Chương 3: Chương 3

Cửa hàng sửa chữa Tốc Đinh nằm ở nơi vắng vẻ, Phương Duy dựa vào ký ức vòng quanh mấy vòng mới tìm được. Đèn vừa sáng lên rực rỡ, trời đã vào đêm. Cậu dừng xe trước cửa, bước vào, nhưng không có ai chào hỏi cậu.

Trong phòng đang ầm ĩ, có vài người đang dọn một cái bàn đơn giản dùng bữa.

Có người trông thấy cậu, chào hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Sửa xe.” Phương Duy vừa trả lời vừa tìm kiếm trong đám người kia, “Gương chiếu hậu bị hỏng.”

Chu Duệ Quân không có ở đây. Cậu hơi thất vọng.

“Được, Tiểu Vương mày đi xem thử đi.” Một người đàn ông trung niên nói.

“Ài, em còn chưa ăn cơm xong mà.” Tiểu Vương miễn cưỡng bưng chén đứng lên, hỏi Phương Duy, “Cậu muốn sửa ngay bây giờ hả?”

Không khí trong phòng không được lưu thông, mùi đồ ăn và mùi xăng lẫn lộn, Phương Duy vẫn chưa ăn tối, bụng trống rỗng đến mức buồn nôn. Cậu bấm bụng, nghĩ hay là cứ để xe ở đây, còn mình thì đi trước vậy.

“Vậy thì…” Cậu đang định nói thì cánh cửa bên cạnh mở ra. Chu Duệ Quân từ trong bước ra ngoài.

Phương Duy lập tức im lặng.

“Làm sao vậy?” Chu Duệ Quân vừa bước ra từ nhà vệ sinh, trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc.

“Có người tới sửa xe, vừa lúc đang ăn cơm…” Tiểu Vương đặt bát xuống, không nhịn được nói.

“Cậu ngồi xuống ăn đi.” Chu Duệ Quân hút một hơi thuốc, đảo mắt nhìn Phương Duy đang đứng bên cạnh, “Để tôi xem cho.”

“Anh không ăn à?” Tiểu Vương nói.

Lúc này Phương Duy mới chú ý tới trên bàn có bát đũa và chén rượu trống, hẳn là của Chu Duệ Quân.

“No rồi.” Chu Duệ Quân ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm tắt, nghiêng đầu hỏi, “Xe làm sao vậy?”

Phương Duy cảm thấy bụng quặn thắt, đây là biểu hiện của việc vừa hồi hộp vừa phấn khích.

“Gương chiếu hậu và cửa xe đều bị trầy xước.” Cậu đáp.

Chu Duệ Quân nói: “Cứ xem trước đã.”

Hai người bọn họ một trước một sau đi ra ngoài, đến cạnh chiếc xe.

“Tông xe với người ta à?” Chu Duệ Quân kiểm tra chỗ bị hỏng.

“Bị xe điện đụng.” Phương Duy ngoan ngoãn trả lời.

“Gần đây à?”

“Không phải, ở bên đường Nam Nhị Hoàn.” Lời này vừa nói ra, Phương Duy liền hối hận.

Tiêu rồi.

“Đường Nhị Hoàn cách chỗ này hai ba chục cây số mà cậu tới đây sửa?” Chu Duệ Quân quả nhiên nhíu mày.

Phương Duy cắn lưỡi, hối hận không thôi, nói: “Vừa hay cậu làm cái này nên muốn đến tìm cậu.”

Chu Duệ Quân liếc nhìn Phương Duy, ánh mắt đó có phần quen thuộc. Trong lòng Phương Duy run lên, cách Chu Duệ Quân nhìn cậu, giống như cách hắn nhìn đám bạn học cùng lớp trước đây đến ăn ở cửa hàng của nhà hắn với tâm tư khác.

Phương Duy âm thầm tự hỏi mình có phải nói sai rồi không, liệu đối phương có hiểu lầm rằng cậu cố ý đến gây chuyện hoặc mang theo tư thái cao cao tại thượng đến nhục nhã hắn không? Chẳng khác gì những người bạn cùng lớp hoặc Lưu Kham lúc trước.

