Một cuộc sống nghèo đói, nhưng vẫn cao quý, tao nhã và đẹp như một bức tranh thủy mặc, bạn chỉ có thể tìm thấy nó trong một vở opera kinh điển nào đó, và dù bạn có nghèo như thế nào, thì nó vẫn không thể ngăn cản bạn thể hiện tình yêu vô điều kiện của mình với những người xa lạ hoặc ngăn cản bạn chia sẻ một mẩu bánh mì với mọi người cùng một nụ cười ấm áp.
Nếu có ai đó khẳng định có một ảo ảnh như vậy tồn tại trong hiện thực, thì Lee Huyn chắc chắn sẽ đánh kẻ đó một trận nhừ tử.
Cuộc sống này quá tàn nhẫn với những người nghèo. Quốc hội đã sửa đổi Luật phúc lợi lao động, họ không cho phép những trẻ vị thành niên làm việc. Dù luật pháp là như vậy, nhưng nó vẫn không thể ngăn cản cậu làm hết nghề này đến nghề khác.
Từ năm 14 tuổi cậu đã làm thợ may trong một nhà máy. Mức lương ở đó thực sự rất bèo nhưng ít nhất cậu được ăn miễn phí.
Dù vậy, cậu phải làm việc ở dưới tầng hầm, một nơi chỉ có hai cái quạt thông gió, khiến cho sức khỏe của cậu càng ngày càng xấu đi. Phổi của cậu dần bị hư hỏng, do đó cậu phải trả những khoản tiền khá nhiều để khám chữa bệnh.
Sau đó cậu làm việc tại trạm gas và thỉnh thoảng cậu còn kéo chiếc xe đẩy đi xung quanh để nhặt và bán phế liệu.
Nhưng dù cho cậu làm việc chăm chỉ như thế nào, vào cuối ngày, số tiền trong túi cậu còn lại chẳng là bao.
Là một trẻ vị thành niên, nhưng cậu buộc phải có việc làm, điều này là bất hợp pháp, và do đó các nhà tuyển dụng không thương tiếc mà bóc lột sức lao động của cậu đến tận xương tủy.
Cậu đã sống cuộc sống bị bóc lột cho đến tận năm hai mươi tuổi, và nhờ đó, cậu hiểu rất rõ về giá trị của đồng tiền. Nhưng dù sao đi nữa, từ bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Cậu đã được công nhận là một người trưởng thành, cùng với một tấm thẻ ID, giờ cậu có thể làm việc một cách hợp pháp.
Bỏ thẻ ID vào túi mình Lee Huyn tự nhủ:
"Mình sẽ làm việc đến khi cơ thể kiệt sức. Một ngày, mình có thể làm được ba công việc."
Khi cậu còn nhỏ, cha mẹ cậu đã chết trong một tai nạn, giờ đây gia đình cậu chỉ còn lại bà và một người em gái.
"Mọi chuyện sẽ ổn, từ giờ trở đi chúng ta sẽ trở nên giàu có."
Lee Huyn tự hứa như vậy và trở về nhà.
"Lee Huyn, cháu về từ bao giờ thế?"
Bà cậu hỏi trong khi đang đắp chăn trong phòng.
Bà cậu đã bị trật khớp hông, sau khi ngã cầu thang vài ngày trước, hiện tại bà không thể làm việc gì, mặc dù đã uống thuốc giảm đau. Nhưng do hoàn cảnh thực sự khó khăn, bà không thể đi đến bệnh viện để nhận sự điều trị thích hợp và do đó chỉ có thể nghỉ ngơi tại nhà, cũng vì không được điều trị, hằng đêm bà chỉ có thể rên rỉ một cách đau đớn.
Khi Lee Huyn vào nhà, cậu cảm thấy không khí ngột ngạt khó thở. Ngôi nhà dường như không còn sự sống, cùng với một người em gái và người bà già cả. Mặc dù cậu không nhận ra, nhưng nó có thể là lý do tại sao cậu không còn muốn về nhà như trước kia nữa.
"Hayan đâu rồi hả bà?"
"Bà không rõ. Nó đi ra ngoài và chưa về. Có thể nó lại đi tụ tập cùng với bọn xấu."
Lee Hayan là em gái cậu. Gần đây cậu ít gặp con bé.
"Nó sẽ ổn thôi bà ạ. Sẽ không có chuyện gì đâu?"
"Cháu là anh trai duy nhất của nó. Nên cháu phải bảo vệ em gái của mình."
"Vâng ạ."
Lee Huyn cười gượng và đi về phòng. Thậm chí dù cậu phải lao động chân tay hoặc lái taxi, cậu vẫn muốn đưa em gái mình vào đại học.
Dù Hayan có vẻ đang lạc lối, nhưng con bé rất nhanh trí và thông minh, không giống như Lee Huyn. Cậu tin rằng trong môi trường đại học, con bé có thể gặp một người chồng tốt và sau đó có một cuộc sống khá giả. Cậu cũng mong có thể bù đắp lại cho người bà ốm yếu vì tất cả những gì bà đã hy sinh cho hai anh em cậu.
"Được rồi, ngày mai mình sẽ tìm một công việc. Dù phải lao động nặng nhọc cũng không sao..."
Tự nhủ với bản thân, Lee Huyn bật chiếc máy tính cũ lên. Ngay sau khi kết nối internet, như thường lệ, cậu truy cập vào trò chơi. Trò chơi mang tên Lục địa phép thuật, một trò chơi cổ điển được phát hành 20 năm trước. Trò chơi online này đã tạo lên một cơn sốt cho rất nhiều game thủ tại Hàn Quốc khi mới phát hành. Trò chơi này vẫn ở đỉnh cao cho đến 3 năm gần đây.
