Chương 172: Hành trình của một người đàn ông

Ahn Hyundo nói

“Ai sẽ đi với tiểu sư đệ?”

Ông đang cố tìm một người để giao nhiệm vụ.

Khi còn trẻ, ông đã đặt chân đến nhiều quốc gia, và giành nhiều thời gian cho việc đi đây đó quanh các nước láng giềng.

Không khí trong phòng họp rất tốt vì họ sắp được gặp những người phụ nữ trong Royal Road.

Những võ sư biết nhưng họ không nói ra.

Trong khóa học kiếm thuật, họ phải đi đây đi đó để mở mang thêm về thế giới.

Sẽ bất lợi nếu là người mở lời trước nên họ quyết định im lặng.

Họ giữ nguyên tư thế ngồi với đôi vai rộng và khuôn ngực mạnh khỏe.

Họ đăm đăm nhìn vào người khác như thể đang cầu xin vậy.

Ahn Hyundo nhìn vào mắt từng hướng dẫn viên một.

Chung Il Hoon nhìn có vẻ giống type người yêu màu tím sống nội tâm nhưng anh vẫn có những phẩm chất tốt và rất hào phóng.

Anh rất tài năng và là đệ tử phù hợp nhất để phát triển võ đường sau này.

‘Nếu nó đi thì ở đây sẽ vất vả lắm đấy.’

Ahn Hyundo nghĩ rằng đó là một ý tốt khi để các võ sư giảng dạy. Ông không muốn loại bỏ họ và lãng phí thời gian quý báu phát triển võ đường.

Ông muốn gặp người phụ nữ ông gặp gần đây trong Royal Road và ra biển lần nữa.

‘Không thể là nó được.’

Ông nhanh chóng quyết định không để võ sư thứ 4 đi.

Roi Lee là võ sư trẻ nhất và cũng đạt được nhiều thành tựu nổi bật trong kiếm thuật. Công nghệ thực tế ảo trong Royal Road quả đúng như mong đợi.

Đó là điều họ cần để đánh giá sự phát triển của chính mình.

Tinh thần sẵn sàng chiến đấu, cảm nhận điểm yếu của mình, và học cách sử dụng kiếm.

Họ đã sống bằng thanh kiếm, và thế giới Royal Road cũng thật đáng sợ.

Một thế giới đầy phép màu.

Một giây phút bất cẩn có thể dẫn tới một cuộc đột kích bất ngờ vào ban đêm bởi một đàn quái vật.

Họ có thể đối mặt với vô số thử thách trong Royal Road và hồi sinh sau một thời gian ngắn bị phạt. Đây là nơi để họ rèn luyện quyết tâm của mình thông qua các trận chiến.

‘Sang Bom có rất nhiều việc để làm.’

Ma Sang Bom giành hầu hết thời gian để đào tạo các võ sinh, nếu anh đi thì võ đường sẽ gặp trở ngại khá lớn.

“Jong Bom Ah.”

“Vâng, thưa sư phụ.”

“Lần này con sẽ đi.”

“Rõ.”

Đó là kết quả sau cuộc thảo luận tại võ đường.

Nhiệm vụ đã được giao cho một trong các Geomchi.


“Vé máy bay đã có và phần còn lại sẽ được cung cấp tại điểm đến. Nó sẽ đủ cho chuyến đi.”

“Khi nào thì con khởi hành?”

“Ngày mai.”

“Con phải nói gì với nó, tiểu sư đệ ấy?”

“Không cần phải cho nó biết sự thật, cứ tỏ ra bình thường và nói với nó là sẽ đến đảo Jeju.”

“Vâng, con rõ rồi!”

Khoa Thực tế ảo luôn nổi tiếng vì những thử thách hàng năm mà họ đặt ra cho sinh viên trong kỳ nghỉ. Lee Hyun không để ý đến thực tế đó. Cậu còn đang bận rộn với kỳ thi kết thúc học phần. Cậu xử lí các vấn đề với thái độ cau có.

‘Đây là lần thứ 3. Đó là 1 vấn đề. Chủ đề của luận văn nói về Royal Road được viết bởi một giáo sư...’

Bên cạnh chủ đề đó, cậu còn chẳng nhớ nổi tên của vị giáo sư.