Cậu muốn giải thích, nhưng Chu Duệ Quân lại lên tiếng: “Xe cậu sửa chắc tốn khoảng một ngàn.”

“Hả…” Phương Duy nhất thời không phản ứng kịp, “À, được.”

Chu Duệ Quân đeo găng tay lên, nói: “Ngày mai cậu tới đi, hôm nay khá muộn rồi.”

Phương Duy không muốn đi, nói dối: “Tôi đợi dùng xe luôn.”

Xong, lại nói bậy rồi. Phương Duy thực sự muốn khóc.

Cậu xa xôi ngàn dặm chạy đến đây sửa xe, trông thế nào cũng không giống dáng vẻ vội vã cần dùng xe. Cậu rầu rĩ không thôi, chờ đợi một nhát dao vào đầu. Nhưng Chu Duệ Quân lại không vạch trần lý do sứt sẹo của cậu, hắn lái xe vào trong tiệm sửa chữa để kiểm tra kỹ hơn.

Phương Duy bình tĩnh lại, ngồi lên băng ghế. Cô gái trong tiệm rót cho cậu một tách trà, trà không ngon mấy, uống vào nhẫn nhẫn đắng, nhưng Phương Duy không để ý, cậu nhìn chằm chằm vào bóng của Chu Duệ Quân dưới ánh đèn, nhìn đến mê mẩn.

Một nhân viên đến giúp đỡ, cười nói với Chu Duệ Quân, Phương Duy chỉ lắng nghe. Cũng có người sợ cậu chán, bèn tới gợi chuyện, hỏi tai nạn xảy ra như thế nào.

Phương Duy kể lại hiện trường vụ va chạm, Tiểu Vương chào hỏi cậu lúc trước nói: “Vậy đây là trách nhiệm của xe điện rồi, sao anh lại để cho người ta đi?”

“Bà ta không chịu bồi thường, ồn ào tiếp cũng sẽ ảnh hưởng đến giao thông.”

Tiểu Vương nói: “Con người anh cũng tốt quá rồi.”

Phương Duy rủ mắt, cười.

Tiểu Vương lại vỗ vai Chu Duệ Quân, nhỏ giọng lầm bầm: “Lái loại xe này, vừa nhìn là biết người có tiền, một tên ngốc lắm tiền.”

Chu Duệ Quân vẫn làm việc, không tiếp lời, chỉ nói: “Đưa thùng dụng cụ qua đây.”

Một lúc sau Tiểu Vương rời đi, Phương Duy ngồi một mình buồn chán. Chu Duệ Quân không nói chuyện với cậu, phảng phất như thể không quen biết cậu, cậu tâm tư rục rịch và muốn mở miệng nói chuyện, tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng cậu quyết định, đi đến máy bán hàng tự động mua hai chai nước.

“Uống không? Làm phiền cậu rồi.” Phương Duy đưa chai nước đến trước mặt Chu Duệ Quân.

Chu Duệ Quân không nhận, nói: “Cảm ơn, cậu để ở đây đi.”

Phương Duy đặt chai nước xuống, trầm mặc một lát, lại nói: “Tôi nhớ trước đây cậu rất thích uống thứ này.”

Giọng điệu của cậu bình thường, nhưng lời nói dường như mang theo vẻ “Cậu xem, tôi vẫn còn nhớ đấy”.

Chu Duệ Quân dừng một chút, nói: “Bây giờ không thích nữa.”

Bây giờ không thích nữa.

Lời này có ý nghĩa sâu xa hay chỉ là thuận miệng nói, Phương Duy không dám đoán. Cậu cầm đồ uống của mình, đứng sau Chu Duệ Quân á khẩu không trả lời được.

Quanh thân Chu Duệ Quân như có hàn khí bao phủ, dáng vẻ như thể không muốn để ý tới cậu, hệt như trong quá khứ. Hồi cấp ba, Phương Duy thường lén lút đi chợ đêm một mình, mẹ Chu Duệ Quân cũng biết cậu, trông cậu trắng trẻo sạch sẽ lại ngoan ngoãn nên bà cũng thường xuyên nói chuyện với cậu, nhờ cậu quan tâm chăm sóc Chu Duệ Quân ở trường.