Chiếc máy tính của Lee Huyn đã cũ, được lắp ráp từ nhiều phần khác nhau, đã không còn khả năng chạy phần lớn các trò chơi hiện nay. Trừ một trò duy nhất: Lục địa phép thuật, và nó vẫn còn chạy rất tốt.
Đây là game đầu tiên cậu chơi và cũng là game duy nhất mang lại cho cậu cảm giác hứng thú.
Phong cách chơi của Lee Huyn rất kì lạ. Cậu không tổ đội cùng những người chơi khác mà cậu thường đi train lẻ trong những ngày dài. Sau khi giết chết nhiều quái vật và nâng cao lv, cậu sẽ đi tìm những bãi săn quái khó hơn. Ngoài ra, cậu không tham gia công thành chiến hay những trận guild chiến.
Cậu cảm thấy hài lòng với khả năng nhân vật của cậu, nó được phát triển dần dần và các trang bị cũng được nâng cấp. Cậu đã từng đi train 200 giờ liên tục (8 ngày) mà không hề ngủ. Nó cũng không phải điều kì lạ với cậu, cậu có thể đi train trong một tháng chỉ để lên một lv hoặc để tiêu diệt một con quái vật.
Mọi người có thể đặt câu hỏi rằng cậu đang tìm kiếm niềm vui nào trong đó, nhưng niềm vui của cậu chỉ đơn giản là chứng kiến nhân vật của mình trở nên mạnh hơn và khi cậu có thể đánh bại những con quái mà trước đó cậu không thể, cậu thực sự vui vì điều đó.
Trong một thời gian ngắn, Lee Huyn đã đạt max lv. Đó là trạng thái mà lv không thể tăng được nữa.
Đã hai thập kỷ kể từ ngày Lục địa phép thuật phát hành, đó là kỷ lục đầu tiên và duy nhất trong lịch sử. Khi Lee Huyn nhìn lại, cậu không còn thấy ai có thể cạnh tranh với nhân vật của mình. Trong những bãi train, nơi những người khác phải vất vả chiến đấu trong một tổ đội, thì cậu có thể một mình tiêu diệt tất cả.
Sau khi đạt đến lv cao nhất, cậu một mình săn tất cả các boss cuối, bao gồm cả những con rồng.
Dù vậy, cậu đã không còn hứng thú với game này nữa. Ngày nay cùng với công nghệ phát triển, game thực tế ảo đã ra đời và ngày càng phát triển.
Một trò chơi thực sự hoành tráng mang tên "Royal Road", được coi như một tiêu chuẩn cho game thực tế ảo. Bắt đầu cùng với một thế giới hoàn hảo, trò chơi bao gồm hàng chục ngàn chủng tộc và người chơi. Hơn mười ngàn công việc và hàng trăm ngàn kĩ năng.
Bạn có thể tận hưởng bất kì cuộc phiêu lưu nào giống như bạn từng khao khát hoặc bạn có thể đi đánh cá trên biển cùng những người bạn khi ngày kết thúc, well tất nhiên là nếu bạn không gặp phải những cơn bão.
Quy mô của nó quả là tuyệt vời, nhưng tuyệt vời hơn hết là hệ thống diệu kì của game. Royal Road nổi tiếng với những niềm vui bất tận đối với mọi game thủ.
"Haizzz, với mình, đó chỉ là một miếng bánh trên trời."
Lee Huyn có thể hy vọng điều gì từ một chiếc máy tính có thể bị chậm nếu cố mở một trang web chỉ hơi phức tạp?
Giống như sự nổi tiếng của nó, để cài đặt các thiết bị tạo nên trò chơi thực tế ảo, giá của một bộ thiết bị có thể vượt trên 10 triệu won (khoảng 200 triệu VNĐ). Thậm chí nếu cậu có số tiền đó, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cậu cũng sẽ trả các hóa đơn y tế cho bà hoặc cậu cho nó vào quỹ học phí đại học của em gái mình.
Để tập trung làm việc, Lee Huyn sẽ không để bất kì điều gì khiến cậu phân tâm ra khỏi mục tiêu kiếm tiền của mình, vậy nên cậu quyết định xóa tài khoản Lục địa phép thuật.
Bạn có chắc chắn muốn xóa tài khoản?
Có | Không
Lee Huyn di chuyển con trỏ chuột lên nút "Có". Giờ đây, chỉ cần một cú click chuột, nhân vật mà cậu yêu quý sẽ biến mất mãi mãi. Trong khoảnh khắc cậu uốn cong ngón tay xuống, một ý nghĩ chạy qua tâm trí cậu.
"Liệu mình có thể bán nhân vật này lấy tiền được không nhỉ?"
Lee Huyn nhớ đã từng đọc trên báo hoặc đâu đó rằng việc mua và bán nhân vật hiện nay đang rất phổ biến. Cậu chợt nhận ra rằng dù thế nào thì việc xóa nhân vật cũng là một ý tưởng tồi hơn so với việc bán nó cho người khác.
Cậu bắt đầu tìm trên internet một trang web kinh doanh nhân vật. Kết quả cho ra hàng chục trang web, cậu tìm và truy cập vào một trang có khối lượng giao dịch lớn nhất trong số đó.
"Vậy mình chỉ cần để gửi nhân vật của mình ở đây cùng với một cái giá là xong?"
Lee Huyn tải hình ảnh nhân vật của mình, cùng những hình ảnh liên quan lên.
Nhân vật với lv cao nhất trong Lục địa phép thuật, cùng với trang bị tốt nhất đến từ những con rồng.
Cậu quyết định bắt đầu đấu giá với giá khởi điểm là 50 nghìn won (1 triệu VNĐ). Cậu sợ rằng không ai sẽ bỏ tiền mua nếu cậu đòi một cái giá quá cao.
