Chương 121: Chàng hiệp sĩ của công chúa.

Đôi mắt Weed ánh lên vẻ sắc bén.

‘Dù thế nào, mình chỉ có thể làm hết sức mình.’

Một khi đã nhận sứ mệnh, Weed đã không còn đường lui.

Trong khi cuộc chiến vẫn đang diễn ra, Weed không có lấy một khắc để thở. Một cách lịch thiệp, Weed cúi đầu xuống.

“Remy. À, không, thưa Công chúa.”

“Vâng, hiệp sĩ.”

Đôi mắt sáng như sao trời của Công chúa Remy nhìn xuống Weed.

Trong mắt Weed, cậu chỉ nhìn thấy đôi bàn chân, và bắp chân nhỏ của công chúa.

Đối với vài người đàn ông, đôi chân của phụ nữ như là một liều thuốc gây nghiện. Nhưng Weed không có sở thích đó.

“Công chúa có sẵn lòng tin tưởng vào tôi không. Đừng hoảng sợ những điều sẽ xảy đến, chỉ cần tin vào tôi thôi.”

“Em hiểu rồi. Mạng sống của em, em sẽ giao nó cho anh.”

Weed kết thúc cuộc nói chuyện và không nói thêm nữa.

Quân đoàn loài người đang tiếp cận và bao vây họ với số lượng ngày càng đông hơn. Những tảng đá tung bay và những câu thần chú phóng vụt trước mặt cả hai.

Họ đã vướng vào nơi này. Nơi mà đang trên bờ vực hình thành cơn lốc của cuộc chiến.

Weed khiêm tốn nhận lấy dây cương và trở thành người điều khiển bạch mã.

Weed nâng công chúa lên lưng ngựa và đặt cô ngồi phía sau cậu.

Puhihing!

Tiếng hí nhẹ nhàng của con ngựa vang lên.

Một tay giữ lấy dây cương, một tay khác, Weed cầm thanh kiếm.

Ding!

Bạn đã trang bị thanh kiếm Koldrim của Kỵ sĩ vương quốc Kallamore.

Fame tăng 2500.

Tăng tốc độ tấn công.

Tăng Strength.

Tăng Agility.

Với Charisma mạnh mẽ, bạn có thể điều khiển những quái vật yếu hơn.

Sức mạnh của Ice Demon được lưu giữ trong thanh kiếm này.

Weed thúc ngựa tăng tốc hướng về trung tâm của trại địch.

“Nhanh, nhanh lên.”

Với mỗi sải chân, con ngựa chạy nhanh hơn, đạt tới tốc độ kinh hoàng.

Con chiến mã này thuộc đẳng cấp hoàn toàn khác so với con ngựa bựa dị Weed đã cưỡi ở vương quốc Rosenheim, trong lúc thực hiện chiến dịch Litvart.

Sức tấn công của một Knight phụ thuộc lớn vào cấp độ chiến mã.

Một con chiến mã tốt thì không phụ thuộc toàn bộ vào sức bền hoặc tốc độ của nó, mặc dù gen di truyền là chủ tâm của người nuôi khi nuôi từ lúc nó được thụ thai.

Giá trị lớn nhất của chiến mã, bắt nguồn từ dòng giống của chúng!

Weed không biết, nhưng cậu đoán rằng, con ngựa mình đang cưỡi đây, là thuộc giống cực kì quý hiếm.

Do tốc độ khủng khiếp của con ngựa, cơn gió như bị xé ra thành từng mảnh trước mắt Weed.

Một tốc độ có thể sánh với tên bay trong chiến đấu.

Mắt Weed mở to và nắm chặt thanh kiếm.

Từ bây giờ, điều duy nhất mà Weed cảm nhận là thanh kiếm trong tay mình. Cậu còn không cảm thấy sự dịu dàng và hơi ấm của Công Chúa, người đang ngồi sau mình.


Võ đường kiếm thuật.

Chung Il Hoon, mặc y phục tập võ, đang chờ đợi Cha Eunhee.

“Đại sư huynh.”

“Gì vậy sư đệ.”

“Con gái ấy mà, ngoại hình không phải là tất cả đâu. Vì vậy đừng quá để ý đến nó.”

Choi Jong Bom vội vàng nói.

“Lời của nhị sư huynh đúng đó.”

Ma Sang Bom cũng vỗ nhẹ Chung Il Hoon.

“Đệ tin là Seechwi có vẻ đẹp tự nhiên. Và cô ấy có vẻ thích huynh. Cô ấy thậm chí còn đến võ đường gặp huynh nữa mà.”