“Duệ Quân nhà cô không có nhiều bạn.” Mẹ Chu nói.

Đúng lúc Chu Duệ Quân đến đưa xiên nướng, nghe vậy liền nói: “Đây không phải là bạn con.”

Phương Duy đang cười, nghe nói thế thì không cười nổi nữa, nhưng vẫn trả lời rất cứng rắn: “Chúng ta quả thật không phải là bạn, tôi thích hương vị đồ nướng nhà cậu nên mới đến, nước ô mai dì làm cũng rất ngon.”

Mẹ Chu mặt mày hớn hở, vỗ vỗ cánh tay Chu Duệ Quân: “Con xem con kìa, nói bậy bạ cái gì đấy.” Sau đó bà nói với Phương Duy, “Nếu con thích, dì lấy thêm cho con một ly.”

Mẹ Chu vừa nói xong đã xoay người đi lấy, Phương Duy chớp chớp mắt, sau đó nhăn mặt lại.

Cậu sợ chua. Tiểu thiếu gia vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, sợ chua sợ khổ sợ đau.

Chu Duệ Quân thấy cậu nhăn mặt, hiếm khi chủ động mở miệng: “Không thích uống còn nói xạo.”

Phương Duy cắn môi, mạnh miệng nói: “Không có nói dối, tôi thích uống thật.”

Bọn họ quả thật không phải là bạn bè, ngay cả tên còn không biết. Nhưng sau câu cậu tới tôi đi này, mối quan hệ dường như gần gũi hơn một chút

Ít nhất sau lần đó đến, Chu Duệ Quân sẽ nướng thêm cho Phương Duy một cái cánh gà, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Ở trường, thỉnh thoảng Phương Duy sẽ băng qua mấy lớp để tìm Chu Duệ Quân nói chuyện, mỗi lần đều lấy cớ để mượn đề thi hoặc thảo luận đề vật lý. Nhưng Chu Duệ Quân cũng không thân thiện với cậu, Phương Duy tìm hắn thường xuyên quá thì hắn sẽ trở nên mất kiên nhẫn, mặc kệ cậu.

Giống như bây giờ vậy.

Chu Duệ Quân tập trung sửa xe, Phương Duy ở bên cạnh quan sát, cả hai bên đều không lên tiếng.

Nhân viên của tiệm sửa chữa lần lượt tan làm, trước khi rời đi đều chào Chu Duệ Quân.

Phương Duy nói: “Tôi hại cậu phải làm thêm giờ à?”

Chu Duệ Quân đáp: “Tôi thường về muộn.”

Đêm đã khuya. Phương Duy thấy Chu Duệ Quân không dùng đồ uống, bèn gợi lại chủ đề lúc trước: “Cậu không thích thứ này, vậy tôi lấy cho cậu ly cà phê nhé.”

Chu Duệ Quân không từ chối, Phương Duy lại mừng rỡ, chạy đến máy bán hàng tự động lấy một ly cà phê.

Lần này Chu Duệ Quân đã uống.

Thời gian sửa xe vừa dài vừa chán, Phương Duy nhìn ra được Chu Duệ Quân không muốn cậu nhắc lại chuyện trước đây, vì vậy Phương Duy bắt đầu nói về chủ đề hiện tại. Chu Duệ Quân đang sửa xe, còn cậu ở bên cạnh chỉ vào một đống công cụ và hỏi từng thứ một, Chu Duệ Quân dùng cái nào thì cậu hỏi cái đó.

“Đây là cái gì?” “Dùng để làm gì?” “Dùng như thế nào?” - đại loại như vậy, vô cùng phiền phức.

Phương Duy biết bản thân rất phiền phức, nhưng cậu không ngậm miệng lại được, không nhịn được muốn cùng người ta nói chuyện.

