Chương 45: Điểm số

Lee Hayan kết thúc giờ học tại trường và đang đi bộ về nhà.

Nếu cô đi xe bus thì đã về nhà từ lâu rồi, nhưng như thế cô sẽ phải trả tiền xe. Tính tiết kiệm đã ăn sâu vào máu ngang ngửa anh trai của cô rồi.

Cô chỉ dùng xe bus vào những trường hợp thực sự cần thiết và thậm chí cô còn giả làm học sinh cấp 2 rồi lên xe. Bởi vé xe bus cho học sinh cấp 2 ít hơn 200 won so với học sinh cấp 3.

Thi thoảng tài xế lái xe hỏi cô:

“Học sinh…huh?”

“Vâng ạ?”

“Chẳng phải cháu đang mặc đồng phục của trường phổ thông Dein sao?”

“Cháu đang mặc đồng phục cũ của chị gái ạ”

“Đồng phục cũ của chị gái à? Sao vậy?”

“Để gặp bạn trai cháu ở trường phổ thông. Bác tài à, cháu thực sự đang vội lắm, chúng ta đi được chưa ạ?”

Vừa nói Lee Hayan vừa nhún đầu gối xuống cho có vẻ lùn đi và làm bộ mặt má lúm đồng tiền dễ thương. Cô còn nhấp nháy ánh mắt vô tội nữa.

Tất nhiên là dễ dàng thành công bởi trông cô trẻ hơn tuổi thật nhiều lắm.

“Hmm, cháu về chỗ ngồi đi”

“Dạ cháu cảm ơn bác”

Sau đó, bác lái xe không hỏi thêm câu nào nữa và Lee Hayan thì đi về chỗ ngồi với nụ cười trên môi.

‘Là con gái thật tuyệt ♥!’

Tất nhiên, các cô gái cũng chú ý đến rất nhiều thứ mà đàn ông thường chả mấy quan tâm, như đồ lót hay mỹ phẩm vậy.

Lee Hayan dường như có tài năng bẩm sinh về những chuyện này. Cô đã nhận được rất nhiều những món quà từ lũ con trai. Cô cho họ những lời khuyên về cách tán gái hoặc giới thiệu những cô bạn dễ thương của cô cho họ và nhận lại những món quà.

Nhờ đó Lee Hayan đã tiết kiệm được rất nhiều tiền phụ cấp của anh trai và gửi chúng vào một tài khoản ngân hàng cá nhân. Đúng là em gái của Lee Hyun có khác.

“Nó phải được gửi đến vào hôm nay”

Cô vội vã trở về nhà và kiểm tra hòm thư. Giấy báo kết quả GED (General Equivalency Diploma – Bằng tốt nghiệp tương đương) mà cô đang chờ đợi nhiều ngày nay cuối cùng đã được gửi đến. Đó là kết quả thi của Hyun.

“Nó đây rồi”

Cô có thể kiểm tra kết quả trên mạng, nhưng cô vẫn xem tờ giấy báo kết quả một cách cẩn thận.

Tiếng Hàn : 75

Khoa học xã hội : 90

Toán học : 65

Khoa học: 55

Tiếng Anh : 65

Đạo đức : 40

Tổng điểm : 390

Tổng điểm : 390

Trung bình : 65

Tổng điểm trên 360 và không có môn nào dưới 40 điểm là đỗ.

“Giờ thì anh mình đã tốt nghiệp cấp 3 rồi”

Lee Hayan lau những giọt nước mắt hạnh phúc và mỉm cười. Cảm giác lo lắng đợi kết quả thi của anh trai cô đã hoàn toàn biến mất. Mỗi lần tới trường, cô đều cảm thấy tiếc nuối cho anh trai. Cô biết những việc anh cô đã phải làm để kiếm tiền. Nhiều lúc cô đã bật khóc khi ăn những món ăn mà anh cô đã vất vả kiếm tiền để mua và nấu chúng.

Cô gấp tờ kết quả lại và vui vẻ bước vào nhà.

Sức khỏe của bà cô đã cải thiện phần nào, nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên bà vẫn đang ở trong bệnh viện. Vì thế, Hayan và anh trai sống lẻ loi cùng nhau.

Hyun vẫn đang nằm trong máy chơi game thực tế ảo. Hôm nay Hayan về nhà sớm hơn thường lệ.

“Hừm... Có lẽ mình nên dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ”

Hayan bắt đầu quét nhà, lau sạch bụi và rửa chén đĩa.

“Chén đĩa từ bữa sáng vẫn còn đây. Nhớ lại ngày xưa, anh lại bắt đầu đến võ đường và chỉ trở về khi đã mệt lừ, thật sự giống lúc đó”.

Đó là lúc mà Lee Hyun chuẩn bị để chơi Royal Road.

Trong suốt gần một năm anh trai cô sống như bị ma nhập.Cậu tìm kiếm và nghiên cứu tất cả các bài viết về game thực tế ảo, thu thập nhiều thông tin nhất về Royal Road mà cậu có thể. Đồng thời cũng cải thiện khả năng của cơ thể và học cách chiến đấu.

24 giờ 1 ngày là không đủ cho Lee Hyun.

Mặc dù cậu chỉ ngủ khoảng 3 đến 4 tiếng mỗi ngày, nhưng vẫn dành thời gian chuẩn bị bữa sáng cho gia đình.

Khi anh cô bắt đầu đến võ đường luyện tập thì đó cũng chính là khoảng thời gian cô cảm thấy khó chịu khủng khiếp. Tay anh cô lúc nào cũng bị bao phủ bởi các vết thương. Anh cô trở về nhà trong tình trạng kiệt sức và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như say như chết.

Những ký ức không mấy tốt đẹp đó khiến cho Lee Hayan cảm thấy chán nản.

Những lúc như vậy Hayan lao đầu vào công việc để đỡ phải nghĩ ngợi nhiều về cuộc sống.

‘Giờ mình sẽ phải cố gắng học’

Để được chấp nhận vào trường đại học quốc gia ‘Hàn Quốc’.Đó chính là mục tiêu quan trọng nhất của cô hiện giờ.

Lúc đầu, cô không muốn học tại trường đại học đó. Suy cho cùng, vấn đề không phải là việc học tại một trường đại học uy tín mà là việc có được tất cả những kiến thức cần thiết. Ít nhất là đối với nghề thiết kế nội thất, nghề mà cô mong muốn được theo đuổi.

