Chương 2472: Lý Thiên Thiên

Sau một phen song tu, Lạc Nam một lần nữa nhảy nhót trở lại, kiểm tra tình huống cơ thể mình cẩn thận, xác định không còn chút thương tổn nào, tuổi thọ thậm chí còn tăng lên so với trước đó.

Hắn bực bội trừng mắt nhìn các thê tử nói:

“Ta cảm thấy màu tóc bạc trắng trước đó của mình rất anh tuấn và lãnh khốc, ai bảo các nàng khôi phục tuổi thọ cho ta vậy hả?”

“Ảo tưởng vừa thôi.” Mấy nữ nhân nghe xong cười trêu chọc:

“Thế bình thường chàng xấu lắm à?”

“Hừ, bình thường ta vốn anh tuấn tiêu sái, khác với anh tuấn lãnh khốc.” Lạc Nam hất cằm nói.

“Da mặt thật dày.” Mấy nữ nhún nhún vai, đã sớm quen với bản tính của con hàng này.

Ngoài miệng tuy rằng nói thế, bất quá Lạc Nam vẫn rất thương xót vuốt ve mái tóc của Duyên Duyên đã có chút chuyển màu.

Hiển nhiên nàng đã đem phần lớn tuổi thọ của mình để truyền sang cho hắn.

Cũng may khả năng của Duyên Duyên có thể tu luyện để khôi phục tuổi thọ, tình huống không cần quá lo ngại.

Lạc Nam lấy ra gần ba mươi loại nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng đạt được từ việc kinh doanh ở Thiên Cơ Lâu đưa đến cho chúng nữ.

Trong đó vừa vặn có một nguyên liệu mà Âu Dương Thương Lan còn thiếu, rốt cuộc đã đủ điều kiện để nàng đúc Chí Tôn Pháp Tướng rồi.

Ngoài ra những nguyên liệu còn lại đủ để ba vị thê tử khác đúc Chí Tôn Pháp Tướng.

Bất quá từng ấy nguyên liệu vẫn là chưa đủ so với các thê tử chưa đột phá Chí Tôn, Lạc Nam phải nghĩ biện pháp kiếm thêm nhiều hơn, Điểm Danh Vọng của hắn đã chính thức cạn kiệt sau khi điều tra tin tức Long Thần Chi Hậu, Thiên Cơ Lâu phải tạm thời đóng cửa, ngừng hoạt động.

“Chậc, phải đổi kế hoạch vậy.”

Lạc Nam vuốt cằm, một mình rời khỏi Chí Tôn Giới.

...

Mục tiêu đầu tiên đến Yêu Vực là quấy phá Long Càn lột xác Chí Tôn Pháp Tướng đã thành công.

Vẫn còn hai mục tiêu khác là thu thập Điểm Danh Vọng cũng như nghĩ cách để Hi Vũ đến Bất Diệt Sơn tại Bất Tử Điểu đúc nên Bất Diệt Viêm Tướng.

“Công tử...”

Tu La Thánh Lệnh của hắn rung lên, truyền đến tín hiệu Lý Mãng đang tìm kiếm.

Lạc Nam liền đem vị trí của mình nói ngắn gọn cho hắn.

GÁY!

Không lâu sau đó, một con Ma Phong Hạc đã từ xa chạy bộ đến.

“Sao ngươi không bay?” Lạc Nam quái dị nhìn con hàng này.

“Nơi này gần địa bàn của Bất Tử Điểu Tộc, tự ý bay loạn sẽ bị Tử Điểu Quân tuần tra trên bầu trời tiêu diệt.” Ma Phong Hạc sợ hãi nói.

“Ồ, trùng hợp như vậy sao?” Lạc Nam hứng thú lầu bầu.

“Công tử, bà chủ nhờ ta gửi cho ngươi một câu.” Lý Mãng nghiêm trang nói.

“Câu gì?” Lạc Nam nghe vậy liền hỏi.

Lý Mãng lại lấy ra một con Khôi Lỗi nhỏ đưa đến trước mặt hắn.

Vừa gặp được Lạc Nam, con Khôi Lỗi hai mắt lập tức trở nên linh động, hai tay chống nạnh, thánh thót nói ra:

“Lần này Lạc Thánh Tử nợ ta một ân tình!”

Nói xong, Khôi Lỗi đã trở nên vô tri vô giác.

