Chương 112: Chuyến đi địa ngục Silmido

Lee Hyun chẳng chuẩn bị gì cho chuyến MT.

'Mình không muốn làm bất cứ thứ gì thừa thãi, không cần thiết.’

Học thuyết của một samurai tự mãn là những hành động đẳng cấp nhất và đơn giản nhất.

Tuy nhiên, cả nhóm đã cùng nhau thảo luận về những thứ cần chuẩn bị.

Park Sunjo là người chủ trì. Seoyoon cũng đến trường để tham dự cuộc họp.

"Vậy thì, tất cả mọi người, các bạn hãy nói ra những việc mà mình có thể làm. Có ai biết nấu ăn không?"

"......"

Park Sunjo hỏi xong, mọi người đều chìm vào im lặng.

"... Không sao, nếu là thực phẩm, chúng ta có thể ước lượng được. Vậy còn, có ai biết dựng lều không?"

"......"

"Có ai thích những hoạt động ngoài trời không? Điều này sẽ thực sự hữu ích nếu ai đó có kinh nghiệm sống ở trên núi."

"......"

Không có câu trả lời và những người khác đều cúi đầu im lặng. Còn Seyoon thì vốn đã không nói lời nào.

Ngoài việc học tập ở trường, thì tất cả bọn họ đều không trải nghiệm các hoạt động thực tiễn.

Dường như trong những chuyến du lịch mà họ thường đi, họ không phải bận tâm tới những điều như thế này.

Đôi mắt của Lee Hyun tối lại.

'Mấy kẻ ngốc bất tài!'

Trán Park Sunjo ướt đẫm mồ hôi.

Đối với họ, đây là lần đầu tiên họ phải làm những điều như thế này, và do đó, họ chẳng biết làm gì.

10 rồi 20 phút trôi qua, cuộc họp rơi vào bế tắc.

Không thể tránh khỏi, Lee Hyun buộc phải nêu ý kiến.

"Đầu tiên, theo như Park Sunjo nói, chúng ta cần phải liệt kê những thứ cần thiết, do thực tế, ngân quỹ của chúng ta rất hạn chế. Và chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, hãy nêu ra tất cả mọi thứ, mọi người sẽ xem xét những thứ đó có thực sự cần thiết hay không."

"Đúng vậy. Chúng ta hãy bắt đầu với những thứ chúng ta cần đã."

Min Sura là người đưa ra ý tưởng đầu tiên, sau đó từng người một đóng góp thêm vào những thứ họ nghĩ là cần thiết.

"Lều!"

"Nếu chúng ta tự nấu, chúng ta cần dụng cụ nấu và chất đốt."

"Chúng ta cần thịt và nước ... chúng ta thực sự không thể sống mà không có nước."

"Vì chúng ta cần phải ngủ vào ban đêm, nên chúng ta cần một bộ chăn."

"Khăn rửa mặt cũng rất cần thiết."

"Sạc điện thoại di động."

"Mỹ phẩm... và bát, ly, cốc, muỗng, đũa."

"Mình gần như quên mất! Đỉnh cao của tất cả các chuyến du lịch là những tấm ảnh. Mình sẽ mang theo máy ảnh."

Mọi người dường như quên bẵng đi mục đích sinh tồn của mình. Choi Sang-jung cau mặt lại.

"Nhưng những thứ mà mọi người vừa liệt kê, chúng ta cần phải chuẩn bị chúng trong giới hạn 50.000 Won mỗi người ... và tất cả chúng ta phải mang những vật dụng đó đi .. Làm thế quái nào chúng ta có thể chất từng ấy thứ lên xe cơ chứ?"

Một lần nữa, ý tưởng lại rơi vào ngõ cụt.

"Vấn đề là nằm ở số tiền."

"Giới hạn 50.000 won mỗi người đúng là chẳng bõ bèn gì."

"Làm thế nào mà các nhóm khác có thể chuẩn bị với số tiền ít ỏi này nhỉ?"

"Tớ nghĩ ra rồi, chúng ta sẽ mua mì tôm và ăn chúng hàng ngày."

Những tín chỉ gắn liền với chuyến MT!

Tất cả đều nhận thức rõ ràng rằng đây là một lựa chọn khả thi và quan trọng, và đó cũng là xu hướng chung của hầu hết các nhóm: mì ăn liền.

Những bữa ăn chỉ có mì!

Lee Yuu-Chong nhăn trán và hưởng ứng thêm.

"Dù sao, tớ nghĩ mì tôm là một lựa chọn tốt. Nó bao gồm Sulanju và gạo, thế là đủ chất rồi."

Sau đó, Park Sunjo cũng tán thành ý kiến đó.

"Ok, vậy là đem mì tôm theo nhé?"

3 ngày 2 đêm!

Điều đó có nghĩa là sẽ có 6 bữa ăn mì hoặc nhiều hơn!

Mặc dù các hoạt động mà họ phải làm trong thời gian MT chưa được tiết lộ, tất cả họ đều nghĩ rằng nó sẽ không hề dễ dàng.

Tuy nhiên, phải ép buộc và chịu đựng bữa ăn chỉ toàn mì thì đúng là quyết định lố bịch.

"Có món nào khác có thể thay thế không ..."

"Các bạn có chắc sẽ ăn mì chứ?"

Sau đó, Choi Sang-jung và Min Sura cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, Lee Hyun quyết định đứng ra lo việc này. Mọi người giao quỹ cho cậu bởi vì điều đó sẽ thuận tiện hơn cho họ rất nhiều.

                                                    ****

Sáng thứ Sáu.

Do ở gần chợ, nên Lee Yuu-Chong, Park Sunjo, và Choi Sang-jung đã tụ tập lại.

Tất cả là vì Lee Hyun.

Lee Huyn đã phản đối mạnh mẽ chuyện ăn mì.

"Ngay cả đối với tôi, không thể bữa nào cũng cứ mì mì mì được."

Mì không phải thực phẩm độc hại.

Thay vào đó, đối với Lee Hyun, đó là thực phẩm có giá trị nhất.

