Chương 104: Môn học đầu tiên của Weed

Lee Hyun bước lên xe buýt.

'Phù, cuối cùng cũng đến ngày phải đi học, huh.’

Đối với những người khác, ngực họ sẽ phập phồng trong niềm vui sướng khi được học ở một trường đại học. Cuộc sống đại học là những trải nghiệm thú vị: các hoạt động ngoại khóa, MT (đào tạo hội viên), và tham gia các câu lạc bộ. Nó cũng là nơi tập hợp các kiến thức khác nhau và được đào tạo, một nơi tuyệt vời để trải nghiệm tuổi trẻ.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Lee Hyun, nó chẳng có gì thú vị cả.

Không lối thoát. Tối tăm. Tuyệt vọng!

Cậu muốn toàn tâm toàn ý cho Royal Road để kiếm tiền thay vì đi học.

Lee Hyun tiếp tục thở dài, những lời tán gẫu của các nữ sinh trôi dạt vào tai cậu.

"Bạn học môn gì vào thứ hai thế?"

"Tớ đăng ký học môn Y học tái sinh, vì tớ muốn tìm hiểu thêm về phương pháp điều trị chung."

"Thật sao? Tuyệt vời. Tớ cũng muốn học môn đó. Những lời giảng của Giáo sư Hanh MinSoo thật dễ hiểu. Còn bạn, Soyun."

"Môn sinh học phân tử."

"Phù! Khó phết đấy. Các bài kiểm tra của môn đấy đúng là cực hình.”

Ba nữ sinh đang có một cuộc trò chuyện sôi nổi.

Có rất nhiều nữ sinh đi học bằng các phương tiện công công, vì vậy điều này không có gì là lạ.

‘Họ là những sinh viên chuyên ngành y học.'

'Cô gái đó nhìn khá dễ thương ...’

‘Họ khá giỏi đấy chứ.’

Một số hành khách trên xe buýt nhìn những nữ sinh bằng con mắt ghen tị.

Tuy nhiên, Lee Hyun lại nghĩ trái chiều.

‘Mình thấy cảm thương cho họ.'

Phải trải qua sáu năm đại học!

Học phí chuyên ngành y đắt hơn so với các chuyên ngành khác. Học sinh ngành này đều là con em trong những gia đình đàng hoàng.

Nhưng trong hầu hết trường hợp, Bộ Giáo dục và ngân hàng chung nhau thiết lập một hệ thống hỗ trợ.

Cho học sinh vay vốn.

Sinh viên vay vốn trong gần sáu năm học ở trường đại học; một khi nhận ra, thì bạn đã nợ chồng nợ chất!

‘Tsk. '

Vô tình, lưỡi của Lee Hyun sun lại.

Mặc dù không giống như những gì thực sự đã xảy ra, một nữ sinh nhìn thấy và thốt lên.

"Ah Soyun, có một chàng trai đang nhìn cậu rồi chảy nước miếng ở đằng kia kìa!"

"Anh ấy có vẻ là người đẹp trai nhất trên xe buýt."

"Hãy đi và nói điều gì đó với anh ấy.”

Hai cô gái kia ép một cô gái tên Soyun tiến lại gần cậu.

Sau đó Soyun đi về phía Lee Hyun và nói.

"Xin lỗi. Mình không có ý định kiếm bạn trai vì mình muốn tập trung vào việc học."

Cô nói một cách cẩn thận và dịu dàng, như để cố gắng không làm cậu mất lòng.

Lee Hyun thở dài và trả lời thay vì cúi đầu chào.

"Tôi xin lỗi về hành vi của tôi vì đã gây hiểu lầm. Vì vậy, đây là hai xu của tôi dành cho cô. Nữ sinh đại học thích uống cà phê, một thứ đồ uống tốn kém, thay vì ......"

Hành động bắt nguồn từ thành kiến đối với người phụ nữ!

Cậu cố tình và khó chịu giải thích nhưng chỉ tích tắc sau, cậu gật mạnh.

Ngủ trên xe buýt giúp những người thiếu ngủ có thể hồi phục sức lực!

Soyun đứng hình và không biết xử lý sao.

'Cô ấy ổn chứ? Có phải do quá sốc không nhỉ?'

Suốt quãng đường đến trường ĐHQG Hàn Quốc, Lee Hyun vẫn giữ tư thế đó.

"Deureureong, kuwuool." (ngáy)

Sự cay đắng của các cô gái lớn dần khi cậu cứ giả vờ ngủ.

‘Điều này cứ như thể chúng ta là người xấu vậy.’

‘Hơn nữa, anh ta thật quá đáng trước mặt Soyun. '

‘Tớ muốn biết thông tin liên lạc của anh ta ...'

Những hiểu lầm tăng lên khi Lee Hyun đến trường và bước vào lớp.

Giảng đường của trường đại học rất lớn và tráng lệ, và được lắp đặt những trang thiết bị hiện đại nhất.

Lee Hyun bàng hoàng.

‘Đây là nơi mình học ư?!!’

Vì tiền học phí đã chi trả cho trường, nên việc cắt giảm chi tiêu hàng ngày thậm chí còn nhiều hơn!

Do tiền đã không cánh mà bay, nhưng cậu nhanh chóng giải tỏa sự bất mãn đó.

'Hayan cũng học môn này.'

Lịch học của Hayan hơi khác, vì vậy cô không có tiết vào thứ hai. Thời gian duy nhất hai anh em học chung lớp là tiết nghệ thuật tự do vào thứ Sáu.

‘Mà thôi, cứ học đã.'

Cậu không biết ai trong lớp.

Các sinh viên năm cuối đã tổ chức những buổi tiệc và vài lần mời cậu. Mục đích là để các sinh viên làm quen với nhau, kết bạn thông qua những bữa tiệc, nhưng Lee Hyun không đi.

Lệ phí là 20.000 Won.

Không có thứ gì trên thế giới này tồn tại 2 từ miễn phí.

Thậm chí cậu đã bỏ qua buổi lễ nhập học vào tuần trước. Thông thường, đối với hầu hết sinh viên, vào đầu học kỳ mới, họ không được phép đến muộn.

Mặt khác, đây là lần đầu tiên cậu bước vào lớp này.

"Cậu ta là ai nhỉ? Mình không thể nhận ra cậu ta là ai."

"Có phải cậu ta bị đúp?"

"Tớ nghĩ rằng cậu ấy nằm trong danh sách dự bị. Thẻ sinh viên của cậu ấy?"

Các sinh viên khi nhìn thấy cậu bước vào lớp đã thì thầm bàn tán với nhau.