Rất nhiều giáo sư từ ĐHQG Hàn Quốc đã xuất bản những cuốn sách về Tập đoàn Unicorn, nhưng điều quan trọng không phải là tên những cuốn sách mà là nội dung trong đó. Những người nhớ được phần đó thì dễ dàng giải quyết được vấn đề.

‘Mình chịu. Đã 3 lần mình cố trả lời hai câu hỏi khác nhưng cũng không xong.’

Cậu không giành nhiều thời gian để trả lời.

Câu trả lời của cậu rất ngắn gọn và nó chỉ giải thích những thứ cần thiết.

Lee Hyun tự nhủ.

‘Mình không làm bài tập nhưng được cái mình đi học đầy đủ. Cũng khá tốt khi mình đã gây ấn tượng với các giáo sư khi tham gia MT (membership training), thế nên môn này không thể tạch được.’

Đủ thỏa đáng để không bị cảnh cáo học tập.

Kế hoạch là nếu không bị F thì cậu sẽ không học lại, kể cả điểm có thấp thế nào đi nữa.

‘Mình chỉ cần tốt nghiệp thôi.’

Mục đích đó đã đặt cậu vào một tình huống khó khăn.

Lee Hyun giải quyết những câu hỏi kiểm tra trong thời gian giới hạn.

Đó là bài kiểm tra cuối cùng, sau đó thì tha hồ nghỉ xả láng.

Với sinh viên, nghỉ hè còn hơn cả 2 tháng.

‘Suốt thời gian đó, mình sẽ chỉ làm một việc mà thôi.’

Cậu định cắm mặt vào cày Royal Road để đua top.

Lee Hyun thu xếp dụng cụ học tập vào trong chiếc balo rẻ tiền.

Sau đó, cửa phòng học mở ra và giáo sư Ju Jong Hoon tiến vào cùng với trợ lí của mình.

Người trợ lí này mang theo khá nhiều trang thiết bị, hầu hết trong đó là máy quay kỹ thuật số.

Chúng là những thiết bị phục vụ cho việc quay phim.

Với sự phát triển của các thiết bị kỹ thuật số, bộ nhớ có thể lưu trữ được 10 ngày.

Giáo sư Ju Jong Hoon bước lên bục giảng và nói

“Giờ là bài về nhà cho kỳ nghỉ này.”

Các sinh viên lơ ngơ như vừa đạp shit khi họ còn đang thả hồn theo những suy nghĩ sung sướng khi sắp được nghỉ.

“Thật là phiền toái...”

“Thử thách nữa ư? Nó sẽ là một công thức Toán phức tạp hay một loại động cơ khỉ gió gì đó à?”

Rất nhiều sinh viên bắt đầu nói leo.

Lee Hyun lo lắng.

‘Một thử thách không mong đợi đã xuất hiện.’

Cậu không hề làm một bài tập nào. Tuy nhiên, thử thách này có vẻ khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại.

Giáo sư Ju Jong Hoon bắt đầu hướng dẫn cách sử dụng máy quay.

“Các bạn biết đấy, để tạo ra một thực tế ảo thú vị thì trước tiên các bạn cần hiểu thực tế nó như thế nào. Thử thách của năm nay là ghi lại cuộc sống hàng ngày trong suốt kỳ nghỉ của các bạn bằng máy quay này. Các bạn có thể đi bơi, đi làm thêm, hoặc du lịch, bất cứ điều gì. Nhưng hãy chắc chắn là có ghi lại thông qua chiếc máy quay này.”

“...”

Cả phòng học chết lặng.

Lee Hyun nhận ra sau vài phút.

‘Có thật là mình không quan tâm?’

Các sinh viên bắt đầu suy đoán dựa trên lời nói của giáo sư Ju Jong Hoon.

“Tạo điều kiện cho các bạn có thể hiểu thêm về nhau, Khoa quyết định thử thách mùa hè này sẽ được yêu cầu vào lúc này. Những môn chuyên ngành sẽ bị hủy bỏ nếu không hoàn thành nó.”

Để có thể tốt nghiệp, thử thách này bắt buộc phải hoàn thành.

Nó là một yêu cầu cực kỳ vô cùng khó.

Ngoài việc đến võ đường để rèn luyện thể chất, Lee Hyun không nghĩ đến việc cậu sẽ làm gì khác ngoài chơi Royal Road cả.

Những sinh viên quanh cậu bắt đầu bàn tán.