Quay trở lại cuộc sống khốn khó của cậu trước kia, lúc cậu phải chịu cực khổ và không có khả năng mua gạo nên phải mua mì rẻ tiền ăn thay cơm.

Đó là sự hỗ trợ lớn nhất, lấp đầy cơn đói trong hoàn cảnh tàn khốc.

Ngay cả bây giờ, đôi khi cậu vẫn cùng bà và em gái mình, ăn mì với kimchi trong sự hồi tưởng.

‘Nhưng mình không thể ăn sáu bữa mì liên tục được.'

Cậu đã ăn quá nhiều mì trong thời thơ ấu nên cậu biết được tất cả những cái gây hại lâu dài bên trong món ăn đó. Vì vậy, bây giờ, chỉ thỉnh thoảng cậu mới ăn.

Ngoài ra, sáu bữa ăn mì có nghĩa là họ sẽ không có một chế độ dinh dưỡng cân bằng.

"Thay vào đó, cho dù là ăn, hay ngủ, cứ để tôi chuẩn bị các vật dùng cần thiết để sinh tồn."

Cậu đã nói với họ rằng cậu sẽ mua những thứ cần thiết phù hợp với ngân quỹ hạn hẹp, nhưng họ vẫn có cảm giác không tin cậy Lee Huyn nên họ đã đến để tìm hiểu.

Lee Hyun đến rất đúng giờ; cậu nhìn thấy bạn học của mình và gật đầu.

"Mọi người đều đã đến rồi àh."

"Vâng"

"Vậy, chúng ta đi thôi."

Sau đó Lee Hyun dẫn họ vào chợ nông sản chuyên bán buôn.

Một người thông minh như Lee Yuu-Chong cũng không hiểu được tại sao lại phải vào chợ để mua sắm.

"Chẳng phải siêu thị sẽ thoải mái hơn nhiều đó sao. Vậy chúng ta đến đây làm gì?"

Anh lẩm bẩm nói xa nói gần. Không lâu sau sự xuất hiện của siêu thị, thời đại của chợ đang phai dần.

Lee Hyun không muốn giải thích loằng ngoằng. Cậu phải mua rất nhiều thứ ở đây nên cậu không muốn mình mất đi sự thoải mái.

"Cậu sẽ biết khi cậu nhìn thấy nó. Và nơi này không giống như các chợ bình thường."

Từ lối vào chợ bán buôn, có rất nhiều cửa hàng khác nhau, từ cửa hàng bán thịt, bán gạo, bán thực phẩm, đến cửa hàng bán chén. Tất cả các loại cửa hàng đều có mặt ở đây.

Giây phút nhìn thấy bảng giá, miệng Lee Yuu-Chong không thể khép lại được.

"Không thể nào! 100 gam thịt lợn mà có 1.400 Won thôi á!"

Trong siêu thị nó thường có giá 2.200 Won hoặc cao hơn, vì vậy ở đây nó chỉ bằng nửa giá!

Gạo, rau, hoặc giá trái cây cũng thấp hơn rất nhiều.

"Có phải tất cả hàng ở đây đều nhập khẩu?"

Khi Lee Yuu-Chong hỏi, Lee Hyun lắc đầu.

"Nếu là thịt lợn thì sẽ không thu được nhiều lợi nhuận khi làm điều đó. Chỉ có cá là được nhập khẩu, ở đâu cũng thế cả."

"Tại sao giá lại rẻ như vậy!"

"Đó chỉ là những cửa hàng nhỏ. Những cửa hàng ngoài trời cũng không lớn, và đã có thâm niên hơn 10 năm, ngoài ra hàng được trực tiếp đem về đây từ các khu vực sơ chế."

Lee Yuu-Chong gọi cho mẹ mình và nhờ mẹ kiểm tra một vài đại lý để tìm hiểu tại sao giá cả lại có sự chệnh lệch nghiêm trọng như thế.

Các chủ cửa hàng nhìn thấy Lee Hyun và bắt đầu cười nói chào hàng.

"Chàng trai trẻ, đây là lần thứ 2 trong ngày cậu đến đây rồi đó?"

Em gái của cậu đã đến đây lúc sáng sớm và mua những nguyên liệu để thay đổi món theo định kỳ, vì vậy họ nghĩ rằng cậu trở lại với cùng một mục đích.

"Dạ, chào bác. Cháu đến đây cùng với mấy bạn trong nhóm tham gia MT nên cháu cần nhiều nguyên liệu khác nhau."

"Oh, thế sao. Cô sẽ bán rẻ cho. Vậy, họ cũng là những sinh viên đại học hử?"

"......"

Lee Hyun đã chọn thịt lợn ở đó.

“Vì ngân quỹ khá eo hẹp, nên mình sẽ bắt đầu với những thứ tốn kém nhất.”

Cậu chọn thịt bụng, vai và sườn, mỗi loại 2kg.

Khối lượng tương ứng với 8 người ăn trong ba ngày hai đêm, do đó, 6 kg là hợp lý. Vì cậu không biết liệu có thiếu hay không, vì vậy cậu đã mua sườn dự trù cho trường hợp này.

"Tuy không nhiều nhưng cái cẳng giò này biếu cậu đem về nhà nhé."

"Cảm ơn bác."

Nơi tiếp theo Lee Hyun đến là cửa hàng tạp hóa!

Nếu khi nấu ăn, bạn không nấu các loại rau tươi kèm với thịt, thức ăn sẽ không thật sự ngon.

Ở đây, Choi Sang-jung và Park Sunjo cảm thấy rối bời.

Rau răm 21.

Rau diếp cá 19.

Từ trước đến giờ, cửa hàng thực phẩm này không hề thay đổi kiểu cách bán hàng của họ.

Hầu như họ không bày thực phẩm trên phản; mà người ta phân loại thực phẩm rồi đựng vào những cái hộp và xếp chồng lên nhau.

Lee Hyun chọn những hộp có chứa xà lách, hành tây, bắp cải.

"Chỗ này bao nhiêu vậy cô ơi?"