Seechwi còn tự tay làm Kimbap mang đến.

Giờ hẹn đang đến gần.

“Này, huynh ổn định lại tâm trạng đi”

Đối với Chung Il Hoon, đây thật là mối tình đầu tiên đầy bẽn lẽn. Anh cảm thấy nhộn nhạo trong lòng khi chờ đợi, cảm giác này còn hơn cả cuộc thi kiếm thuật.

Nó cũng là điều đang diễn ra tương tự với Choi Jong Bom, Ma Sang Bom và Roi Lee.

Đây đúng là điều không ngờ đến. Đại sư huynh trong võ quán đã có bạn gái.

Mặc dù vẻ ngoài của một Orc hơi đáng lo ngại: hôi hôi, xấu xí và mập mạp. Nhưng đó vẫn là điều đáng để chúc mừng.

Mọi người đều đã quan sát cả hai trong suốt những chuyến phiêu lưu trong Royal Road. Sự hiểu biết của Seechwi là điều đốn gục trái tim của Il Hoon.

“Giờ này cô ấy nên đến rồi nhỉ…”

Khi Il Hoon lo lắng chết khiếp trong lúc phải chờ đợi, thì một phụ nữ mang hộp cơm trưa đến quanh quẩn quanh võ đường.

“……”

Choi Jong Bom, Ma Sang Bom và Roi Lee há hốc mồm.

“Cô ấy kìa!”

“Cô ấy hơi giống với Seechwi.”

“Nhưng mà tuổi tác chắc cũng phải đầu 3 đít chơi vơi rồi ấy nhỉ?”

Người phụ nữ phúng phính tiếp tục đi về hướng võ đường.

Khuôn mặt của Il Hoon vẫn duy trì vẻ vui tươi và bước ra gặp mặt trực tiếp cô.

“Em đến đúng giờ đấy. Cảm ơn vì đã đến. Em có gặp khó khăn khi đến đây không?”

Il Hoon là người đầu tiên giơ tay ra.

Mặc dù hành động đó là rất nhỏ, nhưng nó ẩn chứa sự can đảm lớn lao.

Để tránh việc cô cảm thấy ngại ngùng, anh tiếp tục mỉm cười và đề nghị bắt tay.

Vẻ ngoài của cô không quan trọng, thứ anh yêu là bản chất bên trong. Vì vậy mà anh cố gắng chào mừng cô.

Tuy nhiên!!!

“Anh là ai?”

Khuôn mặt của người phụ nữ nghiêng một bên. Sau đó, từ trong võ đường một thằng nhóc khoảng chừng học sinh cấp hai chạy ra.

“Mẹ! Mẹ mang cơm trưa cho con à?”

“Đây này. Lần sau con đừng quên mang nữa đấy.”

“Dạ. Ah, các thầy, hihi, chào các thầy ạ.”

Cậu bé cúi chào như chú cún con dễ thương trước Il Hoon và những võ sư khác rồi chạy tung tăng vào bên trong võ đường.

Người mẹ của cậu bé đã rời khỏi.

“Keuheum!”

Chung Il Hoon bối rối hắng giọng mất một lúc và tiếp tục đợi Cha Eunhee.

Sau đó, anh nhìn thấy một người con gái đang băng qua đường, cơ thể anh như cứng đờ.

‘Cô ấy phải không?’

Cô ấy đang đến và cầm theo một hộp kimbap. Nếu cô ấy không cầm gì, anh sẽ không bao giờ ngoái nhìn.

Cô có làn da trắng, đôi mắt lấp lánh và đẹp đến mức đứng lẫn trong ngàn người vẫn có thể gây chú ý.

Một vẻ đẹp hoàn toàn nổi bật. Anh vẫn đứng bất động trong lúc đối diện với vẻ đẹp đó.

Cô đang cầm 2 túi shopping lớn và đi về hướng võ đường.

Chung Il Hoon nghĩ.

‘Không phải cô ấy.’

Những võ sư khác cũng nghĩ vậy.

‘Mình không nghĩ đó là Seechwi đâu.’

‘Nhưng mà cô ấy đi về hướng này mà.’

‘Vậy thì tại sao? Có thể cô ấy là một nhân viên của công ty tín dụng? Hoặc là bán gì đó. Nếu cô ấy mời mình mua, có lẽ là mình sẽ mua. Xem thử cô ấy là người thế nào khi nói chuyện….’

Roi Lee là người háo hức nhất.

Tâm trí của họ không đặt ở những túi xách shopping nặng nề Seechwi đang mang. Nếu họ nghe thấy cách cô càu nhàu về khối lượng của chúng, họ sẽ không chỉ ngồi đó mà ngây người như vậy.