Lạc Nam nhịn không được cười lên, ném cho Lý Mãng một chiếc Nhẫn Trữ Vật nói:

“Trở về đi! Sắp tới không cần ngươi theo ta nữa.”

“Ta có công gì đâu, nào dám nhận lễ vật của công tử?” Lý Mãng vội vàng xua cánh.

“Công của ngươi là làm toạ kỵ cho ta trong mấy ngày qua.” Lạc Nam hừ một tiếng:

“Vật ta đưa thì nhận, cấm cãi.”

“Đa tạ công tử, Lý Mãng rất vinh hạnh.” Lý Mãng cảm kích hành lễ, lúc này mới xoay người rời đi.

Đợi đi cách Lạc Nam vài ngàn dặm, Lý Mãng mới cẩn thận từng li từng tí kiểm tra bên trong Nhẫn Trữ Vật.

Trong lúc nhất thời, toàn thân hắn cứng đờ ngã lăn ra đất.

Một Bàn Đào Quả, một bình Phản Tỉnh Huyết, một kiện Chí Bảo.

Lý Mãng xin thề, cả đời hắn chưa từng cầm trong tay những thứ vô giá như thế.

Bàn Đào Quả và Phản Tỉnh Huyết là tài nguyên trong mơ hắn cũng không dám nghĩ đến, bởi vì dù là ở Tụ Bảo Tinh của Tu La Giáo cũng không tồn tại.

Mà Chí Bảo là thứ dù hắn phấn đấu cả đời cũng chưa đủ Tu La Điểm để đổi lấy, hơn nữa đây còn là Tam Phẩm Chí Bảo.

“Thật tiếc vì không thể theo ngài ấy cả đời...”

Lý Mãng tại chỗ khóc rống lên.

...

“Tên khốn kiếp, ngươi còn dám liên hệ với lão nương?”

Từ Tu La Thánh Lệnh truyền đến tiếng nghiến răng của Huyết Yêu Cơ.

“Nàng còn giận chuyện hình xăm ở mông à?” Lạc Nam bật cười:

“Đại sự thu Đông Vực vào tay ta cũng đã liên hệ với nàng rồi mà?”

“Hừ, đó là chuyện hệ trọng, không thèm chấp với ngươi.” Huyết Yêu Cơ lạnh giọng hồi đáp:

“Còn hiện tại, ngươi mau cút về đây xoá hai chữ đê hèn kia cho lão nương.”

“Đó là tên của nam nhân nàng, sao lại đê hèn?” Lạc Nam bất mãn nói.

Huyết Yêu Cơ lười nói nhảm với hắn, có dấu hiệu muốn cắt liên lạc.

“Khoan đã, có chuyện quan trọng.” Lạc Nam hỏi:

“Chuyện ở Đông Vực sao rồi?”

“Sao ngươi không hỏi Thập Khánh Huyên?” Huyết Yêu Cơ khinh khỉnh nói:

“Nàng ta mới là nhân vật chủ chốt trong hành động.”

“Ta thích hỏi nàng hơn.” Lạc Nam cười hề hề.

Huyết Yêu Cơ rõ ràng có chút thoả mãn với lời này của hắn, thoải mái đáp: “Đánh nhanh rút gọn, Đông Vực hiện tại không còn Chí Tôn chó săn của kẻ ở Trung Châu.”

“Vậy việc quản lý Đông Vực ta giao cho nàng và Thập Khánh Huyên, cố gắng thu thập tất cả tài nguyên mà ta cần, càng nhiều càng tốt.” Lạc Nam nói.

“Tiểu tử thúi dám ra lệnh?” Huyết Yêu Cơ cao ngạo.

“Là nhờ vả.” Lạc Nam vội nói:

“Ngoài ra ta muốn nhờ nàng thêm một chuyện.”

“Haha, quả nhiên là ngươi có chuyện cần nên mới liên hệ với ta, bằng không đã gọi cho Thập Khánh Huyên.” Huyết Yêu Cơ cười mỉa mai.

Lạc Nam vuốt vuốt mũi, đúng thật là như thế...dù sao thì Khánh Huyên đang ở Đông Vực mà.

Cứ tưởng Huyết Yêu Cơ sẽ giận dữ, nào ngờ nàng có chút lười biếng lên tiếng: “Nói đi, chuyện gì?”