"3.000 Won một hộp xà lách, hành tây 3.000 Won, bắp cải giá 5.000 Won."

"Cho cháu thêm mùi tây, tỏi tây, tỏi, ớt, và khoai nữa."

"Cậu cần bao nhiêu?"

"Rất nhiều. Đủ cho 8 người ăn trong 3 ngày và 2 đêm."

"Đối với sinh viên thì cô lấy giá 9.000 won thôi. Cô sẽ cho thêm nhiều!"

Chủ cửa hàng thực phẩm lấy ra một hộp cái khác cho cậu. Và có thêm 8 củ khoai lang đặt lên trên.

"Mấy củ này là 7.000 Won."

Lee Hyun ngập ngừng một lúc trước khi tiếp nhận.

"Nếu cô bán giá đó, hàng sẽ hết rất nhanh đó ..."

"Vì mấy ngày nay sản lượng khoai lang quá nhiều nên nó rẻ vậy thôi. Cháu cứ lấy đi."

Khi đã mua đủ, Lee Hyun quay lại và hỏi.

"Mọi người có muốn ăn trái cây không?"

"Huh? Có. Em sẽ ăn nếu chúng ta đủ tiền."

Lee Yuu-Chong bối rối trả lời một cách líu nhíu.

Trong ngân quỹ eo hẹp 50.000 Won mỗi người; ngay cả khi họ lên menu cụ thể, họ cũng không bao giờ mong đợi có thể mua được tất cả mọi thứ họ muốn.

Tất nhiên, họ không bao giờ lên kế hoạch thêm món trái cây. Nhưng khi vấn đề được đưa ra, họ đã đi cùng với Lee Hyun đến cửa hàng.

"Dì".

"Cháu đã trở lại, chàng sinh viên."

"Vâng. Dâu tây giá bao nhiêu dì ơi?"

"2 hộp giá 4.000 Won. Dì sẽ chọn cho cháu 2 hộp ngon nhất và lấy 3.000 thôi."

“Vậy cho cháu mua 2 hộp. Loại rẻ ấy."

"Chà! Đây là chỉ dành cho những chàng trai khỏe mạnh như cháu thôi đó. Chỉ 3.000Won."

Choi Sang-jung và Park Sunjo lớn tiếng kêu lên.

"Keek!"

"Rẻ bất ngờ vậy á?"

Dường như họ đang đến một đất nước xa lạ. Trong lúc họ đang đẩy xe vòng quanh chợ để mua các mặt hàng, họ không có nhiều thông tin về sự tồn tại của nơi này.

Dù sao, với tình trạng nhốn nháo của các thành viên khác, từ nguyên liệu cho đến trái cây, đến giờ họ đã tiêu gần hết chỗ mức ngân quỹ đặt ra.

Lee Yuu-Chong hỏi một cách hào hứng.

“Chỉ còn lại lều, dụng cụ nấu, lò nướng nữa thôi và chúng ta sẽ tự nấu!"

Lee Hyun lắc đầu.

“Việc chuẩn bị cho MT đã được giao phó cho tôi. Vì vậy, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo."

"Chúng ta không được mượn bất kỳ dụng cụ nào của các nhóm khác đâu."

"Tôi sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ. À còn nữa, có ai không ăn được thịt lợn không để tôi mua thêm một số thực phẩm khác?"

"Nếu đó là tất cả những gì chúng ta cần thì cũng tốt thôi, nhưng ..."

Lee Hyun đưa họ vòng quanh chợ, và mua thêm một chút tôm, đậu phụ và cá.

Ngoài ra, cậu còn không quên mua ớt đỏ, đậu, muối và gia vị.

"Cậu ăn thịt gà, phải không?"

Khi Lee Hyun hỏi, bây giờ Lee Yuu-Chong cảm thấy mệt mỏi nên chỉ gật đầu. Park Sunjo và Choi Sang-jung từ lâu đã trở thành nhân viên khuân vác thầm lặng.

"Tôi sẽ mang theo một con gà ở nhà đi và coi như chúng ta mua nó theo giá bán sỉ."

"Từ nhà?"

"Uhm, tôi có nuôi một đàn trong sân."

"Ah. Anh đang nuôi chúng như thú cưng hả."

"Không. Là như thực phẩm cần tiêu dùng."

"......"

"Tôi nuôi chúng từ lúc chúng còn là những quả trứng."

"Nhưng chắc phải rất vất vả để nuôi chúng vì vậy chúng em không thể ăn free."

"Không sao, nhà tôi có 7 con gà. Con thứ nhất là Boiled Egg (trứng luộc). Thứ hai là Sunny Side Up (Trứng ốp la)."

"Hở, đó là tên của bọn chúng à?"

"Chính xác. Con thứ ba được gọi là Mother Hen (Gà mái). Bởi vì nó có thể sinh ra gà con. Hoặc tôi hay gọi nó là Protagonist (nhân vật chính) kể từ khi nó nở. Những con còn lại được gọi theo tên của các món ăn. Soup (Canh trứng), Fried (Trứng rán), và Sauce (Trứng bắc). Con thứ bảy là con non nhất, Half Sauce Half Fried (Trứng rán lòng đào). Quá trình đặt tên được thay đổi theo gia phả, nhưng tên đầy đủ không được trùng từ thế hệ này sang thế hệ khác.”


Tại cảng Incheon, nơi tập trung sinh viên.

Những sinh viên tám với nhau về chuyến MT 'dễ chịu' sắp tới.

"Uwhew, cuối cùng ngày hôm nay cũng đến."

"Còn tớ chỉ muốn ngày hôm nay không đến thôi."

"Chúng ta sẽ chịu bao nhiêu đau khổ đây."

Những sinh viên năm 2 và khóa trên xuất hiện với khuôn mặt hốc hác.

Những người đã từng tham gia chuyến MT của các năm trước không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào.

Họ không hề tin tưởng về ý nghĩa đặc biệt của chuyến đi MT.

"Nhưng hiện tại chúng ta đang đứng trên bờ biển. Và sẽ đi đến một hòn đảo nhỏ, sẽ ổn thôi."