Đôi mắt của tất cả mọi người đều dán vào người con gái trẻ trung và xinh đẹp đang đến và thậm chí còn không thể mở miệng…..

‘Tại sao cô ấy vẫn tiếp tục đi về hướng này?’

‘Cô ấy làm gì mà đi về hướng này nhỉ?’

‘Hay là chúng ta đã làm điều gì sai?’

Trong cái đầu của 4 tên đực rựa này, vô số suy nghĩ không ngừng tuôn ra.

Cô ấy đến và đứng chính xác trước mặt Chung Il Hoon; và cất tiếng chào trìu mến.

“Chào anh, Il Hoon!”

Đôi mắt Il Hoon xẹt lên tia nghi ngờ.

“Làm thế nào mà cô biết tên tôi? Có phải cô là do thám từ võ quán khác đến để đưa ra đề nghị gì phải không….?”

Dù cho họ cố gắng sử dụng mỹ nhân kế, anh cũng không rời võ quán.

Không quan trọng là nhận lời mời từ ai; dù là các võ sư hay võ sinh, không một ai chấp nhận rời đi. Thời gian mà họ đã trải qua để học cách sử dụng kiếm. Nền tảng sâu sắc về lòng danh dự của họ có giá trị hơn bất kỳ số tiền nào.

Một lúm đồng tiền bé xinh hiện lên qua nụ cười tươi sáng của cô. Cô hỏi:

“Gì cơ? Em không phải là do thám, nhưng mà không phải là anh đang đợi em sao?”

Bây giờ thì đến phiên Il Hoon ngạc nhiên.

“Cái…cái…cái…cái gì?”

Đại sư huynh ở võ đường! (Cách thể hiện dễ thương ghê :3)

Ngay cả khi tay không tấc sắt mà phải đối mặt với ai đó mang kiếm thật, anh vẫn có thể duy trì vẻ mặt ngầu của mình. Nhưng bây giờ, anh thật sự rất shock.

“K,K, Kh, không thể nào…điều…điều…điều đó….nuh, uh,uh, không thể nào!L…Làm…làm thế nào em biết anh đang đợi…?”

“Geomchi2. Anh là Chung Il Hoon phải không?”

“Đ,đ.đ. đúng…..vậy…”

“Em đây, Seechwi đây, Il Hoon!”

Chung Il Hoon như mất hồn khi ngắm nhìn Cha Eunhee ở ngoài đời thật.

Các võ sư khác cũng ngây người ra.

“Không thể nào.”

“Thiệt là vô lý mà.”

“Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này.”

“Cô gái đó… Orc Seechwi.”

“Chờ một chút. Chúng ta có thể thay đổi hình dạng ở trong Royal Road phải không? Chúng ta thì không thay đổi gì, nhưng mà cô ấy, cô ấy đã làm điều đó. Tại sao chúng ta không nghĩ tới nhỉ?”

Ngay cả đến bây giờ, họ vẫn còn tương đối xa lạ với Royal Road.

“…….”

“…….”

“…….”

Có một sự im lặng kéo dài trong võ đường.

Il Hoon, các võ sư khác, và cả sư phụ Ahn Hyundo, tất cả đều lặng thinh.

Các võ sinh cũng không nói tiếng nào. Tất cả chỉ có ngây ra mà ngắm nhìn Cha Eunhee.

‘Không ngờ rằng Il Hoon lại sát gái đến thế.’

Ahn Hyundo còn ngạc nhiên về điều này còn hơn cả tài năng kiếm thuật của Chung Il Hoon.

“Một cô gái xinh đẹp thế này lại là bạn gái của đại sư huynh.”

“Không, mình không thể tin đây là sự thật được. Hãy cứ cho đây là mơ đi. Mình sẽ sớm tỉnh giấc thôi, huuhu.”

Tất cả mọi người đều không ăn kimbap mà Cha Eunhee tự làm ở nhà. Không, thật ra là họ muốn ăn lắm nhưng mà lại không đủ dũng khí để làm điều đó.

Bởi vì kimbap tạo hình một khuôn mặt hết sức dễ thương. Nhưng họ bị thôi thúc phải nếm thử và ngay sau khi người đầu tiên ăn nó, hương vị lan tỏa khắp nơi.

“Keueuk! Những miếng kimbap dễ thương và xinh xắn quá.”

“Cô ấy không những đẹp mà còn nấu ngon nữa.”

“Mình sẽ cai ăn mỳ và chỉ ăn món này thôi.”