Đấu giá sẽ kết thúc trong một ngày.
Việc đợi một thời gian dài hơn cho một khoản tiền lớn hơn là rất khó xảy ra. Trong khi đó, để kiếm một công việc, cậu cần một bộ quần áo tươm tất, ít nhất là một chiếc áo sơ mi và cà vạt, cậu cần một số tiền ngay.
Thông thường có một loạt các nhân vật và vật phẩm để xác định giá, nhưng nội dung đấu giá của người khác chỉ có thể được nhìn thấy bằng cách trả phí thành viên vậy nên Lee Huyn từ chối truy cập.
Cậu gửi xong bài và đi ngủ. Dậy sớm vào ngày hôm sau, cậu đã lên kế hoạch đi xin việc tại một văn phòng gần nhà.
Khoảng một giờ sau khi Lee Huyn gửi bài lên trang đấu giá, các cư dân trên mạng internet bắt đầu nóng lên.
Ban đầu, không ai tin vào bài đấu giá. Với bản cập nhật mới nhất của Lục địa phép thuật, mọi người đều biết giới hạn lv đã được nâng cao lên đáng kể.
Hiện nay, lv tối đa là 200.
Trên toàn server, chưa một ai đạt đến lv đó.
Và bây giờ, có một nhân vật đạt level cao nhất đang được bán đấu giá.
"Chắc đó chỉ là một trò đùa của một tên max rảnh nào đó.”
"Tên điên nào lại gửi cái thứ nhàm chán này nhỉ?"
"Điều này xảy ra thường xuyên và chẳng có gì buồn cười cả."
Một vài người bắt đầu nhận xét. Bên cạnh là một số lời khuyên không nên để bị lừa, trong khi một vài người khác nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa.
Chúng ta đang ở đầu thế kỷ 21, lừa đảo ăn cắp thông tin người dùng đã trở thành một xu hướng và bởi vì thường xuyên có người bị lừa, rất nhiều người nghĩ rằng đây là một trường hợp nữa.
"Không, không thể nào..."
"Không thể như vậy được."
Những cư dân mạng cố gắng phớt lờ bài đấu giá này. Nhưng họ không thể cưỡng lại sự tò mò và cứ tiếp tục vào xem thêm một lần nữa, một lần nữa...
Ảnh chụp màn hình của nhân vật được đăng lên dù bài đấu giá không yêu cầu bắt buộc.
Mọi file đính kèm đều được mở ra. Thông tin của nhân vật thật sự nổi bật. Những thông số khác nhau đều đạt tối đa và trang bị đi kèm thực sự tuyệt vời.
"Anh ta lấy được những vũ khí này ở chỗ quái nào nhỉ?"
"Full set Red Dragon + thêm khiên nữa? Wow..."
"Cậu ta nói chúng được trao bởi Hắc Thánh tại Valor."
Mọi người dần tin tưởng hơn. Bằng một cách nào đó nó dường như không còn giống một bài lừa đảo. Để có thể giả mạo những hình ảnh như vậy thực sự rất khó khăn.
"Chàng trai này thực sự đã dành nhiều thời gian cho nó."
"Rõ ràng giao diện lấy từ Lục địa phép thuật, nhưng những trang bị này cậu ta có thể lấy từ đâu được nhỉ?"
Trong số những người hiện đang xem bài đấu giá có một số người làm về đồ họa. Nhìn vào bức ảnh cơ sở, họ cố gắng tìm ra điểm mù.
Thậm chí dưới con mắt công chúng nó hoàn toàn hoàn hảo nhưng khi áp dụng những công nghệ mới nhất, những phần làm giả sẽ bị phơi bày.
"Nếu bức ảnh được chỉnh sửa, dù có chỉnh sửa tốt đến thế nào thì vẫn có những dấu vết cực nhỏ.”
Các nhà thiết kế đồ họa phóng đại hình ảnh lên 10.000 lần để tìm kiếm những điểm ảnh được chỉnh sửa, nghiên cứu mọi điểm tối, và thậm chí còn quét những tập tin hình ảnh sang dạng 3D, cố gắng chứng minh nó là giả mạo. Nhưng những cố gắng của họ tỏ ra vô ích. Cuối cùng họ buộc phải thừa nhận.
"Tất cả những hình ảnh này là thật."
"Tôi là nhà thiết kế chính của công ty LK. Tôi đảm bảo những bức ảnh này chưa hề qua chỉnh sửa dưới bất kì hình thức nào."
Trái với sự mong đợi, những nhà thiết kế đồ họa bắt đầu thừa nhận tính chân thực của những bức ảnh.
Sau đó, những người chơi của Lục địa phép thuật xuất hiện. Khoảnh khắc họ nhìn vào bức ảnh, họ phải thốt lên trong kinh ngạc. Trong đầu họ không hề có một chút nghi ngờ.
"Đó là sự thật. Nhân vật này tên là "Weed". Người chơi này thực sự rất nổi tiếng."
"Các trang bị này là của cậu ấy, nhưng tôi không hề biết cậu ta đã đạt top level, điều này thật quá ấn tượng!"
Lee Huyn luôn chơi một mình, cố gắng tránh những bãi quái đông người. Cậu không bao giờ tham gia vào các cuộc vây hãm, và thường bỏ qua những tranh chấp nhỏ. Dù vậy những tin đồn về cậu chẳng bao giờ dừng lại.
Kẻ có thể dễ dàng tàn sát những con rồng hay quái vật Kraken, có thể một mình quét sạch những bãi quái cấp độ cao, kẻ đó đơn giản là bất khả chiến bại.
Không tham gia cùng những người khác không có nghĩa là họ không nhận ra cậu. Trong số những người còn chơi Lục địa phép thuật, cậu là một huyền thoại. Chỉ là Lee Huyn không hề biết rằng cậu là một người nổi tiếng.