“Nàng điều động đệ tử của Tam Trưởng Lão về dưới trướng của ta đi.” Lạc Nam ánh mắt lấp loé, với quyền lực của một giáo chủ, việc này đối với Huyết Yêu Cơ chỉ là chuyện nhỏ.

Bằng không nữ nhân kia ỷ vào thân phận người dưới trướng Tam Trưởng Lão, muốn hạ lệnh sai bảo thật quá khó khăn, còn đòi hỏi ân tình.

“Ồ, là tiểu nha đầu thích chơi trò bí ẩn kia? Ngươi lại lên cơn háo sắc?” Huyết Yêu Cơ cười lạnh.

“Ta còn chưa gặp mặt nàng ta, làm sao có thể háo sắc được?” Lạc Nam cười khổ nói:

“Chẳng qua ta thấy đó là một người có năng lực, mà ta lại đang có chuyện cần làm ở Yêu Vực.”

“Vậy ngươi phải xoá đi hình xăm.” Huyết Yêu Cơ ra giá.

“Được rồi.” Lạc Nam đồng ý.

Huyết Yêu Cơ không nói thêm lời nào, lần này liền cắt đứt truyền âm.

Mà hiệu suất hành động của nàng vẫn luôn cực kỳ đáng nể...

Chỉ sau chừng mười phút, trên Tu La Thánh Lệnh của Lạc Nam xảy ra biến hoá.

Trong danh mục “Tuỳ Tùng” ở Tu La Thánh Lệnh, vốn chỉ có tên Ninh Vô Song, Ninh Huyền Tâm, Tử Toàn Cơ, Hắc Phù Dung mà thôi.

Hiện tại xuất hiện thêm một cái tên hoàn toàn mới.

Lý Thiên Thiên.

“Có ý tứ.” Lạc Nam cười gằn một tiếng.

Hắn còn chưa chủ động liên lạc, Tu La Thánh Lệnh liền nhận được tín hiệu từ tuỳ tùng Lý Thiên Thiên rồi.

Lạc Nam hài hước chấp thuận.

“Lạc Thánh Tử hảo thủ đoạn, ngươi dám thu ta làm tuỳ tùng?” Bên kia truyền ra thanh âm phẫn nộ và tức giận kèm theo thở hổn hển của một nữ nhân, thái độ khác xa hoàn toàn thời điểm dùng Khôi Lỗi liên lạc.

Hiển nhiên việc vô duyên vô cớ bị người khác bắt làm tuỳ tùng, nữ nhân tên Lý Thiên Thiên vô cùng uất ức.

Từ một người có dã tâm trở thành Thánh Nữ bị bắt thành tuỳ tùng, đổi lại là ai cũng không nhịn được mà căm tức.

“Bổn Thánh Tử vì sao không thể thu nàng?” Lạc Nam cười nhạt:

“Trong Tu La Giáo, bất kỳ Tu La Sứ Giả nào cũng sẳn sàng chuẩn bị tâm lý bị Thánh Tử thu phục.”

“Tại sao ngươi có thể làm được?” Lý Thiên Thiên không phục hỏi.

Với thân phận và thiên phú của nàng, ngay cả Dạ Thánh Nữ và Huyết Thánh Nữ cũng chưa từng thu được nàng, bởi vì nể mặt Tam Trưởng Lão là sư phụ nàng.

Vậy nên một tân Thánh Tử vừa lên như Lạc Nam có thể biến mình thành tuỳ tùng trong thời gian nhanh chóng, Lý Thiên Thiên tuy rằng tức giận nhưng cũng cực kỳ khó hiểu.

Lạc Nam đương nhiên sẽ không mượn tên tuổi Huyết Yêu Cơ ra doạ, chỉ thản nhiên nói:

“Bản lĩnh của bổn Thánh Tử nàng còn phải tìm hiểu nhiều, hiện tại cho nàng ba ngày đến bái kiến ta, bằng không chờ đợi hình phạt đi!”

Không cho Lý Thiên Thiên thêm cơ hội nào, trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Hắn nở nụ cười đắc ý, để xem nữ nhân này còn thích chơi trò ẩn nấp thần bí hay không, trước quyền lực tuyệt đối...ngoan ngoãn nghe lời đi.

Hắn có vô số thủ đoạn để dạy dỗ nữ nhân bướng bỉnh này một bài học, bất quá hắn không có nhiều thời gian, đành phải dùng phương pháp trực tiếp nhất.

