Khi Weed đăng nhập lại, mọi thứ đã thay đổi. Quảng trường Trung Tâm hẹp hơn quảng trường Bingryong và quảng trường Ánh Sáng nhưng nó là nơi đông người nhất.
‘Móa! Tại sao mình lại ở đây....?’
Weed rất bối rối nhưng mọi người vẫn bận rộn với việc kinh doanh như thường lệ. Các tân thủ đang đổ đầy những thùng nước và ngắm nhìn bức tượng khi họ ngang qua.
“Bức tượng này đã được tìm thấy sao?”
“Ừ. Trông nó cứ như người thật ấy nhỉ.”
“Tôi muốn chạm vào nó....”
Hai người chơi nữ đang ngắm bức tượng từ khoảng cách gần.
“Nhưng chiều cao không lớn lắm.”
“Khuôn mặt trông cũng bình thường.”
Các người chơi nữ rời đi và các tân thủ đang mặc đồ mặc định xuất hiện.
“Weed-nim, tôi sẽ đi theo con đường của Weed-nim và sống thật nhiệt huyết. Xin hãy phù hộ cho tôi”
Các Merchant đã hoàn thành công việc kinh doanh của họ phủ kín lại sạp hàng và trò chuyện với nhau.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp phát triển Morata. Tôi đã có rất nhiều niềm vui khi làm việc đó.”
Weed là một bức tượng vì thế cậu chỉ đứng im và không thể cử động. Các Merchant đứng cạnh bệ thờ và nhìn chăm chăm bức tượng với khuôn mặt nghiêm túc.
Các Warrior và Adventurer đang đi săn theo tổ đội cũng tiến lại gần. Ở Morata, điều cơ bản là phải chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật trước khi rời khỏi thành phố. Nếu họ không chiêm ngưỡng một bức tượng hay một bức tranh trước khi đi săn thì họ sẽ bị nhận gạch đá.
“Đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này. Tôi đã đi săn tại một nơi xa và chết nhưng tôi vẫn thích nó.”
Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng bức tượng đó thực ra là Weed hóa đá.
Một Dwarf cũng đến.
“Kyah! Tôi đã đi khắp lục địa và Morata là nơi đầu tiên tôi được nếm bia ngon thế này. Tôi thực sự biết ơn vì một nơi nhộn nhịp như thế này đã được tạo ra.”
Mấy ông chú và bà dì đang nắm tay nhau cũng đến xem bức tượng.
“Tôi đến từ Hội Cháo Hành.”
“Hoàng Đế Weed vạn tuế!”
Một vài người chơi yêu thích Weed không đến tay không. Họ để lại hoa dại và cỏ kiếm được khi đi săn bên dưới bức tượng. Thậm chí những người đã ngắt kết nối và trở lại, họ cũng ngưỡng mộ bức tượng và nói chuyện về sự phát triển của Vương quốc Arpen.
“Thật tốt khi là một người dân của Vương quốc Arpen. Thật vậy.”
“Ừ. Tôi đã nói với anh bước vào vương quốc này là đúng đắn mà. Không có nơi nào như thế này trên lục địa đâu.”
Có thể thấy hình ảnh các tân thủ vừa mới bắt đầu Royal Road đang chạy loanh quanh ở Quảng trường Trung Tâm. Không bao giờ cảm thấy buồn chán khi nhìn ngắm mọi người di chuyển lanh lẹ.
Những người đang tìm kiếm tổ đội đi săn hoặc ai đó để giao dịch cũng hiện diện trong Quảng trường Trung Tâm. Các Bard trình diễn công khai với nhạc cụ.
Trái tim của Weed cũng thanh thản khi nghe nhạc.
‘Dân chúng đang thoải mái tận hưởng... Và việc kinh doanh thậm chí còn kéo dài tới nửa đêm. Các Merchant đang kiếm một khoản tiền lớn.’
Cậu rất hạnh phúc với cương vị là một nhà vua.
‘Thật tuyệt hảo để thu thuế.’
Một cuộc họp bí mật của Hội Cháo Hành.
“Việc bảo dưỡng máy móc là cần thiết cho kinh doanh ở làng Ekwinok.”
“Có một yêu cầu dành cho Architect Monbert. Việc mở rộng các tòa nhà thương mại sẽ nâng cao quy mô thị trường trong ngắn hạn.”
“Làng Yusellin, bây giờ không có gì đặc biệt nhưng nó có tiềm năng phát triển cao nhờ một hầm ngục.”
“Chúng ta có nên cử các Adventurer đi để nó phù hợp với các đặc điểm của một ngôi làng tiên phong không?”
“Log-nim, tôi nghe nói gần đây anh không thể làm việc của mình vì một nhiệm vụ vì vậy tôi rất xin lỗi khi nhờ anh việc này.”
“Nhờ số người chuyển đến đã tăng lên, ngôi làng ổ chuột ấy đang phát triển.”
“Một công trình xây dựng đã được chuẩn bị trên đồi dốc. Chúng ta không phải lo lắng quá về nó trong một thời gian.”