“Cứ nhớ về chuyến đi trước đó, thật là kinh khủng, khi mọi người phải leo qua những ngọn núi. Lần này, điều đó sẽ không diễn ra đâu."

"Oh mà này, nhóm bạn đã chuẩn bị những loại thực phẩm gì vậy?"

"À có mì ăn liền. Chúng tôi cũng có khoảng 1 kg thịt lợn để ăn nữa."

"Nghe có vẻ rất giống nhóm mình."

"Với ngân quỹ ít ỏi này, tôi cá là tất cả các nhóm khác cũng như thế."

Những tân sinh viên thận trọng tham gia cùng những sinh viên khóa trên để tận hưởng giây phút của họ.

Mục đích của chuyến đi MT này là xây dựng tình bạn và đó là một cơ hội tốt để có một mối quan hệ tốt với những sinh viên tiền bối!

Lee Hyun và những thành viên trong nhóm của mình vội vàng bước đến.

"Cái quái gì thế?"

Thành viên trong nhóm của Lee Huyn không có ý định khoe các mặt hàng và các dụng cụ Lee Hyun đã chuẩn bị.

Trong những túi nilon màu đen bao gồm những thứ chưa biết!

Nó không giống như các dụng cụ bình thường như lều, lò nướng, hoặc dụng cụ nấu ăn.

Thậm chí những túi đó còn có những lỗ nhỏ, trong khi âm thanh sột soạt phát ra từ bên trong.

Kkokkodek! (cục cục tác)

"Im lặng!"

Sau khi Lee Hyun nói to, những âm thanh phát ra bỗng im bặt.

"......"

"Không thể nào ..."

Trước sự ngạc nhiên của các thành viên trong nhóm, ánh mắt lạnh lùng của Lee Hyun tỏa ra.

"Thịt đông lạnh vị chẳng còn ngon nữa."

Lee Hyun không mang theo hộp đá.

Vì nó khá nặng và đắt tiền nếu chỉ sử dụng một lần nên cậu không có suy nghĩ dùng đến.

Thay vào đó, thịt lợn đông lạnh được cất trong một hộp xốp.

Sau đó chèn thêm một vài túi đá vào, rồi quấn chặt bằng băng keo.

Như vậy, nó có thể giữ độ lạnh trong khoảng 2-3 ngày.

Tuy nhiên, không thể làm điều đó với thịt gà.

Giữa thịt sống và đông lạnh, có một sự khác biệt tinh tế trong hương vị.

Do đó, giá bán cũng khác nhau.

Vì vậy, Lee Hyun đã mang con gà non nhất Half Sauce Half Fried còn sống theo thay vì chế biến nó thành thịt đông lạnh.

Nếu bạn không phải là Lee Hyun thì thậm chí bạn cũng không nghĩ được điều đó!

Sau một thời gian đứng đợi, đã đến giờ lên tàu.

"Đã đến lúc mọi người phải lên tàu rồi. Chúng ta sắp sửa khởi hành."

Các giáo sư đi trước dẫn lối lên tàu, các sinh viên nối gót theo sau.

Họ không có ý định ngắm biển từ boong tàu.

Những làn sóng dập dềnh và đàn hải âu uể oải lướt bay.

Đối với các sinh viên, đây là lần đầu tiên họ đi thuyền, vì vậy đó là một trải nghiệm rất lạ đối với họ.

"Chiếc thuyền đang rung lắc."

"Đây là một quả bóng chuyền."

Các chàng trai đang cố gắng gây thiện cảm với cô gái mà họ thích bằng cách gợi chuyện để nói khi họ đang đứng cạnh các nữ sinh.

Cũng có thể nói, đây là khoảng thời gian tận hưởng những hạnh phúc bình yên.

Ngoài ra, ở ngay cạnh Lee Hyun là Seoyoon.

Kể từ lúc ở Incheon, cô vẫn ở bên cạnh cậu.

Cậu là người bạn thân duy nhất đáng tin cậy, vì vậy cô không muốn rời khỏi cậu nửa bước.

‘Cô ấy đang lên kế hoạch làm mình rối trí.’

Trong khi Lee Hyun đang run lên trong sợ hãi, cậu vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội nhìn cận cảnh gương mặt của Seoyoon.

‘Mình muốn quan sát tỉ mỉ để thực hiện các tác phẩm điêu khắc một cách tốt nhất.’

Đứng cạnh cô, ở khoảng cách này, cậu có thể nhìn thấy từng chân tơ kẽ tóc trên khuôn mặt cô.

Mái tóc đen tuyền của Seoyoon phấp phới nhẹ nhàng theo nhịp điệu của gió.

Ở làng Baran, và ở phía bắc, mỗi khi cần thiết, cậu lại tạc Seoyoon từ những gì cậu cảm nhận.

Cậu muốn diễn tả chi tiết và chi tiết hơn nữa vẻ đẹp của cô khi tạc những bức tượng.

Vào giây phút này, cậu muốn làm điều gì đó để khắc sâu vẻ đẹp này vĩnh viễn thay vì đọng lại trong tâm trí.

Đối với Lee Hyun, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được điều đó.

‘Phải chi mình có thể chụp ảnh. Mình không thể nhớ và hồi tưởng được vẻ đẹp của Seoyoon khi mình cần… '

Cậu cảm tưởng như thể toàn bộ đại dương đang làm nền cho vẻ đẹp của cô.

Vẻ đẹp của Seoyoon đã bao phủ khắp đại dương.

Ngoài ra, đường nét trên bờ môi cô thật tao nhã tinh tế!

Nếu Lee Huyn không quan sát ở khoảng cách gần thế này thì có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy sự thay đổi trên vẻ mặt của Seoyoon.

‘Đẹp mê hồn.’

Lee Hyun đã quan sát rất tỉ mỉ biểu hiện của Seoyoon, nhưng cậu không hề biết những gì cô đang cảm nhận.

Seoyoon đang rất hạnh phúc, mặc dù cô không nở một nụ cười.

Con thuyền lênh đênh trên biển đã được một thời gian dài, và đó cũng là khoảng thời gian cô cảm thấy thoải mái.