“Nhà tớ sẽ đi Phuket, chắc là tớ sẽ quay phim nơi đó lại.”

“Bọn tớ định đến khu nghĩ dưỡng South Sea để thư giãn.”

“Tớ định đi học một lớp người mẫu nên cũng sẽ quay phim luôn.”

Các sinh viên đã lên kế hoạch sẽ làm gì trong kỳ nghỉ hè. Với tư cách là sinh viên ĐH năm nhất, và mới 20 tuổi, họ sẽ không lãng phí bất cứ giây phút nào suốt kỳ nghỉ này.

Sau đó là thời điểm bắt đầu kỳ nghỉ đã chờ đợi từ lâu.


Weed cảm thấy mình như một con gà con sắp bị lên thớt.

“Kỳ nghỉ mà mình mong đợi cuối cùng cũng đã đến.”

Cậu không cần những chuyến du lịch xa hoa.

Cậu định chu du khắp lục địa Versailles để cày level và nâng cao độ thông thạo các skill.

“Mình sẽ phục hồi nốt phần còn lại của con dấu.”

Để sửa Ahreupen Imperial Seal thì cậu phải nâng cấp skill của mình. Cậu cần tạo ra những kiệt tác và cố tình phá hủy để rồi sửa chữa chúng.

Đó là một kỹ năng khó luyện tập vì nó yêu cầu ghi nhớ chính xác và kỹ năng cao!

Weed phải giành thời gian để tạo ra kiệt tác cấp 1.

“Mình cần từ từ phá vỡ chúng và rồi sửa lại từng chút một.”

Kỹ năng Restore Sculpture là một kỹ năng phụ. Mặc dù nó rất phức tạp, level của kỹ năng tăng khá nhanh. Mục tiêu của Weed là đạt trình độ trung cấp.

“Đến lúc đó thì mình có thể sửa được Ahreupen Seal. Nhưng...”

Weed cảm thấy khó chịu ở lồng ngực và không thể tập trung vào công việc sửa chữa những tác phẩm điêu khắc. Đây là một nhiệm vụ của giáo hội về cổ vật mất tích nên ai đó khó có thể phá hỏng nó. Cậu đã cố gắng sửa chữa nó một lần nhưng không thành công.

“Hôm qua, trong thành phố, khi mình đang trên xe bus thì thấy một anh chàng đang cào một tờ xổ số? Tất nhiên là không rồi. Đó là anh chàng trong phòng tắm với chiếc áo khoác đính cúc với họa tiết ngọn lửa...” (đang trans cái khỉ gì thế này?)

Sau đó cậu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng

“Nhớ lại thì, sự bảo hộ của Giáo hội Freya cũng sắp kết thúc rồi phải không nhỉ?”

Một vài năm trong game nghe có vẻ dài, nhưng ở ngoài đời nó chỉ kéo dài 4 tháng mà thôi.

“Xem thế nào đã... Tình hình quân đội.”

Weed mở cửa sổ thông tin

Lực lượng quân sự của Morata

Beginner Knight: 10 Level trung bình: 219

Soldier: 1187 Level trung bình: 95

Trung thành: 98% Luyện tập: 79%

Level của các Knight rất thấp. Yêu cầu kỷ luật nghiêm để họ không bỏ cuộc. Soldier có lòng trung thành cao, tuy có một vài ngoại lệ, level của họ đều thấp và cần sự giúp đỡ từ cảnh sát và công an.

Không có vũ khí công thành.

Tường thành ở tình trạng tốt.

Thời gian bảo hộ mà Giáo hội Freya đã hứa sẽ kết thúc sau 5 ngày

Chỉ 5 ngày nữa thôi là sự bảo hộ của giáo hội Freya sẽ hết. Vì điểm cống hiến cao của mình, Weed có thể gặp được Alveron.

“Tôi muốn diện kiến ứng viên Đức Giáo hoàng tối cao.”

Những lúc thế này thì cần sự tôn trọng. Cậu đã có độ hảo hữu đáng kể với Alveron từ những nhiệm vụ đã hoàn thành. Với cậu, Alveron là một người bạn. Nhưng vì điểm cống hiến của cậu thì cậu mới được gặp Alveron.

“Thật hân hạnh khi Weed vẫn cần tìm một Priest như tôi. Tôi có thể giúp gì cậu?”

“Đây là Morata đúng không? Đây là nơi tôi và Alveron đã đánh bại lũ vampire để cứu rỗi người dân, phải không?”