Hội Cháo Hành tự hào về kỷ nguyên thịnh vượng. Thậm chí không thể đoán được tầm cỡ của nó hiện tại bởi vì người chơi tham gia vào Hội Cháo Hành như lẽ đương nhiên khi họ bắt đầu ở Vương quốc Arpen.
Tín đồ của Cháo Hành có sự ngưỡng mộ sâu sắc mỗi khi Weed cai trị khôn khéo.
“Các công trình vĩ đại đã hoàn thành vì lợi ích của chúng ta. Hãy sử dụng tẹt đi nào!”
“Tôi thực sự nghĩ rằng Weed-nim là độc nhất vô nhị.”
Các lãnh chúa khác bị so sánh với cậu.
“Lãnh chúa của làng Boron đã phá hủy lâu đài để xây cái mới.”
“Chả có nghĩa lý gì. Weed-nim giống như một người khổng lồ, hắc tinh. Tsk tsk.”
“Nếu Weed-nim mà sử dụng số tiền đó thì anh ấy sẽ xây một tòa nhà khác.”
“Anh có nghe nói làng Dians đã tăng thuế thêm 2% chưa?”
“Họ cứ tăng thuế mãi thế à?”
“Tệ thật!”
Nguồn gốc sự trung thành của các thành viên là những cuộc nói chuyện đó. Weed được kính trọng một cách chân thành bởi Hội Cháo Hành.
Trong khi những người khác đang đối mặt với chiến tranh, sự hủy diệt và thuế má thất thu, Morata là nơi duy nhất có triển vọng để sống trên Lục địa Versailles. Vị Vua tuyệt vời Weed soi sáng khắp nhân gian!
“Có rất nhiều thứ ngon hơn cháo hành. Chúng ta không phải là bò vì thế chúng ta không thể chỉ sống bằng cháo hành. Tôi đã ở level mà tôi có thể uống súp đậu hoặc ăn bít tết rồi. Tôi thật là ngu ngốc.”
Đó là lời thú nhận của một tân thủ bắt đầu ở Morata.
“Đôi khi tôi đã quên mất. Lý do tại sao Weed-nim cho chúng ta cháo hành!”
“Cháo hành! Cháo hành! Cháo hành!”
“Tinh thần của Cháo Hành biểu trưng cho tự do sẽ tiếp tục từ giờ trở đi. Cho dù chúng ta có ăn súp thịt ấm nóng, chúng ta cũng không thể quên đi cái vị hăng và đắng của cháo hành!”
“Hoan hô Hội Cháo Hành!”
Cháo hành có lẽ là món ăn cho các tân thủ nhưng nó cũng là biểu tượng của tự do.
“Chúng ta giống như hành bị chà đạp. Một gốc dễ nhổ nhưng nếu chúng ta tập hợp lại, chúng ta có thể làm được mọi thứ. Đi theo Weed-nim!”
“Cháo hành, cháo hành, cháo hành!”
“Nó không chỉ có hành. Nó là sự kết hợp nỗ lực của chúng ta để phát triển!”
“Cháo hành, cháo hành, cháo hành!”
Thành viên của Hội Cháo Hành từ Morata phân bố khắp phương bắc.
- Weed-nim, cần có rất nhiều thợ thủ công khéo tay.
- Chẳng vấn đề gì nếu tôi phải ăn cháo hành.
Sau khi Vương quốc Arpen được thành lập, thành viên Hội Cháo Hành rất tích cực tìm việc. Morata đón nhận một dòng người khổng lồ tràn vào trên một vùng đất rất giới hạn nhưng thành phố đã được củng cố để có thể so sánh với một vương quốc.
“Thành phố nên phát triển nhanh hơn. Chúng ta không thể để Weed-nim phải bận tâm đến bất cứ tình huống nào”
“Rất nhiều người đang làm việc nhưng chúng ta cần ai đó quản lý đường phố và những ngôi làng. Weed-nim có rất nhiều việc phải làm kể từ khi bị Bardray giết.”
“Đó là lỗi của chúng ta. Chúng ta nên ra mặt sớm hơn!”
Hội Cháo Hành bắt đầu dọn dẹp sạch các mỏ, tòa nhà, đi săn và phiêu lưu trong vùng lãnh địa của vương quốc Arpen.
“Tiểu đội Cháo Măng. Hôm nay hãy săn cạnh sông Rubens. Chúng ta phải dẫn đầu trong công cuộc khôi phục lại hòa bình. Hãy đi và thu thập nhôm.”
“Người chơi của Măng tập hợp ở đây!”
“Tiểu đội Nấm Ô, mấy người đang làm gì vậy? Quái vật đang xâm chiếm lâu đài Staen! Xuất phát ngay lập tức!”
“Wooo, hốt hết nào anh em!”
Trong quá khứ đây là một nhóm tân thủ nhưng qua thời gian level của tất cả họ đã tăng lên. Những con quái với cấp độ ngang ngửa lang thang khắp vùng đồng bằng, trong khi họ tập trung vào các tòa nhà và ổn định lại trật tự.