Nhưng Lee Hyun muốn cô học tại trường đại học quốc gia ‘Hàn Quốc’. Đối với anh trai, người đã hy sinh rất nhiều cho cô, điều duy nhất cô có thể làm để giúp anh trai là cố gắng học tập chăm chỉ. Mục tiêu của cô là giành được học bổng toàn phần trong 4 năm học đại học.!

Nhưng đó không phải là mục tiêu duy nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 và nhận được học bổng, cô sẽ lên kế hoạch kiếm tiền bằng cách làm gia sư riêng.


“Bà ơi, đã có kết quả bài thi của anh con nè”

Ngày hôm đó, Hayan đã không giấu nổi niềm vui sướng và chạy ngay đến bệnh viện để khoe với bà thành tích của anh trai.

“Vậy à? Nó có đỗ không?”

Khuôn mặt của bà thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười khi nghe tin.

“Vâng. Anh ấy đỗ rồi ạ. Bà nhìn này, ngoại trừ môn đạo đức ra, điểm môn nào của anh ấy cũng cao”

“Vậy thì ổn rồi. Nó có một cái đầu thông minh mà”

Mặc dù có thể nói là: “Cậu ta có một cái đầu thông minh, nhưng xét trên phương diện một con người, thì cậu ấy hoàn toàn thất bại”. Nhưng gia đình Hyun biết rõ những gì cậu đã phải trải qua suốt 10 năm nay, nên họ chưa từng nghi ngờ về phẩm chất đạo đức của cậu lúc này.

Bà vẫn nhìn vào tờ điểm của cậu.

“Nó thực sự đã làm được. Trước khi mình chết...”

“Huh? Bà đang nói gì vậy ạ? Những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta mới chỉ đang bắt đầu thôi”

Lee Hayan nắm chặt lấy tay bà trấn an.


Mỗi sáng Lee Hyun đều chăm chỉ tới võ đường.

Hai hoạt động chính vào buổi sáng là rèn luyện cơ thể và học cách vượt qua giới hạn của bản thân từ Sư phụ Ahn Hyundo.

“Vào đi”

“Chúc mừng cậu đã vượt qua được kỳ thi”

Khi Lee Hyun bước chân vào võ đường, hầu như tất cả các giáo viên và võ sinh đều đang đợi cậu. Họ chuẩn bị để ăn mừng việc cậu tốt nghiệp cấp 3.

“Vậy là cậu sẽ nhận được bằng tốt nghiệp nhỉ?”

“Tôi cũng đã từng học hành rất vất vả, nhưng kết quả thì như…”

Ahn Hyundo ngạc nhiên với sự ghen tỵ của giáo viên hướng dẫn.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Các cậu cũng không đi học cấp 3 sao?”

“Không, chúng tôi đã bỏ học để dành nhiều thời gian luyện tập với thanh kiếm hơn”

Các giáo viên sống chỉ để luyện kiếm.

Ahn Hyundo gật đầu.

“Đó là lý do tại sao các cậu quá dễ đoán”

“Nhưng mà...”

Họ rất tôn trọng sư phụ của mình, nhưng những lời nói như vậy phần nào đã làm tổn thương họ.

‘Ít nhất chúng con cũng đã tốt nghiệp cấp 2’

‘Sư phụ thậm chí còn không đi học tiểu học’

Dù không học cả tiểu học nhưng Ahn Hyundo đã có bằng tiến sĩ. Các đại học hàng đầu thế giới đã cấp bằng tiến sĩ danh dự công nhận kỹ năng kendo (kiếm thuật) của ông. Nhưng thực tế ông mới chỉ đến trường mẫu giáo! Khi còn nhỏ, ông hay đánh nhau với những đứa trẻ khác thế nên thường xuyên bị phạt.

‘Cái ngày ông được nhận vào một trường tiểu học, ông đã đánh mấy đứa đầu gấu hàng xóm bằng một cây kiếm gỗ’

‘Hình như chúng đã phải nhập viện trong 16 tuần thì phải. Và cậu bé, người đã đánh họ đến mức phải nhập viện thì bị bắt giam’

‘Vì vậy ông ấy chẳng bao giờ đến trường nữa’

Các giáo viên đều biết chuyện đó, nhưng họ không dám nói.

Ahn Hyundo đã đi theo con đường của một kiếm sư từ khi còn rất nhỏ. Năm tháng trôi qua mà không có đối thủ xứng tầm xuất hiện, nên ông giành nhiều thời gian để ngồi thiền hay chơi cờ. Tuy nhiên, ngay cả khi không có đối thủ thì sư phụ vẫn không ngừng nâng cao đầu óc và cơ thể của mình thông qua rất nhiều đợt luyện tập hằng ngày.

Royal Road đã cho Ahn Hyundo một vé về tuổi thơ của mình. Giờ đây ông có thể chiến đấu với những đối thủ mạnh, quái vật cấp cao. Và trên hết, cảm giác được sống và chiến đấu tưởng chừng như đã bị lãng quên từ lâu, nay đã quay lại và không ngừng dâng trào.

Nó giống như ước mơ thời thơ ấu đã trở thành sự thực.

“Ehem... sư phụ”

Với một chút do dự, Lee Hyun hỏi:

“Em gái con muốn đến xem chúng ta luyện tập ngày hôm nay. Không phiền chứ ạ?”

“Vậy hả? Dĩ nhiên rồi, em gái con luôn được chào đón ở đây”

Ahn Hyundo cho phép mà không cần suy nghĩ. Hầu hết các môn sinh ở đây đều là kiếm sĩ chuyên nghiệp. Dĩ nhiên, việc tuyển chọn các nhân tài từ tất cả mọi nơi đều được khuyến khích thực hiện. Nhưng vẫn có những người muốn theo học và những người trẻ đam mê kiếm thuật theo học ở võ đường.

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập. Xếp hàng!”

Sau một nghi lễ ngắn, các môn sinh và giáo viên, bao gồm Chung Il Hoon trở về vị trí của họ.

“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu bằng 1 tiếng đồng hồ luyện tập cơ bản sau đó là luyện theo cặp”

“Vâng”

Những bài tập quen thuộc của mỗi sáng hàng ngày. Các môn sinh vung kiếm của họ một cách nhanh nhẹn và chuẩn xác.

“Con sẽ đi đón em con, thưa sư phụ”

“Ừ”

Lee Hyun rời võ đường và đi nhanh đến cổng trường. Cả 2 đều không có điện thoại di động, do vậy họ phải hẹn nhau vào một lúc nhất định.