Đó là một điểm tốt. Cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn thì độ hảo hữu sẽ tăng nhiều.

“Nữ thần Freya đã để lại dấu ấn vô hình ở nơi đây, tín hiệu của hi vọng đó sẽ đem lại sự hòa bình và thịnh vượng cho Morata phải không? Vì Morata, nữ thần Freya là nữ thần hi vọng.”

“Weed, tôi rất vui vì cậu nghĩ vậy.”

“Dài dòng quá, để tôi đi thẳng vào vấn đề vậy. Xin hãy kéo dài sự bảo hộ của Freya cho Morata này.”

Weed vẫn muốn nói thêm nữa, nhưng Alveron đã cướp lời.

“Tuy nhiên đây không phải phương Nam... Kể cả khi tôi là ứng cử viên Đức giáo hoàng, thì khoảng cách đến Morata là quá xa...”

Cậu chỉ còn cách cố thêm lần nữa.

“Chúng ta đã cùng nhau nằm gai nếm mật mà...”

Tình máu mủ.

“Giáo hội Freya có nhiều điều để dạy người ta về cuộc sống.”

Truyền bá.

HQ có một mối liên kết không thể tách rời để gắn kết mọi thứ lại, vì thế Weed dùng nó như một cái cớ. Nhất là khi một người trung lương như Alveron sẽ không bao giờ nhận hối lộ.

“Tôi xin lỗi. Nữ thần Freya còn muốn làm nhiều hơn ngoài giúp đỡ. Tuy nhiên ngoài kia vẫn còn nhiều người phải chịu khổ ải trong hoàn cảnh khó khăn hơn, thế nên các Knight và Priest vẫn ra đi đúng hẹn.”

Họ đã ăn uống cùng nhau như 2 người bạn, nhưng đây giống như việc cậu nhờ Alveron mua gạo mà lại không đưa tiền vậy. Việc bị từ chối là không thể tránh khỏi.

“Để tiếp tục có được sự bảo hộ của Giáo hội Freya trong thời gian dài sẽ tiêu tốn rất nhiều điểm cống hiến cho giáo hội.”

Dựa trên số điểm cống hiến đó, Weed có thể nhận được trang bị hoặc những kho báu hiếm. Weed cảm thấy phí phạm nhưng đó là cách cuối cùng. Morata đang phát triển nhanh nhưng quân đội lại khá yếu kém, không đủ Knight hay Soldier để đánh một trận thực sự. Alveron làm dấu chữ thập và cúi đầu.

“Không có vấn đề gì khi Weed cống hiến nhiều đến vậy, tuy nhiên sẽ vẫn có chút trục trặc ngay cả khi tôi yêu cầu. Cậu muốn sự bảo hộ này kéo dài bao lâu nữa?”

Ting!

Điểm cống hiến với Giáo hội Freya: 13290

Mất 110 điểm/ngày cho sự bảo hộ.

Cậu không còn cách nào khác ngoài việc đổi một lượng lớn điểm để có được các Paladin và Cleric đến Morata.

Đôi mắt Weed đã rưng rưng nước. Cậu định sử dụng số điểm đó để mua vũ khí, giáp trụ level cao từ giáo hội.

“Alveron, tôi muốn giáo hội Freya bảo vệ tôi càng lâu càng tốt.”

Cậu cần phải đổi lấy nó!

“Cậu muốn đổi điểm cống hiến lấy sự bảo hộ của Giáo hội?”

“Uhm.”

“Họ sẽ ở lại thêm 120 ngày, và vì Weed gặp riêng tôi nên tôi sẽ xin họ thêm 30 ngày.”

Alveron đã cho cậu thêm 30 ngày nữa.

Weed ôm Alveron.

“Cảm ơn người anh em.”

Giáo hội Freya sẽ ngăn chặn những lực lượng đối nghịch khác.

Nhưng thời gian đã cận kề.


Sáng hôm sau, Lee Hyun bắt đầu chuẩn bị và xếp máy quay vào balo.

“Đảo Jeju, hòn đảo của ước mơ. Khu nghỉ dưỡng tốt nhất! Không thể tin được là mình sắp tới Jeju.”

Ahn Hyundo đã gọi cho cậu. Họ mở võ đường mới ở đảo Jeju và ông muốn cậu tới đó. Đó là một điều tốt cho Lee Hyun.