Các giáo sư bước ra boong tàu và cởi áo khoác của mình.

Họ xuất hiện trong bộ đồng phục thủy thủ!

"Đây là thời điểm hoàn hảo để cho các bạn biết về chuyến đi MT này."

Giáo sư Ju Jonghun nói.

Các sinh viên tập trung trên boong tàu và chờ đợi ông nói tiếp trong im lặng.

"Như các bạn đã biết, địa điểm ban đầu cho chuyến MT này là ở Seung Bong Do. Nó là một hòn đảo tuyệt đẹp. Nhưng đối với chuyến đi này, với mục đích trải nghiệm cuộc sống hoang dã, nó không phù hợp. Vì vậy chúng tôi đã hủy địa điểm đó. Sẽ tốt hơn nếu các bạn ghé thăm Seung Bong Do vào một ngày nào đó."

Ju Jonghun nói điều này rồi cười lớn.

"Hên quá không phải là Seung Bong Do."

"Vậy, chuyến đi MT này sẽ diễn ra ở đâu, thưa giáo sư?"

Những sinh viên tò mò hỏi, bởi vì Ju Jonghun không bật mí thêm bất cứ điều gì.

"Các bạn sẽ biết khi đến đó. Trong thời gian này, các bạn không cần phải lo lắng quá nhiều về nó đâu. Đó là Sil ... nah, hòn đảo ấy rất phù hợp với mục đích của chuyến đi này. Nó thực sự là vùng hoang dã và cũng là nơi thể hiện tinh thần hòa nhập. Đó là địa điểm tốt nhất để tận dụng cơ hội nuôi dưỡng lòng đam mê cháy bỏng!"

Sau những lời nói của giáo sư, các sinh viên bắt đầu đoán già đoán non.

"Hmm, nơi nào nhỉ. Chắc chắn là hợp lý nếu nó là một trong những hòn đảo trong vùng biển Hoàng Hải."

"Không, không phải đâu."

Có rất nhiều hòn đảo xinh đẹp của Hàn Quốc thuộc vùng biển Hoàng Hải.

Các ngư dân sẽ lên tàu đi đánh cá, trong khi những người còn lại trong gia đình họ vẫn ngóng đợi và làm việc ở nhà.

Các sinh viên vẫn còn mơ hồ về hòn đảo này và không có ý định đoán tên của nó.

Nhưng nhiều sinh viên khóa trên đang đắm mình trong nỗi phiền muộn và bắt đầu nhìn chằm chằm về phía cảng Incheon đã khuất xa.

"Ước gì mình chưa từng tham gia chuyến MT này"

"Có những sinh viên mới và cũ, mình nghĩ rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để hòa đồng với các cô gái."

Lee Hyun cũng vậy, cậu muốn xóa bỏ những quan niệm sai lầm khi các sinh viên khác nghĩ cậu là chàng Đúp nim.

Cậu muốn hòa đồng với các tân sinh viên và đính chính rằng cậu cũng là một sinh viên năm nhất.

Hoặc nếu không, khoảng thời gian còn lại ở trường sẽ chìm ngập trong sự kỳ thị.

Với ý định này trong tâm trí, cậu đã sẵn sàng đương đầu với các thử thách của chuyến MT.

"Tại sao anh lại nghĩ rằng chúng ta sẽ đến đó?"

"Huwew, đừng làm phiền mình ..."

"Ai đó cho tui áo bơi để tui có thể bơi ra khỏi đây đi."

Các sinh viên phần nào có thể đoán được địa điểm sắp tới.

Do giáo sư lỡ miệng phát ra âm tiết đầu tiên và có khá nhiều hòn đảo bắt đầu từ âm tiết đó.

'Sil' là ký tự.

Hòn đảo này đã từng xuất hiện trong một bộ phim và thống trị tất cả phòng vé với con số khổng lồ 10 triệu người xem. Và giúp cho hòn đảo này trở nên nổi tiếng.

Ngày nay, không có nhiều người biết đến hòn đảo đó. Nhưng trong trường hợp này, một số sinh viên khóa trên đã liên tưởng tới một bộ phim mà họ đã xem.

"Silmido".

"Keoheuk!"

"Tại sao lại là nơi đó ..."


Đúng như những sinh viên khóa trên đã dự đoán.

Dọc theo phía tây nam của cảng Incheon, tàu cập bến Silmido!

Những gì chào đón họ là những bãi biển và bờ cát trải dài.

Khó khăn của họ chỉ mới bắt đầu.

"Đây là thời gian biểu cho chuyến MT này, hãy ghi nhớ những điều ghi trong đó; hy vọng chúng ta sẽ thuận lợi hoàn thành những gì MT đề ra."

[Lịch trình của các bạn được vạch sẵn trong bảng dưới đây]

Ngày thứ nhất – Đến nơi lúc 11.00.

-12.00: Cả nhóm ăn trưa:

Không được sử dụng diêm hoặc bật lửa.

Sống như những người ở nơi hoang dã, hãy tự tạo ra lửa theo cách riêng của các bạn.

Khi đã tạo ra lửa, các bạn có thể bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.

-14.00. Khóa đào tạo địa ngục #1 bắt đầu:

Chạy một vòng quanh đảo; hãy là 1 trong 30 người đầu tiên hoàn thành cuộc đua.

Bất cứ ai đến sau sẽ phải chạy lượt kế tiếp.

Tuy nhiên, nếu bạn không thể làm được điều đó, thì một thành viên trong nhóm có thể làm thay bạn.

Cả nhóm phải hoàn thành xong trước giờ ăn tối; nếu không hoàn thành, các bạn sẽ không được ăn.

-17.00: Cả nhóm ăn tối và nghỉ ngơi.

- 20.00: Kiểm tra lòng dũng cảm:

Mỗi nhóm sẽ được phát một nhiệm vụ cụ thể đi đến vùng đất hoang trên núi.

Nhóm nào hoàn thành được nhiều nhiệm vụ sẽ được khen thưởng như một điều khích lệ.