"Vậy nên những trang bị này là thật?"
"Ai mua được nhân vật này thực sự là đã trúng giải độc đắc."
Giá khởi điểm là 50.000 won. Bao gồm cả nhân vật và trang bị, dù vậy, chỉ cần sở hữu một trong hai thôi theo giá hiện hành thì vẫn là quá thấp.
Mọi người vội vã bắt đầu đầu giá. Chỉ trong chớp mắt đã lên từ 50.000 đến 300.000 won, sau đó lên đến 700.000 won. Khoảng một giờ sau đó đã vượt qua 1.000.000 won.
Dù chỉ cần bán một phần của trang bị cũng đủ để bù đắp mọi chi phí. Giá bắt đầu tăng vọt.
Đến thời điểm này, nhiều người quyết định dừng cuộc chơi, họ có thể tưởng tượng ra con số cuối cùng khủng khiếp như thế nào.
Dù người chơi Lục địa phép thuật đã giảm theo thời gian, nhưng sau khi các server được gộp lại thành một và miễn phí, vẫn còn có khá nhiều người chơi.
Ban đầu, chỉ những người chơi Lục địa phép thuật lên giá, và theo sau đó là những nhân viên văn phòng giàu có đẩy giá lên cao hơn.
Trước đây, khi Lục địa phép thuật mới được tạo ra, nó đã tạo ra cơn sốt toàn Hàn Quốc. Nhân vật với level cao nhất trong trò chơi này, có được nó giống như việc sở hữu một món đồ cổ mà bạn muốn đem ra khoe với người khác.
Một số người làm thuê khôn ngoan đã nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ của họ.
"Thưa giám đốc."
"Tại sao cậu lại gọi cho tôi vào nửa đêm? Cậu muốn bị sa thải phải không?"
"Dạ, điều này... thưa giám đốc, có phải trước kia ngài đã từng chơi Lục địa phép thuật?"
"Phải, có chuyện gì?"
"Hiện tại, nhân vật có cấp độ cao nhất trong Lục địa phép thuật đang được đấu giá. Tôi nghĩ rằng giám đốc chắc hẳn sẽ có một chút hứng thú..."
"Sao cơ!!! Ý cậu là W-We-Weed?!"
"Vâng, vậy giám đốc đã biết về cậu ấy, cấp độ của nhân vật hiện tại là 200. Các số liệu và trang bị cũng đã đạt tối đa."
Ngay sau lời giải thích, giám đốc trả lời:
"Ngay bây giờ. Tôi cho phép cậu dùng 30.000.000 won để đấu giá. Tôi sẽ quay về nhà ngay lập tức để kiểm tra, hãy cố gắng lấy cho được vị trí đầu tiên!"
Trong đời đại hiện nay, những người nắm giữ vị trí chủ chốt trong các công ty đều thuộc thế hệ người đã từng chơi Lục địa phép thuật hồi còn trẻ. Nhờ vậy, họ tiếp tục đẩy mạnh mức giá cao hơn.
Trong các trang thông tin lớn và các trang web có liên quan đến trò chơi, chủ đề nóng nhất đang nói về cuộc đấu giá nhân vật có cấp độ cao nhất trong Lục địa phép thuật. Rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm nó, và ngay thứ hạng các từ khóa liên quan được đẩy lên cao ngay lập tức. Từ thời điểm này trở đi, cuộc đấu giá mới thực sự bắt đầu.
Trong lúc chờ đợi, Lee Huyn đã ngủ say, hoàn toàn không biết những việc đang xảy ra.
"Nogada... 50.000 won một ngày. Rửa bát đĩa tại nhà hàng, 30.000 won. Bữa tối, thịt chân giò..."
Cậu đang bận rộn với những việc phải làm vào ngày mai trong giấc mơ..
Cùng với sự chú ý của tất cả mọi người, giá bán thực sự tăng vọt.
Cho đến nay, không ai biết người đạt level cao nhất tại Lục địa phép thuật là ai, dù vậy, tất cả mọi người đều khao khát chiếm hữu một nhân vật huyền thoại trong một trò chơi lớn nhất.
Cuối cùng, giá bán đã vượt quá 100 triệu won (khoảng 2 tỷ VNĐ).
Tại điểm này, người sở hữu đã phải bỏ ra số tiền vượt qua giá trị trường để có thể sở hữu nhân vật và trang bị. Một vài người than phiền vì thiếu tiền và đành phải từ bỏ cuộc đấu giá.
"Tôi nghĩ kẻ bán nhân vật này thực sự là một tên lập dị có vấn đề về thời gian."
"Tại sao cậu ta có thể thiết lập thời gian chỉ một ngày cho một nhân vật vô giá như vậy?"
"Cái chết tiệt gì khiến hắn ta nghĩ rằng mình sẽ nhận được cái giá tối đa chỉ trong một ngày chứ?"
Những người biết chắc chắn không thể sở hữu nhân vật bắt đầu comment để làm dịu nỗi buồn của họ. Chẳng bao lâu, số lượng comment đã vượt qua 900.
Lại tiếp tục có thêm những người đấu giá, và khi nó vượt quá 300 triệu won, một vài công ty bắt đầu tham gia.
Cuộc đấu giá dựa trên những điều rất đơn giản, nhưng một vài người biết rằng nó sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy. Nếu cuộc giao dịch này kết thúc cùng với một số tiền khổng lồ, nhiều người sẽ biết đến nó thông qua báo chí hoặc truyền miệng, và các tác động truyền thông xung quanh thực sự ghê gớm.