“Mình đang lo không biết sẽ quay lại điều gì trong kỳ nghỉ, ai ngờ lại là đảo Jeju.”

Đảo Jeju, so sánh với người khác thì cũng không quá tệ.

Nơi có môi trường tự nhiên, với dãy núi xanh Halla cùng đàn ngựa mà cậu có thể quay phim lại.

“Thực sự rất tốt. Không phải ai cũng có cơ hội được đến đảo Jeju, mình phải mang theo hộ chiếu mới được.”

Lee Hyun đặt hộ chiếu vào balo.

Ahn Hyundo nói rằng cậu cần có hộ chiếu để lên máy bay. Cậu còn nhận được tài liệu và những bức ảnh về các võ đường ở nước ngoài. Bình thường thì người ta sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng Lee Hyun thì lại không hề mảy may suy nghĩ.

Tiền vé máy bay, chỗ ở, đồ ăn, tất cả đều miễn phí!

“Anh hai, giữ sức khỏe nhé.”

“Ừ. Anh sẽ mua quà về cho em.”

Em gái cậu đến sân bay quốc tế Incheol để tiễn cậu.

Những nữ tiếp viên đang bận rộn chỉ cho khách nước ngoài xem vali của họ đang ở đâu.

“Ái chà...”

Đây hoàn toàn là một thế giới mới đối với Lee Hyun.

Cậu đến trước 30’ so với giờ hẹn.

“Đệ đây rồi.”

“Vâng, đệ đến khá sớm.”

“Đệ có mang hộ chiếu không?”

“Hộ chiếu?”

Lee Hyun bối rối

Cậu không hiểu vì sao lại cần hộ chiếu, họ đâu có bay đi nước ngoài.

“Cần có hộ chiếu để đến đảo Jeju ư?”

Jong Bom Ah nhanh chóng trả lời.

“Chúng ta đi bằng máy bay mà.”

Lee Hyun chỉ biết sơ sơ việc đi lại bằng máy bay.

Người ta sẽ biết nếu từng xem qua những bộ phim.

“Đệ hiểu rồi, tức là nó khác với các phương tiện công cộng như xe bus.”

“Đây là máy bay mà ông nội!”

Lee Hyun và Jong Bom Ah không có nhiều hành lí ngoài một chiếc vali con. Lee Hyun kiểm tra lại vé máy bay, trên đó ghi điểm đến là Cairo - Ai Cập.

“Sư huynh!”

“Gì thế?”

“Chuyến bay này đến Cairo mà?”

Lee Hyun cũng đã từng nghe qua về Ai Cập

“Nó nằm ở Đông Nam Á phải không?”

“...”

Các hành khách khác trố mắt ra nhìn.

‘Cậu ta từ trên núi xuống à?’

‘Cậu ta có biết Ai Cập ở đâu không thế?’

“Như đệ đã biết, chúng ta sẽ tới đảo Jeju.”

“Vâng.”

“Nhưng bay thẳng đến Jeju thì rất tốn kém.”

“Vậy tức là... Giống như đi xe bus và có một điểm dừng chân?”

Điều này thực sự quá vô lí đối với các hành khách ở cửa vào.

Để đến Jeju thì phải quá cảnh ở Ai Cập? Dafuq?

Tuy nhiên, Jong Bom Ah trông rất cương quyết và đôi mắt đáng sợ nên không ai đủ can đảm để nói với họ sự thật. Cho nên Lee Hyun đã đáp chuyến bay đi Cairo.

Khi máy bay cất cánh, một tiếp viên bắt đầu đi xung quanh để đưa đồ ăn và đồ uống. Họ đơn giản đi qua chỗ ngồi của Lee Hyun và Jong Bom Ah. Ngay khi lên máy bay thì họ đã ngủ rồi. 2 người họ vượt qua khu vực Trung Á và hướng thẳng đến Cairo.


Sân bay Cairo.

Mùa hè ở Hàn Quốc thì rất nóng, nhưng không là gì khi so sánh với Ai Cập.

Không khí nóng và ánh mặt trời thiêu đốt khiến trán họ đổ mồ hôi ròng ròng.

Không có dấu hiệu gì chứng tỏ đây là sân bay thuộc Hàn Quốc cả, khi mà xung quanh toàn những thành phần IS quấn khăn kín mít. Cậu không ngu đến mức tin rằng đây là đảo Jeju.