Chu Duệ Quân trả lời rất chuyên nghiệp, không qua loa. Tuy nói về chủ đề nhàm chán không giá trị nhưng trong lòng Phương Duy rất vui. Cậu cảm thấy giọng nói của Chu Duệ Quân rất êm tai, trầm thấp từ tính, đêm đã khuya nên hắn khó tránh khỏi mệt mỏi, vì vậy hắn bật lửa châm thuốc, nghe rất gần gũi và chân thực.

“Cậu ở đâu, lát nữa làm sao về?” Sửa xe xong thì đã rất muộn, Phương Duy trả tiền rồi hỏi.

“Ngồi xe.” Chu Duệ Quân trả lời.

Lúc này Phương Duy lại rất thông minh, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Xe buýt à? Chuyến xe cuối cùng chắc đã đi rồi. Tàu điện ngầm cũng đã ngừng hoạt động.”

“Cho nên?” Chu Duệ Quân cất máy in hóa đơn, nhìn thẳng vào cậu.

Phương Duy đột nhiên hơi căng thẳng, cảm giác mình đã bị nhìn thấu.

“Đã phiền cậu cả đêm, còn làm cậu lỡ chuyến xe cuối cùng nên tôi hơi áy náy, hay là cậu về với tôi đi.” Phương Duy dũng cảm nói.

Chu Duệ Quân lạnh lùng nhìn cậu một cái, rồi xoay người đi vào trong.

“Cậu…” Phương Duy thấy hắn rời đi mà không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn từ chối.

Chu Duệ Quân quay lưng về phía cậu, nói: “Đợi một lát, tôi đi thay đồ.”

Sau khi Phương Duy hiểu rõ câu này nghĩa là gì, toàn thân cậu như hoa cỏ được tưới nước một lần nữa, cành lá héo rũ lại tươi tắn hẳn lên.

Chu Duệ Quân thay bộ đồ đồng phục công xưởng và mặc một chiếc áo sơ mi bình thường. Hắn lưng cao chân dài, vẻ ngoài anh tuấn, mặc đồ bình thường trông xán lạn hẳn lên.

Phương Duy lái xe ra khỏi tiệm sửa chữa, hỏi người ngồi ở ghế phụ: “Cậu ở đâu?”

Chu Duệ Quân nói địa chỉ, Phương Duy mới về nước hai ba tháng, hoàn toàn không biết, định dừng xe tìm đường một chút.

Chu Duệ Quân thấy thế liền nói: “Cậu lái tiếp đi, tôi chỉ đường.”

“A, được.” Phương Duy nhanh chóng đồng ý, cậu hy vọng Chu Duệ Quân có thể nói nhiều một chút.

Đoạn đường gần đây là đường vòng quanh núi, lần trước Tạ Hành và Lưu Kham đua xe ở đây, đường dốc, khó đi. Phương Duy lái xe chậm, đương nhiên, cậu cũng không muốn lái nhanh.

Chu Duệ Quân dựa vào lưng ghế, thỉnh thoảng lại chỉ đường. Phương Duy sợ bầu không khí ngột ngạt, bèn đóng cửa xe lại bật nhạc trong xe lên, hỏi: “Cậu có thích bài hát nào không?”

“Cứ mở đại đi.” Chu Duệ Quân nói.

Tiếng nhạc vang lên, Phương Duy cầm vô lăng nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang người bên cạnh.

“Cậu lái xe này thật lãng phí.” Bỗng nhiên đối phương mở miệng.

Phương Duy không phản ứng, đúng lúc gặp phải chướng ngại vật, cậu xoay vô lăng hai cái, xe đột ngột rẽ trái rồi rẽ phải, suýt chút nữa thì đâm vào lan can. Chu Duệ Quân nghiêng người sang, ổn định lại tay lái, trầm giọng nói: “Nhìn đường.”

Phương Duy vẫn còn sốc, lắp bắp đáp: “Ừm… Ừm.”

Chu Duệ Quân ở rất gần, trên người vẫn còn mùi xăng từ cửa hàng sửa chữa, nhưng lúc này Phương Duy không hề cảm thấy khó chịu.

Chu Duệ Quân thấy cậu đã lái xe vững vàng thì ngồi lại.

Phương Duy nhớ tới câu nói vừa rồi của hắn, hỏi: “Lời vừa rồi của cậu là có ý gì?”