Để tạo ra một bài quảng cáo cần rất nhiều tiền, nhưng, sau khi chi hàng đống tiền cho quảng cáo, mọi người vẫn không hề quan tâm đến nó. Còn với thông tin về một nhân vật mang cấp độ cao nhất đã được bán với cái giá bằng cả một gia tài. Tất cả mọi người đều sẽ quan tâm và chú ý.
Bộ phận quan hệ công chúng trong mỗi công ty đều hiểu về vấn đề theo cách đó. Các công ty truyền thông kỹ thuật số đang cạnh tranh nhau gay gắt, các đài truyền hình về trò chơi cần một nhân vật với cấp độ cao nhất. Giá trị hoặc giá thị trường không phải là vấn đề. Họ muốn tổ chức một loạt chương trình đặc biệt về những trò chơi nổi tiếng trong quá khứ, điều này sẽ tăng độ tin cậy và hình ảnh của đài truyền hình với công chúng.
Cạnh tranh khốc liệt dẫn đến giá liên tục tăng, cùng với số lượng người truy cập trang web thực hiện giao dịch, điều này khiến các nhà quản lý trang web mỉm cười hài lòng.
Cuối cùng, cuộc đấu giá đến hồi kết thúc.
Năm đài truyền hinh lớn nhất tham gia vào trận chiến tranh giành một nhân vật trong game. Vượt qua tất cả, CTS Media đã thành công đấu giá và nhận được nhân vật. Công ty này gần đây đã nhanh chóng mở rộng và tăng các khung giờ phát sóng, trở thành một công ty đầy hứa hẹn trong tương lai. Người trúng thầu đã được quyết định và cuộc đấu giá kết thúc.
"Xin chào?"
Lee Huyn nhận được cuộc gọi đánh thức cậu vào buổi sáng.
Việc làm ở công trường xây dựng ngày hôm qua khiến cậu kiệt sức và cần phải đi ngủ. Cậu chỉ kiếm được 30.000 won. Ít hơn bình thường bởi vì ông chủ nói cậu không đủ năng lực.
"Xin chào" Thật bất ngờ, đến từ phía bên kia là một giọng nói của một phụ nữ xinh đẹp.
Lee Huyn chắc chắn rằng cậu chưa từng nghe giọng nói này và bắt đầu hạ ống nghe xuống.
"Phải, đó là tôi..."
"Tôi gọi từ công ty truyền thông CTS. Tôi là thư ký của chủ tịch, tôi tên Yoon Nahee. Chúng tôi đã chuyển số tiền đấu giá vào tài khoản của anh, anh có thể xác nhận trên trang web bán hàng. Xin hãy liên hệ với chúng tôi nếu anh có bất kì vấn đề gì."
"Um... Tôi nghĩ cô đã gọi nhầm số rồi."
Tuy nhiên, trước khi làm như vậy, cậu nghe giọng người phụ nữ một lần nữa.....
"Anh có phải là người đang rao bán tài khoản trên internet?" cô ta hỏi.
"Đơ...đợi một chút! Vậy là cuộc đấu giá đã thành công?"
"Hmm. Phải. Chẳng lẽ anh vẫn chưa kiểm tra thông tin về buổi đấu giá?"
"Vẫn chưa, tôi có một chút việc bận..."
Yoon Nahee của CTS Media, là thư ký của chủ tịch. Cô đã làm việc trong ngành tài chính nhiều năm, thành thạo 8 ngôn ngữ. Cô không phải là một người phụ nữ bình thường, và tất cả những người xung quanh đều bận rộn để tâng bốc cô. Nhưng khi đối diện với thực tế rằng Lee Huyn chưa hề kiểm tra một cuộc đấu giá với số tài sản như vậy vẫn đủ khiến cô choáng ngợp.
"Vậy giá cuối cùng là bao nhiêu?"
Lee Huyn hỏi đầy bất an. Cậu hi vọng sẽ bán được ít nhất 200.000 won để trả hóa đơn thuốc men. Nhưng giọng nói của Lee Huyn nghe qua điện thoại khiến cậu hoàn toàn bị shock.
"3.090.000.000 won." (khoảng 60 tỷ VNĐ)
Ban đầu, nhân vật của Lee Huyn "Weed" theo giá thị trường rơi vào khoảng 150.000.000 won. Thông thường khi trò chơi đang ở đỉnh cao của sự nổi tiếng, việc bán các trang bị có thể vượt qua 100.000.000 won, nhưng với một trò chơi đã cũ, như lục địa phép thuật, giá thị trường bị hạ xuống cực kì thấp.
Dù vậy, do một vài yếu tố, bao gồm cả thời gian đấu giá hạn chế, sự hiếm có và danh tiếng nhân vật của cậu, đã khiến cái giá vượt qua 3 triệu won. Cuộc đấu giá tự nó đã là một tin tức giá trị, và đó chính xác là những điều mà công ty truyền thông CTS đang nhắm đến.
Tuy nhiên, Lee Huyn đã trả lời thẳng thừng.
"Cô đang đùa tôi phải không?"
"Sao cơ."
"Tôi không thể tin được rằng cô gọi cho tôi để nói một điều vớ vẩn giống như vậy. Tôi cúp máy đây."
Sau khi cúp máy, Lee Huyn cười cay đắng.
"Bằng cách nào cô ta có thể biết về bài đấu giá? Và bằng cách nào cô ta có số của mình để chơi một trò đùa như vậy?"
Lee Huyn không thể tin vào điều đó, điều này thực sự quá vô lý.
Dù vậy, vào khoảnh khắc cậu truy cập vào trang web, bài đấu giá của cậu xuất hiện trên màn hình chính. Vô số người vào comment và số tiền đấu giá thành công như những gì cô ấy nói: 3.090.000.000 won!
Lee Huyn chỉ cố gắng ngăn mình khỏi ngã xuống.