“Sư huynh! Hình như nhầm chỗ rồi.”

Đôi mắt Weed ánh hoài nghi.

Cậu đã ngủ trên máy bay với ý nghĩ sẽ đến đảo Jeju.

Sau đó họ cùng những người nước ngoài khác đến khu vực làm thủ tục nhập cảnh.

Jong Bom Ah nói.

“Đó chỉ là một phần của sự thật… Đây là một truyền thống của võ đường, cho các thành viên ra ngoài để tìm hiểu thế giới”

“…”

“Chúng ta đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi.”

Không ngờ là cậu lại đến đây. Sau khi nghe giải thích, cậu không thể giận Jong Bom Ah được. Học thêm về kiếm thuật thay vì chỉ rèn luyện thể chất. Mọi tế bào trong cơ thể cần được huy động để có thể vung được kiếm.

Đi ra nước ngoài để học kiếm thuật thực thụ! Sau khi kết thúc chuyến đi, tuy có vài rắc rối nhưng nó hoàn toàn xứng đáng.

Hơn nữa, đây là đi ngoài ra nước (đi ra nước ngoài :v). Cậu không có cơ hội để chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài đất nước Hàn Quốc.

Lee Hyun hỏi lại cho chắc.

“Chuyến đi này... miễn phí đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Hú hồn…”

Lee Hyun cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Tuy có phiền thật nhưng vì là miễn phí, nên cậu không hề tức giận.

“Mọi thứ là miễn phí nên cứ thư giãn và tận hưởng đi. Muahahaha! Đây là một chuyến du lịch mà người ta trả tiền cho cậu đi đấy, cứ tự nhiên!”

“Giờ thì chúng ta đi đâu?”

“Bây giờ à? Lên trực thăng.”

Một chiếc trực thăng đang đợi họ ở sân bay Cairo.

Họ bay qua Sa Mạc Sahara để chiêm ngưỡng những tòa nhà lộng lẫy bằng đá và gạch.


Bắc Phi.

Hai chiếc xe jeep đang đợi Lee Hyun và Jong Bom Ah.

Jeep là loại xe mui trần, trên đó chỉ có một tấm che bằng da có thể dễ dàng kéo ra thu vào.

“Tiểu sư đệ.”

“Dạ, sư huynh?”

“Đệ biết lái xe không?”

“Đệ chưa lái xe bao giờ, nhưng cũng từng đi xe máy vài lần…”

Cậu không có bằng lái. Cậu chỉ từng đi xe máy để đưa đồ ăn cho một nhà hàng Trung Quốc có một lần.

“Đệ có bằng lái không?”

“Vì không có Áo vàng Pikachu nên không sao đâu, đừng đâm vào cái gì là được.”

Jong Bom Ah ném cho cậu chìa khóa.

“Khởi động đi.”

Lee Hyun ngồi vào ghế lái. Đút chìa khóa vào ổ.

Kua aaaaaahhahahahahang!

Động cơ khởi động với một tiếng nổ. Trên con đường mòn, hai chiếc xe băng băng vượt sa mạc.

Chiếc xe jeep mạnh mẽ hơn hẳn vẻ bề ngoài.

Đằng sau tay lái là thức ăn, nước, dầu, một cái lều, những nguyên vật liệu khác cũng như một cuốn sách về châu Phi.

Bên cạnh đó còn có những cái hộp chứa đầy thuốc.

“Giờ thì khởi hành thôi!”

Jong Bom Ah khởi động xe và lao vào sa mạc.

Bụi cuốn theo bánh xe mù mịt.

“Quẩy luôn!”

Lee Hyun đạp phanh.

Chiếc xe không hề nhúc nhích!

“Đạp ga ở bên trái hay bên phải nhỉ?”

Lee Hyun nhấc chân và đạp ga. Chiếc xe nảy lên và lao về phía trước

Một nơi tuyệt vời để tập chạy xe.

Không hề có đường, thích đỗ xe ở đâu thì đỗ

Họ đi qua bao nhiêu đụn cát, vô số bọ cạp sa mạc, và cả một ốc đảo nữa.

Cơn gió cuốn theo cát khi hai chiếc xe chạy song hành.

Taaaang!

Dodododo

Những nhóm người đang cưỡi ngựa và bắn nhau.