“Anh ơi!”

Hôm nay là chủ nhật, Hayan không phải học, cô đang đứng đợi ở cổng trường trong một bộ quần áo đơn giản. Váy của cô dài vừa đủ đến đầu gối và mái tóc ngắn tung bay trong gió.

Những cô bạn của Hayan cũng đi cùng.

“Chào mấy đứa”

“Nè. Lúc ở lễ hội trường anh giỏi quá nha!”

Đó là bạn của Hayan.

Lee Hyun nhún vai đáp lại:

“Eh .. Ừ”

“Nào, chúng ta đi thôi anh”

Hyun gật đầu đồng ý và dẫn họ đến võ đường. Lúc họ bước vào, những cánh cửa đóng lại phía sau họ, tất cả các môn sinh bên trong đều phản ứng mãnh liệt.

“Ố, gái kìa”

“Nữ sinh đấy chúng mày ơi”

“Wow, những nữ sinh cấp 3 đến một nơi như này sao...”

“Họ dễ thương ghê...”

Bất ngờ xảy ra khi những cô gái đến một nơi lúc nhúc toàn đàn ông. Tất cả học viên như được tiếp thêm nguồn năng lượng dồi dào, họ đột nhiên hăng hái luyện tập hẳn lên. Sức mạnh và tốc độ đều được nâng lên một cách đáng kể.


Bài luyện tập hôm nay khá khó khăn.

Lee Hyun rời võ đường, dường như không muốn tiêu tiền để đi xe bus, cậu quyết định chạy một mạch về nhà. Chạy cũng là một cách tốt để duy trì thể trạng tốt nhất.

‘Mình đã tốt nghiệp cấp 3’

Hyun chạy với nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt. Có lẽ cậu đã không thể đi học cấp 3, nhưng giờ cậu có thể tự hào rằng mình đã tốt nghiệp.

‘Bà sẽ rất hạnh phúc. Và Hayan nữa...’

Khi bố mẹ qua đời Lee Hyun đã rất lo lắng cho cô em gái. Khi còn nhỏ cô rất nhút nhát và hay sợ hãi. Nhưng hoàn cảnh gia đình đã buộc cô phải trưởng thành một cách mạnh mẽ hơn.

“Mình sẽ không thể tiếp tục thay thế ba mẹ mãi được. Có lẽ một vài năm nữa...”

Giấc mơ lớn nhất của Lee Hyun là mong em gái cậu gặp được một người đàn ông tốt và lập gia đình.

Và vào ngày cưới, cậu sẽ thay mặt bố mẹ cầm tay đưa em gái đến lễ đường thành hôn. Kể từ thời thơ ấu, cậu đã quá quen với vai trò của cha mẹ, thay họ chăm sóc em gái mình. Và khi thời khắc đó đến, khi chú rể nắm lấy tay cô dâu, Lee Hyun sẽ không còn lo lắng điều gì nữa.

Cậu không bao giờ nghĩ về những điều xảy ra sau này. Hằng ngày, cậu phải cố gắng vượt qua nhiều khó khăn và để kiếm một chút tiền. Cậu không có thời gian để nghĩ về một tương lai xa như vậy. Vì vậy, chỉ khi nào em gái của cậu tốt nghiệp đại học và kết hôn, lúc đó cậu mới có thể thư giãn và bắt đầu cuộc sống của chính mình.

‘Tuy nhiên’

Lee Hyun cười chua chát.

Hayan phải gặp được một chàng trai thực sự tốt.

Với khả năng hiện tại của mình, cô có thể dễ dàng vào được đại học quốc gia ‘Hàn Quốc’ và có được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp. Điều đó, cộng thêm lợi thế từ vẻ bề ngoài có thể giúp cho em gái của cậu tìm được một người đàn ông tốt.

Nhưng nếu vào ngày cưới của cô, cô sẽ được dắt đến lễ đường bởi anh trai của mình, người chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, có thể sẽ làm cô thấy bối rối.

‘Mình cảm thấy xấu hổ vì thất học...’

Lee Hyun lo lắng rằng trình độ học vấn của cậu sẽ là một bất lợi với cô em gái và làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Cậu đang chạy qua trung tâm phục hồi chức năng trung ương!

Mỗi lần về nhà cậu đều liếc qua. Bên cạnh vẻ trang nghiêm của một bệnh việnlà những đài phun nước nghệ thuật.

‘Mình đã từng đi khám bệnh ở đây một lần. Và nếu mình cố gắng để trở thành một bác sĩ thì em gái mình hẳn sẽ rất tự hào’


Vài ngày gần đây quả thực rất khó khăn đối với bác sĩ Cha Eunhee. Cô đã cố gắng sử dụng hàng trăm cách điều trị khác nhau để giúp Jeong Seoyoon khá hơn.Và dường như Royal Road là phương pháp cuối cùng của cô.

Trò chơi thực tế ảo được cho là có thể giúp ổn định lại cảm xúc. Nó giúp giảm căng thẳng bằng cách làm thỏa mãn những mong ước khó có thể thực hiện trong thực thế. Như là du lịch giữa thực và ảo sẽ giúp giảm dần những nỗi đau về tinh thần. Cha Eunhee hy vọng rằng điều đó sẽ giúp Seoyoon xóa bỏ những nỗi ám ảnh về tinh thần của cô.

Mỗi ngày, kể từ khi Seoyoon bắt đầu chơi game, Cha Eunhee đều đặn xem cô chơi để việc kiểm tra trạng thái tâm lý của Seoyoon được tốt hơn, bởi vì trong game Seo Yoon sẽ phải liên tục đưa ra các quyết định và tương tác với môi trường thực tế ảo.

Tất cả những hành động của Seo Yoon trong Royal Road đều được lưu trữ lại trong bộ nhớ của máy chơi game thực tế ảo. Đó là thông tin cá nhân của mỗi người chơi, nhưng vì mục đích chữa bệnh bác sĩ Cha Eunhee đã truy cập vào nó.

Những báo cáo đầu tiên của Seo Yoon rất khả quan.

“Nếu cứ như thế này, không lâu nữa cô ấy có thể phục hồi hoàn toàn!”

Những dấu hiệu ban đầu cho thấy sự tích cực trong trạng thái tâm lý của Seo Yoon.