Ahn Hyundo, các võ sư và võ sinh tất cả đều buồn bã. Việc đó làm cho cuộn kimbap dường như cứng hơn khi họ nhai.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, họ lại tỏ ra chần chừ với thức ăn.

Sau một lúc, sư phụ Ahn Hyundo thở ra một hơi dài.

“Wheww! Vậy con là Seechwi?”

Cha Eunhee lịch sự đáp lời.

“Dạ, thưa thầy.”

Cô mặc một chiếc áo màu xám tuyệt đẹp, cùng với chiếc váy phủ đến đầu gối. Toàn bộ cơ thể cô đều toát ra lên sức quyến rũ. Thật sự là vẻ đẹp đỉnh cao của một quý cô.

Mặc dù, vẻ đẹp của Cha Eunhee không so được với Hwaryeong – Jae Lynn, nhưng cô thật sự nổi bật giữa chốn đông người.

Ahn Hyundo gật đầu.

“Vậy thì, mong con tiếp tục đối xử tốt với Il Hoon của chúng ta nhé.”

Ahn Hyundo đứng dậy và chậm rãi đi về phòng của mình.

Một cách hành xử gọn gàng.

Nhưng mà thực ra, những cơn đau dạ dày kéo đến khiến ông phải rời khỏi.

Đối với các võ sư còn lại, Cha Eunhee là tâm điểm của sự chú ý.

Choi Jong Bom nhanh mồm nhanh miệng.

“Sư tỷ, em có thể hỏi chị một vài điều em đang thắc mắc không.”

Ngay sau đó, Il Hoon lộ ra một nụ cười vui sướng.

“Fufufu.”

Thằng nhóc này nói “Sư tỷ”! Cách xưng hô làm cho anh rất thích thú.

Cha Eunhee để lộ hàm răng trắng khi cười.

“Được, em hỏi đi.”

Jong Bom hỏi một cách thận tọng.

“Umm…chị đã tốt nghiệp đại học trường nào vậy?”

“Cái này…”

Cha Eunhee nỗ lực trả lời nhưng Il Hoon trở nên căng thẳng và quở trách.

“Thằng nhóc Jong Bom này! Trường nào thì có gì quan trọng ở đây hả?”

Il Hoon nghỉ học từ hồi cấp ba.

Các võ sư khác và võ sinh cũng cỡ đó, cấp hai hoặc cấp ba đã nghỉ học. Đó không phải là điều gì đáng tự hào mỗi khi nhắc đến nó.

Nếu một ai đó tốt nghiệp cấp ba, thì sẽ xếp vào hạng ưu tú ở đây.

Vì vậy, khi Jong Bom đưa ra một câu hỏi đầy ẩn ý thì Il Hoon lại nghĩ khác đi.

‘Cô ấy hẳn là bối rối vì không thể tốt nghiệp bởi lý do nào đó.’

Một người đàn ông chu đáo!

Đó là lý do mà Il Hoon chiếm trọn tâm trí của Cha Eunhee.

Cha Eunhee mỉm cười trả lời.

“Không sao. Không có lý do gì để chị không trả lời cả. Chị tốt nghiệp đại học Harvard.”

“Huh?”

Jong Bom bối rối.

“Ý chị là tổ chức Harvard ở trung tâm thành phố, nơi mà dành cho các học sinh luyện thi đó hả?”

“Không, nó là một trường đại học ở Boston - Mỹ.”

“Ặc!”

Câu trả lời của Cha Eunhee bất chợt mang đến sự khiếp sợ, và sau đó là sự im lặng.

Mọi người giống như vô tình biết về một ai đó từ đại học Harvard.

Lần này, Ma Sang Bom hỏi.

“Cho em xin lỗi nhưng giờ chị đang làm nghề gì?”

“Chị làm ở bệnh viện.”

“Oh, chị là y tá à.”

“Không, chị là bác sĩ.”

“Bác…bác sĩ?”

“Uhm, chị là bác sĩ tâm thần học.”

Mắt Ma Sang Bom trố ra.

Các võ sư khác hít thở khó khăn hơn.

Các võ sinh thì tuyệt vọng.

‘Không, không. Đây không phải là lúc chúng ta kén cá chọn canh nữa.’

‘Chúng ta cũng gần 3 chục tuổi rồi. Còn kiếm được cô bạn gái xinh đẹp và thông minh thì e rằng…’

Tương lai dường như ngày càng ảm đạm đối với họ.

Giống như là mưa rơi, sấm chớp bủa vây.

‘Chúng ta không thể như thế này được.’

‘Không thể lãng phí thêm thời gian nữa.’