Lee Hyun kiên quyết bỏ qua họ và chọn một chỗ ngồi, sau đó mở laptop của mình lên.

Một cái laptop cổ lỗ sĩ.

Đó là một thứ tương đối rẻ tiền có thể mua ở vatgia trên internet. Nó khá nặng và thô, nhưng hiệu suất không phải là tệ so với những chiếc máy của người khác.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Lee Hyun toát lên sự bối rối.

'Mình không có sách.’

Bài giảng hôm nay là Sự tồn tại của Thực tế ảo.

Cậu không biết phải mua những loại sách nào và cậu đã hoàn toàn quên khuấy chuyện đó.

Lee Hyun bối rối ngồi đó nhưng cô gái bên cạnh cậu đã đẩy cuốn sách ra giữa.

"Bạn có thể xem chung với mình."

"Cảm ơn."

"Không có vấn đề gì. Đúp - nim."

"......"

Lee Hyun mất một chút để giải thích.

"Xin đừng hiểu lầm. Mình không bị đúp."

Sau đó cô gái lại nói.

"Đúp-nim, đừng đùa như thế."

Những cô nàng sinh viên năm nhất có vẻ như rất thích trêu chọc các chàng trai, nhất là mấy anh lớn tuổi đang học cùng mình. Vì vậy, cô xem những lời biện minh của cậu như một trò đùa.

"Tôi thực sự không bị đúp mà ......"

Đột nhiên những hiểu lầm chuyển thành khó chịu.

Vì cậu không xuất hiện tại buổi lễ nhập học, nên cậu không quen bất cứ ai; và chắc chắn, những người trong lớp sẽ không muốn nghe chuyện đó.

‘Mình không còn sự lựa chọn nào khác.'

Lee Hyun mặc kệ.

Phương pháp tốt nhất là nín lặng trước những hiểu lầm rồi ắt nó sẽ biến mất.

Ngay sau đó, cậu mải mê nghe giáo sư giảng bải. Vì những bài giảng đó khiến Lee Hyun hứng thú.

"Nhiều tổ chức, đặc biệt là quân đội, đã bắt đầu nghiên cứu rất nhiều lợi thế từ thực tế ảo. Về phần mình, nếu họ triển khai một đội ngũ thuộc lực lượng đặc biệt để đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm, tỷ lệ sống sẽ không cao. Do đó, họ sẽ được đào tạo trên một địa hình tương tự trong thực tế ảo, như thế sẽ làm tăng kinh nghiệm thực chiến của họ. Điều này sẽ tối đa hóa khả năng sống sót, và ...... Tuy nhiên, đề xuất này sau đó đã không được thực hiện."

Lee Hyun ít nhiều gật đầu đồng ý.

‘Vì nó còn nhiều khiếm khuyết. Sự phát triển trước đó đặt trọng tâm vào giáo dục và đào tạo. Nhưng để thực sự áp dụng vào một thực tại khác, thì phải mất một thời gian dài.’

Giáo sư nói.

"Ban đầu, sự phát triển của thực tế ảo vẫn chưa hoàn thiện, tuy nhiên, đã có nhiều ý kiến phản hồi về chủ đề liên quan đến khả năng cải thiện hạnh phúc của người dân thông qua phương pháp này. Cuối cùng, nhiều công ty lao vào nghiên cứu thực tế ảo. Mục tiêu của họ là một trong những thứ đơn giản.. . "

‘Chỉ có thể là tiền.’

Thuyết học căn bản của Lee Hyun (logic đơn giản) không thay đổi.

Tiền là thứ mà có thể làm cho ai đó khóc hoặc cười!

"Các công ty về cơ bản đã cho ra đời một xã hội mới trong thực tế ảo và bán lại cho người tiêu dùng như là một chương trình giải trí. Khi công nghệ phát triển, lĩnh vực này trở nên cạnh tranh hơn. Và từ đây, Unicorn nổi lên với những gì họ đã đạt được như ngày hôm nay - trò chơi nổi tiếng, Royal Road. Trong đó, theo quan điểm của tôi, đó là một trò chơi được cả nhân loại yêu thích."

Vị giáo sư này đang giảng dạy về lịch sử của thực tế ảo, và ông đang đơn giản hóa bài giảng đó.

Sau đó Lee Hyun cảm thấy nhàm chán. Vì khi cậu quyết định chơi Royal Road, cậu đã nghiên cứu vô số các bài báo nói về trò chơi. Vì vậy, cậu đã biết những nội dung cơ bản trong bài giảng của giáo sư.

"Euhaam!"

Lee Hyun vô tình ngáp một cái cực lớn làm miệng cậu há rộng. Cậu đã mệt mỏi khi đi xe buýt, và bây giờ lại phải ngồi trên ghế lắng nghe bài giảng, cơn buồn ngủ liên tục kéo đến.

Và cậu đã thu hút ánh nhìn đổ về từ mọi hướng.

‘Vừa nãy, cậu ta đi muộn ...... giờ lại còn không thèm nghe giảng.’

'Anh ấy là sinh viên, hay anh ấy đã bị đuổi học? Oh, làm thế nào mà anh ấy có thể học ở phòng này được nhỉ?'

‘Hình như anh ấy bị đúp ...... có nghĩa là anh ấy bị điểm F và học lại môn này. Mình không muốn như anh ấy, học lại rất cực khổ. Jjeutjjeutjjeut!' ( cầm bút đâm vô tờ giấy )

Hầu hết các sinh viên đang theo học lớp này là sinh viên năm nhất, mọi người không công khai chỉ trích cậu, nhưng họ làm khuôn mặt khó chịu.

Lee Hyun lấy lại tư thế của mình và giả vờ học tập nghiêm chỉnh. Nhưng cuốn sách lúc nãy vừa ở giữa hai người, giờ có vẻ hơi xa cậu.

Nó đã cách xa thêm 3cm từ vị trí trước đó!

Nhiều khả năng, cô ấy đã….

Vị giáo sư cười.

"Có rất nhiều thời điểm để nói về nguồn gốc và sự phát triển của thực tế ảo, tôi sẽ đề cập đến nó trong tương lai. Vì vậy, giờ chúng ta nên nói về những việc yêu thích của mọi người có liên quan đến Royal Road?"

"Vâng!"

"Giáo sư, thầy hãy nói trước đi."

Royal Road rất phổ biến đối với các sinh viên. Chỉ có một vài người trong Ngành Thực tế ảo là không chơi trò chơi này thôi.

"Thực tế ảo mang đến niềm vui, trong khi nó cũng có thể được sử dụng như một công cụ để nghiên cứu học tập. Vậy thì, các bạn sẽ làm gì để chống lại những người chơi có các skill và thuộc class nghệ thuật?"

