Trúc Lan giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng người, học dáng vẻ tức giận của nguyên thân "La cái gì mà la, ta có bị lãng tai đâu."
Lý thị vội cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng rằng tình cảm lão phu thê tốt thật đấy, vừa rồi suýt chút nữa là mặt đối mặt rồi, nhịn không được nghĩ đến lão trượng phu ngốc của mình, nhưng ngoài miệng thì nhỏ giọng nhận lỗi "Nương, con sai rồi."
Trúc Lan ". . ."
Đừng tưởng nàng không thấy ánh mắt lấp lóe kia nha! Ngoài mặt vậy chứ không biết trong đầu đang nghĩ linh tinh gì về nàng đâu!
Chu Thư Nhân tằng hắng một cái "Bọn lão đại về rồi à?"
Lý thị kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên công công xen vào, trước đây công công chưa từng nói chuyện với các nàng, trong lòng có chút căng thẳng "Nhóm người tướng công vừa trở về ạ."
Chu Thư Nhân sinh bệnh nên không có cảnh giác, thuận mồm giải vây nên hỏi, mở miệng xong mới thấy sai, đa số thời gian nguyên thân đều trầm mặc ít nói, làm gì có chuyện sẽ nói chuyện với con dâu, để chữa cháy hắn bèn nhắm mắt lại "Ừm" một tiếng.
Lý thị càng lo lắng hơn, có chuyện gì muốn tìm tướng công ư? Tại sao lại nằm xuống không nói nữa? Nàng vội quay sang nhìn bà bà.
Trúc Lan đã tìm được cảm giác của nguyên thân, thuận tay kéo chăn cho Chu Thư Nhân, nói với hắn rằng "Uống thuốc với ăn cháo xong rồi thì chàng ngủ một lúc đi, ta ăn cơm xong sẽ trở về."
Chu Thư Nhân nghe hiểu, ý là muốn hắn nghỉ ngơi một hồi, có gì đến đêm trò chuyện tiếp "Được."
Trúc Lan trầm mặt cầm bát "Còn không đi dọn cơm đi, đứng ngơ ra đấy làm gì?"
Lý thị nghe giọng điệu quen thuộc ấy liền bật cười, điều này có nghĩa là không sao "Vâng."
Trúc Lan không đóng cửa để không khí tươi mát lưu thông vô phòng, đến đại sảnh, hai người con trai đi đọc sách tại thôn bên cạnh vừa trở về, Trúc Lan dù không học được dáng vẻ nhiệt tình của nguyên chủ, nhưng vẫn hỏi thăm được một câu "Đi học có mệt không?"
Lão Tứ Chu Xương Liêm là người khôn khéo nhất trong nhà, lo lắng hỏi "Nương ơi, bệnh của cha đại phu nói thế nào? Có sao không ạ?"
Dù là người khôn khéo, nhưng phụ thân sinh bệnh cũng biết sợ chứ, hắn còn chưa thành tú tài, chưa kết hôn, nếu cha không còn sao hắn tiếp tục đi học được? Mấy ca ca đã lập gia đình có bằng lòng chu cấp cho hắn không? Dù không có phân gia, nhưng nương cũng khó đảm đương nhà cửa, vừa vào thôn nghe được tin tức, hắn quả thật vô cùng lo lắng.
Trúc Lan im lặng, nàng có thể nhìn thấy sự lo lắng của hai đứa con trai, dựa vào hô hấp là có thể biết được, vừa bước vào làng nghe tin xấu hai đứa nhỏ liền chạy về nhà ngay, nhưng có thể do từng lăn lộn chốn công sở, nên nàng vẫn có mắt nhìn người, tuy không muốn phỏng đoán ác ý, song sự lo lắng của lão tứ có lẽ là vì bản thân hắn, còn lão ngũ thì nhỏ tuổi hơn, không nghĩ nhiều như lão tứ, thực lòng nhớ thương cha.
Lão tứ Chu Xương Liêm trừng mắt, trong lòng hơi hồi hộp "Nương, tại sao người không nói gì!"
Thần sắc lão ngũ Chu Xương Trí thả lỏng, quan sát trong nhà cẩn thận "Ca, cha không có việc gì đâu."
Lão tứ Chu Xương Liêm sửng sốt "Làm sao đệ biết? Chúng ta cùng trở về mà."
Lão ngũ Chu Xương Trí có chút đắc ý nâng cằm lên "Nếu cha có chuyện gì, trong nhà sẽ không nấu thịt, nương cũng sẽ không bình tĩnh như vậy."
Hắn ngửi thấy mùi thịt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Trúc Lan nhìn tiểu nhi tử, đứa nhỏ này khá thông minh đấy "Được rồi, cha mấy đứa không sao hết, hai đứa tranh thủ thời gian rửa tay ăn cơm đi."
Chu Xương Liêm mỉm cười, không có việc gì là tốt rồi "Không có việc gì là tốt rồi."
Chu Xương Trí "Con đi thăm cha một chút."
Chu Xương Liêm hơi sửng sốt, sắc mặt thay đổi, thầm mắng lão ngũ thật gian xảo "Nương ơi, con không tận mắt gặp cha thì không yên lòng, con đi thăm đã rồi ăn cơm sau."
Trúc Lan dè bỉu thầm trong lòng, nếu nàng là nguyên chủ chắc đã bị lừa rồi, nhưng tiếc là không phải, chút thủ đoạn nhỏ này thật không đáng để ý tới, vì vậy nàng tùy ý xua tay "Đi đi."
Hai đứa nhỏ vào phòng, Trúc Lan trầm mặc, lão tứ mười bốn tuổi, ở cổ đại đã là tuổi có thể lập gia đình, cộng thêm năm ngón tay ngón dài ngón ngắn, cảnh ngộ của lão tứ và lão nhị không khác nhau lắm, nếu không phải lão tứ khôn khéo biết mưu đồ vì chính mình, thì chắc cũng ít cảm giác tồn tại giống lão nhị trong cái nhà này.