Các võ sư và các võ sinh đồng loạt nháo nhào.

“Chúng ta phải vào Royal Road ngay!”

“Nhanh lên, vào lẹ nào.”

“Làng Orc! Chúng ta sẽ đi đến đó.”

Tất cả dường như cùng ấp ủ một mục tiêu mới.

Hộp đăng nhập của thầy Ahn Hyundo đã bị chiếm và kết nối vào Royal Road. Ngay khi vào được game, tất cả mọi người hùng hổ tiến về phía làng Orc.


Tình trạng khẩn cấp đang diễn ra bên trong phòng chiếu phim của KMC Media.

“Hàng phòng ngự thứ hai đã sụp đổ.”

“Cậu ấy đang chiến đấu với hàng phòng ngự thứ ba.”

“7 Spearmen đã chết, không thể ngăn cản cậu ấy được”

“Đã giết một kỵ sĩ của vương quốc Bromba! Level ước tính khoảng 360.”

Giám đốc Kang bận rộn kiểm tra lịch lên sóng và không thể xem cuộc chiến đang diễn ra vào lúc đó.

“Cậu ta giết bọn họ chỉ trong vài phút thôi sao?”

Các nhân viên bên trong phòng chiếu phim do dự một chút trước khi trả lời.

“Gần như là ngay lập tức… thậm chí là không đến một phút.”

“Mọi người đang nói là chuyện đó xảy ra khi cậu ta đang cưỡi ngựa sao? Tôi nghĩ là tất cả mọi người đều biết một Knight có level 360 thì mạnh thế nào. Mọi người không nhầm lẫn gì chứ?”

“Con ngựa vẫn chưa dừng lại. Nó chạy về 1 hướng và cậu ta chiến đấu trong lúc cưỡi ngựa….. Trong nháy mắt, cậu ta vung kiếm hơn 10 lần.”

“Làm sao có thể? Vung kiếm khi cưỡi ngựa sẽ làm mất cân bằng của người cưỡi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy…nếu là tôi thì không thể làm được như thế. Nhưng mà cậu ta đã làm như vậy đấy.”

“Trời ơi, cậu ta không phải là người, phải là con gì ở trên rừng trên rú mới xuống rồi!!!”

Mọi người chỉ biết thán phục và theo dõi cuộc chiến.

Từ lúc đầu, Weed, với công chúa ngồi sau lưng, điều khiển ngựa hướng về phía phòng tuyến của kẻ thù.

Đoàn cung thủ nã tên với số lượng lớn, nhưng Weed vẫn liều lĩnh vượt qua được. Thậm chí trước làn tên nhắm về phía trước đường Weed chạy, Weed vẫn có thể vượt qua trước khi những mũi tên rơi xuống.

Những pháp sư của quân địch tung ra những đòn tấn công ma thuật, nhưng con ngựa vẫn khéo léo né chúng bằng cách di chuyển hướng.

Lửa, băng và các cơn bão sét bùng nổ khắp nơi!!

Skeleton Knight thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa siêu đẳng và phá vỡ vòng vây trên lưng con bạch mã.

Sau đó, Weed đối đầu trực diện với phòng tuyến Spearmen và Archer.

Bằng cách điều khiển 2 chân sau của con ngựa, giáo và kiếm gãy dưới mỗi bước chân của nó, và những Spearmen cũng theo những thanh kiếm kia mà quy tiên.

Một đòn tấn công không thể chống đỡ!

Một kỵ sĩ cưỡi ngựa trên cơ bản thì gây sát thương cao hơn nhiều trong cuộc chiến

Ít nhất là sát thương cao gấp hai hoặc ba lần.

Mức sát thương cao nhất là gấp bảy lần tùy thuộc vào tốc độ của ngựa khi tấn công.

Một tấm khiên có thể vỡ vụn sau khi chống đỡ; tấm áo giáp sẽ bị nghiền nát, vỡ vụn.

Những binh lính thông thường không thể ngăn cản tốc độ cưỡi ngựa của các Knight.

Thực tế, các Knight có sức mạnh và khả năng phòng thủ tốt, đi kèm với sức sống cao. Nhưng, để thật sự phô diễn hết sức mạnh thực sự của một Knight, là khi anh ta chiến đấu trên lưng ngựa.

Weed, cùng với tốc độ đáng kinh ngạc trên, tấn công và thâm nhập vào hàng tuyến địch.

Cùng với tốc độ khiếp đảm của chiến mã, chuyển động của Weed hiển nhiên là rất hút hồn. Thanh kiếm trong tay cậu như đang múa vậy.

Một tốc độ và sức mạnh ghê gớm!