Giáo sư đưa ra một câu hỏi khá ngẫu nhiên. Tuy nhiên, một số sinh viên khôn ngoan nhận ra điều ẩn ý trong câu hỏi đó.

Các class nghệ thuật ở Royal Road hiện đang được đánh giá lại.

Những người hát rong, đó là class Bard, với các bài hát truyền đạt sự hòa quyện giữa lãng mạn và phiêu lưu. Ngay cả khi bạn đang làm nhiệm vụ mà rất nhiều người chơi khác đã từng làm; và bạn có một Bard tham gia cùng đội và người đó cất tiếng hát ca ngợi về bạn, thì tin đồn về những thành tựu của bạn sẽ được lan truyền xa hơn, và bạn nhận được nhiều fame hơn.

Nếu bạn tham gia vào nhiệm vụ đặc biệt cùng các Bard và họ tạo ra các bài hát, bạn sẽ nhận được một phần thưởng thêm vào danh tiếng.

Vì những lý do đó, các Bard đã được chấp nhận tham gia vào tổ đội để tiếp tục làm những nhiệm vụ khó khăn hơn.

Những Painter có tay nghề cao.

Nhiều quý tộc đang tuyệt vọng tìm kiếm bức tranh lục địa của Beraneo.

Khi đó quý tộc sẽ tuyển chọn các nhà thám hiểm để truy tìm bức tranh, rồi họ truy cập vào mạng lưới các họa sĩ để dò hỏi thông tin. Nếu làm thế, gương mặt của các nhà thám hiểm sẽ được dán tại mỗi thành phố; và khi điều đó xảy ra, người đó sẽ không thể nhận được bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào.

Trừ khi người đó có độ thân mật cao với các NPC, thì họ mới nhận được các nhiệm vụ. Hoặc khi lv hiện tại người đó được chấp nhận, tất cả phụ thuộc vào khách hàng.

Các họa sĩ có quyền quyết định việc bạn có nhận được quest hay không, do đó giá trị của họ đã được đánh giá lại.

Về cơ bản, bức tranh đó chứng minh được rằng bạn có phải là một nhà thám hiểm hay không.

"Nghệ thuật là sự tổng hợp, giống như có một con Orc sẵn sàng chờ đợi ở sân trước nhà và nếu bạn vô dụng thì nó sẽ đấm bạn ngay. Nhưng bây giờ các class nghệ thuật ở Royal Road đang được đánh giá lại. Mặc dù đây là một con đường rất khó khăn, nhưng nếu đi theo con đường này để trở thành một nghệ nhân thực sự, sẽ được rất nhiều người tôn trọng."

Các sinh viên bị thuyết phục sau khi nghe giáo sư giảng giải.

“Là một Artist và chu du khắp lục địa Versailles này, ôi một điều tuyệt vời.”

“Trở thành người có tâm hồn vĩ đại truyền cảm hứng nghệ thuật đến 1 vùng đất bí ẩn, nơi mà thời thế hỗn loạn, nghe thật oách !!”

Vài học sinh có vẻ như chìm đắm trong cõi mộng nào đó rồi.

Thẳng thắn mà nói, ngay cả khi họ không chọn các class như Warrior hay Paladin, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ an toàn khỏi lũ quái vật. Sức tấn công của các Artist rất yếu, do đó khi họ đi du lịch ở lục địa Versailles thì họ giống như một ngọn lửa trước vòi phun nước của những người lính cứu hỏa, dễ dàng dập tắt.

Vì vậy, class mà không ấn tượng thì ông không chọn.

"Gần đây, tôi cũng đã nghĩ tới việc lựa chọn Artist làm class chính."

"Vừa truyền bá nghệ thuật cho người dân vừa được họ ngưỡng mộ tôn trọng, nghe có vẻ cực kỳ hấp dẫn."

Các sinh viên rì rầm.

Lee Hyun muốn nguyền rủa.

"Mấy người đang sống trong ảo tưởng đó."

Nếu họ đi đến thành phố của Artist - Rhodium, thì họ sẽ nhận thức được về sự đau đớn của thực tại khắc nghiệt!

Những người cư trú ở đó đã phải chịu khó làm việc về nghệ thuật; họ không kiếm được nhiều tiền, họ cảm thấy mệt mỏi, và đói!

Lee Hyun cũng vậy, từng trải ngiệm qua cái lúc những bức tượng cậu làm ra không tiêu thụ được và phải hạ giá xuống vài đồng. Và khi bức tượng của cậu được coi là đồ trang trí vô dụng, cậu phải kìm nén bản thân dữ lắm mới không nhào vô đấm đá bọn họ.

Sau khi trải qua những lần như vậy cậu không thể không bực bội.

Tất nhiên trong trường hợp của Lee Hyun, cậu đã vượt mặt một vài người bằng cách tâng bốc; về cơ bản phải tác động đến nhiều người để họ mua bức tượng của mình ngay cả khi nó chỉ tăng có tí tẹo chỉ số.

Nhà điêu khắc độc ác tìm mọi cách để moi đến xu cuối cùng từ cái ví của bạn!

Các học sinh xì xầm một lúc trước những lời nói của giáo sư, và ông lại tiếp tục.

"Các nghệ sĩ đấu tranh để tạo ra tác phẩm. Thông qua giá trị nghệ thuật của tác phẩm, danh tiếng của họ sẽ tăng lên, rồi sự thành thạo kỹ năng đó cũng tăng theo; kiệt tác I, II, và III là bảng xếp hạng mức độ nghệ thuật sau khi hoàn thành, vì thế ai có thể cho tôi biết cơ sở nào để thiết lập nên các mức giá trị nghệ thuật đó và các bảng xếp hạng của nghệ thuật hiện nay?"

Một học sinh giơ tay lên.

"Em là Kim Hyun-jun, Giáo sư-nim. Không phải là nó liên quan trực tiếp đến lv kỹ năng và trình độ của họ đó sao?"

Đó là một câu trả lời theo cách nghĩ thông thường của một người.

Nghĩa là: dùng kiếm và bắn cung, mức sát thương của bất kỳ các kỹ thuật tấn công nào đều phụ thuộc vào lv của skill đó.

Lee Hyun lắc đầu.

‘Nó không phải hoàn toàn dựa trên lv kỹ năng.’

Ngay cả khi lv kỹ năng điêu khắc của cậu chỉ mới bắt đầu, cậu vẫn có thể điêu khắc một kiệt tác. Và mặc dù sau này cậu đã đạt đến lv trung cấp, các tác phẩm điêu khắc khác, cậu vẫn khắc ra các tác phẩm có giá trị thấp hơn.