-23.00: Thời gian đi ngủ.

Ngày thứ 2

- 6.00: Thức dậy, vệ sinh cá nhân.

-7.00: Cả nhóm ăn sáng.

-8.00: Khóa đào tạo địa ngục #2 bắt đầu:

Nhảy cóc 300 mét, sau đó trèo lên những chiếc xuồng gỗ và chèo quanh đảo một vòng.

-12.00: Cả nhóm ăn trưa.

-13.00: Các cuộc thi thể thao.

Các cuộc thi: Bóng đá, đấu vật, đẩy người trên cầu gỗ, kéo co, không có ngoại lệ. Bắt buộc tham gia.

Sẽ có quà lưu niệm dựa trên màn trình diễn của nhóm.

-17.00: Giải lao.

Trao đổi thông tin giữa các nhóm như chia sẻ đồ ăn. Chương trình tài năng.

-22.00: Thời gian tự do.

Nếu bạn muốn, bạn có thể ngủ càng lâu càng tốt.

Ngày thứ 3

- 8.00: thức dậy và vệ sinh cá nhân.

-9.00: Ăn.

Mỗi nhóm có thể chế biến các món ăn và chia sẻ cho các nhóm khác.

- 10.00: Dọn dẹp.

-11.00: Tham quan tự do quanh Silmido.

- 13.00: Trở về.

[Lên được lịch này là cả một nỗi đau đớn rất lớn ... huek ...]

Cái thời gian biểu này đúng là địa ngục không lối thoát!

Nếu chỉ là MT thông thường, họ muốn được tận hưởng chơi bời và ăn uống.

Tuy nhiên, như những gì các giáo sư đã lên kế hoạch, và cam kết chắc chắn.

"Hoang dã vô điều kiện! Và huấn luyện địa ngục!"

Các nhóm phải tự làm mọi việc để chăm sóc bản thân, và bây giờ cường độ của việc đào tạo lại còn được nâng cao hơn.

Sau khi thiết lập được thời gian biểu, các giáo sư rất hài lòng.

"Chúng ta đã hoàn thành thời gian biểu tuyệt vời này và giờ thì về thôiiii."

"Chúng ta nên tham gia vào lịch tập huấn luôn, rất cần thiết đó.."

"Trời ơi đừng, đừng làm thế. Đủ lắm rồi.”

"Không bao giờ!"

Các giáo sư nhớ lại ngày Nhà giáo năm ngoái.

Đó là một ngày buồn vì họ không nhận được một bông hoa hay quà tặng nào từ các sinh viên!

Nhưng không phải vì thế mà họ làm điều này để trả thù.

Tuyệt đối không.


Mọi người chấp nhận thời khóa biểu trong lo lắng.

"Cậu có nghĩ rằng các thầy sẽ giao phó mấy cái điều vô lý này?"

"Nó chắc là một trò đùa."

Các triệu chứng của việc trốn tránh thực tại!

Trong khi vẫn còn mơ hồ, họ vận chuyển hành lý lên bãi cát rộng và trải dài.

"Vậy thì, chúng ta hãy tìm địa điểm của chúng ta thôi."

Họ không quan tâm đến ăn sáng mà bắt tay vào xây dựng nơi trú ẩn của mình.

Mỗi nhóm đều muốn bắt đầu sớm trước khi màn đêm buông xuống, họ lôi ra các thứ lỉnh kỉnh để dựng một cái lều.

Hầu hết các nhóm đều dựng một cái lều có thể chứa được tám người ngủ trong đó.

Một cái lều, trong ngân quỹ được phân bổ, họ đã dành phần lớn tiền vào nó.

Đối với Lee Hyun, đó là một chuyện khác.

"Nhóm của chúng ta cũng sẽ dựng một chỗ ở."

Tuy nhiên, các vật liệu cậu lấy ra khỏi hành lý là xốp, thanh nhôm, và vật liệu cách điện, những thứ được rao bán trên các trang web xây dựng.

"Đó là cái lều hả?"

Các thành viên trong nhóm tròn mắt bối rối.

Lee Hyun mang hầu hết các vật liệu mà họ không biết những thứ đó để làm gì.

"Chúng ta sẽ không dựng lều. Mà chúng ta chỉ tạo ra một nơi để sống tạm thôi."

"......"

Park Sunjo hỏi một cách thận trọng.

"Nhưng chúng ta đang thiếu rất nhiều vật liệu để dựng một cái gì đó như thế."

Lee Hyun chỉ mang tổng cộng tám thanh nhôm.

Các chất cách điện và xốp hầu như lấp đầy một cái ba lô.

"Tôi biết. Nếu không có thêm vật liệu, thì nhiêu đây sẽ không đủ."

"Vậy sẽ thế nào ..."

"Tìm nguồn cung ứng ở trên đảo! Tôi sẽ đi lấy những thứ để làm trụ cột và mái nhà vì vậy mọi người chờ ở đây một lát nhé."

Lee Hyun lấy cưa từ hộp công cụ. Sau đó cậu đi vào khu rừng gần đó.

Các thành viên trong nhóm thực sự không nói nên lời.

Mặc dù ngọn núi trên đảo không phải là lớn và rừng cũng không quá rậm rạp hoặc nguy hiểm, hành vi bất ngờ của cậu đã khiến họ rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Đáng ngạc nhiên là Lee Hyun trở lại khá sớm.

Cùng với những cây khô cậu đã cưa được..

Những nhánh cây khô và nhẹ cùng với những cành cây tươi khác và một thân cây.

Cậu vác thân cây trên vai, còn những cành cây khác thì kéo lê.

Vai của Lee Hyun là những cơ bắp cuồn cuồn giúp cậu có thể dễ dàng làm được việc đó.

Gân guốc nổi đầy mình, cậu tràn đầy sức hấp dẫn về thể chất.

Không phải nói quá chứ trước kia nhìn cậu chẳng khác gì con cá mắm, nhưng từ khi bắt đầu tập luyện ở võ đường, cơ thể cậu đã phát triển mạnh mẽ.