Cậu lao vào giữa lòng địch chỉ bằng sức mình và vung kiếm vào những bộ binh.

Ngoài ra, mặc dù vừa phải chống lại bộ binh vừa phải đấu với một Knight, nhưng Weed vẫn giành chiến thắng.

Mặc dù Weed đang nhận những hiệu ứng từ skill “Từ chối tử thần”, nhưng việc làm này thì không thể nói gì hơn ngoài hai chữ, tuyệt vời!

Giám đốc Kang với giọng điệu lạnh lùng, hỏi một cách nghi ngờ.

“Cậu ta có thể từng có kinh nghiệm là một Knight…ngay từ lúc mới bắt đầu chơi?”

“Có thể, tụi em không biết.”

“Hồ sơ nói rằng cậu ta là một nhà điêu khắc.”

“Có thể chỉ là một sở thích khác.”

Đó chỉ là những suy đoán, nhưng nhân viên đài truyền hình tin rằng điều đó là hợp lý.

Thực tế, với những hình ảnh được gửi đến, mọi người không cần thiết phải nghiên cứu sâu về thông tin của người chơi. Đó là một trong những nguyên tắc của nhà đài.

Những thứ liên quan đến trường hợp của Weed cũng không được biết đến.

Đối với nhà đài, yêu cầu có được những thứ như là item, skill hoặc thông tin nhân vật để có thể ký kết hợp đồng là một đề nghị bất hợp lý. Bởi vì những thông tin đó là tuyệt mật.

“Cậu ta thật sự rất linh hoạt trên chiến trường.”

“Em cũng muốn có một Knight cứu em như vậy….”

“Lãng mạn, lãng mạn quá. Hình ảnh một Knight cưỡi bạch mã cứu công chúa thật là phấn khích…”

Những nữ biên kịch say mê theo dõi cuộc chiến.

Một nàng công chúa thơ ngây muốn trở về quê hương của mình! Cô giao phó mạng sống của mình vào tay chàng kỵ sĩ cưỡi bạch mã.

Một cảnh tượng vượt qua khỏi những cuốn tiểu thuyết trữ tình hoặc một giấc mộng ấp ủ qua năm tháng.

Dĩ nhiên là trong những câu chuyện như vậy, những chàng kỵ sĩ thì đẹp trai, trẻ trung.

Ngược lại, kỵ sĩ của chúng ta là một Skeleton, cùng với bộ xương khô trắng hếu.

“Em không chỉ muốn giữ điều đó trong lòng thôi phải không?”

“Mình nghĩ là những kỵ sĩ trong Royal Road quá ư là đáng tin tưởng và còn cool nữa.”

Mặt khác, quan sát cuộc chiến của Weed, giám đốc Kang là người hào hứng nhất trong phòng chiếu phim.

“Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra, các thành viên trong đội sản xuất, đừng có bỏ sót chi tiết nào đấy!”

“Tuân lệnh sếp!”

“Các nhân viên nghiên cứu, tùy thuộc vào hiệu quả ngày hôm nay, các bạn có thể được thưởng thêm vào cuối năm. Đừng có ngủ gật. Dù có buồn ngủ thì cũng không được ngủ, nghe rõ không.”

“Tụi em sẽ không ngừng làm việc cho đến khi cuộc chiến kết thúc, thưa giám đốc.”

“Các nhân viên khác cũng thế, nếu nhìn thấy thứ gì độc đáo hoặc là có câu hỏi liên quan thì cũng phải nói ra.”

Cuộc chiến đã được ghi dấu trong lịch sử của lục địa Versailles.

Một trận chiến trong quá khứ mà không ai biết kết cục ngoài người viết ra cuốn sách kể lại sự kiện ấy.

Nhưng giờ đây, những hình ảnh về cuộc chiến khốc liệt và gây cấn nhất trong quá khứ đã có thể được chiêm ngưỡng.

“Phát hiện ra một chiếc áo choàng hiếm! Không biết nó thuộc loại gì nhưng chỉ số Kháng phép khá cao.”

“Có một đội quân người khổng lồ. Khoảng 200 tên hoặc hơn.”

“Khả năng đặc biệt thì sao?”

“Chúng sở hữu sức mạnh phi thường…không sử dụng vũ khí hay phép thuật gì.”

“Được rồi. Xem nào… cho đến nay, những loài này vẫn chưa được ghi nhận. Về phía các skill, có xác định được không?”

“Bây giờ á?...Xem nào. Xét về mảng phép thuật, có 57 skill mới, chúng là những phép thuật chưa được khám phá.”