Sự đầu tư liều lĩnh và thời gian là cần thiết đối với những ngôi làng để phát triển và Vương quốc Arpen mở rộng. Quá trình phát triển sẽ giảm bởi sự tích lũy sức mạnh của người chơi.
“Lãnh chúa, ngài phải đền đáp hoàng ân của nhà vua. Là một Architect tôi nghĩ ngài nên đặt tên một quảng trường theo tên Weed-nim.”
“Tác phẩm nghệ thuật đó ở đây.”
“Việc kinh doanh sẽ kéo dài trong một hoặc hai ngày. Tôi có nên mở một hàng tạp hóa trong làng Armang không nhỉ? Nếu tôi giao dịch một tuần thì tôi sẽ có thể hòa vốn.”
Một guild nhỏ từ lục địa Trung Tâm đã chuyển tới Vương quốc Arpen. Họ cũng muốn tham gia Hội Cháo Hành.
“Chúng ta thực sự phải vứt bỏ danh tính guild ta đi để tham gia vào Hội Cháo Hành đó ư?”
“Thủ lĩnh, Vương quốc Arpen yêu cầu như thế.”
“Có giới hạn nào trong các bãi săn hay thứ gì khác không? Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói thứ gì thuộc về độc quyền Hội Cháo Hành.”
Những người chơi đã nhập cư từ lục địa Trung Tâm đã quá mệt mỏi bởi sự khủng bố như vậy. Họ đến phương Bắc nhưng nếu ở đây cũng có những giới hạn thì thật là xui xẻo cho họ.
“Không có thứ gì như vậy cả. Tất cả thành viên của Hội Cháo Hành sẽ được giảm giá 5% tại tất cả các nhà hàng trong thành phố.”
“Có phải đó là nhà hàng của lãnh chúa không?”
“Không. Hầu hết chủ nhà hàng đều là thành viên của Cháo hành vì vậy chúng ta nhận được lợi nhuận. Nó cũng áp dụng với nhiều món ăn phụ nữa. Và anh sẽ được giảm giá 10% khi mua item đi săn từ các Merchant.”
“Tốt vậy.”
“Anh sẽ được giảm giá khi thuê ngựa hoặc xe hàng và người đến sớm nhất khi xem biểu diễn sẽ được giảm nửa giá.”
“Hết chưa?”
“Giảm giá khi mua các bức họa và tác phẩm điêu khắc! Chúng ta cũng được cung cấp thông tin về phiêu lưu và săn bắn và được cấp giấy phép kinh doanh. Nếu có nhiệm vụ khó thì chúng ta sẽ rất vui vẻ làm cùng nhau.”
Hội Cháo Hành chứa đựng những lợi ích to lớn!
Seoyoon đeo mặt nạ đang đi bộ quanh Quảng trường Bingryong.
“Áo khoác lông thú mềm mại hạ giá đây. Bạn có thể mặc nó bên ngoài áo giáp. Giá thấp nhất là 390 vàng.”
“Xem miễn phí đi. Tất cả item cần thiết cho săn bắn đều có ở đây. Đồ second-hand cũng có bán.”
“Cá tươi sấy khô! Vị khi nhai khác hẳn nhé. Cá sấy khô có thể nhai trong trận chiến và mang đến cảm giác no bụng.”
Cô lại gần một Merchant đang bận rộn kinh doanh.
“Xin lỗi, tôi có thể mua đồ gia dụng nhà bếp và đồ nội thất ở đâu?”
“Cô mua cho một chiếc lều hả?”
“Vâng.”
“Có rất nhiều item cho nhà bùn được bán trong khu vực này. Item trang trí lều cũng được bán ở Quảng trường Bull.”
“Cám ơn.”
Người Merchant đó đã nghe thấy một giọng nói đẹp đẽ và ấm áp. Đó là một giọng nói cho người ta cảm giác về một người đẹp. Seoyoon hướng tới quảng trường Bull để mua đồ làm bếp và nội thất phù hợp cho một căn lều.
Làm đồ nội thất là một nghề phụ của các Sculptor. Nếu họ sử dụng thân cây thì họ có thể khắc ra bàn, giường, ghế, bàn ăn và sofa, v.v. Nhưng ngoài thiết kế, độ bền cũng là một phần quan trọng.
“Oppa, đây là con sư tử.”
Những cặp đôi cũng đến mua những mặt hàng vô cùng đa dạng để trang trí cho lều của họ. Họ có thể tìm thấy đồ trang trí cho phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, phòng riêng, v.v. với cái giá hợp lý. Sau khi trang hoàng ngôi nhà, họ có thể nghỉ ngơi và khoe với bạn bè vì đó là một sự cám dỗ không thể bỏ qua.
Seoyoon chọn rất nhiều mặt hàng nhưng lại nhận ra có gì đó thiếu thiếu.
“Các item cô đang tìm kiếm... Cô có con mắt thật tinh tường. Chúng hơi đắt một chút. Nếu cô đến Quảng trường Trung Tâm thì Merchant Anders sẽ đang bán chúng đấy.”