"Nếu điều này là một giấc mơ, tôi hi vọng mình sẽ không bao giờ thức dậy", cậu nghĩ.
Ngày hôm sau, Lee Huyn nhận được thông báo là có hơn 3.000.000.000 won đã thực sự được gửi vào tài khoản của cậu.
Cậu tự véo vào má mình cho đến khi chảy máu. Điều này là sự thực. Lee Huyn vội vàng đưa cho bà ngoại sổ tiết kiệm. Cậu vẫn chưa dám nói với bà toàn bộ câu chuyện.
"Bà ơi, cháu đã kiếm được một ít tiền."
"Vậy sao?"
Bà cậu trả lời lại một cách mệt mỏi. Chỉ mới 3 ngày trước cậu còn chưa được nhận thẻ ID. Cậu không thể kiếm được quá nhiều.
"Làm tốt lắm, Huyn à."
"Cũng không khó khăn lắm đâu, bà ạ."
Lee Huyn đưa bà quyển sổ tiết kiệm.
"Đây là cái gì?"
"Bà nhìn này. Đây là số tiền cháu đã kiếm được."
Bà cậu chớp đôi mắt mờ của mình vài lần trong khi nhìn vào quyển sổ. Nhìn vào số tiền trong tài khoản, tràn đầy sự hoài nghi.
"Cháu! Cháu đã trộm nó?!!! Không, không thể nào, khoản tiền này không thể bị trộm..."
"Cháu đã bán tài khoản game của mình."
"Tài khoản game?"
"Nó khá khó để giải thích... Dù sao, cháu đã kiếm số tiền này một cách hợp pháp."
"Điều này thật sự là..."
Bà cậu bắt đầu khóc vì quá xúc động.
"Huyn-ah, có phải giống như những người khác, giờ chúng ta có thể sống mà không cần phải lo lắng về các hóa đơn điện nước nữa phải không?"
"Đương nhiên. Thậm chí chúng ta còn có thể mua nhà."
"Cháu có thể đi học lại... và Hayan có thể vào đại học. Chúng ta không còn phải ghen tị với những người khác nữa."
Bà cậu đang rơi nước mắt, cũng như Lee Huyn.
Cậu nhớ lại tất cả những đau khổ và cay đắng từng trải qua.
"Giờ đây chúng ta có thể sống cùng nhau, bà ạ!"
"Phải, phải."
Sau khi trải qua những khó khăn cùng nhau, hai người thậm chí còn vui mừng hơn nữa. Vài ngày sau họ chuyển đến một ngôi nhà mới và bà cậu cuối cùng cũng có thể nhận được sự điều trị tại bệnh viện. Tại đó, ngoài vết thương tại hông, các bác sĩ phát hiện bà cậu còn bị nhiều bệnh khác nữa và phải nhập viện một thời gian. Em gái cậu Hayan cũng rất vui mừng. Nhưng, khoảng thời gian hạnh phúc của họ quá ít ỏi.
Khoảng khắc đó kết thúc ngay khi năm người đàn ông mặc vest đen xuất hiện tại bệnh viện. Những người mà cậu không muốn thấy nhất.
Khoảnh khắc họ đẩy cửa bước vào phòng bệnh của bà cậu, căn phòng dường như được lấp đầy, mặc dù đây là một trong những phòng bệnh lớn nhất.
Tất cả những bệnh nhân khác hoảng sợ, cùng với sự giúp đỡ từ y tá, họ lần lượt rời khỏi phòng một cách im lặng.
Trong phòng giờ chỉ còn Lee Huyn, bà cậu và năm người đàn ông. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy may mắn vì giờ phút này em gái cậu không ở đây. Khi những người này đến, họ chẳng bao giờ đem lại điều gì tốt đẹp cả. Cậu không nghĩ lần này sẽ khác những lần trước.
"Lee Huyn. Tao nghe được tin gần đây mày đã kiếm được một khoản kha khá về cho gia đình."
Người đàn ông tóc vàng nói.
Lee Huyn trả lời lại một cách mạnh mẽ.
"Vậy thì sao?"
"Trước kia cha mày nợ tiền của tao, giờ bọn tao đến đây để thu hồi khoản nợ này."
"Nợ?"
"Phải, và giờ mày đã có tiền, tao tin rằng mày có thể trả lại cho tao."
Cậu nuốt nước miếng. Khi cha mẹ cậu qua đời. Họ để lại cho cậu một khoản nợ trị giá 100 triệu won.
Mọi chuyện sẽ ổn nếu cậu từ bỏ quyền thừa kế, nhưng khi đó Lee Huyn vẫn còn quá trẻ, cậu không hiểu và cũng không hề biết về điều luật này. Trong khi đó, bà cậu, cùng với nỗi đau mất người con trai duy nhất, cũng không đủ tỉnh táo để từ bỏ quyền thừa kế trong vòng 3 tháng. Vậy nên giờ cậu phải gánh chịu khoản nợ này.
Trước đây, cậu chỉ là một con nợ của những kẻ khát máu chỉ biết đến tiền này. Cậu hiểu rất rõ về sự tàn bạo của chúng. Nhưng giờ cậu đã có rất nhiều tiền, cậu không còn cần phải sợ hãi nữa.
"Tôi sẽ trả. Bao nhiêu?"
"Tốt. Rất ngắn gọn. Bọn tao thích những khách hàng giống như mày. Số tiền mà mày phải trả cho tao là 3 tỷ won."
Nghe hắn nói, tim cậu đập mạnh cùng với sự tức giận.
"Đồ khốn! Cha tôi chỉ vay các người 100 triệu won."
"Phải, đó là 8 năm trước. Đến bây giờ, bọn tao đã cộng thêm tiền lãi."