Để nàng ta hiểu rõ, nàng ta đã khiêu khích nhân vật gì...

...

Cùng lúc đó, Lý Thiên Thiên vô cùng căm tức trốn ở trong mật thất lăn qua lộn lại trên giường, phẫn nộ đến mức đạp lấy ổ chăn của mình.

Nàng sử dụng Tu La Lệnh liên lạc với sư phụ, câu đầu tiên là làm nũng:

“Sư phụ thối, ngươi sao lại để đồ đệ của mình trở thành tuỳ tùng của Lạc Nam? Ta đã mất hết tự do, bị hắn xem như thuộc hạ sai khiến, người hiểu không?”

“Sư phụ hết cách rồi ây da...” Một thanh âm già nua pha lẫn bất đắc dĩ hồi đáp:

“Là giáo chủ phân phó!”

“Giáo chủ?” Lý Thiên Thiên giật mình ngồi thẳng lên: “Giáo chủ vì sao lại làm như thế? Chẳng lẽ ta đã đắc tội Giáo Chủ?”

“Xú nha đầu, ngươi mặc dù có chút tiểu thủ đoạn nhưng còn chưa đủ tư cách để đắc tội Giáo Chủ, cẩn thận cái mồm.” Tam Trưởng Lão trách cứ.

“Hừ, dù là Giáo Chủ cũng không thể thiếu phân minh nha, như vậy làm sao ta phục?” Lý Thiên Thiên bĩu môi.

“Ai nói Giáo Chủ thiếu phân minh?” Tam Trưởng Lão thở dài một tiếng:

“Ngươi nên hiểu quy tắc của giáo ta, cống hiến càng cao sẽ có càng nhiều quyền hạn, mà với sự cống hiến của Lạc Nam, dù ngay cả ta cũng có khả năng trở thành tuỳ tùng của hắn.”

“Làm sao có thể chứ?” Lý Thiên Thiên trợn mắt há mồm.

“Nghe cho rõ đây, Lạc Nam cống hiến một bản Sơ Đạo Quyết hoàn chỉnh cho Giáo Chủ, đây chính là công pháp mà cả Cửu Cảnh Chí Tôn cũng thèm thuồng.” Tam Trưởng Lão nghiêm túc nói:

“Chưa hết, gần đây cũng chính Đông Hoa Cung của Lạc Nam đã hỗ trợ Tu La Giáo và vài thế lực khác thu toàn bộ Đông Vực vào trong tay, công lớn hơn trời.”

“Phải biết rằng Tu La Giáo chúng ta từ khi thành lập đến nay, chưa từng có tiền lệ thu được cả một Địa Vực như thế làm địa bàn.”

“Với từng ấy cống hiến của Lạc Nam, lại thêm Đại Trưởng Lão là bà ngoại của hắn, Dạ Thánh Nữ và Thuỷ Thánh Nữ là nữ nhân của hắn, Huyết Thánh Nữ gần như không còn cơ hội để cạnh tranh, ngôi vị Giáo Chủ đời kế tiếp gần như đã có chủ.”

“Có thể đi theo hắn chính là phúc của ngươi, liệu mà nắm lấy cơ hội.”

Lý Thiên Thiên chỉ cảm thấy trong đầu nổ oang một tiếng, cả khuôn mặt đều là ảo mộng.

...

Lạc Nam ngồi giữa sơn cốc, tuỳ ý nhóm lên một đám lửatại chỗ nướng thịt, chờ đợi tuỳ tùng mới của mình đến bái kiến.

Giữa bóng đêm u tối, bầu trời chỉ có ánh trăng khuất dạng trong mây khiến ánh sáng càng thêm huyền ảo, đám lửa của Lạc Nam càng thêm nổi bật, từng cái bóng nhẹ nhàng tiếp cận.

Có hết thảy 18 thân ảnh như u linh lúc ẩn lúc hiện, bọn hắn khoác áo choàng rộng thùng thình nhưng không hề tạo ra tiếng động khi bay lượn, thậm chí thời điểm đáp người xuống các cành cây cũng chẳng tạo ra chút động tĩnh nào.

Nếu có thể tiếp cận và nhìn thật kỹ, sẽ thấy không ít Trận Văn khảm trên áo choàng nhằm che đậy khí tức, hơn nữa bởi vì cả 18 kẻ này đều là tử vật không có sự sống nên càng khó cảm giác được sự tồn tại của bọn chúng.