Trong khi đang tìm kiếm hàng hóa trong quảng trường Trung Tâm, Seoyoon nhận ra bức tượng Weed gần đài phun nước.
“......”
Cô thấy rằng nó cực kì giống Weed. Seoyoon nhìn và đợi cho nhóm người đang ngắm bức tượng đi qua trước khi bước tới.
Từ khoảng cách gần nó trông y hệt Weed.
“......”
Cho dù bây giờ là ban đêm, Seoyoon mua hàng từ quảng trường Trung Tâm và dành thời gian ở đó. Chẳng có gì làm để giết thời gian ngoại trừ mua sắm.
Ở quảng trường Trung Tâm có các loại hàng tạp hóa và những địa điểm thu hút đáng để xem. Thời gian không cố định nhưng đó là chuyện bình thường khi các quán rượu bận rộn vào buổi tối và người ta đi săn vào buổi sáng.
Mọi thứ hơi yên ắng bởi vì đã là buổi tối nhưng quảng trường Trung Tâm là một khu chợ mở cửa 24 giờ. Buổi sáng những món ăn như barbecue thịt gấu có sẵn vì vậy chợ càng phổ biến hơn.
“Có một buổi biểu diễn bởi Hairen ở nơi gặp gỡ đấy”
“Cô ấy đã trở về Morata rồi sao?”
“Đi nhanh thôi nào!”
Nhiều người chơi đến để xem buổi biểu diễn của một Bard nữ được nhiều người yêu mến. Mối quan tâm của mọi người vào bức tượng Weed giảm đi.
Khi bức tượng Weed lần đầu tiên được trưng bày, quảng trường Trung Tâm tràn ngập người xem. Hiệu ứng gợn sóng khiến cho lượng bán lẻ của các Merchant trong quảng trường Trung Tâm tăng gấp 10 lần.
Không giống như những thành phố khác, Morata có nhiều lợi ích văn hóa. Các tân thủ và người chơi level cao đều có thể nhận chỉ số từ bức tượng của Weed. Nhưng nó đã được trưng bày 10 ngày trong quảng trường Trung Tâm cho nên sự chú ý giảm dần theo thời gian.
Tuy nhiên, vẫn có những khoảng thời gian bận rộn khi những hàng người muốn được thấy nó.
Seoyoon bí mật tiến gần bức tượng và nhìn quanh. Phép thuật sáng rực khắp mọi nơi mặc dù đó là ban đêm nên quảng trường khá mờ tối.
‘Mình thực sự có nên?’
Trái tim cô nhảy loạn trong lồng ngực. Seoyoon nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đã được che đậy bởi chiếc mặt nạ.
Ngay lúc ánh trăng chiếu trên khuôn mặt cô vào thời điểm đó, Seoyoon nhẹ hôn bức tượng. (vậy là anh đã mất first kiss)
Lee Hyun kết nối vào trang đấu giá item sau một thời gian dài. Thời buổi này, nguồn thu nhập của cậu là phí từ các đài truyền hình nhiều hơn là bán item.
“Hmm, giá item không giảm nhiều như mình nghĩ.”
Đây là điều đầu tiên cậu lo lắng về Royal Road. Nếu không có người chơi mới thì giá của item sẽ sụt giảm.
Tuy nhiên Royal Road đang thu hút người chơi theo cấp số mũ. Sự phát triển nhanh kinh khủng của Vương quốc Arpen là bằng chứng cho sức mạnh của các tân thủ dưới level 50. Năng lực khá xoàng nhưng các tân thủ đã cho thấy một sức mạnh tuyệt vời khi tụ họp lại!
Da thú được cung cấp trong việc kinh doanh hàng ngày cho nên ngành công nghiệp da và may vá đang phát triển mỗi ngày. Hàng hóa cần thiết cho tân thủ cũng được mua vì thế các hoạt động thương mại rất phát đạt.
“Sẽ ổn thôi nếu mình bán item của mình muộn hơn một chút.”
Lee Hyun điều chỉnh lại thời gian bán đồ. Giá thị trường dao động trong vòng vài phút nhưng nếu người ta đang xếp hàng chờ nó thì giá sẽ nhảy vọt.
Các vũ khí hữu dụng được tìm thấy từ việc đi săn và các phương pháp chiến đấu mới được phát triển.
Trong các class liên quan đến chiến đấu là phổ biến nhất trong Royal Road, các class như Thief hoặc Adventurer cũng là không thể thiếu. Những chiếc khiên lớn và dày rất hữu dụng trong những trận chiến kéo dài chống lại quái vật với sức tấn công mạnh.
Tuy nhiên, một Magician hoặc Archer là thành viên thiết yếu của một tổ đội để làm giảm HP của kẻ thù. Nếu họ có phước lành của Priest thì các Knight không cần phải bận tâm đến khiên nữa.
Do đó giá của khiên đã sụt nhanh bất ngờ. Những chiếc khiên cần cho những cuộc công thành hoặc trong hầm ngục vì vậy chúng vẫn được tiêu thụ ở một mức độ nhất định.
“Các item phép thuật vẫn rất đắt... Thật không tốt chút nào khi là một Magician.”