Đôi mắt họ tràn đầy hình ảnh về những Magician sử dụng phép thuật, hoặc là skill của các Knight, Warrior trong trận đại chiến Palrangka.

Ở thời điểm hiện tại, những phép thuật bị thất truyền là quá lớn.

Ngay tại cuộc chiến, hiệu quả của những phép thuật và sức mạnh của chúng đã phô ra trước mắt mọi người.

Đối với các Magician, cố gắng để phục hồi lại những phép thuật cổ xưa hoặc phát triển một loại mới, nó giống như là lời cầu nguyện từ ngày này qua ngày khác, mong sao có mưa giữa cơn hạn hán.

Phù hợp với đặc điểm của những người chơi Magician đã nâng cấp lên class cấp 2, họ có thể lựa chọn một là tạo ra ma thuật của riêng họ, hoặc là thu thập thông tin để phục hồi ma thuật cổ xưa. (class cấp 2 là một dạng class cao cấp hơn của class đầu tiên, như Necromancer của Magician, hay Knight của Soldier, vv...)

Thông tin về ma thuật, item, các giống loài…., tất cả đều rất hiếm.

Chúng đặc biệt phù hợp với class Adventurer.

Số lượng những người tìm kiếm những thông tin về những nhiệm vụ hiếm, những yêu cầu đặc biệt về thông tin sẽ tăng lên nhanh chóng sau khi xem cuộc chiến ở Palrangka.

Cùng với đó là những vương quốc, những sinh vật tham gia vào trận chiến, tất cả đều đã tuyệt diệt.

Nếu đang tìm kiếm những thông tin về chúng, những Adventurer hẳn sẽ phải liên hệ chặt chẽ tới cuộc xung đột Palrangka.

“Trúng mánh rồi.”

“Một lượng thông tin khổng lồ; và nhìn vào quy mô của trận chiến này xem.”

“Khán giả có xem ở đâu cũng không là vấn đề.”

“Cuộc tranh luận về trận triến Palrangka sẽ kéo dài ít nhất là 2 tháng.”

Những nhân viên nghiên cứu khóc òa trong sung sướng.

Từ chương trình‘Weed’ ở Todeum, họ đã phải thầm lặng chôn giấu nỗi thất vọng trong một khoảng thời gian dài.

Tuy nhiên, mọi việc dường như sáng tỏ sau đó, lý giải vì sao Weed lại có những hành động như vậy trong suốt cuộc hành trình.

Đối với họ, nếu họ cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ khó như vậy, về cơ bản thì họ sẽ chỉ gây ra khó khăn cho chính bản thân mình hơn là làm được việc.

‘Vương quốc Sunbain. Mình mới chỉ đến thành phố Herotai của vương quốc đó… Không biết ở đó mình sẽ nhận được loại nhiệm vụ nào đây?’

Giám đốc Kang run lên vì lo lắng.

Một vài phút trôi qua.

“Weed bây giờ đang làm gì?”

Ông đang scan vội vàng các tờ phân tích của đội nghiên cứu nên không ngẩng đầu lên khi hỏi.

“….”

Dù đã chờ một thời gian dài, nhưng không có câu trả lời.

Có hơn trăm người trong phòng chiếu phim, nhưng không một ai dám đưa ra câu trả lời sau khi ông hỏi. Chắc chắn là có rất nhiều người đến từ các phòng ban khác, và họ không có nghĩa vụ trả lời. Nhưng trong số đó có hơn 50 người là nhân viên của ông.

Sau đó, có một sự im lặng kéo dài trong phòng.

“Tại sao không ai trả lời tôi thế?”

Giám đốc Kang ngẩng đầu lên.

Lần này, ông cũng không mất thời gian nhiều để chiêm ngưỡng một cảnh tượng hùng vĩ.

Ông chuyển sự chú ý của mình vào màn hình.

Weed đang bay trên bầu trời.

Ngạc nhiên hơn, cậu đang cưỡi một con Drake.

“Ch…chu…chuyện gì đã xảy ra?”

Người trả lời không phải nhân viên của ông mà là Oh Dong-man.

“Khi đó, Weed bị tấn công đồng loạt bởi vài con Drake. Cùng với việc phun ra lửa, chúng dùng móng vuốt để cào cậu ta. Cậu ta chuyển động rất khôn khéo để né chúng.”

Thật sự tuyệt vời khi né tránh những đợt công kích dữ dội của cung tên và phép thuật chỉ bằng khả năng cưỡi ngựa của mình. Nhưng đối với mấy con Drake, không chỉ phun ra lửa, chúng còn tức điên lên truy lùng Weed. Đúng là một nhiệm vụ khó chịu.