Mặc dù trước đây cô chẳng bao giờ cười hay nói chuyện với bất cứ ai và luôn sống khép kín. Nhưng giờ, cô bắt đầu đi săn và ham muốn được đi săn đã phản ánh sự tham lam.

Cha Eunhee đã nghĩ rằng mong muốn của Seo Yoon là trở lên mạnh mẽ hơn, có những item tốt sẽ giúp cô trở lên cởi mở hơn. Đó là hành động hiển nhiên của con người, như vậy chắc chắn sẽ tác động tích cực đến việc điều trị.

Nhưng thời gian trôi qua, những kỳ vọng đó trở lên nhạt nhòa hơn.

Seo Yoon chỉ đi săn. Cô tới những nơi mà quái vật tụ tập thành đàn và chiến đấu với chúng. Cô chiến đấu quyết liệt cho đến khi không còn một giọt máu nào, như một kẻ điên vậy.

Và cô vẫn chẳng hề nói chuyện với bất kỳ ai trong Royal Road.

‘Nhưng… chẳng lẽ lại không có bất cứ sự thay đổi tích cực nào sao?’

Ở Serabourg, cô đã làm quen với một người huấn luyện. Họ không quá gần gũi nhưng dù sao đó cũng là một bước đột phá lớn. Họ cùng nhau ăn và cô ngồi nghe anh ta kể chuyện.

‘Dù chỉ một chút nhưng cô ấy đang phản ứng lại… ’

Những cuộc đi săn quái cũng là những tín hiệu khả quan. Những người bị tự kỷ thường trở lên bí hiểm và có nhiều sự nghi ngờ với xung quanh. Đôi khi, họ hành động như những đứa trẻ và làm những việc vô cùng khó hiểu. Rất may Seoyoon vẫn chưa rơi vào tình trạng như vậy.

Và khi một ai đó phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn, họ thường bắt đầu cảm thấy buồn bã và sau đó trở nên sợ hãi mọi thứ. Để tránh điều đó, những trận chiến là liều thuốc tuyệt vời để giải tỏa tâm lý .

“Huh, vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước cho đến khi cô ấy hoàn toàn hồi phục”

Cha Eunhee thờ dài.

Sau khi rời khỏi Serabourg, Jeong Seoyoon lại tiếp tục đi về phía nam nơi cô tiếp tục có những cuộc săn quái dài bất tận.

‘Đã bao lâu rồi kể từ khi cô ấy rơi vào tình trạng như vậy rồi nhỉ?’

Jeong Seoyoon không chỉ là bệnh nhân, đối với Cha Eunhee, cô ấy như một cô em gái nhỏ vậy bởi họ đã quen biết từ khi còn nhỏ. Cha mẹ họ là bạn bè nên họ thường xuyên gặp nhau, kể từ đó Seoyoon đã gọi Cha Eunhee là chị gái, và luôn luôn theo sau cô.

Nhưng giờ, Seoyoon đã không còn cười nói vui vẻ như trước nữa. Cha Eunhee đã cố gắng làm tất cả trong khả năng để mang trở lại một Seoyoon vui vẻ.

Một phần trong dữ liệu được lưu lại làm cô ngạc nhiên.

“Tại sao lại có một bức tượng của Seoyoon ở làng Baran nhỉ?”

Dường như Seoyoon đã không nhận ra hình ảnh chính mình trên bức tượng. Bức tượng với nụ cười nhẹ nhàng của nữ thần giám hộ cho ngôi làng.

Gương mặt của nữ thần Freya chắc chắn đã dựa trên gương mặt Seoyoon.

Vẻ đẹp của nụ cười đó làm Cha Eunhee choáng váng.


Seoyoon vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình và đang tiến sâu vào phía nam của vương quốc Rosenheim. Ngày càng có nhiều người đến phía nam của vương quốc, để tránh mặt họ, cô đã phải đi xa hơn từng chút một.

Đi săn những con quái vật như Dark Ghoul và Blood Raven.

Tuy vậy không như lúc trước, ngày càng có nhiều người đến khu vực phía nam để đi săn. Những người chơi tuy chưa đặt chân tới những hầm ngục và bãi quái nơi mà Seoyoon đang săn, nhưng điều đó vẫn khiến cô khó chịu.

‘Mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa...’

Seoyoon đành phải rời khỏi phía nam của vương quốc Rosenheim.

Ban đầu, cô xuất phát tại trung tâm của lục địa, rồi từ từ di chuyển về phía nam của vương quốc. Khi tiến xa về phía nam cô nhận ra rằng không còn vùng đất vắng vẻ nào ở phía trước nữa.

‘Tới phía đông... Nơi không có bóng người...’

Seoyoon quyết định đi tới vùng đất của Despair.


Việc xây dựng kim tự tháp đã trở thành tin hot trong Royal Road. Và hầu hết những tin đồn đều bắt nguồn từ những người đang trực tiếp tham gia vào việc xây dựng.

Kim tự tháp gần như ngay lập tức xuất hiện trên các trang web. Và sau đó một số hãng tin đã cử những đội phóng viên đến để tìm hiểu về Weed. Họ muốn ghi lại tất cả các giai đoạn của việc xây dựng, từ những ý tưởng sơ khai cho đến khi quá trình xây dựng hoàn tất.

Tất nhiên các báo cáo về kim tự tháp có thể phù hợp với một bài báo ngắn. Nhưng các phóng viên muốn chú ý tới kim tự tháp, đang được xây dựng bởi nỗ lực của từng cá nhân. Để truyền tải cảm xúc của họ, công việc khó khăn họ đang làm để hoàn thành kim tự tháp. Họ phải làm cặn kẽ từ đầu đến cuối, từ giây phút họ nhận nhiệm vụ, đó là cách mà lịch sử được viết lên.

Kim tự tháp, công trình được xây dựng bởi hàng ngàn người chăm chỉ làm việc…

Các nhà sản xuất chương trình truyền hình đã suy nghĩ về việc làm một show, nơi những người nổi tiếng sẽ thử làm một kim tự tháp cho chính họ. Họ nghĩ rằng khán giả sẽ thích thú khi có ai đó có thể hoàn thành một nhiệm vụ gần như không tưởng đó hay không.

“Chúng tôi sẽ trả cho cậu 1 triệu won”

“Và nếu cậu đồng ý làm việc cho chúng tôi, hợp đồng sẽ là 2 triệu won”

Weed nhận được những lời đề nghị như vậy mỗi ngày, nhưng cậu đều từ chối họ. Một lần cậu nhận được một lời đề nghị vô cùng đặc biệt. Bộ giáo dục Hàn Quốc đã quyết định tung ra một chiến dịch quảng cáo sách giáo khoa, và những cuốn sách đó có liên quan đến kim tự tháp.