Giá của các item chỉ dành riêng cho Magician vượt quá sức tưởng tượng! Các NPC thường có ấn tượng tốt về các Magician bởi vì học thức cao của họ.
Trong một tổ đội đi săn họ chỉ bắn các đòn tấn công phép thuật từ đằng sau. Có những hiệu ứng khá hào nhoáng và sát thương khủng khiếp từ những câu thần chú yêu cầu phải học thuộc lòng cho nên các Magician là một class rất được nhiều người ưa chuộng. Họ cũng có đủ loại phép thuật bậc 2 như bay, dịch chuyển hoặc đi trên nước vì vậy đó là một class khá thú vị.
Nhưng các item phép thuật thì rất khó tạo ra và trang bị thì rất đắt cho nên cũng phải cần nhiều cố gắng.
“Vẫn chưa đến lúc bán full set Barkhan.”
Các hàng hóa của Necromancer vẫn ở mức level thấp hoặc trung bình vì thế cậu cần phải đợi thêm trước khi bán set Barkhan. Nếu Lee Hyun bán những item đó thì sẽ có một vụ ồn ào trên trang đấu giá.
Cậu đang thoải mái khám phá trang đấu giá thì thấy một sản phẩm đang gây chấn động lớn.
Bộ giáp Tallock.
“Đừng nói là....”
Cậu click vào cuộc đấu giá. Một item quen thuộc xuất hiện! Đó là một item cậu sửa chữa và đánh bóng hàng ngày.
- Không phải item này ở trên TV sao?
- Bộ giáp mà Chiến thần Weed sử dụng phải không?
- Xem thử ID của người bán nó đi.
- Đó là Bardray.
- Một chiến lợi phẩm hoàn hảo.
Giá khởi điểm cho Giáp Tallock là 1.3 triệu won! Đó không phải cái giá thấp nhưng nhiều người vẫn đang trả giá cao hơn.
Nó có nhiều loại hiệu ứng nhưng level giới hạn chỉ 350 là khá thấp. Nó đạt tới 3.7 triệu won là vì Weed đã từng mặc nó!
Cuộc đấu giá kết thúc trong 5 ngày vì thế có vẻ như giá của nó sẽ còn tăng cao hơn.
Lee Hyun cắn môi.
“Bardray, thằng khốn....”
Bardray được cho là chiến binh mạnh nhất trên lục địa và được kính trọng như một người chơi hàng khủng. Tuy là kẻ địch nhưng Weed không hề có cảm giác thù địch với hắn.
Tuy nhiên cảnh tượng cuộc đấu giá làm cậu rất khó chịu!
“Bardray, sau này tao chắc chắn sẽ giết mày. Và....”
Lee Hyun sẽ trả thù bằng nhiều hơn một cách.
“Tao sẽ lấy một item và bán nó với giá cao!”
Nhiêu đó là đủ để khiến cơ thể Lee Hyun cảm thấy ốm yếu. Nỗi hận mất của!
Con đường tới Đại học quốc gia Hàn Quốc.
Lee Hyun đã bắt xe bus. Bình thường cậu đi bộ nhưng cậu bắt xe bus để tiết kiệm thời gian và giờ cậu rất hối hận.
Cậu gặp một sinh viên khóa dưới cùng khoa trên xe bus.
“Tiền bối, chào anh. Anh đang đi học à?”
“Ừ.”
Người chào hỏi Lee Hyun là một “em gái” đi theo Choi Sang-jun. Trong Royal Road, họ cũng đi săn cùng nhau ở Mỏ Melbourne.
“Anh muốn đi dùng bữa với em không? Em rất thích nghe về những cuộc phiêu lưu của anh.”
“Tôi ăn sáng rồi.”
“Bây giờ là giờ ăn trưa rồi. Anh có muốn thưởng thức tonkatsu (thịt heo chiên xù) ở quán Humanities Hall không? Ngon lắm đấy.”
“Tôi cũng muốn thế lắm nhưng những ngày này tôi chỉ uống được nước bởi vì bị viêm loét dạ dày. Tôi không thể ăn đồ dầu mỡ.”
“Em sẽ mua nó cho anh.”
“Đột nhiên tôi đói quá.”
Có rất nhiều lời đồn về tính cách của Lee Hyun giữa các sinh viên khóa dưới.
Khi sự thật rằng cậu là Chiến thần Weed vẫn chưa rõ ràng, họ đã nhìn thấy cậu đang ngấu nghiến một con gà. Cậu không có mặt ở phòng học trừ những hoạt động trong suốt khóa huấn luyện đầu năm.
“Chúng ta có một tiền bối như vậy trong khoa ư?”
“Có phải anh ấy đang tránh chúng ta không? Anh ấy lờ đi khi tôi chào hỏi anh ấy.”
“Tôi nghe nói anh ấy không hề nghe giảng trong các tiết học. Anh ấy chỉ viết nghuệch ngoạc vào vở. Gần đây anh ấy thậm chí còn không nộp bài báo cáo. Có một tiền bối như vậy thật là rắc rối.”
