Chương 1: Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông

Dương Trúc Lan ngẩn ngơ nhìn xà nhà, thật ra không nhìn thấy cái gì cả, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, nếu không phải tiếp thu trí nhớ, nàng đã sớm thét chói tai thành tiếng rồi.

Trong bóng tối, hai tay nàng nắm chặt chăn mền trên người, lấy mục đích phát tiết mà nắm, nàng phát huy tinh thần cứu người, người không cứu thành, trái lại còn hại mình xuyên qua, cũng thật là độc nhất.

Vừa nghĩ đến chuyện cứu người, Dương Lan Trúc hung hăn cắn răng, mười chín năm, ảnh hưởng bởi hiện tượng En Ni-nhô, thời tiết gió lớn, mưa như thác đổ, mưa đá dồn dập xảy ra, thủ đô cũng có mấy trận gió lớn, nàng có chuyện đi ra ngoài. Lúc trở về, mới vừa đậu xe xong, chỉ thấy một mảnh ngói trên lầu cao bị gió thổi lắc lư lảo đảo, mắt thấy muốn rớt, đúng lúc có một người nam đi ra, nàng không chút suy nghĩ đi đến trong lầu, thuận tiện dẫn theo người nam kia trốn tránh, không ngờ đến, người nam kia trái lại đè lên người nàng, bỏ lỡ có hội tránh né, đau đớn chính là cảm giác duy nhất trước khi nàng hôn mê.

Trúc Lan nghĩ đến chỗ này, nàng cũng xuyên rồi, người đàn ông toàn thân nóng bỏng chắc cũng không tránh được, nghĩ lại có chút thổn thức.

Bên cạnh truyền đến tiếng kêu đau đớn, Trúc Lan không dám động, bên cạnh không phải là người khác mà chính là trương phu của nguyên thân, trong lòng nàng lại mắng tên đàn ông đã hại mình.

Cho đến khi tiếng hít thở bên cạnh trở nên vững vàng, Trúc Lan mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng là người xem qua không ít tiểu thuyết, yêu thích nhất chính là thể loại cổ đại làm ruộng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tự mình có cơ hội tự mình đến.

Oán niệm nhất chính là, nàng không mong xa vời sẽ xuyên thai đến nhà cao cửa rộng, cũng không mong xa vời trở thành thiên kim tiểu thư nhà chơi nhân dân tệ, nhưng hại nàng làm mẹ không nói đến, còn bỗng dưng trở nên lớn mười tuổi, từ hai mươi sáu chưa kết hôn chưa yêu đương, trực tiếp làm mẹ, quá đáng hơn thành bà nội ba mươi sáu tuổi, không sai chính là bà nội, còn không chỉ có một đứa cháu trai.

Xã hội cổ đại vạn ác, mười mấy tuổi đã kết hôn, làm cho chó độc thân cả đời nàng sao chịu nổi chứ!

Trúc Lan than thở, nghĩ đến cha mẹ, mặc dù hai người li hôn lại đi bước nữa có con của mình, nhưng đối với nàng cũng không tệ, ông nội bà nội sợ cô bị ủy khuất, lúc qua đời để hết toàn bộ tài sản cho cô, cô thật sự không lo lắng cho cha mẹ, nhưng trái lại nhớ ông ngoại bà ngoại, bọn họ nhận được tin tức chắc sẽ không chịu nổi mất.

Không nhịn được trở nên mù quáng, không chỉ nghĩ một lần, nếu như chết có thể trở về lại thì tốt, nhưng đây cũng chỉ suy nghĩ mà thôi, miếng ngói từ trên lầu cao hạ xuống, làm sao còn có thể sống, càng nghĩ nàng không nhịn được nước mắt, yên lặng khóc.

Khóc mệt, cũng không biết lúc nào lại ngủ, sáng sớm bị tiếng gà gáy làm cho tỉnh lại, cũng thấy rõ tình huống bên trong phòng ngủ, trên giường đất có hai rương gỗ xếp cạnh nhau, trên rương còn có một tấm chăn chưa dùng, trong góc là một cái bàn và một giỏ đựng châm tuyến, nhìn dưới đất, không có gì cả, dù tiếp thu trí nhớ, trong lòng Trúc Lan cũng rung động.