'Hãy nhìn ngực và cánh tay anh ấy kìa.'

'Cơ bụng của anh ấy săn chắc quá.'

Hầu hết ánh mắt các cô gái đều lấp lánh ánh sao.

Các thành viên trong các nhóm khác bàn tán về Lee Hyun.

Và, các giáo viên cũng nhìn về phía cậu với cùng mục đích như vậy.

"Vật liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, vì vậy tôi sẽ dựng một ngôi nhà."

Lee Hyun đóng chặt các thanh nhôm sâu vào lòng đất.

Và trên trần nhà, cậu lợp nó vững chắc bằng cách sử dụng các nhánh cây đan xen nhau.

Choi Sang-jung không thích mái nhà cho lắm.

"Khi trời mưa, nó sẽ dột và dập tắt lửa bên trong."

Các nhánh nhỏ đan xen với nhau và nhìn khá chắc.

Nhưng nếu có quá nhiều khe hở nhỏ, nó dễ bị dột và những giọt mưa sẽ rơi vào trong nhà.

Trừ khi trời sẽ không mưa trong những ngày tới.

Đối với Choi Sang-jung, vì anh không phải động tay động chân vào, nên anh muốn đóng góp một phần nào đó bằng cách chỉ ra và làm nổi bật những sơ hở.

Trong thực tế, các thành viên khác trong nhóm cũng lo lắng về điểm đó.

Nếu họ gặp phải một trận mưa to trong lúc đang say giấc, đấy có thể là một vấn đề lớn.

"Tôi đã làm xong đâu."

Lee Hyun xoa dịu tất cả các mối quan ngại của thành viên trong nhóm.

Mái nhà được phủ một lớp nhựa dùng một lần rồi bỏ.

Lại còn phủ thêm 3 đến 4 lớp nhựa mềm và được đảm bảo an toàn bằng một sợi dây vắt ngang để hoàn thành mái nhà hoàn hảo.

4 bức tường được làm bằng những lớp nhựa mềm trong suốt gắn chặt vào thanh nhôm nhờ keo silicon; mái nhà và các bức tường có thể chịu được một cơn bão vừa.

So với lều của những nhóm khác, nơi tạm trú của họ rộng rãi gấp hai lần.

"Mọi người có nghĩ rằng, lối vào đối diện với biển sẽ tốt hơn chứ?"

Lee Hyun hỏi ý kiến nhóm mình, nhưng tất cả mọi người chỉ đơn giản gật đầu vì kinh ngạc.

Lee Hyun di chuyển thoăn thoắt quanh đống vật liệu.

Với mỗi giây trôi qua, nơi cư trú nhanh chóng được hoàn thành.

Việc không chần chừ giây phút nào khi thi công cũng như sự thành thạo trong chế tác, ngôi nhà đang được hoàn thành với tốc độ kinh khủng.

Lee Hyun khoét một lối vào hướng về phía biển.

Sau khi cắt khoét nhiều lớp nhựa, và dễ dàng lắp đặt một khóa kéo, ngôi nhà đã hoàn tất.

Nằm trong lều, sẽ không thể nhìn ra biển.

Nhưng với họ, cho dù đó là tường, mái, hay lối vào, chúng đều được làm bằng nhựa mềm trong suốt; vì vậy ngay cả khi đêm đến, họ cũng có thể nhìn thấy các ngôi sao trên trời.

Ánh trăng sáng xuyên qua tấm nhựa mềm chiếu vào căn nhà bên bãi biển!

Lắng nghe những âm thanh của sóng, bầu không khí lắng đọng và tất cả đưa bạn vào giấc ngủ ngon.

‘Làm một ngôi nhà bình thường; nó dễ hơn so với việc tạo ra các tác phẩm điêu khắc.’

Để tạo ra vô số các tác phẩm điêu khắc yêu cầu phải có một trí tưởng tượng siêu phàm.

Cấu trúc cơ bản của các tác phẩm điêu khắc là phải hài hòa với môi trường xung quanh.

Đối Lee Hyun, dựng một ngôi nhà phù hợp bên bãi biển là chuyện nhỏ.

Cậu cũng san phẳng và nén chặt đất dưới nền nhà.

Phải mất một chút thời gian để làm như vậy, và sau đó cậu trải những tấm xốp và vật liệu cách điện xuống dưới.

Ngày nay, không nhất thiết phải đủ vật liệu xây dựng mới dựng được một ngôi nhà như thế này, nó chỉ có thể kéo dài được vài ngày.

Mặc dù, nó có thể là một căn nhà tiện nghi cho một tháng hoặc lâu hơn dành cho cả nhóm.

Nó đòi hỏi phải vững chắc để tránh được những cơn bão; nhưng mùa này không phải mùa mưa bão, do đó mối lo ngại của họ đã giảm bớt.

"Thế là xong. Chúng ta hãy chuyển hành lý vào bên trong."

Lee Hyun dẫn bọn họ vào bên trong; và các thành viên trong nhóm nghía mắt nhìn quanh.

Nó khá rộng rãi và thoải mái, trong khi sàn nhà tương đối êm.

"Thật tuyệt."

"Thật thoải mái. Tuyệt hơn so với ở trong lều."

Hong Seonye và Jung Eunhee cảm thấy thích thú và không kiềm được lời khen ngợi.

Các nhóm khác vẫn đang bận rộn dựng lều và vật lộn với nó; trong khi họ là nhóm duy nhất có một ngôi nhà thoải mái mà lại hoàn thành trong tích tắc.

Trước kia Hong Seonye là người chẳng thèm quan tâm hay lo cho Lee Hyun, vậy mà giờ lại lon ton đến gần cậu.

"Có vẻ như anh cũng quan tâm đến thiết kế nội thất và kiến trúc. Em nghĩ rằng một người con trai có sở thích như vậy thực sự rất lý tưởng."

Rõ ràng là nhận thức của cô về Lee Hyun đã được cải thiện tích cực.

Lee Hyun trả lời một cách trung thực.

"Nếu mọi người làm việc chăm chỉ liên tục trong 3 tháng như một công nhân, thì ai cũng có thể làm được điều này."