“Ah, có phải người luôn đi với tiền bối Seoyoon không?”
Một sự tồn tại tầm thường như một con sò lúc thủy triều lặng! Tất cả những điều đó đã thay đổi sau khi biết rằng cậu là Chiến thần Weed.
Các sinh viên khóa dưới nói những thứ vu vơ mỗi lần cậu có tiết.
“Chẳng phải tiền bối rất tuyệt vời đó sao? Anh ấy có lẽ đã chìm đắm trong những suy nghĩ sâu sa và đầy đau khổ....”
“Đó có thể được gọi là một ngoại hình hấp dẫn? Hầu hết mọi người sẽ đều khoe khoang về việc mình là Chiến thần Weed nhưng anh ấy chỉ lẳng lặng chú tâm vào trường học... Kyah! Tính cách hai mặt đó thật là thu hút.”
“Anh ấy thật sự có ngoại hình rất đàn ông khi chiến đấu. Tôi muốn được thấy Orc Karichwi.”
“Có phải anh ấy thuộc class Sculptor không? Bình thường đó là một class rất khó. Tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ thấy những bức điêu khắc đẹp như vậy khi đi phiêu lưu.”
“Cậu đã đến Morata chưa? Một anh hùng hoàn mỹ. Tôi rất muốn ăn một bữa với tiền bối Lee Hyun.”
“Anh chị em của tôi bảo tôi xin chữ ký nhưng tôi đang run lắm... Tôi nên nói cái gì bây giờ?”
Lee Hyun lập tức trở thành một lão tiền bối trong khoa thực tế ảo. Cậu trở thành hotboy ở trường. Lee Hyun không muốn bị làm phiền bởi những đàn em khóa dưới cho đến khi cậu tốt nghiệp. Thật may mắn là nhiều cô gái không dám vượt qua bức tường to đùng tên là Seoyoon.
“Tại sao hai người đó lại gặp nhau nhỉ?”
“Không biết bị bắt thóp chuyện gì?”
“Chị ấy vẫn mang một hộp cơm cho anh ấy hả? Tôi thích tiền bối Seoyoon quá.”
Những điều đó bây giờ cũng thay đổi.
“Tôi nghĩ hai người đó trông rất đẹp đôi.”
“Hóa ra tiền bối Seoyoon có lý do tự nhiên cho sự lựa chọn đó.”
Lee Hyun đang ăn tonkatsu trong phòng ăn của trường. Ngoại trừ các món ăn dinh dưỡng được nấu bởi “người ấy”, cậu thật sự rất thích tonkatsu và ramen.
‘Khi mình còn nhỏ, mình rất muốn ăn tonkatsu với em gái...’
Đó không phải một nhà hàng nhưng cậu vẫn rất hạnh phúc khi ăn miếng tonkatsu đông lạnh ở nhà với em gái. Tonkatsu nhắc cậu nhớ về khi ăn ở nhà nhưng gần đây cậu lại không ăn ở nhà. Đó là vì dầu được sử dụng trong nấu nướng!
“Em tự hỏi mẫu người lý tưởng của anh là gì? Em thích một người đàn ông mà em có thể đi phiêu lưu cùng.”
“Ah, ừm.”
Seug seug.
Lee Hyun liên tục dùng dao cắt miếng tonkatsu khi nó được mang ra. Thịt được cắt thành những miếng chính xác bằng nhau.
“Ai đó có thể bảo vệ tôi. Nếu chúng tôi mạo hiểm vào một vùng đất lạ cùng nhau thì sẽ không tốt nếu cả hai đều sợ hãi đúng không?”
Omul omul.
“Sẽ tuyệt lắm đây.”
“Có lẽ anh là bạn trai của Seoyoon phải không? Chúng ta đã gặp nhau trong Royal Road.”
“Anh hiểu không?”
“Ừ. Tôi nghe nói họ đi hẹn hò trong hộp đăng nhập.”
“Đúng vậy.”
Lee Hyun cảm thấy hương vị hài hòa khi cậu nhai miếng tonkatsu.
‘Tonkatsu ngon thật!’
Lee Hyun không thể ăn thêm bất kỳ thứ dầu mỡ nào nữa. Cậu không có hứng thú với những âm thanh ồn ào được tạo ra bởi những sinh viên khóa dưới đang ngồi quanh cậu. Không có khuôn mặt nào trôi nổi trong đầu óc cậu.
Lee Hyun không ngẩng mặt lên cho tới khi cậu ăn xong và đứng dậy.
“Tôi đã ăn rất ngon. Hẹn gặp lại lần sau.”
“Vâng, tiền bối!”
Biểu hiện của em gái khóa dưới cho thấy sự thỏa mãn khi cô nghĩ rằng cô đã tạo được mối quan hệ. Cô mong đợi họ sẽ nói chuyện gần gũi hơn từ giờ trở đi nếu họ gặp nhau trong trường. Và có lẽ cậu sẽ tặng những item hỗ trợ trong Royal Road hoặc giới thiệu nhiệm vụ cho cô!