Lee Hyun điều khiển xe chạy song song với Jong Bom Ah.

Lee Hyun hỏi thông qua bộ đàm.

“Sư huynh, họ là ai thế?”

“Mấy phần tử cực đoan hay quân đội ấy mà.”

“Họ có bắn chúng ta không?”

“Không sao đâu. Võ đường có quan hệ ở nơi này. Họ sẽ không tấn công những chiếc xe đã được đánh dấu đâu.”

Xe của Lee Hyun có một lá cờ có hoa văn màu đỏ.

Kỵ binh vũ trang đã không tấn công đúng theo lời Jong Bom Ah, nhưng họ tiến lại gần hơn. Hai chiếc jeep băng qua sa mạc và họ thấy khách du lịch trên lưng lạc đà. Lee Hyun lấy máy quay ra và ghi lại cảnh xung quanh. Ở thị trấn đầu tiên, cậu thấy những ngôi nhà xây bằng rơm và bùn cùng đám trẻ em gầy gò ốm yếu. Chúng có làn da đen, đang chơi đùa với một quả bóng, thông qua điệu bộ cậu dễ dàng nhận thấy chúng thiếu sức sống đến mức nào! Lee Hyun và Jong Bom Ah đến gặp bác sĩ của làng để giao thuốc và sách.

“Tốt lắm… Ký vào đây”

“…”

Vị bác sĩ cảm ơn họ khi nhận lấy đồ tiếp tế.

Một người phụ nữ lớn tuổi đi tới, trao cho họ chiếc vòng cổ làm bằng gỗ và đá.

Lee Hyun hỏi.

“Việc này bắt đầu từ bao giờ?”

“Sư phụ đã từng đến châu Phi 15 năm trước.”

“Những chiếc hộp này được dùng cho bao nhiêu người?”

“Chắc là khoảng 600…”

“Nhiều thế cơ à?”

“Ở Hàn Quốc, hầu như tất cả các loại thuốc đều được đóng chai, còn ở đây đâu đâu cũng thấy trẻ em đang chết dần chết mòn.”

Trẻ em đang xếp hàng bên trong căn lều bệnh viện bé nhỏ.

Tất cả trẻ em đều được bác sĩ tiêm một mũi vắc-xin.

Trẻ em từ làng bên cạnh cũng đến tiêm vắc-xin rồi quay về làng.

Sau đó là ngôi làng thứ hai rồi thứ ba.

Trong làng, các làng khác được hoan nghênh vì họ chia sẻ thuốc.

Có những người chăm chăm nhìn họ như những kẻ ngoại lai, vì họ đã sống trên vách đá khá lâu và ít tiếp xúc bên ngoài.

“Sư huynh, cuộc sống trên sa mạc thật khốn khổ.”

“Địa hình đá rất trắc trở và nơi đây rất giống khu vực sa mạc Sahara. Chiều rộng của nó cũng không sánh được với những khu vực khác.”

Jong Bom Ah biết rất nhiều về thế giới bên ngoài.

Sa mạc Sahara rất khác biệt vì đây là biển cát vô tận. Vùng đất này bao phủ bởi cát. Họ không thể lún sâu vì bên dưới có sỏi và đá. Có rất nhiều cây lớn ở quanh đó, bụi cây và đá to bằng căn nhà cũng nằm xung quanh. Một chuyến viếng thăm châu Phi cũng có thể cứu được cả nghìn mạng người nơi đây.

3 ngày kể từ khi tới châu Phi, họ trở lại sa mạc và được hộ tống bởi quân đội vũ trang. Khi những chiếc xe vượt qua ngọn đồi, cậu nhìn về đường chân trời và rồi người cậu run lên bần bật. Nhiệt độ về đêm giảm đáng kể nên cậu cần phải độn rất nhiều quần áo dày. Lee Hyun đun nước dưới ngọn lửa. Dưới ánh sáng của khách sạn Ngàn sao, cậu uống từng ngụm cà phê trên sa mạc!

“Cần vài thìa đường.”

Lee Hyun bật radio lên và nghe.

Một chương trình bằng thứ ngôn ngữ cậu không biết phát ra, và sau đó là đến nhạc. Cậu từng nghe bản nhạc đó vài lần ở Hàn Quốc, đó là bài hát của Jae Lynn – A Dialogue of Eyes, phiên bản tiếng Anh.


Team dịch : Đéo cần tên