Chương 20: Diễm gia

"Ta giúp nàng, cùng luyện hóa nó nhé?"

Hồng Liên trừng to mắt, bản thân là một Nguyên Anh Kỳ như nàng cũng mang theo tâm lý mạo hiểm dữ nhiều lành ít để luyện hóa Dị Hỏa, vậy mà một Kim Đan như Lạc Nam nói sẽ cùng nàng luyện hóa, nàng sao có thể không cảm thấy bất ngờ?

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, Lạc Nam nhéo nhéo má nàng, cười cười khẳng định nói:

“Quá trình mặc dù có thể hơi gian nan, nhưng cam đoan sẽ thành công”

Nhìn vẻ mặt tự tin của Lạc Nam, Hồng Liên bất giác tin tưởng hắn một cách kỳ lạ, gật mạnh đầu, Dị Hỏa đối với nàng công dụng thật sự quá lớn, không những gia tăng chiến lực trên diện rộng mà tu vi cũng có sự tăng trưởng.

Linh lực phun trào bao bộc lấy bàn tay, nàng đưa tay muốn bắt lấy Tử Tâm Phần Không Viêm đang lơ lửng.

“Á”

Một hơi nóng cực kinh khủng khi chỉ vừa tiếp cận ngọn lửa màu tím đó, Hồng Liên không thể không rụt tay về, mặc dù vậy vài lớp da non trên bàn tay đã bị bông tróc vì sức nóng khủng bố.

“Ngốc!” Lạc Nam đầy đau lòng mắng yêu, vuốt ve bàn tay trơn nhãn đã bị thương của nàng đưa lên miệng thổi phù phù.

Nhìn bộ dáng ân cần của hắn, Hồng Liên cười tươi rói, cảm thấy tỷ muội mình giao cho người đàn ông này cũng là quyết định không tệ.

Chợt Lạc Nam bế phốc nàng dậy, tìm ngay cửa hẹp mê người đang ửng đỏ giữa hai chân nàng, dương vật cứng cáp đầy mạnh mẽ phập một cái, đã hoàn toàn đầy ắp ở bên trong, cả gốc lẫn ngọn.

“Ư! lưu manh! chàng làm gì thế?” Hồng Liên run lên bần bật, bị tập kích bất ngờ khiến nàng vừa sướng vừa thốn.

“Kết hợp cùng một chỗ, cùng nhau luyện hóa nó” Lạc Nam giải thích một câu, cúi đầu xuống khóa chặt đôi môi đỏ mọng.

Chụt chụt

Vừa nuốt lưỡi nàng để đánh lạc hướng, Lạc Nam cùng lúc vận chuyển hai loại linh căn, Thổ hệ và Thủy hệ cấp tốc bao phủ cách tay hắn, không do dự dứt khoát chộp lấy đang lơ lửng Tử Tâm Phần Không Viêm.

Nóng

Cực nóng

Khi vừa chạm đến Dị Hỏa, cánh tay Lạc Nam lập tức bừng bừng cháy, hai lớp linh lực bảo vệ như một tầng giấy mỏng bị xuyên thấu, da thịt rất nhanh bị thiêu rụi, lộ ra xương cốt trắng phếu bên trong cánh tay.

RỪ

Cắn chặt răng cưỡng ép cơn đau mang lại, Lạc Nam bất ngờ rời môi Hồng Liên, há mở miệng rộng một hơi nuốt toàn bộ Tử Tâm Phần Không Viêm vào bụng.

AAAA

Hồng Liên vừa kịp lấy lại tinh thần thì Lạc Nam đã nhanh nhẹn làm xong tất cả, chứng kiến hắn nuốt Dị Hỏa khủng bố vào bụng, nàng la hét thất thanh, nước mắt lưng tròng:

“Tiểu Lạc, chàng làm gì? Chàng điên rồi sao?”

Lạc Nam không thể trả lời nàng, thân thể Lạc Nam cấp tốc bành trướng, da thịt đỏ bừng như sắp phát nổ, hỏa diễm như tàn phá toàn bộ thân thể hắn, mà rất nhanh đã có hỏa diễm theo lỗ chân lông trào ra ngoài, hắn lúc này như một hỏa nhân.