Lee Hyun đi bộ trên bãi cỏ trong khi mặt trời nóng bỏng đang chiếu sáng rực trên đầu. Cậu nhìn thấy gốc cây lớn mà cậu ngồi với Seoyoon 1 năm qua.
“Mình sẽ không thể được ăn những hộp cơm trưa trong ít nhất 1 năm.”
Thức ăn từ Seoyoon không còn nữa. Lee Hyun trở nên xanh xao hơn khi kỳ nghỉ qua đi và em gái cậu đã chú ý thấy trước khi đưa ra quyết định. Buổi tối đó, em gái cậu đem ra món thịt heo hầm sốt đậu và nhẹ nhàng nói.
“Tiết học chính của anh, hội họa, các tiết học đặc biệt và Royal Road dường như đã làm cơ thể anh kiệt sức những ngày vừa qua.”
Cơ thể Lee Hyun không giống như trước. Cậu phát triển cơ bắp bằng việc chạy bộ 10 km mỗi buổi sáng.
“Cơ thể anh có lẽ không còn khỏe và gần đây anh hay bị cảm...”
Cậu cố ý tắm nước lạnh trong thời gian đó. Đương nhiên là những trận cảm lạnh và ho sẽ xuất hiện. Cậu cũng ngủ không đắp chăn và ăn rất nhiều kem. Như lẽ tất nhiên là cơ thể cậu sẽ nhức nhối và bị cảm lạnh! Cậu thường thức thâu đêm cho nên mắt cậu đỏ ngầu.
“Oppa, anh thực sự cảm thấy không khỏe phải không?”
Lee Hayan đặt tay lên trán Lee Hyun. Khi cô đo nhiệt độ cho cậu, nó quá nóng đến nỗi cô ngạc nhiên. Cô cho nước nóng vào một cái chai và đặt nó lên trán cậu.
Cậu đã uống rất nhiều nước ấm và chạy cho đến khi cả cơ thể vã mồ hôi.
Lee Hyun yếu ớt nói.
“Anh chịu được mà. Anh chỉ hơi bận rộn với vài thứ.”
“Chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Anh không cần bệnh viện!”
Cậu tuyệt đối không bao giờ giả bệnh nặng đến mức phải đến bệnh viện!
“Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi. Nhân tiện, ngày mai mấy giờ anh vào học?”
“Anh có thể đến trường sao? Anh muốn đến lắm nhưng anh không biết liệu ngày mai cơ thể có tốt hơn không. Anh lo là cơ thể sẽ tệ hơn nếu anh đến trường.”
“Trường học thường bắt đầu vào tuần thứ nhất. Hãy ở nhà đi.”
“......”
Lee Hyun không phải đến trường và có thể tập trung chơi Royal Road. Giống như một cái boomerang, cậu có thể trở lại điểm xuất phát.
Lee Hyun giả vờ những bước di chuyển mệt mỏi quá mức khi cậu tựa người vào ghế.
“Dù sao thì anh cần quan tâm đến cơ thể hơn. Có rất nhiều thời gian trong những ngày nghỉ nhưng một khi anh tới trường thì sẽ khó khăn hơn.”
“Anh sẽ làm tốt mà, Oppa. Em sẽ giúp anh nếu anh cần.”
“Anh chỉ muốn thư thả nghỉ ngơi. Dường như anh luôn quá bận rộn và không thể tận hưởng cuộc sống.”
“Oppa....”
Cậu giả vờ bị ốm với em gái và quyết định bảo lưu 1 năm!
“Cuối cùng mình cũng tự do khỏi mấy thứ làm người ta đau đầu.”
Lee Hyun đi bộ vào trường Đại học quốc gia Hàn Quốc và nhớ lại ký ức 1 năm rưỡi của cậu.
“Cái ghế đó đã được đổi với phí bảo lưu của mình. Ngay cả những bông hoa trong luống hoa... Phòng tập gym và phòng ăn của nhân viên cũng mới.”
Ánh mắt cậu bắt gặp những ánh mắt quen thuộc.
“Nhưng nếu mình nghỉ phép một năm thì mình sẽ không phải trả tiền học phí.”
Hệ thống bảo lưu là thứ có ích nhất của trường đại học! Lee Hyun đi tới văn phòng khoa của cậu và điền vào đơn bảo lưu. Trước đây luật ở Hàn Quốc là việc này cần phải hoàn thành trước khi khóa học bắt đầu nhưng luật đó đã không còn được áp dụng nữa.
Lý do cậu viết vào đơn là ‘Trả thù Bardray.’
Lee Hyun trở về nhà với những bước chân nhẹ tênh. Cậu đang trong trạng thái vô cùng thoải mái bởi vì cậu không cần phải trả học phí trong 1 năm.
“Một năm này có thể sẽ trở thành 2 năm hoặc 3 năm.”
Nếu em gái cậu đi du học thì cậu sẽ dùng mọi cách để kéo dãn thời hạn nghỉ.
Cậu bước vào sân và cho Dogmeat ăn cơm.
“Ăn nhiều vào.”
Gâu gâu gâu!