Ngay cả khi tốc độ trên đồng bằng của họ khá tốt, nhưng vẫn rất khó để cắt đuôi lũ Drake, cùng với thực tế là dưới mặt đất đầy quái vật và quân lính

“Sau đó thì sao?”

“Cậu ta nhảy lên trên một con Drake và cưỡi nó.”

Con Drake không được con người thuần hóa, vì vậy nó kháng cự mãnh liệt. Con quái cố hết sức để tiêu diệt Weed bằng lửa và lộn mình trên không để hất Weed xuống.

Mấy con Drake đồng loại cũng nhìn thấy.

Chúng tụ tập lại và giúp đỡ bằng cách phát ra những ngọn lửa giận dữ bằng mũi của chúng.

Bất cứ khi nào chúng làm thế, Weed di chuyển nhanh như chớp sang bên đối diện của con Drake và tấn công những con Drake khác xung quanh mình.

Một cuộc chiến trên không!

Giữa đám Drake trên không, cuộc chiến quả là ngoạn mục với mỗi chuyển động.

“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Với một hit của Weed, tiếng la thét bùng nổ.

Con Drake khẩn trương vỗ cánh và bắt đầu bay lên cao hơn.

Cùng với việc tăng dần số lượng Drake, khí thế của người xem cũng tăng lên.

“Keoeoeok!”

“Ôi thần linh ơi!”

“Với cái này, 20%, 30% lượng người xem cũng vẫn chưa đủ.”

“Vớ bở to rồi. Nếu nhiệm vụ được hoàn thành, tiền thưởng năm này đã nắm chắc trong tay.”

Trên mặt đất, cuộc đối đầu lịch sử Palrangka vẫn đang tiếp diễn.

Hàng chục ngàn người và các chủng tộc khác nhau đang chiến đấu vì quyền lực thống trị thế giới.

Ở đâu đó trên bầu trời, cuộc chiến trên không với những con Drake vẫn đang tiếp diễn.

Giữa ánh nắng mặt trời gay gắt, cùng với những đám mây trôi bồng bềnh.

Những con Drake bay với vận tốc khủng khiếp và những chuyển động cực kì bất thường, và người chống lại chúng chính là Skeleton Knight - Weed.

Mọi người kích thích đến nổi quên thở.

“Đây giống như là một bức họa vậy. Một kỵ sĩ dũng cảm chiến đấu để bảo vệ công chúa….”

Truyện cổ tích bao giờ nghe cũng rất hay.

Bởi vì nó rất lãng mạn, phù hợp với những người có tính tình nhạy cảm, họ luôn luôn chìm đắm với nó.

Sau đó đột nhiên, một người vỗ tay.

“Ah!”

“Chuyện gì? Phát hiện ra gì sao?”

“Đó…là....”

“Đó là gì?”

“Công chúa chết rồi.”

“Cái gì?”

“Uhm..nhìn phía dưới màn hình kìa. Công chúa đã xao lãng vì vậy nên đã chết, cùng với con bạch mã.”

“…..”

Rõ ràng là Weed hoàn toàn đắm mình vào cuộc chiến, và đã quên mất một nhiệm vụ hệ trọng là phải bảo vệ công chúa cùng con ngựa!

Weed đơn thương độc mã nhảy lên con Drake và chiến đấu một cách hào hứng, trong khi công chúa kết thúc mạng sống của mình giữa những con quái.

Những nữ biên kịch rất là thất vọng.

“Công chúa Remyyyyyyyyyyyyyy!”

“Ahk! Nàng công chúa đã chết!!!”

Mọi người đều cảm thông sâu sắc với Công chúa, và việc xảy ra là một cú sốc lớn, tựa như thiên đàng sụp đổ.

Những nhân viên trong phòng chiếu phim rất là nản lòng.

Họ đã đặt kỳ vọng cao vào Weed; sau đó lại đau đớn khi anh không thể giữ mạng sống cho Công Chúa.

“Tiền thưởng của chúng ta…..”

“Kỳ nghỉ của tôi……..”

“Sự thăng tiến của tôi………..”

Trong lúc cất lên những tiếng kêu đầy yếu ớt, họ vẫn còn hi vọng.

Với cuộc xung đột Palrangka này, lại có Weed tham gia. Họ không biết nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến khán giả khi được phát sóng.

Mặc dù vào lúc này, tất cả đều cảm thấy đáng giá khi làm việc ở KMC Media sau khi nhìn thấy những chiến tích của Chiến thần Weed.


Team dịch: Đéo cần tên