Chương 6: Giao thông thời cổ đại thật mệt mỏi

Trúc Lan hô hào “Tức phụ lão đại, tức phụ lão đại."

Lý thị đang lười biếng trong phòng, nghe tiếng bà bà la bị doạ đến hồn vía lên mây, suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống, nàng vội ôm lấy hài tử chạy ra ngoài "Có chuyện gì vậy nương?"

Trúc Lan đỡ trượng phu nằm ở trên giường, sai Lý thị: “Gọi lão đại với lão nhị về, để bọn hắn đi mượn xe bò nhà Lý Chính, đưa cha ngươi lên trấn xem bệnh."

Lý thị lúc này mới chú ý tới công công đang đau đớn, chạy cuống quýt.

Trúc Lan đứng dậy đi lấy nước, vặn khăn lau trán trượng phu cho hạ nhiệt độ. Tức phụ lão nhị Triệu thị lúc này mới đến với cái bụng cao vượt mặt, nàng đứng ngoài cửa bật khóc, tựa như khóc tang, Trúc Lan tức giận quát to "Không thể giúp một tay thì về phòng đi, khóc cái gì mà khóc, xúi quẩy!"

Trúc Lan vừa rồi gào lên không khống chế âm lượng, Triệu thị lau nước đi ra ngoài, Trúc Lan cũng lười đảo mắt, danh tiếng ác bà bà hẳn là càng ngày càng vang xa.

Toàn bộ tâm tư Trúc Lan đều tập trung trên người trượng phu nguyên thân, trong lòng cực kỳ phức tạp, nếu hắn không qua khỏi, nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lương tâm lại cắn rứt, dẫu sao vẫn là một mạng người.

Sau khi thay khăn liên tục mấy lần, trán trượng phu đã không còn nóng, hắn lẩm bẩm "Nước, nước."

Trúc Lan mau chóng đổi khăn, đứng dậy đi ra ngoài sảnh đổ nước, may là trời lập thu, chứ nếu là mùa hè sẽ không có nước nóng, chỉ có nước nóng trong ấm trà buổi sáng. Hiện tại trời khá lạnh, cẩn thận cho trượng phu uống một chén nước, thấy hắn an ổn một chút mới nhẹ nhàng thở ra.

Trúc Lan vội vàng lấy chìa khoá lên giường mở hộp tiền, bây giờ không rảnh kiểm tra tài sản có bao nhiêu, nàng chỉ lấy ra mấy lượng bạc vụn và mấy chục đồng tiền rồi nhanh chóng khoá lại.

Nàng có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, bởi vì ông bà hay nằm viện, ba thì bận việc nên luôn một tay nàng chăm sóc. Nàng lấy chăn mền ra, chuẩn bị ổn thoả thì lão đại, lão nhị cũng vội vàng mang xe bò về.

Trên xe bò được phủ một lớp cỏ, rồi phủ thêm một lớp chăn mền, Trúc Lan hướng dẫn lấy cây cỏ cao một chút chặn hai bên chắn gió và đảm bảo nó không rơi xuống. Sau đó nàng lấy lương thực bữa trưa và bữa tối giao cho Lý thị, khoá cửa rồi mới lên xe đi.

Thời xưa ngồi xe khá mệt mỏi, đường đi gập ghềnh, bánh xe thì không có chức năng giảm xóc. Đi quãng đường như vậy, dù không phải người say xe Trúc Lan cũng buồn nôn, đi gần nửa canh giờ mới đến huyện thành.

Thôn Chu gia xem như gần huyện thành, Trúc Lan không dám nghĩ nếu là xa còn phải ngồi bao lâu.

Trúc Lan tò mò quan sát xung quanh, hình ảnh trong trí nhớ đương nhiên không thể so với việc tận mắt chứng kiến, căn cứ vị trí địa lý và nơi Trúc Lan đang đứng, thực ra khá gần kinh thành, nhưng dẫu vậy đi xe cũng muốn mất nửa tháng, giao thông thời cổ đại đúng là thứ hành xác người.

Huyện thành tương đối phồn hoa, đây không phải là cổ thành trong khu du lịch, mà đây chính là cổ đại thực sự.

Truyện chủ yếu xoay quanh nữ chính nghịch tập, để tiện cho nữ chính, bối cảnh thiết lập phụ nữ có thể lập nữ hộ, đi ra ngoài và ly hôn.

Dọc theo đường đi, Trúc Lan nhìn thấy rất nhiều phụ nữ trên đường, có tiểu thư, có phụ nhân, còn có chủ quầy hàng. Trúc Lan rất cao hứng vì nàng không thích phụ nữ có địa vị quá thấp.

Trong huyện có hai tiệm y quán, Trúc Lan cũng không vì tiết kiệm vài đồng mà chọn tiệm tốt nhất, có lẽ do chuyển mùa nên người đến khám bệnh khá đông, Trúc Lan vừa trông trượng phu, vừa nhìn con trai lớn xếp hàng.

Bởi vì ông ngoại có một tiệm thuốc nên ông cũng biết chút trung y, nàng rất ngưỡng mộ và yêu thích trung y, đáng tiếc lại không có thiên phú. Nàng chỉ nhớ rõ vài toa thuốc điều dưỡng thân thể, học vì sức khoẻ ông bà.

Lão nhị chạy tới, “Nương ơi, đến lượt cha rồi."

Trúc Lan đỡ người trượng phu dậy, sờ trán không còn nóng liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nàng đưa hắn vào nằm bên trong. Đại phu sờ râu nửa ngày không lên tiếng, khiến nàng lo muốn chết.

Đại phu buông ra tay bắt mạch “Suy nghĩ quá độ, lại gặp lạnh cho nên mới trông nguy hiểm như vậy, chứ không phải chuyện lớn gì, ta cho ba ngày thuốc, về nhà sắc uống vào, sau ba ngày lại đến tái khám.”

Trúc Lan "...”

Suy nghĩ quá độ? Nguyên thân không nhớ trong nhà có chuyện gì buồn để hắn suy nghĩ quá độ cả.