Để nói rằng lv kỹ năng đóng vai trò trực tiếp trong việc xác định giá trị nghệ thuật, nếu vậy khi kỹ năng của bạn vượt xa hơn khả năng tạo ra mức kiệt tác cấp III, thì nghệ thuật sẽ không còn được gọi là nghệ thuật nữa. Nó có thể là do lv kỹ năng, sử dụng các công cụ, hoặc số lượng cũng như chất lượng vật liệu; nhưng để nói rằng nó hoàn toàn phụ thuộc vào lv kỹ năng thì quả thực sai lầm.

"Không, nếu có sinh viên nào muốn phản bác ý kiến đó, thì hãy đứng dậy."

"Tôi là Park Sumin. Những giá trị đó thay đổi theo các chi tiết của công việc?"

Đó là một cô gái đeo kính - người đang trả lời.

Cô ngồi cách Hyun 2 ghế.

‘Đó không phải là một câu trả lời.’

Nếu những gì cô ấy nói là đúng, thì Bingryong sẽ không bao giờ đạt được kiệt tác cấp III.

Chi tiết tốt.

Nó có lợi, nhưng rõ ràng có những hạn chế.

Nghệ thuật không bao giờ được dựa trên các khía cạnh kỹ thuật. Thậm chí chỉ với một thứ nhỏ bé, khi cố gắng bắt chước một cái gì đó chính xác đến từng mini, thì nó sẽ không bao giờ được gọi là một tác phẩm nghệ thuật.

Lee Hyun biết rằng kiểu thiết lập trong Royal Road không hấp dẫn như vậy.

'Mình không thể ngăn họ nói ra những giả thuyết ngu ngơ. Bóng cứ lăn, mà mình có dừng cũng chả ý nghĩa gì, thôi kệ đời.'

Nhiều sinh viên đã trả lời câu hỏi, nhưng giáo sư vẫn chưa nói ra ý kiến của mình.

Cuối cùng, sau khi nhận ra không còn ai trả lời về vấn đề này, ông nói.

"Vậy, chúng ta hãy thay đổi câu hỏi. Không nhắc tới Royal Road và tình huống đặc biệt của nó nữa. Trong thực tế, làm thế nào để bạn đánh giá một tác phẩm nghệ thuật?"

Ngay cả trước khi sinh viên có thể đưa ra một câu trả lời, giáo sư vẫn tiếp tục.

"Trong thực tế, nhiều người mơ ước trở thành ngôi sao. Nhưng trong số nhiều người đó, chỉ một số ít có thể thực sự dâng hiến và sống tốt thông qua nghệ thuật. Nhưng thậm chí khi đó, họ vẫn không hiểu ý nghĩa của nghệ thuật."

Nhiều người mơ ước có được một cuộc sống tốt hơn thông qua nghệ thuật. Nhưng thật không may, họ không nhận được sự hưởng ứng từ công chúng, do đó không nhiều người có thể đạt được mục tiêu của mình.

"Những nghệ nhân đẳng cấp thế giới và tác phẩm của họ đang có thương hiệu, có nghĩa là nhiều người biết tên của họ, và nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Họ đã tạo ra tác phẩm nghệ thuật mà thường rất đắt đỏ. Nhưng nhìn vào tác phẩm của mình, ngay cả các chuyên gia trong lĩnh vực này đôi khi cho biết họ không cảm thấy một chút cảm hứng nào. Nhưng còn đối với nhiều người thực sự yêu nghệ thuật, họ không thể đi con đường này vì lý do cá nhân hoặc gia đình họ áp đặt mục tiêu cho họ."

"....."

"Để thực hiện một tác phẩm nghệ thuật không phải là khó khăn. Một bức tranh lần đầu tiên đứa con vẽ về người mẹ của mình, đó là nghệ thuật. Hoặc thậm chí những bức tranh trên một bức tường từ thời tiền sử, một điều ước tốt đẹp từ gia đình của người thợ săn khi anh trở về nhà một cách an toàn, có thể xem đó là nghệ thuật. Vậy giá trị của nghệ thuật chỉ là trong tâm thức của khán giả hiểu được nghệ thuật là gì? Ngoài vẻ đẹp nó mô tả, còn là những điều mà trái tim con người mặc nhiên công nhận những gì các bức vẽ hay các bức tượng mang lại, do đó giá trị của nghệ thuật là vô hạn."

Các sinh viên lặng lẽ lắng nghe những lời nói của giáo sư. Họ đang ở giữa cuộc thảo luận về hệ thống của Royal Road; nhưng giờ đây một câu chuyện ngẫu nhiên lại khiến họ không thể bắt kịp.

"Bây giờ cho phép chúng ta quay trở lại để nói về Royal Road? Nghệ sĩ tạo ra tác phẩm của mình và chịu sự đánh giá về mức độ kiệt tác cấp I, II và III với giá trị nghệ thuật riêng của mình. Tuy nhiên, bằng phương pháp này nó lại đặt ra một câu hỏi rất khó khăn liên quan đến tác phẩm đó. Một ví dụ nhé, trong quá trình tạo ra tác phẩm bạn vấp phải những sai lầm. Hoặc có thể, bạn không vấp phải một sai lầm duy nhất nào, và đã tạo ra những tác phẩm giống nhau; hệ thống vẫn sẽ công nhận tác phẩm đó nhưng giá trị thì lại giảm đi."

Lee Hyun gật đầu.

Cậu đã điêu khắc vô số những bức tượng ở Royal Road; ngay cả khi cậu không thực hiện một sai lầm nào trên tác phẩm đó, thì tác phẩm cậu tạo ra vẫn không phải là kiệt tác. Trong khi một số ít tác phẩm lại nhận được giá trị nghệ thuật cao hơn so với trước đây, nhưng một số lại không nhận được bất kỳ giá trị nào.

"Trong thế giới của chúng ta, từ thời cổ đại, đã có rất nhiều nghệ sĩ bậc thầy. Vì vậy, hãy tưởng tượng xem, những tác phẩm đang được đánh giá dựa trên các tiêu chuẩn của họ? Vì vậy, theo 1 nghĩa nào đó, hệ thống trong Royal Road đánh giá kỹ năng của bạn bằng các yếu tố ban đầu thuộc thời đại của chúng ta thông qua các nghệ sĩ, cụ thể là một phương pháp hoặc tiêu chuẩn, hay cái gì khác đại loại thế?"

Các sinh viên coi vấn đề đó theo cách thức không thiên vị. Đặt tất cả các tác phẩm đang tồn tại vào một tiêu chuẩn. Tuy nhiên, giáo sư lại từ chối giả định của họ.