Hồng Liên biết hắn làm thế là vì nàng, hắn biết luyện hóa Dị hỏa sẽ chịu nổi đau như địa ngục tra tấn, vì thế giành trước một bước nuốt lấy dị hỏa.

Bên dưới nơi tư mật vẫn đang kết hợp chặt chẽ cùng Lạc Nam, Hồng Liên trái tim đầy ắp cảm động, nàng cũng bắt đầu bị Dị Hỏa ảnh hưởng, ôm chặt lấy thân thể trần truồng đang bành trướng của Lạc Nam, muốn cùng hắn chịu đau đớn do Dị hỏa mang lại.

Bất quá nàng chỉ cảm thấy cả người nóng ran mà thôi, vì dị hỏa lúc này vẫn bận bịu chống lại hai tồn tại trong cơ thể Lạc Nam.

Bên trong đan điền, Linh Thổ và Huyền Thủy hai tôn cự đỉnh điên cuồng chuyển động, vô số linh lực tỏa ra muốn trấn áp đóa Dị hỏa vừa xuất hiện.

Tử Tâm Phần Không Viêm dường như bị chọc giận, nó cấp tốc bành trướng, vô số linh lực hỏa diễm màu tím sinh ra, nhiệt độ khiến cho không gian xung quanh run rẫy ngày càng kịch liệt.

Lạc Nam lúc này toàn thân đã bị thiêu cháy, hỏa diễm vẫn cuồn cuồn nhưng ý thức hắn vẫn bình tĩnh dị thường, nhìn Hồng Liên gắt gao ôm chặt mình, hỏa diễm khủng bố đã thiêu đốt sang cơ thể trần truồng của nàng, làn da trắng mịn dần dần sưng vù, da thịt thiêu đốt, hắn gian nan mở miệng, thở dốc kịch liệt nói:

“Vận chuyển công pháp của nàng, chúng ta cùng luyện hóa nó”

Hồng Liên gật đầu trong vô thức, nàng lúc này đã đau đớn đến không muốn sống, nhiệt độ khủng bố như thôn phệ toàn bộ thân thể nàng, Hồng Liên nhận ra ý tưởng luyện hóa Dị Hỏa của mình là ngây thơ đến chừng nào, nếu không có Lạc Nam chỉ sợ vừa nuốt dị hỏa vào người nàng đã lập tức bị nổ chết rồi.

Hai thân thể trần truồng chặt chẽ quấn lấy nhau, toàn thân bọn họ đã đầm đìa máu tươi, hai đầu tóc đã sớm bị thiêu đốt thành tro bụi, lộ ra hai cái đầu trọc lóc nhìn buồn cười cùng thê thảm. Giờ phút này, hai gương mặt kề sát nhau, mắt nhìn đối phương tràn ngập tình cảm như muốn hòa quyện cùng nhau.

Khuôn mặt Lạc Nam thỏa mãn cười có chút dữ tợn, cái miệng rộng tìm đến môi nàng, rất nhanh bắt đầu quấn quít, bên dưới dương vật cứng ngắt cũng cấp tốc ra vào.

Vừa bị hỏa diễm thiêu đốt, vừa cá nước thân mật, đây có lẽ là trãi nghiệm khó quên của cả đời Diễm Hồng Liên và Lạc Nam.

“Ư HỪ HỪ HỪ” Nàng rên rỉ đau đớn trong thống khổ và sung sướng, ngọn lửa hừng hừng vẫn không dừng lại, bất quá chỉ cần hắn vẫn ôm chặt nàng, nàng không hề sợ hãi.

Da thịt cả hai bắt đầu biến mất, chỉ để lộ ra xương cốt ghê sợ, nhưng nơi tư mật như được lực lượng thần bí nào đó bảo vệ, vẫn kịch liệt khắn khít ma sát lấy nhau.

“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh – Tụ Đỉnh cho ta” Lạc Nam trong lòng gầm thét.

Mà Hồng Liên theo bản năng cũng bất đầu vận chuyển công pháp của riêng nàng.

ẦM

Vô số kinh văn cổ xưa ầm ầm vang vọng bên trong thân thể, đối diện uy thế của Cấm Kỵ công pháp, Tử Tâm Phần Không Viêm dường như sợ hãi đến cực hạn, nó vừa run rẫy lại vừa điên cuồng gia tăng cường độ hỏa diễm, như một loại tự bảo vệ mình, nhiệt độ trong phòng ngày càng khủng bố.