Dogmeat dường như có chút ý thức bảo vệ bản thân và đang ăn kiêng trong những ngày này.
“Mày phải tăng thật nhiều cân. Mỡ sẽ nặng nề rũ xuống...”
Cậu muốn kết nối vào Royal Road nhưng cậu còn một đống công việc nhà để làm. Lee Hyun cho mấy con thỏ và vịt ăn.
Công việc đôi lúc phức tạp nhưng cậu không thể từ bỏ việc nuôi động vật. Niềm vui khi nhìn chúng lớn lên từng ngày!
Trong khi Lee Hyun đang tận hưởng khoảng thời gian thanh bình, việc xây dựng đang vào lúc náo nhiệt nhất ở nhà bên cạnh, nơi hàng xóm của cậu đã chuyển đi một thời gian ngắn trước đây. Lee Hyun sống trong một khu dân cư nhưng hầu hết miếng đất rộng rãi bên cạnh gần đây đã được bán với giá cao. Sau đó ngôi nhà được tháo dỡ và một tòa biệt thự được xây dựng.
Nhà của Seoyoon!
Cô nghe nói rằng Lee Hyun đã xin bảo lưu và đã mua chuộc hàng xóm kế bên nhà cậu. Dĩ nhiên, cô chỉ lập kế hoạch là một hàng rào gỗ kiểu mỹ đơn giản để tường bên giáp với nhà Lee Hyun.
Cố gắng của Park Jin Suk để giành được trái tim cô đã không có hiệu quả.
Choi Ji-Hoon (Zephyr) ngồi xuống trong một quán café có thể nhìn thấy sông Hàn.
“Đến giờ rồi...”
Hôm nay là ngày hẹn hò với Lee Hayan. Anh nghĩ sẽ rất tuyệt nếu đi xem phim hay ăn ở một nơi đẹp nhưng lại quyết định đi xe đạp.
- Em muốn đi xe đạp từ 1 tháng trước. Nhưng em dừng lại vì mệt.
Lee Hayan rất sợ. Mặc dù sự thật là ngày nào cô cũng bận, cô vẫn đồng ý cuộc hẹn này.
Trong lúc Choi Ji-Hoon gọi café và bánh quy, cặp mắt của phụ nữ trong quán đều nhìn anh. Anh cao ráo và ăn mặc đẹp vì vậy đương nhiên thu hút ánh mắt họ.
Nhưng Choi Ji-Hoon chẳng bao giờ để mắt đến họ. Anh bị lôi cuốn bởi nét duyên dáng của Lee Hayan vì thế anh không thể thích bất kỳ người phụ nữ nào khác.
“Cô ấy thực sự là người phụ nữ tốt.”
Cô không hề đầu hàng môi trường khó khăn và lớn lên rất tốt. Choi Ji-Hoon hoàn toàn khác với anh của quá khứ - người hay nhai kẹo cao su!
“Thông minh, gọn gàng và dễ nhìn, thật sự không có khoảng cách. Nếu chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau thì bất luận thứ gì cũng chỉ là tầm thường.”
Bọng mắt dày dưới mắt anh do thiếu ngủ. Choi Ji-Hoon rất hạnh phúc ngay cả khi đang chờ cô. Một buổi hẹn sớm vào buổi sáng thay vì đêm là một bước thay đổi rất lớn.
Burururu!
Điện thoại của anh rung lên và tên Lee Hayan hiển thị trên màn hình.
“Mình đoán là cô ấy đang tới.”
Choi Ji-Hoon cảm thấy nhịp tim anh đập nhanh hơn khi anh trả lời điện thoại.
“Em đang ở đâu?”
Đã qua một lúc sau giờ đã hẹn vì vậy anh không xấu hổ khi nói rằng anh đến trước Lee Hayan.
- Em xin lỗi. Đột nhiên em có việc phải làm nên không thể đi được.
“Anh hiểu. Ổn mà. Nếu có chuyện xảy ra thì không thể tránh được.”
Choi Ji-Hoon là một người đàn ông biết thấu hiểu.
“Nhưng chuyện gì xảy ra vậy?” Có gì khó khăn à?”
- Oppa đã gây ra một đống lộn xộn khi giặt đồ. Tóc của anh ấy dính đầy trong bồn tắm... Em cần giúp.
“Chuyện đó....”
Choi Ji-Hoon bị nhờ dọn bồn tắm!
- Chắc là Ji-hoon oppa sẽ đến đây đúng không?
“A-anh không giỏi quét dọn...”
- Anh không muốn à?
“Anh sẽ tới. Anh đến nhà em nhé?”
- Cám ơn. Đến nhanh lên.
Choi Ji-Hoon chụp lấy chìa khóa và ví trước khi đứng dậy khỏi ghế. Anh xem giờ bằng chiếc đồng hồ xa xỉ của mình.
Rất nhiều phụ nữ bị thu hút bởi thân hình của Choi Ji-Hoon.
Tuy nhiên thực tế là Choi Ji-Hoon phải đi nhanh bởi vì anh bị mắng.
Team dịch: Đéo cần tên
Translator: Cáo
Editor: Alec