Và họ đã trả 7 triệu won cho Weed nếu anh đồng ý!!!

Weed tất nhiên là chấp nhận, một số tiền quá lớn.


Cuộc đi săn ở hẻm núi của Huntress ngày càng trở lên sôi động.

Mặc dù tổ đội của họ không có một Warrior hay Paladin nào cả, nhưng nhờ sự hiểu ý trong hành động và phối hợp chiến đấu nhuần nhuyễn, họ nhanh chóng càn quét đến cả những khu rừng amazon và nhận được rất nhiều điểm exp. Trong những ngày qua, Weed đã tăng được 7 cấp và cấp độ hiện tại của cậu là 266.

Chiến đấu với các Geomchi thoải mái vô cùng. Cậu sẽ tiếp tục đi săn cùng họ, nhưng vào thời điểm việc xây dựng lăng mộ gần hoàn thành, cậu cần phải chú ý giải quyết nhiệm vụ đã.

Khoảnh khắc tảng đá cuối cùng đặt vào đúng chỗ của nó, Weed nhận được một tin nhắn.

Nhiệm vụ hoàn thành:Xây dựng lăng mộ cho đức Vua Theodarren vĩ đại.

Cảm thấy hơi thở của cái chết đang cận kề, nhà vua quyết định xây dựng một lăng mộ cho chính mình và bổ nhiệm một nhà điêu khắc nổi tiếng nhất vương quốc đến hoàn thành nhiệm vụ. Và giờ đây, lăng mộ đã được hoàn tất.

Bạn nhận được phần thưởng từ đức Vua Theodarren.

Nhưng hãy nhanh chóng đến nhận trước khi đức Vua băng hà.

“Xong rồi!!!”

“Hurray”

Mọi người xung quanh kim tự tháp hò reo trong niềm sung sướng.

Lần đầu tiên có nhiều người như vậy tụ tập ở một vương quốc lạc hậu. Mỗi người trong số họ đều khai thác hoặc vận chuyển ít nhất 1- 2 tảng đá và đóng góp một phần công sức để xây dựng lăng mộ.

Weed tiến về hoàng cung.

Lăng mộ đã hoàn thành, việc bây giờ là báo cáo lại với nhà vua và nhận phần thưởng.

Nhà vua gặp Weed trong chính điện của lâu đài. Trông ông ngày càng già đi, có lẽ bệnh tật đã làm ông trở lên như vậy.

Sau khi thực hiện nghi thức diện kiến, Weed quỳ trước mặt nhà Vua.

“Thưa bệ hạ...” Cậu định mở lời nhưng ngay lập tức bị chặn lại bởi nhà Vua.

“Đứng dậy đi! Một bậc thầy điêu khắc xứng đáng được tôn trọng nhiều hơn thế. Các nghi thức rườm rà này làm ta phát mệt”

“Thần không thể làm thế... thưa bệ hạ”

Weed không muốn đứng dậy, nhưng nhà vua đã nhanh chóng ra lệnh cho các tùy tùng đỡ cậu đứng dậy. Weed nhận thấy thái độ của nhà vua đã thay đổi tích cực kể từ cuộc gặp gỡ cuối cùng của hai người.

“Ta biết ơn ngươi rất nhiều. Nhờ ngươi, cuối cùng ta đã có một nơi để yên nghỉ. Ngươi đúng là một nhà điêu khắc tuyệt vời. Ta rất tò mò muốn biết những ý tưởng của nhà ngươi khi xây dựng lăng mộ”

“Thần đã phải suy nghĩ về tất cả những khó khăn mà bệ hạ đã trải qua và chịu đựng trong suốt cuộc đời của người”

“Đúng vậy... Ta đã đánh bại vô số kẻ thù để giữ cho vương quốc được thanh bình. Và giờ đây sau khi ta chết, ta sẽ chìm sâu xuống địa ngục nơi ta sẽ đời đời kiếp kiếp chịu đựng mọi đau khổ”

“Không hẳn là như vậy, thưa bệ hạ. Cuộc đời của bệ hạ vô cùng rực rỡ. Một người không sợ hãi những ngọn lửa, cố gắng chiếm giữ nó thì có thể bị thiêu đốt. Người đã hi sinh bản thân để thắp sắng niềm hi vọng cho tất cả thần dân. Ánh sáng ngọn lửa hào hùng của người lan tỏa hơi ấm và bảo vệ vương quốc Rosenheim mãi mãi về sau. Và giờ người có thể thoải mái nghỉ ngơi và ngắm nhìn vương quốc thanh bình, phát triển thịnh vượng”

Nhà Vua cảm thấy rất hài lòng khi nghe những lời như vậy.

“Ta chưa từng cảm thấy hối tiếc khi giao cho ngươi, một nhà điêu khắc nhiệm vụ này, cái tên nói lên tất cả. Ngươi đã chuẩn bị một nơi yên nghỉ tuyệt vời cho ta, còn nhiều hơn cả sự mong đợi. Vậy giờ ta sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh”

Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ

Fame tăng 690

Bạn nhận được 2930 danh tiếng đối với vương quốc Rosenheim

Level up.

Level up.

Level up.

Level up.

Level up.

5 level và 2930 danh tiếng với hoàng tộc.

Nhà Vua tiếp tục nói:

“Tất cả những người khác, những người có công trong việc xây dựng lăng mộ đều nhận được phần thưởng xứng đáng. Điều nhà ngươi làm cho hoàng cùng rất tuyệt vời, ta mong muốn có thể đền đáp ngươi xứng đáng. Hãy nói ta nghe những điều mà ngươi ao ước?”

Khoảnh khắc phấn khích này Weed đã tưởng tượng rất nhiều lần trước đó.

‘2930 điểm...mình có thể sẽ có được một item hiếm hoặc độc đáo từ kho báu hoàng gia’

Thanh kiếm của Agatha là một trang bị khá tốt. Nó giúp tăng chỉ số Faith, tăng phục hồi sức khỏe, và thậm chí còn được sử dụng ban phước lành 5 lần/ngày.Nhưng thanh kiếm được rèn bởi giáo hội của Freya này có chỉ số sát thương rất thấp.

Weed muốn một thanh kiếm!

Thanh tốt nhất có thể.