Bên ngoài, Diễm Điệp Tình không biết từ khi nào đã tỉnh lại, nhìn nam nhân và tỷ tỷ của mình kịch liệt chống chọi bên trong hỏa diễm, thân thể cả hai đã bị thiêu đốt chỉ còn một nữa, nhiệt độ khủng bố tỏa ra khiến thân thể trần truồng nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như suối.

Tình Nhi cắn chặt môi, máu tươi từ miệng nàng chảy ra, mỗi lần hai người bên trong ngọn lửa rên rỉ là mỗi lần trái tim nàng như bị cắt xé, loại đau đớn này khiến nàng hít thở không thông.

“Luyện cho ta”

Từ bên trong hỏa diễm, Tình Nhi nghe được âm thanh gầm thét của hai người, nước mắt lăn dài trên má vì đau lòng, ngọn lửa ngày càng lớn, đã gần lan tỏa đến vị trí của nàng.

Tình Nhi biết mình không thể giúp gì được cho hai người, nàng không có Hỏa hệ linh căn, không thể luyện hóa hỏa diễm, nén đau đớn trong lòng ngực, bắt đầu lùi ra thật xa. Điều nàng có thể làm duy nhất lúc này là bảo vệ bản thân không để hỏa diễm ảnh hưởng.

Thời gian dần dần trôi qua, ngọn hỏa diễm vẫn bừng bừng như hỏa long đang rầm gú, lâu lâu lại có cột lửa bắn thẳng lên cao, khiến căn phòng có trận pháp gia trì vô cùng kiên cố có dấu hiệu nứt vỡ.

Một hỏa cầu màu tìm đang hừng hực thiêu đốt, cỗ lực lượng hủy diệt bên trong truyền ra khiến không gian quanh nó đều vặn vẹo, biến dạng.

Bên trong hỏa cầu mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người quấn chặt lấy nhau. Hai cổ khí tức đang tăng trưởng từng chút, từng chút một.

Sau thời gian dài chống chọi hỏa diễm, Lạc Nam và Hồng Liên đã bắt đầu thích nghi được đau đớn do Tử Tâm Phần Không Viêm mang lại, chỉ thấy thân thể của bọn hắn bị thiêu đốt cuồn cuộn, lại nhanh chóng lành lại dưới linh lực hỗ trợ, mỗi lần da thịt mới được sinh ra cường độ thân thể lại gia tăng thêm một chút, sau đó lại nhanh chóng bị đốt trụi, lại dần dần được sinh ra. Vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại, mà cường độ thân thể dưới sự rèn luyện khắc nghiệt của ngọn lửa từ từ tăng lên.

Cả hai đồng thời trở thành Thể Tu.

Bên trong đan điền Lạc Nam, một tôn vật thể mới lạ lại dần dần đang được ngưng tụ trước vô biên vô tận linh lực do Dị Hỏa mang lại.

Mà Viêm Hỏa của Hỏa Hồng Liên cũng dần dần thuế biến, vốn dĩ có màu đỏ rực linh lực của nàng đang dần dần chuyển sang màu tím.

Thân thể và linh lực của cả hai không ngừng gia tăng bên trong ngọn lửa.

Tình Nhi cũng không hề rãnh rỗi, trước nơi nóng khủng bố từ dị hỏa mang lại, mặc dù chỉ ở mép ngoài, nhưng Tình Nhi lại khôn khéo vận dụng linh lực tiến hành đối kháng với nó, cường độ linh lực của nàng nhờ đó mà tinh thuần không ít, đang dần dần tăng lên, bên trong đan điền, linh lực cấp tốc vận chuyển, trong quá trình hình thành một viên đan dược nhỏ màu hoàng kim, nàng bắt đầu đột phá Kim Đan kỳ.

Không thể không nói tâm trí Tình Nhi thông minh lanh lợi vô cùng, sức nóng khủng bố của Dị hỏa trong căn phòng bị nàng tận dụng thành môi trường rèn luyện tuyệt hảo.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, ba người như lâm vào trạng thái ngủ say, không hề có một chút động tĩnh, tuy nhiên ba luồng khí tức ngày một dào dạt, biểu hiện trạng thái của họ không ngừng được cải thiện.

