ở đâu?"

"Biệt thự gia đình nhà Kiam. Cô có thể gặp bà ấy nếu cô đến đó."

"Cảm ơn."

Yurin tìm kiếm ngôi biệt thự của gia đình Kiam. Tất cả những ngôi biệt thự sang trọng đều tập trung ở phía sau Rhodium.

Ở đây Yurin cũng bị từ chối không được phép vào bên trong biệt thự. Lý do là Yurin không có danh tiếng và không có bất cứ ai quen cô.

Tuy nhiên, Yurin không nhúc nhích và nói những thứ cô nghĩ tới.

"Tôi đến đây vì tôi phải nói chuyện với bà Bellopaix về một bức tranh."

"Cô vừa nói một bức tranh phải không? Bà Bellopaix là người luôn có thiện cảm sâu đậm với họa sĩ. Được rồi. Cô nên đi ra sau vườn."

Người gác cổng đã cho Yurin vào. Bởi vì cô đã đề cập đến một bức tranh, họ không yêu cầu cô thêm gì nữa.

Bà Bellopaix đang chăm sóc hoa trong vườn. Yurin tiến lại gần.

"Xin chào. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Cháu có thể hỏi những gì bà biết về những tin đồn không? Nó nói về việc bức tranh được vẽ trên sông"

"Một bức tranh được vẽ trên sông? Hulhul, có nhiều người đã nghe được những tin đồn bề nổi và đến tìm ta. Khi ta còn trẻ, ta đã đích thân đi xem điều tuyệt vời đó."

"Vậy, sự thật đằng sau những tin đồn về bức tranh đó ..."

"Tất nhiên những tin đồn là đúng sự thật. Chính mắt ta đã nhìn thấy, nó không thể là giả mạo. Những đường nét của bức tranh thật tuyệt vời mà suốt cuộc đời này ta không bao giờ quên được. Từ đó, ta đã có thú vui sưu tầm tranh. Những bức tranh về dòng nước chảy. Ta không thể ngắm tranh được nữa, nhưng những bức tranh hài hòa với thiên nhiên mới gọi là hoàn hảo. Hulhul, những bức tranh xung quanh Rhodium không mang lại ấn tượng như thế. Có lẽ tác phẩm đó sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa."

Yurin tự hỏi.

"Nếu đó là một bức tranh, bà có thể lấy nó ra và ngắm nó bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vì nó là một kiệt tác ngắn ngủi của nghệ thuật, có thể bà đã vội vã và đánh giá nó cao như vậy?"

"Cô gái, cô vẫn còn trẻ, sức mạnh của thời gian là rất lớn. Đối với một người không có ký ức hạnh phúc, và rồi quá khứ cũng như tương lai đều chìm trong ảm đạm. Thì bức tranh đó có ý nghĩa rất lớn đối với ta suốt một thời gian dài - thời gian mà ta đã sống và nó sẽ mãi mãi in sâu vào tâm trí ta."

Ting

Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ của lão họa sĩ già

Tin đồn về họa sĩ vẽ tranh trên sông đã được chứng thực là đúng. Bức tranh hiện không tồn tại, nhưng vẫn được đánh giá là một trong những bức tranh đẹp nhất từ trước đến giờ.

Phần thưởng nhiệm vụ:

Hãy nhận nó từ lão họa sĩ già.

Bạn đã lên lv

Nhiệm vụ đã được hoàn thành.

Nhờ kinh nghiệm từ nhiệm vụ, cô đã lên lv.

"Wow, nhiệm vụ thứ hai của chuỗi nhiệm vụ này đã hoàn thành."

Tại thời điểm đó, Yurin đã giải tỏa căng thẳng. Ngay sau khi bà Bellopaix biết cô đã hoàn thành nhiệm vụ, bà đã nói chuyện với một khuôn mặt trầm ngâm.

"Rất khó để có thể ngắm một bức tranh đẹp như vậy. Do quá nhiều người vẽ tranh bình thường chỉ có thể vẽ trên giấy. Cô gái trẻ. Cô có nghĩ rằng ta có thể nhìn thấy một tuyệt tác như vậy một lần nữa trước khi ta chết không?"

Bạn có thể chọn class ẩn: Aqualight Painter.

Nếu bạn chọn class này, các skill liên quan đến class này rất đặc biệt, nó giúp bạn không phải di chuyển nhiều

Bạn có muốn chọn class này?

Yurin chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là họa sĩ. Tuy nhiên khi nhìn thấy những giọt nước trong đôi mắt van nài của bà. Cô đã gật đầu trong vô thức.

"Cháu sẽ tái hiện bức tranh đó một lần nữa."

Yurin đột nhiên chìm trong ánh sáng.

Chuyển đổi class sang Aqualight Painter.

Skill mới: Painting – hội họa

Bạn có thể vẽ bất cứ điều gì.

Bạn có thể nâng cao fame của bạn tùy thuộc vào mức độ nghệ thuật bạn tạo ra.

Skill mới: Coloring – phối màu.

Bạn có thể sử dụng màu sắc để tô điểm cho bức tranh bất cứ khi nào cần thiết.

Trình độ kỹ năng của bạn càng cao thì bạn có thể sử dụng nhiều loại màu sắc khác nhau.

Bạn có thể trích xuất thuốc nhuộm từ cỏ và hoa.

Skill mới: Doodling - vẽ nguệch ngoạc

Nếu sử dụng skil doodling lên mặt hoặc cơ thể kẻ thù, nó có thể làm suy yếu hoặc làm chúng sợ hãi.

Vào ban đêm, hiệu ứng này tăng gấp đôi.

Tuy nhiên, nếu bạn liên tục vẽ vào lũ quái yếu hơn, nó sẽ không có hiệu quả.

Skill mới: Quick Hand Movements – tốc độ chuyển động tay

Có thể vẽ các đối tượng chuyển động bằng cách sử dụng các động tác tay mau lẹ.

Có thể dùng mana để tăng tốc độ chuyển động bàn tay, và skill này có thể sử dụng trong chiến đấu.

Skill mới: Artwork Emotions – cảm xúc nghệ thuật.

Có thể sử dụng để xác định giá trị của nghệ thuật cơ bản.

Skill mới: Illustration Identification – ví dụ minh họa.

Chỉ có thể được mua lại từ những Aqualight Painter.


Team dịch: Đéo có tên