Tuy nhiên, cậu cũng đã phải suy nghĩ về việc hoàn thành những nhiệm vụ đã nhận trước đây...

“Ngay cả khi có trong tay thanh kiếm tốt nhất trong game cũng không thể giúp đỡ mình nhiều ở vùng đất của Despair”

Weed đã quyết định, cậu nói:

“Thưa bệ hạ, thần có một nhiệm vụ từ giáo hội Freya. Chẳng bao lâu nữa thần sẽ phải đối mặt với các Necromancer, những kẻ thờ phụng vị thần bóng tối Balkan. Giáo hội đã tìm hiểu được có điều gì đó vô cùng xấu xa đang được tiến hành tại vùng đất của Despair. Và nhiệm vụ của thần là phải ngăn chặn điều đó trước khi các Necromancer tập hợp được một đội quân hùng mạnh. Tuy vậy, thật đáng tiếc rằng thần không đủ quân số để có thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này. Đây chính là lý do tại sao thần cần đến sự trợ giúp của những chiến binh dũng cảm của vương quốc Rosenheim”

Nhà Vua lắng nghe một cách cẩn thận nhưng cuối cùng ông nghiêm túc lắc đầu.

“Vùng đất của Despair... Ta đã được kể lại đó là nơi những kẻ tị nạn sinh sống, những kẻ lưu vong trong thời gian xung đột và chiến tranh với các yêu tinh bóng tối xảy ra. Kể từ khi lên làm vua đến giờ, ta đã hai lần gửi quân đến vùng đất này, nhưng không một ai trong số họ có thể quay trở lại. Vì vậy ta đã lệnh cho xây dựng những bức tường thành vững chắc, để ngăn chặn những con quỷ xâm nhập vào vương quốc”

“Không thể nào...”

Chỉ khi nghe những lời nói từ nhà Vua, Weed mới hiểu ra rằng vùng đất này thậm chí còn nguy hiểm hơn tỉnh Morata.

Nhưng đó không phải lý do để từ bỏ. Mỗi nhiệm vụ là một chuyến phiêu lưu.Cho đến khi kinh nghiệm của cậu chứng minh được rằng nhiệm vụ này là không thể, sẽ chẳng có thứ gì có thể ngăn cản sự cố gắng của cậu. Như người ta thường nói : “Làm mà thất bại còn hơn là chưa làm mà đã nhận thất bại”

Trong khi Weed mải suy nghĩ, Theodarren lặng lẽ tiếp tục:

“Ở một nơi nguy hiểm như vậy, nơi không hề có bất cứ luật lệ nào, ngươi cần phải có những người bạn trung thành. Ta sẽ cung cấp cho ngươi những người lính. Nhưng hãy hứa với ta rằng cậu phải đối xử với họ bằng sự tôn trọng của mình và không để cái chết của họ trở lên vô ích”

Weed sẽ phải dùng điểm danh tiếng của mình để có thể thuê các người lính. Quyết định đó làm Weed đau lòng đến phát khóc.

‘Hơn nữa, nếu ảo tưởng sức mạnh mà đến đó chỉ với các thầy tu (priest) và chờ đợi phép màu nào đó sẽ xảy ra thì không khác gì tự sát. việc hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn bất cứ item gì, dù cho chúng có quý giá đến đâu đi nữa.

Tuy nhiên, ngay sau khi đưa ra quyết định, cậu không thể không cố gắng la liếm được thứ gì đó có giá trị.

“Thần trân trọng những kỉ niệm của mình về vương quốc Rosenheim rất nhiều, và thần ước mình có thể có thứ gì đó để làm kỷ niệm. Thưa đức vua, nếu ngài không phiền thì một thanh kiếm sẽ là một lựa chọn hoàn hảo”

Những lời lẽ đúng mực và đúng thời điểm.

Nhà Vua gật đầu đồng ý và ra lệnh cho cận thần đưa cậu đến kho vũ khí.

Trên đường đi, Weed nghĩ ra hàng nghìn lý do để có thể lấy được vũ khí tốt nhất từ kho vũ khí. Cậu nhớ lại cuộc đi săn ở hang ổ Litvart và nhiệm vụ ở tỉnh Morata. Cậu đã phải chịu đựng đủ thứ để cuối cùng có thể đến đây, đứng trước cơ hội nhận được một cái gì đó thực sự có giá trị.

Vượt qua tất cả những đau khổ để cuối cùng phải dùng tất cả điểm kiếm được để thuê những người lính?

Đừng hòng! Weed ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó cực kỳ hữu dụng cho bản thân.

Cận thần dẫn cậu đến cơ sở đào tạo, nơi rất nhiều binh lính đang chăm chỉ luyện tập.

“Mệnh lệnh của nhà Vua đã được ban ra, cậu sẽ có những Knight và soldier giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ ở vùng đất của Despair. Hãy chọn đi”

Những Knight của vương quốc Rosenheim mặc những bộ giáp sáng lóa bằng bạc. Và họ có những con tuấn mã mạnh mẽ.

Hãy chọn những chiến binh bằng cách sử dụng điểm danh tiếng của bạn.

Khi của sổ thông báo hiện ra, những con số xuất hiện trước ngực các Knight.

‘Có vẻ như những con số kia là điểm danh tiếng cần dùng để thuê họ’

Mỗi một knight hay một binh lính đều có một giá trị. Weed phải lựa chọn một cách cẩn thận, sử dụng điểm để chiêu mộ những người lính thực sự cần thiết.

Đầu tiên, Weed thận trọng kiểm tra từng Knight.

Họ được tập hợp thành một vài nhóm. Scarlet Knight nổi tiếng bởi sức mạnh vượt trội, White Knight nổi tiếng bởi sức mạnh phép thuật và Royal Knight là ngự lâm quân phục vụ nhà vua. Người có level thấp nhất trong số họ cũng đã 280 level.

Không cần phải suy nghĩ nhiều Weed đã có sự lựa chọn của mình. Royal Knight là những chiến binh mạnh mẽ nhất của vương quốc.

‘Ở một vùng đất nguy hiểm như vậy, mình sẽ cần một sự hỗ trợ tốt’

Weed tiến gần hơn và nhìn rõ những con số trước ngực của họ. Những con số bắt đầu từ 30 và tăng lên dần cho đến 100.