"Thật vô lý. Tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Cứ báo đi. Mày nghĩ cảnh sát sẽ đứng về phía mày sao?"
"Cảnh sát sẽ bảo vệ người dân."
“Puhahahaha.”
Sau khi nghe Lee Huyn nói, những người đàn ông bắt đầu cười. Đặc biệt là người đàn ông tóc vàng, ông ta đặt tay lên trán và cười lớn. Sau đó, những người còn lại bắt đầu im lặng đứng đằng sau người đàn ông này. Nhìn vào bầu không khí, dường như ông ta chính là kẻ lãnh đạo.
"Nói cho nó hiểu. Đừng gây rắc rối không cần thiết."
"Vâng, Huynh-nim. Này nhóc, nghe cẩn thận. Chúng tao không làm điều gì trái luật cả. Bởi vì chúng tao cho vay hợp pháp. Bắt đầu, lãi suất là 50% mỗi năm. Để tao tính. Năm đầu số tiền tăng từ 100 triệu lên 150 triệu, năm tiếp theo, số tiền lên khoảng 220 triệu, sang năm 3, số tiền là 330 triệu, đến năm 4 là gần 500 triệu..."
Càng nghe Lee Huyn lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Khoản nợ đã tăng gấp 5 lần chỉ sau 4 năm. 8 năm đã trôi qua, vậy nên nó sẽ là 2,5 tỷ, nhưng thời gian đã trôi qua hơn 8 năm, vậy nên không hề sai khi nói khoản nợ hiện tại của cậu là 3 tỷ.
Cậu đã bị những tên này làm phiền rất nhiều, nhưng cậu không hề biết khoản nợ sau khi tích lũy lại nhiều đến như vậy, tận 3 tỷ won.
Phá sản!
Những người khác với một khoản nợ 3 tỷ won có thể sẽ đệ đơn phá sản. Lee Huyn không hề cân nhắc về việc phá sản. Những chi phí sẽ mất khi làm thủ tục, tòa án và cố vấn pháp lý, trả họ tiền và làm theo những hướng dẫn cần thiết, và sau đó bạn sẽ rơi vào tình trạng phá sản.
Lee Huyn không thể đệ đơn phá sản. Bên cạnh đó, thậm chí nếu bạn muốn, liệu bạn có tin những con cá mập cho vay nặng lãi này sẽ để bạn yên ổn làm điều đó.
"Bọn tao cần 3 tỷ won."
"Không-không thể nào!"
"Không thể nào? Nếu mày thực sự muốn chúng tao ngày mai lại đến, và khi đó khoản nợ của mày lại tăng lên một ít. Mày đã nghĩ kĩ chưa?"
Người đàn ông mặc vest đen tràn ngập sự tự tin, sự tự tin của kẻ mạnh.
Lee Huyn bắt đầu cảm thấy tốt hơn hết là cậu nên trả nợ ngay khi có thể. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác, bọn chúng đã biết cậu có tiền. Người đàn ông bắt đầu cười nhếch mép.
"Người bà tội nghiệp, bị thương và phải nằm viện, nhìn bà có vẻ thoải mái ở trong viện. Giống như đứa em gái bé nhỏ của mày ở hành lang. Trông con bé nhìn có vẻ ngon lành, tao cược rằng nó sẽ bán được giá nếu đưa ra đảo..."
"Sao mày dám chạm vào Hayan!"
"Thư giãn đi, bọn tao vẫn chưa làm gì con bé cả. Nhưng điều đó có thể sẽ xảy ra, và giờ đây, tao đang nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu gia đình ba người của mày cùng nhập viện một lúc. Thật là một cảnh tượng cảm động."
Lee Huyn không thể phớt lờ những mối đe dọa này được nữa. Điều này không thể giúp được gì. Cậu đã nhìn thấy số phận của những người, những người không thể trả nổi tiền vay, những người sống trong các khu ổ chuột. Nếu thực sự có tội, vậy tội lỗi ở đây chính là đã vay tiền bọn chúng.
Không thể dựa vào pháp luật, Lee Huyn đầu hàng, cậu đưa cho bọn chúng sổ tiết kiệm của mình. Người đàn ông nhận quyển số và lấy ra 90 triệu won bằng tiền mặt từ một cái túi ra ngay tại chỗ. Cùng với nó là một giấy nợ 100 triệu won được viết bởi cha cậu từ 8 năm về trước. Bọn chúng biết tất cả mọi thứ và đã chuẩn bị đầy đủ.
"Cảm ơn. Và xin lỗi vì những rắc rối."
Khi những người đàn ông rời khỏi phòng bệnh, Lee Hyun hét lên.
"Đợi một chút!"
"Sao vậy nhóc?"
"Hãy đợi đấy, rồi tao sẽ khiến bọn mày phải trả giá vì điều này!"
"Cái gì?"
"Bởi vì tao đã trả tiền, bọn mày có thể nghĩ là mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng rồi tao sẽ đòi lại gấp bội."
Những kẻ cho vay nặng lãi bắt đầu cười một lần nữa. Dù vậy, sau khi nhìn vào mắt của Lee Huyn, tiếng cười của bọn chúng tắt ngấm ngay lập tức.
Ánh mắt của cậu khiến họ lạnh xương sống. Ánh mắt của một con thú, mạnh mẽ và hoang dại.
"Nhìn mày có vẻ không biết sợ. Tao nghĩ là bọn tao nên dạy cho một đứa như mày hiểu về thế giới."
Một vài kẻ bắt đầu xắn tay áo. Nhưng Lee Huyn không hề cảm thấy dù chỉ là một chút sợ hãi.
"Đủ rồi. Chúng ta đã lấy được tiền, không cần phải làm điều thừa thãi."
"Nhưng..."
"Mày thật sự muốn có một người phải nằm viện hả?"