Điểm lợi hại ở chỗ, khi xuất hiện ở đâu, từ trong cơ thể của 18 kẻ này sẽ rải Trận Văn đến đó.

Trong lúc hành tẩu vậy mà có quy luật cực kỳ rõ ràng, đã vô thanh vô tức kết thành một Trận Pháp quy mô lớn, phong toả toàn bộ sơn cốc.

Bất quá ở khoảnh khắc tiếp theo liền khiến Lý Thiên Thiên ẩn nấp ở nơi hẻo lánh hoài nghi nhân sinh.

18 thân ảnh tưởng chừng đang tự tung tự tác đột ngột mất đi hoàn toàn liên lạc với nàng, thậm chí mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng và quan sát điều gì vừa xảy ra.

“Làm sao có thể như thế được?” Lý Thiên Thiên siết chặt nắm tay.

Nào ngờ từ dưới cái bóng của nàng, một bóng đen đột ngột trồi lên.

“Kẻ nào?” Lý Thiên Thiên chỉ kịp thời thốt lên hai tiếng trước khi lâm vào hôn mê.

...

Lạc Nam hứng thú đánh giá 18 con Khôi Lỗi vừa bị Vong Linh Vệ và U Hồn Nô của mình mang về.

Hắn cởi ra áo choàng của chúng nó quan sát, nhất thời cảm thấy thú vị không thôi.

Đám Khôi Lỗi này trên thân được khắc Trận Pháp giống như 18 con Hắc Kim Cương Thiên Long của Bá Vũ Điện vậy.

Bất quá số lượng Trận Pháp lại có không ít.

Trận Pháp tấn công, Trận Pháp vây khốn, Trận Pháp phòng ngự...tuỳ thời có thể kích hoạt.

Đồng thời ở trên cơ thể mỗi con Khôi Lỗi đều có một loại Hồn Ấn rất cao cấp và bí mật để chủ nhân của chúng thông qua Hồn Ấn điều khiển từ phạm vi rất xa, nếu không nhờ Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhìn thấu, Lạc Nam sẽ không thể phát hiện những Hồn Ấn này.

Điểm lợi hại nhất là 18 con Khôi Lỗi quá mức chân thật, chân thật đến mức sẽ rất ít nhân vật đủ khả năng phát hiện chúng nó là Khôi Lỗi.

Có Khôi Lỗi Kiếm Tu, Khôi Lỗi Đao Tu, Khôi Lỗi Mỹ Nhân, Khôi Lỗi Hoà Thượng, Khôi Lỗi Thiên Hồ Tộc...18 con Khôi Lỗi đều có thân phận khác nhau.

Rõ ràng chủ nhân của 18 con Khôi Lỗi có tạo nghệ cực cao ở khoản Trận Pháp và Khôi Lỗi Thuật.

Đáng nói ở chỗ tu vi của nàng chỉ mới là Thánh Đế tối đỉnh mà thôi, nhưng Khôi Lỗi nàng tạo ra ngay cả Chí Tôn cũng khó phát hiện nếu không đích thân kiểm tra tình huống bên trong.

Chẳng trách Long Hiên bị Thiên Hồ Khôi Lỗi qua mặt, bởi vì dù là phân thân của Long Càn nhưng tu vi của hắn chỉ là Thánh Đế mà thôi...

“Tam Trưởng Lão dạy ra được một đồ đệ khá...” Lạc Nam vuốt cằm.

Mà lúc này, một Vong Linh Vệ đã trở về trong bóng tối, quỳ trước mặt Lạc Nam, trên tay là một thiếu nữ có cơ thể nhỏ nhắn đang hôn mê bất tỉnh.

“Ồ...” Lạc Nam có chút hứng thú.

Đây là thiếu nữ nhỏ nhắn, cao chừng một mét sáu, dung mạo xinh xắn lanh lợi như tiểu công chúa, hai mắt khép hờ, bờ mi cong vút, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, làn da trắng nõn như da em bé.

Mặc dù nhỏ con, nàng lại có những đường cong lã lướt, kích cỡ ba vòng cũng phù hợp với chiều cao, chỗ cần nở thì vẫn nở, chỗ cần lõm thì vẫn lõm vào.

Lạc Nam véo véo cái mũi của nàng cười nhạt:

“Đừng giả vờ nữa, mở mắt ra!”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///

Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal:

E chân thành cảm ơn <3