Hệ thống danh tiếng là một trong những lý do khiến cho sự chuyên chế của các guild trong Royal Road giảm bớt đi. Với danh tiếng, ngay cả những người chơi solo hay các nhóm nhỏ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ và tích lũy danh tiếng với vương quốc và các thế lực khác trong Royal Road. Và trong trường hợp cần sự giúp đỡ, ví dụ để làm một nhiệm vụ nào đó, họ không cần phải tìm sự giúp đỡ từ một guild nào đó mà họ có thể thuê một đội quân từ nhà vua hay tầng lớp quí tộc.

Trong khi đi xem xét xung quanh cơ sở đào tạo, Weed đi tới một góc nơi có vô số áo giáp và vũ khí khác nhau được xếp một cách ngay ngắn. Kiếm, giáo, rìu, cung tên, chùy... có thập cẩm các loại vũ khí khác nhau.

Chỉ mỗi kiếm không đã hơn 100 thanh. Tất nhiên mỗi loại vũ khí có một mức điểm nhất định dựa vào chất lượng.

Những đồ cũ và gỉ sét thì rất thấp, khoảng 2-3 điểm. Còn những vũ khí tốt thì điểm cao hơn rất nhiều, từ 1500-2000 điểm.

Vậy nên nếu Weed chọn nhiều binh lính thì cậu chỉ có đủ điểm để lấy một thanh kiếm cùi bắp. Và nếu như Weed muốn một thanh kiếm khủng thì cậu chỉ có thể thuê vài người lính. Weed đang đối mặt với sự lựa chọn khó khăn của mình.

‘Mình đã phải cật lực làm việc để có được số điểm như hiện tại... Mình không thể dùng hết vào việc thuê lính được’

Nếu một NPC chết, anh ta sẽ một đi không trở lại. Nhưng nếu không ai trong số họ hi sinh, Weed vẫn phải trả họ về nơi sản xuất. Còn vũ khí thì sẽ thuộc về cậu kể sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Cậu thậm chí có thể bán chúng lấy tiền mặt.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Weed quyết định chọn ra 10 Royal Knight. Và ngay khi chọn họ, cậu đặt cho họ một tên gọi mới.

51, 53, 55, 56, 58, 59, 60, 98, 99, 100!

Dĩ nhiên là Weed nhớ gương mặt và tên của các Knight, những người mà cậu đã phải dùng những điểm danh tiếng mà khó khăn lắm mới có được để thuê.

“Dường như nhà Vua rất coi trọng cậu, hừm, vậy thì tôi sẽ tuân lệnh”

“Mặc dù tôi không thích lắm , nhưng không thể kháng lệnh nhà Vua, vì vậy tôi sẽ theo cậu”

Các Knight thẳng thắn nói lên quan điểm của mình. Họ làm điều đó một cách thô lỗ và tỏ vẻ không hài lòng với Weed, nhưng cậu phớt lờ họ và bắt đầu chọn vũ khí và các binh lính khác.

‘Mình nên chọn một vũ khí tốt nhất có thể và sẽ dành những điểm còn lại để chọn lính bộ binh. Mình không thể để điểm danh tiếng của mình xuống quá thấp đến mức không thể có được thanh kiếm mà mình muốn’

Đầu tiên cậu kiểm tra cẩn thận những thanh kiếm với những họa tiết trang trí đẹp mắt. Tuy nhiên cậu không thích chúng.

‘Thứ đồ vô dụng, giống một món đồ trang trí hơn là một thanh kiếm’

Thật không may, cậu không thể kiểm tra các thuộc tính của vũ khí khi lựa chọn, nên cậu phải dựa vào trực giác và kinh nghiệm của mình để chọn được thanh kiếm tốt nhất.

Điều tốt là, trước đây tại thành phố Somuren cậu đã có cơ hội được nghiên cứu vũ khí và học cách xác định giá trị của thanh kiếm dù chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài. Kinh nghiệm của một thợ rèn đã giúp ích rất nhiều trong trường hợp này.

Weed cố gắng tìm một thanh kiếm được làm chủ yếu bằng Mithril (nguyên liệu tạo ra vũ khí, do người lùn chế tạo, cứng hơn thép, có màu sáng bạc). Và cậu tìm thấy một thanh kiếm, cậu nhặt lên xem xét với một chút nghi ngờ trong đầu.

Nhận dạng

Thanh kiếm của Cold Loteu

Độ bền: 150/150

Sát thương: 68 – 75

Thanh kiếm thuộc về Loteu của vương quốc Niffleheim. Thủ lĩnh của binh đoàn đánh thuê đến từ phía bắc của lục địa. Thanh kiếm chứa đựng sức mạnh của băng giá.

Yêu cầu:

Str: 600

Level: 250

Tác dụng:

Str + 50

Agi +10

Leadership +20%

Sát thương băng +30

Mỗi đòn tấn công làm chậm đối thủ.

Nếu bạn là một lính đánh thuê, bạn ngay lập tức có thêm danh hiệu.

“Không quá tệ”

Weed dùng 1700 điểm danh tiếng để sở hữu được thanh kiếm và cậu hài lòng với nó. Mặc dù hiệu ứng của thanh kiếm có vẻ kém hơn so với thanh kiếm của Agatha nhưng sát thương thì lại cao hơn nhiều.Và nếu sử dụng đá mài để mài thanh kiếm thì đây sẽ là thanh kiếm tốt nhất mà cậu từng sở hữu.

Sau khi lấy thanh kiếm Weed chỉ còn lại 541 điểm danh tiếng để thuê những người lính chiến đấu. Weed tiếp tục đi xung quanh căn cứ huấn luyện, đột nhiên cậu nhận ra một gương mặt quen thuộc.

“Chỉ huy!”

Becker, Hosram, Buren và Dale. Những người lính trong cuộc đột kích hang ổ Litvart. Những người bạn cũ.

“Các cậu cũng ở đây à?”

“Đúng vậy, các vùng đất gần thủ đô bắt đầu bị xâm chiếm bởi những con quái vật và chúng tôi được triệu tập để tuần tra bảo vệ và săn quái nữa”

4 người lính từ lâu đã trở thành những đội trưởng, và giờ họ phụ trách những nhóm lên đến cả trăm người.

“Chúng tôi biết kiểu gì anh cũng trở lại vào một ngày nào đó mà”

“Yeah, chúng tôi rất vui khi gặp lại chỉ huy”

Buren và Dale không thể kìm nén được niềm vui của mình. Trong quãng thời gian cùng nhau đi săn tại hang ổ Litvart, họ thực sự đã trở nên thân thiết với Weed và họ rất vui mừng khi gặp lại cậu.