"Nếu bạn không tạo ra bất cứ điều gì mới, mà lại liên tục thừa nhận và so sánh với khái niệm trong quá khứ, về cơ bản bạn đang đứng yên. Tương tự như thế, những người khác buộc phải làm như vậy và không thể vượt qua nó. Để có thể chứng kiến và tạo ra các tác phẩm tương tự như các nghệ sĩ bậc thầy đã làm trong quá khứ, nhưng không thể vượt qua chúng để đạt được sự vĩ đại; cảm giác quả thực là bực bội."

Các sinh viên im lặng.

Lắng nghe những lời của giáo sư, nó quá phức tạp.

Tác phẩm của các nghệ sĩ nên được đánh giá một cách công bằng. Thực tế là vấn đề này khó giải quyết.

"Nhiều chuyên gia đánh giá cao các tác phẩm ư? Các tác phẩm sẽ được đánh giá một cách chủ quan, tùy thuộc vào sự khác biệt giữa nhiều người và một người. Nhiều tác phẩm nghệ thuật phải đối mặt và bị khai trừ do chính kiến của mọi người."

"......"

"Mặc dù, để nói chuyện này, hệ thống Royal Road cực kỳ an toàn. Để đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, đó là thông tin mật."

"Thầy không biết điều đó à, giáo sư?"

Đáp lại câu hỏi của một sinh viên, giáo sư đã nở một nụ cười hơi ngượng ngùng.

"Thực ra, tôi không biết làm thế nào hệ thống xử lý và cung cấp các giá trị nghệ thuật. Có lẽ trong một tỷ lệ phần trăm nào đó, lv của kỹ năng cũng ảnh hưởng đến giá trị, nhưng có lẽ có hơn hàng trăm phép tính để tính toán từ các tỷ lệ. Hoặc có thể, hàng ngàn?"

"Nếu nhiều như vậy ... sẽ rất khó khăn để tạo ra một tỷ lệ chính xác."

Ngay sau đó, nhiều học sinh đã bí mật mơ ước trở thành một nghệ sĩ bậc thầy. Nếu thông tin rõ ràng về các tiêu chí đánh giá các giá trị được đưa ra, sẽ dễ dàng hơn để tạo ra một tỷ lệ tốt; nhưng một tiêu chí không rõ với hàng trăm biến thể sẽ rất khó để giải quyết.

Vị giáo sư lắc đầu.

"Tôi đã nói với các bạn trước đây rồi, nghệ thuật không phải là khó. Một cái nhìn, một cảm giác, và nếu bạn có thể thưởng thức nó, thế là đủ. Thay vì phù hợp với hàng trăm tiêu chí, chỉ cần bạn nghĩ là nó tốt và tạo ra nó. Vì Royal Road chỉ là một không gian trong thực tế ảo."

"......"

"Royal Road không phải là một trò chơi đơn giản. Nó có thể tuyệt vời không nếu các kỹ năng chỉ là ở mức độ đó? Royal Road ở đây là một thế giới khác với lịch sử trải dài từ khi mới thành lập. Trong cuộc sống thực, nó có thể để lại những biến đổi trong tiềm thức của bạn? Thực tế ảo miêu tả hiện thực, và nó còn có nghĩa là một cái gì đó nhiều hơn thế. Bạn không chỉ có thể hoàn thành giấc mơ, mà còn có thể xem nó như thử thách mà vũ trụ đặt ra để phá giải."

Vị giáo sư nói về class của ông trong Royal Road.

Đó là class Landscaper – làm vườn.

Công việc của ông là duy trì và trồng những loài cây và hoa đẹp.

Lý do đằng sau class đặc biệt này là khi ông nhận được một Quest.

Nhờ có đứa trẻ ngồi quan sát một bông hoa khi nó đang dần héo. Sau đó, giáo sư đã đưa ra một lời khuyên cho đứa trẻ về việc làm thế nào để hồi sinh bông hoa đó.

Thế là, một nhiệm vụ xảy ra!

Giáo sư lấy ra các loại phân bón hoa và tưới nước cho nó để giúp nó hồi sinh. Ông coi đó là dấu hiệu của một nhà làm vườn, trồng hoa và cây và làm cho chúng phát triển khỏe mạnh.

Đôi khi ông nhận công việc chăm sóc các khu vườn lộng lẫy, nhưng thật đáng buồn, không có nhiều người thưởng thức chúng. Tất nhiên, ông kém may mắn hơn so với những người khác, và ông tự hào nhưng không hề kiêu ngạo chút nào.

Bỗng một ngày, trong đêm đầy sao, những bông hoa đã dùng hương thơm của chúng để thu hút những đàn bướm.

Đó là một khung cảnh đẹp với những bông hoa nở rộ.

Nó nở rộ rồi lụi tàn; dù chỉ trong một khoảnh khắc, nó đã tạo nên một ấn tượng khó phai.

Royal Road có hàng ngàn các điểm tham quan kỳ lạ, đó là mục đích của nó.

Vị giáo sư mạnh mẽ nói tiếp.

"Một không gian nơi mà mọi người có thể đạt được ước mơ của họ. Bài học trong tương lai sẽ được đưa vào cuộc sống thực tế và kết hợp với thực tế ảo."

Sau bài giảng, các học sinh nối đuôi nhau rời khỏi phòng học.

"Ộ, tớ đói quá."

"Nhanh đi mua đồ ăn nào. Tớ không muốn bị trễ và phải chờ đợi trong dòng người. Xong tụi mình sẽ làm gì nhỉ ?"

"Đến thư viện hử?"

"Mình có hoạt động ở câu lạc bộ."

Các học sinh đi đến lớp khác để thay đổi môn học. Lee Hyun sau đó biết rằng đây là thời điểm thích hợp để cậu rời đi.

Mặc dù họ học cùng một phòng, nhưng không ai nói chuyện với Lee Hyun. Cậu cơ bản đã được dán mác: Đúp. Trong bộ quần áo đã hết mốt, cộng thêm khuôn mặt mà họ không quen biết, họ coi cậu như người vô hình.

‘Mình đi ăn trưa.'

Lee Hyun lặng lẽ đi một mình.

Cậu ngồi trên một bãi cỏ trong khuôn viên trường và ăn bữa trưa cậu đã chuẩn bị sẵn ở nhà!

Không giống như những người khác, họ đến căntin để ăn.

Một bữa ăn ngoài trời như một bản nhạc thư giãn. Một số người ăn trong một tâm trạng thoải mái, trong khi những người khác đang nằm ngủ trên bãi cỏ.