"Anh có khiếu hài hước ghê."

Hong Seonye coi những gì cậu nói như một trò đùa và cười.

Seoyoon cũng nhìn quanh nơi cư trú tạm thời và khuôn mặt của cô cho thấy cô đã an tâm phần nào.

Cô không phải là một người đơn giản có thể hòa đồng với những người khác. Vào ban đêm, cô cũng không dễ dàng gì chìm vào giấc ngủ.

Trong suốt thời gian chuyến MT, cô luôn lo ngại nhiều chuyện; nhưng mối lo phần nào được thuyên giảm do căn nhà thoải mái và rộng rãi.

Như vậy, nhóm của Lee Hyun chỉ mất một nửa thời gian so với các nhóm khác dựng lều để hoàn thành tạm trú.

Mặc dù đó không phải là điều gì đặc biệt khó khăn, nhưng Lee Hyun lại cảm giác bồn chồn bởi vì cậu đã hoàn thành quá nhanh so với các nhóm khác.

"Chaa, ăn thôi."

Lee Hyun lấy ra các nguyên liệu để nấu bữa ăn chính.

Lẽ thường, nấu ăn là phần việc khó khăn còn lại.

Cậu rửa gạo trong nồi, và đặt nó lên một khe nứt đá.

Sau đó, một chút sau, cậu nhấc nồi lên và đặt nó dưới đám củi khô.

"Đây là cách tạo ra lửa."

Lee Yuu-Chong và Min Sura cũng như các cô gái nhìn với ánh mắt tò mò.

Không nghi ngờ gì, hành động của Lee Hyun tiếp tục chứng minh rằng cậu là Đúp nim trong mắt họ.

Lý do khiến trái tim họ bùng cháy chủ yếu là cậu dễ dàng dựng được một căn nhà.

"Tất nhiên là làm thế này."

"Nhưng như thế nào nhỉ?"

"Mình tự hỏi nếu mình có một số dụng cụ thì mình sẽ dễ dàng làm được ..."

Lee Hyun lẩm bẩm một lúc.

Nếu cậu có một cái kính lúp, sau đó cậu có thể tận dụng ánh nắng mặt trời chiếu vào đống giấy báo, thế là có lửa.

Đó là phương pháp dễ nhất và cũng thoải mái nhất.

'Không có kính lúp, nhưng vẫn còn một cách khác, đó là tạo ma sát.’

Cậu mang nhựa mềm rõ ràng là để tận dụng lợi thế của nó và tạo ra điều kiện sống.

Cậu cũng có thể sử dụng nó rồi múc đầy nước vào để hấp thụ ánh nắng.

Nhưng cần một chút khéo léo, vì cậu phải xé ra một ít nhựa mềm đã sử dụng trước đó.

"Bây giờ chúng ta sẽ dùng củi để bắt đầu tạo lửa."

Lee Hyun nhìn thấy một nhánh cây phù hợp.

Trên một nhánh cây khô, cậu nhét một chút cỏ khô, sau đó dùng vài nhánh củi khô chà xát qua lại.

Cậu cũng không quên thổi vào nó để bồi oxy.

Chiiiiiiii.

Khá lâu sau, một làn khói xanh dày bốc lên báo hiệu ngọn lửa sắp hình thành.

Mặc dù nhìn có vẻ dễ làm; những nếu thiếu kinh nghiệm, thì cũng chẳng dễ dàng gì.

'Việc này quá quen trong Royal Road.’

Khi cậu mới tập tành làm quen với game, cậu không có tiền mua đá lửa. Vì vậy, cậu đã dành thời gian cọ xát các cành củi để tạo ra lửa.

Tận tâm hoàn thành một việc chỉ đáng giá một xu!

Sau đó trong thực tế, cậu cố gắng làm điều tương tự như vậy để ôn lại những kĩ năng hữu ích này.

Cậu là một nhà điêu khắc trong Royal Road.

Trong cuộc sống thực, đôi khi cậu chợt cảm nhận được sự thôi thúc muốn tạo ra lửa từ gỗ và thực hành ngay trong khi cậu cậu cắt tỉa cây.

Trong vài lần đầu tiên, cậu liên tục thất bại, sau bốn giờ miệt mài không biết mệt mỏi và cuối cùng cậu có thể tạo ra lửa.

Class điêu khắc mang lại cho cậu một chút lợi thế!

Cậu đã sử dụng những kinh nghiệm đó để tạo ra lửa.

"Wah!"

Các thành viên trong nhóm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngọn lửa đang nhen nhóm.

Trong trường hợp thông thường, người ta luôn mang theo bật lửa; nhưng trong trường hợp này, việc tạo ra một ngọn lửa ở nơi hoang dã như thế này đã dấy lên một bầu không khí khác lạ.

Lee Hyun sử dụng lửa để nấu bữa ăn.

Bữa ăn được thực hiện trong hai giờ do điều kiện đặt ra và phải giữ được lửa trong thời gian đó.

Với lượng thời gian rủng rỉnh đó, cậu nhàn nhã dành thời gian để nấu thịt lợn.

Họ cũng có thể ninh cẳng giò.

"Ah, em đói quá."

"Từ từ, để đun sôi nước đã!"

Các nhóm khác vội vã lấy bếp và dụng cụ ra để ninh nước.

Tuy nhiên, có một điều họ cần phải làm đầu tiên.

Họ đang bận rộn kêu gào rên rỉ trong đau đớn khi cọ xát gỗ.

"Tớ không thế làm được, khó quá ..."

"Hãy học nhóm ở đằng kia kìa."

Và tận cùng của sự nản chí, cuối cùng họ đành sử dụng ống kính camera và các dụng cụ tương tự như vậy, họ đã có một bữa mì với ngọn lửa phừng phừng.

Tuy nhiên, có rất nhiều nhóm không thể ăn.

Bởi vì từ đó về sau, sẽ là khoảng thời gian dành cho quá trình đào tạo địa ngục.


Team dịch : Đéo cần tên ♥

Mai không có chap !!!!!!!