Weed cảm thấy mình thật may mắn.

Trong nhiệm vụ sắp tới, cậu cần có những người lính thật sự đáng tin cậy hơn bao giờ hết.

“Tôi sẽ cần các cậu đi cùng. Đi nào, chúng ta có rất nhiều việc phải làm đấy”

Sau khi chọn Buren và những người khác cùng với 400 binh lính, Weed chỉ còn lại đúng 3 điểm danh tiếng.

Người cận thần cẩn trọng kiểm tra tất cả các binh lính được chọn và nói:

“Mong cậu và tất cả các hiệp sỹ, binh lính mã đáo thành công trở về”

Weed không nói gì. Có thể hơi độc ác, nhưng cậu đã chọn họ để chiến đấu. Có rất nhiều trận chiến phía trước đang đợi cậu, và Weed tin rằng thiệt hại là không thể tránh khỏi.

Dĩ nhiên cậu sẽ không để những người lính chết một cách dễ dàng, nhưng cũng sẽ không thể giữ họ an toàn phía sau.

Tuy nhiên, người cận thần tiếp tục nói:

“Nếu bạn giữ được mạng sống của họ, hoàng tộc sẽ ghi nhận những đóng góp của bạn một lần nữa. Và nếu như cậu đưa họ trở về mạnh mẽ hơn, kinh nhiệm hơn, vua và các nhà quý tộc chắc chắn sẽ rất hài lòng”

Cách mà người cận thần nói có thể hiểu như là Weed sẽ được hoàn trả lại số danh tiếng mà cậu dùng để thuê lính, nâng cao trình độ của họ trong trận chiến sắp tới.

‘Nếu mình biết chuyện này thì mình sẽ chọn nhiều lính hơn’

Khi đi đến chỗ những người lính ở phía cuối, Weed nhận ra Docke, ông là giảng viên của trường đào tạo tân thủ. Cách đây không lâu, ông được thăng chức và giờ ông đang đào tạo những hiệp sỹ ở đây. Còn có cả Midvale, người hiệp sỹ đã cùng Weed đi tới hang ổ Litvart. Tuy nhiên cậu không còn đủ điểm để thuê cả hai người. Bên cạnh đó, số điểm bỏ ra để thuê họ nhiều hơn bất cứ hiệp sỹ nào ở đây.

“Tệ thật! Hi vọng mình có một cơ hội khác...”

Weed kết thúc công việc tuyển chọn và tiến đến giáo hội Freya, đi sau là những người lính mà cậu đã thuê.

                                                                ***

Tại cửa vào, những quan chức cấp cao của giáo hội đã đứng đợi Weed từ bao giờ.

“Cậu đã sẵn sàng khởi hành rồi chứ?”

“Vâng” Weed đột ngột trả lời.

Sau lưng anh là các knight, Buren, Becker, Hosram, Dale và 400 quân lính. Tất cả đều lộ ra một chút căng thẳng như họ đã không mong muốn được giao phó một nhiệm vụ quan trong như thế này.

Kể cả các Royal Knight cũng hiếm khi tham gia vào các nhiệm vụ khó khăn như vậy.

High Priet nói:

“Như đã hứa, có 50 Priest đang đợi cậu ở cổng”

“Chúng tôi sẽ dẫn đường cho cậu”

Các Priest của giáo hội Freya. Weed chào họ và cẩn thận quan sát. Có rất nhiều đàn ông với bộ râu quai nón mặc trên mình những chiếc áo choàng, nhưng Weed ngạc nhiên khi thấy cũng có khá nhiều nữ tu, và tất nhiên họ khá là xinh đẹp.

Các binh lính say mê ngắm nhìn họ với đôi mắt mở to.

“Woah!”

“Giờ tớ cảm thấy phấn chấn hơn rồi đấy,chỉ huy!”

Chỉ cần một cái liếc mắt đưa tình của các nữ tu đã làm tinh thần chiến đấu của Becker và binh lính lên cao ngất trời.

Weed bước lên cổng dịch chuyển, đứng trước đội quân hùng mạnh. Nhưng Weed chỉ có thể chỉ huy được 50 Priest của giáo hội Freya. Còn Royal Knight, Buren, Becker và những người khác sẽ tự đánh giá tình hình và đưa ra những quyết định riêng của mình.

“Nữ thần Freya phù hộ cho mọi người!”

High Priest và những người khác đọc một lời cầu nguyện và cổng dịch chuyển bắt đầu sáng lên.

Khi ánh sáng biến mất, Weed và những người khác đều đã rời khỏi Rosenheim.

                                                                ***

Kim tự tháp nhanh chóng trở thành địa điểm được đến tham quan nhiều nhất vương quốc Rosenheim. Mỗi ngày có khoảng 40 nghìn người đến tham quan nó.

Tất nhiên hầu hết họ không phải đến để tham quan công trình kiến trúc nghệ thuật này mà đến để nhận được Buff của bức tượng Sphinx (tượng nhân sư).

“Wow! Tuyệt thật!”

“Thật đấy. Thật điên khùng khi xây một kim tự tháp ở đây...”

“Tôi đã xem một đoạn clip mọi người xây dưng kim tự tháp. Thực sự rất tuyệt, tôi chỉ đến đây để có thể chiêm ngưỡng nó”

Trước sự ngạc nhiên của những người lần đầu đặt chân đến đây, bên cạnh bức tượng Sphinx nổi tiếng, mọi người còn phát hiện ra các tác phẩm điêu khắc khác như là linh dương, kangaru, hươu, nai, thỏ và các quái vật cấp thấp khác với những biểu hiện buồn bã trên khuôn mặt.

Khi nhìn thấy những tác phẩm này, nhiều người trong số họ tỏ ra hối hận khi họ đã lỡ tay giết hại những con thú dễ thương và vô hại này.

Chẳng có gì ngạc nhiên rằng sau khi họ đọc được những chữ khắc tay trên bức tượng thì họ đã lấy tiền từ trong túi của họ ra.

Hãy ngắm những bức tượng và ủng hộ bằng tấm lòng của bạn.

Tất cả số tiền thu được sẽ dùng để quyên góp.

Chúng tôi sẽ sử dụng chúng để giúp đỡ những người nghèo khổ.

Mỗi du khách sau khi đọc xong đều để lại một đồng xu bằng đồng hoặc bạc.


Team dịch: Đéo có tên