Sinh viên đại học trong khung cảnh lãng mạn và bầu không khí thoáng mát!

Các sinh viên ngồi dưới bóng râm nở những nụ cười rạng rỡ.

Lee Hyun ngồi xuống, lấy ra một hộp cơm trưa.

Ugokugok. (tiếng ăn uống)

Kimchi củ cải và cơm trắng!

Một bữa ăn đơn giản nhưng ngon.

'Kimchi ngâm không được chua lắm.'

Ngày nay, kimchi được bán phổ biến ở ngoài chợ.

‘Nhưng ít nhất thì nguyên liệu được đảm bảo.'

Lee Hyun hài lòng với cái giá của nó bởi vì nếu cậu tự ngâm thì nó sẽ đắt hơn nhiều.

Trong khi đó, một cơn gió thổi lướt qua.

Các sinh viên trò chuyện và tiếng cười từ khắp nơi. Xuân đang về.

'Buồn ngủ.'

Sau bữa ăn, cậu lại ngáp rách mép.

Hai giờ nữa mới đến giờ giảng tiếp theo!

Cậu có thể đến thư viện nhưng cậu lại không biết mình nên đọc cuốn sách nào.

‘Ở đây lại không có Internet.’

Bây giờ, cậu đang phiêu lưu ở vương quốc của Vampire, vì vậy sớm hay muộn cậu sẽ phải kiểm tra giá cả các item.

'Có lẽ mình nên làm một giấc ngủ ngắn?'

Nằm trên thảm cỏ, Lee Hyun nhắm mắt lại.

Mặc dù gió hơi se lạnh, đây là một ngày nắng đẹp và thời tiết tuyệt vời cho một giấc ngủ ngắn.

Cậu nhắm mắt lại, và một lúc sau, cậu thiếp đi.

Và rồi, sau khi ăn xong bữa trưa trong cantin, các sinh viên của khoa thực tế ảo bước ra và nhìn thấy cậu.

"Hey, đó chẳng phải Đúp-nim đó sao?"

"Yea, có vẻ như đó là anh ấy. Dường như anh ấy đã ăn trưa ở đó."

"Chính xác. Nhưng hãy nhìn kìa."

"Ăn và ngủ ......"

"Ugh, thật xấu hổ!"

Các sinh viên nhanh chóng đi qua Lee Hyun.

Cậu là hình mẫu của sự lười biếng và biếng nhác.

Lee Hyun, không khác so với trước đây, bị các sinh viên xa lánh.

Tiết học buổi chiều của cậu là về công nghệ thực tế ảo. Và cậu đã nhìn thấy một số gương mặt quen thuộc.

Choi Sang-Jun, Min Sura, và Lee Yu-Chong, những người đã tham gia các lớp học tương tự.

"Hey."

Khi Lee Hyun tiếp cận họ, khuôn mặt của họ liền thay đổi.

"Ah, xin chào!"

"......"

"Bạn có muốn ngồi ở đây không?"

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chúng ta sẽ ngồi ở hàng ghế sau."

"Bạn không cần phải làm vậy đâu. Tôi sẽ ngồi sau."

"Không không. Chúng tôi sẽ làm điều đó."

Họ cố tình di chuyển từ hàng ghế trước sang hàng ghế sau.

Tương tự, có hai người cũng như thế. Họ là những sinh viên thuộc khoa võ thuật, họ thậm chí còn gây sốc hơn. Lúc đầu, họ đang nói chuyện rất to tiếng cho đến khi cậu nhìn lên. Vì vậy họ cảm thấy khó chịu khi nhìn vào mắt cậu.

Có nhiều người, nhưng Lee Hyun lại ngồi một mình.

Giờ học sắp bắt đầu và lượng sinh viên vẫn tiếp tục đi vào, nhưng không ai ngồi bên cạnh Lee Hyun. Hầu hết lý do tại sao là do hai người trước đó cậu vừa đối mặt, tất cả mọi người chỉ đơn giản là tránh cậu trong nỗi sợ hãi nào đó.

Ddiriririri.

Bốn phút trước khi bài giảng chính thức bắt đầu, Lee Hyun nghe điện thoại reo.

Cậu mua một chiếc điện thoại cũ và được sử dụng để giữ liên lạc với em gái mình trong khi ở trường.

Những hình ảnh ba chiều đã quá phổ biến khi có một cuộc gọi đến, không phải nó không hiện lên khi nhận cuộc gọi mà vì nó là một chiếc điện thoại cũ đã hỏng chế độ đó.

Qua điện thoại, giọng nói vui vẻ của Shin Hye-Min vang lên.

- Xin chào, Lee Hyun – nim.


Tại KMC Media, phòng Uỷ ban Kế hoạch.

Tất cả những người tham gia vào việc phát sóng Royal Road đều tìm kiếm những thông tin mới. Xu hướng tin tức nhanh chóng trở nên cũ kỹ; dù nguyên liệu có tươi mới tới đâu, sau một tuần hoặc lâu hơn, ủy ban sẽ loại bỏ các nguyên liệu đã cũ.

"Bao lâu nữa thì cậu xử lý hết cái đống này?"

"Chắc trước trưa mai sẽ xong."

"Quá muộn đó! Cậu phải làm việc thêm giờ và trong ngày hôm nay phải hoàn thành xong. Nếu không xong thì không được phép rời khỏi văn phòng!"

"Keoheok!"

Giám đốc Kang Han-Seop đang thúc ép nhân viên.

Phát thanh truyền hình là việc duy nhất ở đây, nhưng ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.

KMC đã phát triển như một nhà đài, vì vậy có rất nhiều chương trình nên mọi người phải làm việc cả ngày không ngừng nghỉ.

"Ngày nay, những người mới bắt đầu chơi đã gia tăng, vì vậy ngài nghĩ gì về chương trình trực tiếp nói đến họ?"

"Điều đó không đến nỗi tệ. Họ là những người cao tuổi à?"

"Vâng. Phần lớn trong số họ là những người cao niên."

"Vậy, các nội dung phát sóng phải giải quyết được vấn đề đó. Tôi nghĩ nó sẽ tốt nếu đặt trọng tâm vào chuyến phiêu lưu. Thời gian phát sóng ...có lẽ nên phát vào 10h tối."

"Xen kẽ nó với chuyên mục Drama Terrestrial – Kịch Trái đất."

"Mọi gia đình có thể tụ tập xem chương trình đó một cách thoải mái."

Số lượng người lớn tuổi chơi Royal Road khá khiêm tốn, nhưng không nên bỏ qua; vì lượng người tăng theo từng tháng. Họ là những người chậm thích nghi với những thay đổi mới, nhưng họ lại là những người có sức mua rất đáng gờm nếu họ tham gia.