Bên ngoài động phủ, không có tường nào mà không lọt gió, tin tức động phủ cũng vì một lý do nào đó truyền ra ngoài, khiến vô số tu sĩ có tham vọng tìm đến mong muốn húp một chén canh.

Chỉ là tình huống lúc này hết sức kỳ quặc, một tên toàn thân áo đen lão ẩu mặt mũi nhăn nheo, đang an tĩnh ngồi trước cửa động phủ. Vô số tu sĩ tìm đến đều bị nàng chặn trước cửa, một mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm lão ẩu, không dám xen vào.

Lão ẩu toàn thân bình thường không gợn sóng, cứ như một phàm nhân đang ngồi đó, lại khiến quần hùng toát mồ hôi hột.

“Vị tiền bối này, động phủ vô chủ là của người hữu duyên, ngươi cũng không thể độc chiếm, khác nào không xem quần hùng nơi này vào mắt?”

Rốt cuộc, một nam tử trung niên mặc áo trắng cẩn trọng lên tiếng nói, toàn thân bộc phát tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, hắn khôn khéo vô cùng, kéo toàn bộ quần hùng vào lời nói của mình, cho dù lão ẩu này bất phàm cũng không dám đắc tội toàn bộ người ở đây, phải biết rằng những người này ngư long hỗn tạp, xuất thân từ rất nhiều thế lực, gộp lại cùng nhau cũng rất ghê gớm.

“Đúng, làm người không thể bá đạo như vậy”

“Chuẩn rồi, lão bà bà mau ly khai, hậu bối chúng ta không muốn khó dễ ngươi”

“Tiền bối mau rời đi, động phủ là người hữu duyên đạt được”

Lập tức có vô số âm thanh ủng hộ nam tử áo trắng vang lên, hiển nhiên muốn hợp tác bức lùi lão ẩu.

“Lão thân không thích giết chóc, động phủ đã có tiểu thư nhà ta tiến vào, các vị mau rời đi thôi” Lão ẩu quét mắt một vòng nhìn xung quanh, không nhanh không chậm mở miệng nói.

“Hừ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, chúng ta nể mặt ngươi là tiền bối mới khách sáo với ngươi” Nam tử áo trắng thấy lão ẩu không xem lời nói của hắn ra gì, tức giận gầm thét nói, một tay linh lực cấp tốc ngưng tụ, Kim hệ nguyên tố hình thành một chưởng ấn màu vàng, đánh về phía lão ẩu.

“Kim Linh Chưởng”

Đây là một cái Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ, lại do Kim Đan hậu kỳ phát ra, uy lực không thể xem thường, vô số tu sĩ xung quanh lùi về một bước.

Trước chưởng ấn mạnh mẽ công tới, lão ẩu vẫn ung dung bình thản, đôi mắt đục ngầu như có hỏa diễm đang lóe lên nhìn về phía chưởng ấn.

XÈO XÈO

Chưởng ấn cấp tốc bị hòa tan, âm thanh xèo xèo truyền ra khiến vô số tu sĩ như nín thở, Kim Thạch Chưởng chưa kịp chạm đến người lão ẩu đã tiêu tán trong thiên địa.

Tĩnh

Hoàn toàn yên tĩnh

Vô số tu sĩ hít một hơi, có thể chỉ với một ánh mắt hóa giải công kích của Kim Đan hậu kỳ, khiến bọn họ khiếp đảm không dám hó hé.

Một số hơi có đầu óc tu sĩ không nói hai lời, xoay người rời đi.

Lão ẩu luôn miệng nói tiểu thư của nàng đã vào động phủ, đó là nhân vật nào? Lại khiến một cường giả khủng bố như lão ẩu đi theo bảo vệ? bọn họ chọc người như vậy nổi sao?

“Là ta nhất thời hồ đồ, đắc tội tiền bối, xin được cáo lui” Nam tử áo trắng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa kín cẩn chắp tay nói.

Lão ẩu liếc nhìn hắn, không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu tu vi ta không bằng ngươi, sợ rằng hiện tại đã trở thành một cỗ thi thể, muốn giết người phải có bị giết giác ngộ”

Nói xong, nàng từ từ nâng lên cánh tay khô gầy, một luồng hỏa diễm cấp tốc hình thành.

