Trúc Lan trơ mắt nhìn động tác của nương, nhìn thấy một cái rương được lấy ra, chờ tấm vải đỏ được mở ra, Trúc Lan cũng không nhìn ra đây là cái gì, "Nương, nương cầm gì vậy?"
Tôn thị cẩn thận mở tấm vải đỏ ra: "Đây là nhân sâm núi mà cha con lên núi bẫy gà rừng phát hiện, một lớn một nhỏ, lớn thì đã đứa cho đại ca nhị ca của con bán rồi chia nhau rồi, nhỏ thì ta và cha con đã thương lượng quyết định cho con, đừng thấy nó không to nhưng đã là hai mươi năm đó, mảnh rừng của chúng ta không phải rừng sâu núi thẳm, rất khó phát hiện ra nhân sâm, cho con lấy về bồi bổ thân thể."
Mắt của Trúc Lan có chút chua xót, trong thuốc bổ của nàng cũng có nhân sâm, chỉ là một chiếc râu cực kỳ nhỏ, mà đã vô cùng đắt rồi, một cây này ít nhất cũng phải hai mươi lượng.
Ở cổ đại cũng có trồng nhân sâm, triều Tấn có ghi lại, chẳng qua nhân sâm không dễ trồng, nhân sâm vẫn là vật phẩm khan hiếm, mọc hoang càng quý hơn.
Trúc Lan biết những thứ này đều là ông nội nói cho nàng biết, thuốc dùng nhân sâm nhiều, nàng cũng có tìm hiểu.
Trúc Lan đẩy mảnh vải đỏ về: "Nương, nương cất nhân sâm lại đi, con gái không thiếu nhân sâm bồi bổ, bây giờ con uống thuốc bổ đều có nhân sâm."
Nói ra chuyện mình mua thuốc bổ.
Tôn thị không cất lại: "Con cứ cầm nhân sâm về để cho đại phu chia vào toa thuốc, con cũng có thể ít tốn tiền hơn, phu thê hai đứa đều có nhiều chỗ cần tiêu, nghe nương đi."
Trúc Lan giật giật môi, đây là ý tốt của nương, chẳng qua trong lòng nàng vừa thẹn vừa hoỏng, nàng không phải là nguyên thân, duy nhất có thể làm chính là thay nguyên thân sống khỏe mạnh, hiếu thuận cha nương, "Cảm ơn nương."
Tôn thị thở phào nhẹ nhõm, sao bà lại không nhìn ra con gái có chút hời hợt với mình, chẳng qua là càng đau lòng hơn, cho là con gái sợ mình sẽ mất sớm nên cố ý xa cách, để bà bớt thương tâm, nghĩ như vậy lại càng đau lòng.
Cơm trưa của Dương gia rất phong phú, Dương gia biết võ nên không thiếu thịt ăn, một bàn đồ ăn đều là món thịt, Trúc Lan ăn muốn căng bụng, nàng đã cố gắng không ăn nhiều quá, nhưng không ngăn được nương ruột cứ gắp thức ăn cho, thành ra, ăn no căng bụng.
Lúc đi về, trên xe bò đựng không ít đồ, Trúc Lan đỏ mặt, nói với Chu Thư Nhân đang hóng gió giải rượu bên cạnh: "Sao ta cứ cảm thấy đến đây là tống tiền chứ?"
Chu Thư Nhân uống rượu không đỏ mặt, nhưng đôi mắt giống như biết nói chuyện, tràn đầy ý cười: "Thường ngày nhà nhạc phụ cũng đưa không ít."
Trúc Lan: "..."
Đâ là sự thật, trong nhà nguyên thân yếu nhất, đứa bé yếu ớt được thiên vị, dù là ngươi đã tốt, trong ấn tượng của cha nương cũng sẽ không thay đổi, nguyên thân luôn được tiếp tế.
Trúc Lan cảm thấy cần phải vãn hồi hình tượng, phải cứu vãn: "Đương gia nên kiếm tiền nhiều nha, ta trông cậy vào ngươi đó."
Chu Thư Nhân gật đầu: "Chờ ta trở về, nhất định sẽ để cho nhạc phụ nhạc mẫu tin tưởng chúng ta có tiền."
Trúc Lan tin tưởng Chu Thư Nhân, nhìn hắn nói: "Ừ."
Tuyết Hàm thấy cha nương nhìn nhau đỏ mặt, một tay bịt mắt của cháu trai lớn: "Phi lễ chớ nhìn, nhanh nhắm mắt lại.”
Chu Minh Vân không hiểu: "Tiểu cô, tại sao lại nhắm mắt lại."
Đánh xe bò, Chu lão đại run rẩy bả vai, mới vừa rồi hắn ta bị cha nương làm ghen tỵ, lúc này lại muốn cười.
Chu Thư Nhân liếc nhìn con gái, nhắm mắt lại lòng mệt mỏi, ở hiện đại hắn cô độc biết trong lòng khát vọng cái gì, hắn thật sự thích cuộc sống tràn đầy cảm giác khỏi lửa này, lại kỳ diệu gặp được Trúc Lan vô cùng ăn ý với mình. Con cái thật là, bầu không khí thật vất vả mới dẫn dắt ra đã không còn, những đứa chướng mắt này, ừm, con gái út nên học toán rồi, cháu trai cả cũng nên học Tam tự kinh, còn có lão đại cũng không thể nhàn rỗi được!
Trên xe bò trừ Trúc Lan ra, ba người còn lại cảm thấy hình như gió thu lạnh một cách khó hiểu.
Trúc Lan thật sự cảm thấy không có gì, bởi vì nàng và Chu Thư Nhân đã bị buộc chung một sợi dây, là người nên tin tưởng nhất, nhìn con gái nháy mắt, Trúc Lan làm ra bộ dạng chỉ có ta tỉnh, giữ vững nụ cười trên mặt.
Xe bò lảo đảo một giờ mới gần đến Chu gia thôn, Trúc Lan ôm con gái và cháu trai lắc lư cũng sắp ngủ rồi, đột nhiên xe bò dừng lại.
Chu Thư Nhân mở mắt trước, Trúc Lan thấy vẫn chưa đến nhà: "Lão đại, sao thế?"
Chu lão đại nhảy xuống xe bò: "Nương, đây là con trai lớn của Trương Đại Thiết, đứa nhỏ này bị sốt rồi."
Chu lão đại sờ một cái hết hồn, cả người đứa bé này đều rất nóng.
Trúc Lan cẩn thận suy nghĩ mới nhớ tới là ai, không đợi Trúc Lan mở miệng, Tuyết Hàm đã không đành lòng nói: "Nương, nhanh cứu người."