"Chúng taphải nhận ra điều đó rồi nắm bắt chúng ngay từ đầu. Nếu đợt phát sóng của chúng ta thu hút được sự chú ý của họ trong thời gian mới làm quen, thế hệcác game thủ đó sẽ trở thành tín đồ trung thành."

"Vâng!"

"Đính kèm với quảng cáo về kết quả mà anh điều tra đươc để lôi kéo những người cao niên."

"Nếu ông muốn người xem quan tấm đến các mục quảng cáo, thì tôi không nghĩ đó là một ý tưởng tốt trên phương diện này."

KMC Media đang phát triển chóng mặt.

Do sự gia tăng phổ biến của Royal Road, lệ phí quảng cáo chen vào các chương trình cũng được tăng lên.

Nhưng do tỷ lệ sinh sôi ngày càng tăng của các kênh truyền hình mới phát sóng trò chơi, sự cạnh tranh rất khốc liệt. Ngay cả các kênh chỉ chuyên về Royal Road cũng đang sợ hãi cái xu hướng ngày càng tăng này.

"Nhưng đạo diễn à, điều gì sẽ diễn ra trong chương trình đặc biệt của tháng này?"

Một nhân viên lặng lẽ hỏi.

Ông thực sự không muốn tiết lộ cho những nhân viên cấp dưới, nhưng chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày đó rồi.

Không giống như các chương trình phát sóng thường xuyên, chương trình đặc biệt này mỗi tháng diễn ra một lần và nói về một câu chuyện đặc biệt trên lục địa Versailles. Ngày đó, chỉ còn năm ngày nữa là đến.

" Tìm hiểu mối quan hệ giữa hai chiến guild, Legend of the Hammer và Silver Wings?"

"Chúng ta đã làm chương trình đó cách đây 2 tháng rồi mà."

"Điều gì khiến các nhà thám hiểm đi về phương bắc?"

"Nó đã được phát vào cuối tháng trước, tôi không nghĩ rằng ông đã quên."

"Oh, có điều gì mới không?"

Giám đốc Kang và các thành viên khác cảm thấy lo lắng.

Những sự kiện mới mẻ trong Royal Road đã cạn kiệt, trong khi KMC Media vẫn đều đặn cập nhật kịp thời và chính xác về nó.

Những địa điểm mới được phát hiện.

Các nhiệm vụ.

Công thành chiến!

Họ còn làm những sự kiện chuyên sâu về lịch sử xây dựng lục địa Versailles.

Tuy nhiên, các chương trình đặc biệt đã được nhà đài làm khá tốt.

Giám đốc Kang và những người khác đành phải vò đầu bứt tai và rên rỉ, cho đến khi một ý kiến mới được đưa ra.

"Sao chúng ta không đan xen nó với một số chương trình phát sóng của chúng ta?"

"Nhìn tổng thể, nó sẽ mỹ mãn hơn nếu phát sóng những người đổ xô về phía bắc?"

"Ok, phía bắc. Nó là một chương trình phát sóng liên tục, nhưng có lẽ có một cái gì đó mà chương trình đã bỏ xót."

"Đúng."

Đề nghị đó dễ dàng được chấp nhận, và thời gian trôi dạt vào tuyệt vọng. Nhưng đột nhiên, mắt Giám đốc Khang nhìn về chiếc ghế trống.

"Tại sao tôi không thấy Sin Hye-Min đâu nhỉ?"

"Ông không biết sao? Cô ấy có một cuộc phiêu lưu ở Royal Road, vì vậy cô ấy không thể tham gia cuộc họp này."

"Thật vậy sao?"

"Cô ấy thật may mắn."

Giám đốc Kang và các thành viên khác không thực sự quan tâm về Sin Hye-Min, tình hình là họ đang rất bận rộn với các vấn đề nêu ra.

Tuy nhiên, không lâu sau Sin Hye-Min đã có mặt.

"Xin chào."

Cô đến sớm hai giờ trước khung giờ phát sóng, vì vậy cô sẽ tham dự cuộc họp.

Giám đốc Kang hỏi.

"Sin Hye-Min, cô đang bận rộn việc gì thế?"

"Tôi xin lỗi. Tôi không có nhiều thời gian vì những nhiệm vụ. Tôi sẽkiểm việc lại ngaykhi tôi có thời gian."

"Nhiệm vụ gì thế?"

Giám đốc Kang không mong đợi nhiều về những câu hỏi mà ông vừa nêu ra.

"Tôi đang làm một nhiệm vụ cùng với Weed nim."

"Weed? Liệu có phải là Weed đó không?"

"Ngài biết anh ấy à."

"Làm thế nào mà cô có thể chắc chắn rằng cô biết người tôi đang nghĩ tới?"

"Ngài không thể không biết. Làm sao mà ngài có thể không biết Weed nim được chứ?"

"Tôi chỉ biết hai người có cái tên đó. Cô đang nói về Chiến thần Weed hả?" (ý ổng đang nhắc đến Weed – người đã bán acc game Continent of magic)

"Vâng."

Giám đốc Kang nhảy dựng khỏi chỗ của mình.

"Cô đang làm nhiệm vụ với Weed đó hả?"

Weed.

Một cái tên tầm thường của một loại cỏ tầm thường.

Nhiều người chơi Royal Road đều biết tên đó.

Và là một phát thanh viên, ông mới thể hiện một hành động như vậy.

Con Orc Karichwi tàn bạo.

Cuộc chiến chống lại quân đoàn bất diệt đã làm giật gân các khán giả.

Có một cảm giác phấn khích khi cậu dẫn đầu lũDark Elf và Orc chiến đấu chống lại Lich Shire!

Đối với Kang, ông là người đã trực tiếp tường thuật cuộc chiến đó, và nhờ vậy ông đã ngồi được vào chiếc ghế hiện tại của mình.

Kể từ sự kiện ấy, tên của ông được mọi người biết đến như một phát thanh viên, và khi mọi chuyện kết thúc ông ăn tối với cảm giác an lòng.

Sau đó, từ trên hư không.

Trong trận chiến thám hiểm phía Bắc chống lại con rồng, cậu đột nhiên xuất hiện và chiến đấu vô cùng tuyệt vời.

Với một phương pháp không ai nghĩ đến.

Điều đó chứngtỏ cậu rõ ràng là Chiến thần Weed.

"Vậy, cô đang làm nhiệm vụ với Weed ..."

"Chính xác là như vậy, tuy chúng tôi chưa nhận được nó. Nhưng chúng tôi đang trải qua nhiều cuộc phiêu lưu suốt chặng đường đi."