Nam tử áo trắng sắc mặt đại biến, hai chân bột phát kim quang, vận dụng thân pháp chạy trốn như điên.

“Viêm Hỏa Chưởng”

Âm thanh nhàn nhạt từ miệng lão ẩu truyền ra.

Hỏa diễm điên cuồng bá đạo, như khóa chặt thân ảnh nam tử áo trắng, mặc kệ hắn trốn chạy đến nơi nào, vẫn một mực đuổi theo.

Xèo

Rốt cuộc thân thể nam tử áo trắng bị chưởng ấn hỏa diễm tiếp cận, một tiếng xèo vang lên, mùi thịt nướng lan tỏa ra xung quanh, một mảnh tro vụ theo đó bay trong làn gió.

“ỰC”

Tiếng nuốt nước bọt của vô số tu sĩ vang lên, bọn hắn một mặt cứng ngắc, miệng mở lớn như trứng vịt nhìn đường đường Kim Đan Hậu Kỳ đơn giản bị thiêu thành tro buội.

“Ông trời của ta, đó là Viêm hỏa” Một tu sĩ có kiến thức bất phàm lên tiếng nói, ánh mắt nhìn về lão ẩu tràn ngập hoảng sợ.

“Cái gì? Là Viêm hỏa?”

“Viêm hỏa? đây không phải loại hỏa diễm đặc trưng của gia tộc kia sao?”

Đám người nghị luận to nhỏ, thân thể không tự chủ lùi lại vô số bước, một số người nhát gan bắt đầu điên cuồng chạy trốn.

Lúc này, một thanh niên nhìn qua 18 19 tuổi, diện mạo anh tuấn, thân mặc lam y, máy tóc màu xanh tung bay trong gió, hắn không khiếp sợ như những người khác, trái lại một mặt kính cẩn bước đến, từ tốn mở miệng nói:

“Không biết vị nào Diễm gia tiền bối, tiểu tử Hàn Thanh xin ra mắt tiền bối”

“Hàn? Người Hàn gia sao? Không sai, 18 tuổi Kim đan hậu kỳ” Lão ẩu thoáng gật đầu, Hàn gia là một cái thất cấp gia tộc, lãnh thổ gần với Diễm gia nên xem như có quen biết.

“Không biết lần này là vị thiên tài nào của Diễm gia ra ngoài rèn luyện” Hàn Thanh lên tiếng giả vờ dò hỏi, thật ra trong lòng đã sớm biết, có thể để một vị cường giả trên cấp Hóa Thần như lão ẩu hộ tống thì chỉ có thể là một trong hai vị tiểu thư kia mà thôi.

“Không liên quan đến ngươi, mau rời đi” Lão ẩu bình thãn nói, dù là người của Thất cấp thế lực vẫn không khiến nàng khách khí.

“Tiểu tử cáo lui” Hàn Thanh chắp tay nói, đồng thời thong dong rời đi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về động phủ, ánh mắt mang theo vẻ điên cuồng ái mộ.

Hai vị tiểu thư Diễm gia, bất cứ ai cũng có thể là tình nhân trong mộng của vô số người, đương nhiên bản thân hắn cũng không ngoại lệ.

“Nếu có thể lọt vào mắt hai nàng…” Hàn Thanh nghĩ đến đây, toàn thân kích động hưng phấn kịch liệt.

“Ông trời ạ! Hàn gia cũng bị đuổi?” Một tên tu sĩ ngơ ngác hỏi.

“Ngu ngốc, vị tiền bối kia sử dụng Viêm Hỏa, đó là hỏa diễm đặc trưng của người Diễm gia, Bát cấp tu chân thế lực, chúng ta mau cút đi, nếu không mạng nhỏ không còn đâu” Đồng bạn bên cạnh vừa chửi hắn, vừa nắm lỗ tay hắn kéo đi.

“Trời ạ, mau rời, mau rời đi”

Chỉ trong thoáng chốc, trước cửa động phủ hoàn toàn yên tĩnh.

Nhìn cửa động trống rỗng, hai mắt đục ngầu của lão ẩu áo đen hiện lên một tia lo lắng, trong miệng lẩm bẩm chỉ một mình nàng nghe được:

“Với thiên phú của hai vị tiểu thư, sao có thể lâu như vậy?”