Người đàn ông tóc vàng bắt đầu gầm lên.
"Em hiểu rồi, đại ka."
"Này nhóc." - Kẻ cầm đầu nhìn vào Lee Huyn và nói.
"Ta là Han Jinsup tại Myongdong. Nếu cậu thực sự tin rằng mình sẽ tồn tại được trong thế giới độc ác này. Nếu cậu nghĩ ta đã không công bằng, hãy kiếm lại 3 tỷ won trong vòng 5 năm và gặp ta. Khi đó, ta sẽ coi cậu như Huyng-nim của ta."
Những kẻ cho vay rời đi. Lee Huyn khuỵu xuống đất một cách bất lực. Bên cạnh đó là tiếng khóc của cô em gái cậu trong hành lang, bà cậu nhìn tất cả rồi thở dài buồn bã.
Sau khi bị cướp mất 3 tỷ won, cậu cảm thấy mình không còn đủ sức để làm bất kỳ điều gì. Cậu rơi vào trạng thái trống rỗng tột độ. Dù vậy, vào ngày thứ ba sau đó, Lee Huyn bắt đầu khôi phục.
Vẫn còn hi vọng. Vậy nên cậu không thể chỉ ngồi và do dự. Một nụ cười xuất hiện trên môi cậu, giữa những giọt nước mắt.
Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng việc từng sở hữu một số tiền lớn, điều đó đã soi sáng cho cậu, một chút ánh sáng nhỏ đủ để khiến cậu hiểu làm thế nào để có thể sống trong thế giới này.
"Phải. Nếu đã kiếm được một lần, mình sẽ kiếm được một lần nữa."
Cậu thật sự bận rộn. Tuy cậu vẫn còn lại 90.000.000 won, nhưng không có nghĩa là cậu có thể sử dụng tất cả. Bởi vì cậu vẫn còn một hợp đồng nhà trị giá 50 triệu won đang chờ được kí.
Cậu có thể hủy bỏ hợp đồng nếu cậu muốn, nhưng nếu làm vậy cậu sẽ phải trả một khoản tiền phạt. Cậu thà chết còn hơn.
Sau cùng, tất cả số tiền cậu có thể sử dụng được chỉ còn 40 triệu won!
Cũng may là giá nhà đất đã giảm nhiều vào đầu thế kỷ 21...
Với số tiền còn lại, Lee Huyn đăng kí rất nhiều lớp học võ như aikido, kendo và taekwondo. Cậu tự lập cho mình một lịch trình nghiêm ngặt để có thể đi đến 6 nơi khác nhau trong một ngày. Theo thời gian, cơ thể cậu dần kiệt sức và cậu lại tiếp tục cải thiện tại các phòng tập gym, như vậy, cậu có thể nắm vững những môn võ này một cách nhanh chóng.
Huấn luyện viên gọi cậu là một "con thú hoang". Để tăng sức chịu đựng, cậu tập vung kiếm cả ngày, cho đến khi bàn tay chảy máu.
Trò chơi thực tế ảo!
Một nơi mà cách di chuyển của bạn ngoài đời có thể ảnh hưởng đến nhân vật của chính bạn. Vậy nên, việc học những môn võ thuật và hệ thống game sẽ có ích.
Đương nhiên, những người học võ không phải hoàn toàn có lợi. Nhưng dù chỉ mạnh hơn một chút, việc học võ vẫn tốt hơn.
Thử nghĩ đến việc mạnh hơn ít nhất 10% trong suốt trò chơi, những lợi ích nó mang lại là hết sức to lớn. Bởi vậy, Lee Huyn đã dành cả buổi sáng và chiều để học về võ thuật, trong suốt buổi tối, cậu học về game thực tế ảo. Những điều như: game nào có nhiều người chơi nhất và cách mà hệ thống làm việc đều được cậu nghiên cứu kỹ lưỡng.
Với mọi ngành nghề, thành phố và kĩ năng Lee Huyn đều tạo một bảng phân tích kỹ lưỡng và dán chúng lên tường phòng mình. Căn phòng cậu tràn ngập những tờ ghi chú.
Suốt 1 năm, cậu học về các môn võ và về game thực tế ảo. Thời gian 1 năm không chỉ là giai đoạn chuẩn bị, cậu còn dùng nó để quan sát chặt chẽ sự phát triển của Royal Road.
Kết thúc giống như mong đợi, Royal Road, giống như cái tên của nó, bước đi trên con đường đế vương cùng với sự thanh bình. Sở hữu hơn 75% thị trường game toàn thế giới, hơn 90% game thủ tại Hàn Quốc.
Đặc biệt trong thời gian diễn gia sự kiện "cuộc chiến giữa các vị vua", một chương trình áp đảo hoàn toàn lượng người xem của các nhà đài khác. Trò chơi duy nhất trên toàn thế giới nơi bất kỳ ai đều có thể chiếm được danh vọng, sức mạnh và tiền bạc. Royal Road là kết quả của một chuỗi hệ thống được khéo léo lồng vào nhau cùng công nghệ game thực tế ảo.
"Tốt. Tất cả đều theo kế hoạch."
Lee Huyn dõi đôi mắt lạnh nhìn vào màn hình.
Hôm đó, cậu đã mua thiết bị dùng để kết nối tới Royal Road, nó có giá 10 triệu won. Cái giá này đủ khiến cậu rơi nước mắt, cậu phải luôn tự nhắc nhở mình rằng đây là sự đầu tư cần thiết. Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn thành. Cậu bắt đầu trò chơi, giống như một người lính chuẩn bị ra chiến trường.
Kết nối đến Royal Road?
Có | Không
Khi dòng chữ xuất hiện, Lee Huyn đã hét lên không hề do dự.
“Có”