"Nhiệm vụ gì thế?"

"Đó là tiếp cận vương quốc Vampire, Todeum."

Giám đốc Kang nhìn cô đầy nghi ngờ.

"Vương quốc Vampire? Nó có trên bản đồ lục địa Versailles à? Có phải là một vùng đất mới được phát hiện ở phía Bắc không?"

"Thực sự mà nói, đó là nơi mà một Vampire có tên Tori dẫn đến ..."

Giám đốc và những người khác nghe Sin Hye-Min kể lại câu chuyện.

Cửa vào vương quốc Vampire chỉ mở một lần. Nếu bạn chết, mọi thứ sẽ kết thúc.

Chuyến thám hiểm đến nơi thế giới chưa biết.

Cuộc phiêu lưu của họ!

Như thể ông có cảm giác như nghe thấy được số lượng khán giả hét lên phấn khích.

Giám đốc Kang hét lên.

"Đây là chương trình đặc biệt. Không, hủy nó! Mặt khác, họ vẫn phải làm một tháng nữa. Nếu chúng ta sắp xếp chương trình này một cách thường xuyên? Gọi anh ta! Gọi Weed và thuyết phục anh ta để phát sóng!"


Lee Hyun đang ngồi trong lớp học, trong khi nghe điện thoại một cách thận trọng.

"Cô gọi tôi có chuyện gì thế?"

- Vâng, thực sự, tôi muốn nói chuyện với cậu về một chương trình phát sóng.

"Một chương trình? Việc này là sao? Cô định nói rằng KMC Media muốn phát sóng cuộc phiêu lưu của tôi như là một chương trình hả?"

Ngay sau khi lời nói tuột khỏi miệng cậu, đám đông đang nghe giảng bỗng im bặt trong giây lát.

"......"

Các sinh viên dừng lại và chú ý đến Lee Hyun.

Các sinh viên của khoa thực tế ảo.

Sau khi tốt nghiệp họ sẽ làm nhũng công việc khác nhau tùy thuộc vào lĩnh vực của họ.

Ngay cả đối với những người hiện tại không chơi Royal Road.

Họ muốn tìm hiểu về Thực tế ảo, vì họ đã được thúc đẩy bởi Royal Road.

Và một trong những nơi mà phần lớn trong số họ có được tin tức liên quan đến Royal Road là KMC Media!

‘Họ đang thì thầm điều mờ ám gì thế, huh?’

‘Hư cấu, có cái beep mà tôi tin.’

Họ thật đáng ngờ, nhưng mọi người vẫn lắng nghe cuộc gọi điện của Lee Hyun.

- Phải, chính xác là như thế. Tôi muốn phát sóng cuộc phiêu lưu của chúng ta trong vương quốc của Vampire, Todeum. Nhưng tôi cần sự cho phép để làm như vậy.

"Hye-Min cô cần sự cho phép của tôi?"

- Vâng, bởi vì cậu đang là người dẫn đầu tổ đội, Weed nim. Tôi đã lưu các đoạn video của tất cả mọi người trong cuộc phiêu lưu đó, nhưng sẽ là sai trái nếu tôi phát sóng các video mà không có sự cho phép của cậu. Nếu cậucùng những người khác nhận lời, mỗi người có thể nhận được một mức lương, và cậu cũng sẽ nhận được các khoản phí tư vấn.

Các sinh viên hoang mang.

'Hye-Min? Không thể được Sin Hye-Min? '

'Tại sao không phải là lúc về nhà mà lại là lúc này, cuộc gọi từ Shin Hye-Min?'

‘Với một người nổi tiếng?'

Những người này biết quá rõ vềcái tên mà Lee Hyun nói ra; một bình luận viên nổi tiếng của lục địa Versailles, Shin Hye-Min.

Các sinh viên tỏ vẻ ngạc nhiên khôn tả.

"Uhm, tôi hiểu sơ rồi. Có gì gặp nói rõ hơn."

- OK. Tôi hy vọng sẽ có một câu trả lời càng sớm càng tốt, vì các thành viên của đài đang náo động. Ah, thực sự thì, tôi quên nói là họ đã phát điên khi được biết về cuộc phiêu lưu của Weed nim ở vương quốc Vampire Todeum, nhưng có một nhược điểm về lịch phát sóng. Họ muốn làm một tập phim mỗi hai ngày một lần về cuộc phiêu lưu này. Hãy dành thời gian của cậu và chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết sau.

"Chắc chắn rồi."

Lee Hyun tắt máy.

Sau đó, rất đông học sinh giả vờgần gũi cậu.

Có một cuộc thi để xem ai có thể ngồi vào hai ghế trống bên cạnh Lee Hyun!

  • Triririri. *

Điện thoại của Hyun lại reo lên lần nữa.

Các sinh viên cứng người.

'Là Shin Hye-Min gọi lại.'

'Không thể nào ... '

‘Tôi chỉ muốn có một cơ hội ...’

Họ lặng lẽ chờ đợi với sự thất vọng.

Nhưng họ vẫn giữ miệng không thèm khép.

Lee Hyun nhấc điện thoại để trả lời, nhưng đó là một giọng nói khác.

- Chán,nên tôi gọi cho cậu. Cậu đang làm gì thế?

Giống như một giọng nói trong trẻo của những nhạc cụ.

Đó là Jeong Hyo Lynn.

"Ah, Jeong Hyo Lynn. Tôi đang chờ đợi bài giảng bắt đầu."

- Cho tôi xin lỗi, tôi đã làm phiền cậu?

"Ah, không sao, giáo sư chưa đến."

- Vì vậy, cậu có một vài phút để nói chuyện à.

"À, uhm. Oh, tôi nghe nói cô có một bài hát mới ra hả?"

- Sao cậu biết?

"Đó là một bài viết trên internet. Một cái gì đó về bài hát sắp phát hành của Jeong Hyo Lynn.."

- Đúng rồi, chỉ là một single mới.

Các sinh viên chế nhạo.

Họ nghi ngờ cuộc gọi đầu tiên, nhưng để có được cuộc gọi thứ hai này từ Jeong Hyo Lynn, một người ca sĩ.

'Tôi biết có gì đó không ổn mà.’

'Trò đùa chết tiệt.’

'Psh, bạn sẽ làm gì nếu nhận được một cuộc gọi từ Lynn?'

"Tôi nhìn thấy sự giả dối của anh ta.'

Các sinh viên tiếp tục chế nhạo cậu. Mặc nhiên, từ thời điểm đó trở đi, hiện tại, Lee Hyun đã hoàn toàn bị bơ.


Team dịch: Đéo có tên