Chu Duệ Quân: “Tôi định nói về tốc độ ốc sên của cậu, nhưng xem những gì cậu làm vừa nãy, thì kỹ thuật cũng không ổn.”

“Tôi hiếm khi lái xe, hơn nữa ở nước ngoài luôn lái bên phải, nên vẫn chưa quen.” Phương Duy giải thích.

“Ừm.” Chu Duệ Quân đồng ý.

Phương Duy trầm mặc một lát, đề nghị: “Hay là cậu lái đi? Đường ở đây tôi cũng không quen lắm.”

Phương Duy nghe thấy người bên cạnh khẽ cười. Chu Duệ Quân rất ít khi cười, cậu không nhịn được quay đầu nhìn, ý cười trên mặt đối phương còn chưa tan, hắn nhìn vào mắt Phương Duy nói: “Xe của cậu, cậu lái đi.”

Phương Duy lái xe này thì phí, mình lái cũng không hợp với thân phận, chẳng ra cái giống gì. Chu Duệ Quân dựa vào thành ghế, nở một nụ cười tự giễu, Phương Duy không nhận ra.

Cuối cùng cũng không đưa người đến nhà, nửa đường Chu Duệ Quân nhận điện thoại, nghe giọng có vẻ là một người đàn ông, hình như là tìm hắn ra ngoài uống rượu, sau khi vào đến nội thành Chu Duệ Quân liền bảo Phương Duy dừng xe.

“Tôi bận chút việc, cảm ơn.” Chu Duệ Quân nói trước khi xuống xe.

Phương Duy không tiện xen vào chuyện riêng của hắn, bèn gật đầu nói: “Tạm biệt.”

Chu Duệ Quân rời đi, bóng dáng của hắn mất hút trong màn đêm và dòng xe đông đúc .

Bên cạnh trống rỗng, lúc chờ đèn đỏ, Phương Duy nằm nhoài trên vô lăng, chợt nhớ ra vừa rồi quên hỏi số điện thoại của Chu Duệ Quân, lần sau lại tìm một lý do đến tiệm sửa chữa vậy, đến lúc đó nhất định phải hỏi.

Một tuần có năm ngày làm việc, Phương Duy bắt đầu đếm từ ngày thứ Hai, đếm đến thứ Sáu, cuối cùng cậu cũng được nghỉ làm, cậu dành chút thời gian rảnh rỗi đến tiệm sửa chữa nơi Chu Duệ Quân làm việc.

Trước khi tan làm cậu còn đặc biệt đến nhà vệ sinh của công ty chỉnh lại tóc và quần áo, Đàm Tây Nguyên thấy vậy, bèn trêu chọc cậu: “Sắp đi hẹn hò à?”

Phương Duy thoáng lúng túng: “Không phải, đi sửa xe ạ.”

Đàm Tây Nguyên sững sốt: “Sửa xe?”

“Đèn xe gặp chút vấn đề.” Phương Duy nói.

Đàm Tây Nguyên bèn tốt bụng nói: “Anh biết một tiệm sửa xe, giá cả vừa phải, kỹ thuật cũng không tệ, có muốn anh giới thiệu cho không?”

“Em có bạn làm việc ở tiệm sửa chữa, nên không cần phiền anh Đàm đâu ạ.” Phương Duy cười nói.

Cậu chỉ dám dùng từ bạn bè trước mặt người khác, nhưng lại không thể nói hai từ này khi ở trước mặt Chu Duệ Quân.

Phương Duy rời công ty, đến tiệm sửa chữa với tâm trạng thoải mái và hồi hộp. Trên đường đi, cậu thầm nghĩ, liệu có đi thường xuyên quá không? Lý trí nói cho cậu biết không nên đi, sẽ bị Chu Duệ Quân hoài nghi. Nhưng cơ thể lại không khống chế được, lái càng lúc càng nhanh.

Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, đến nơi thì thấy cửa đã khép hờ, chưa đến một tuần, tiệm sửa chữa trở nên vắng vẻ. Phương Duy xuống xe đi vào, có vài người đang tháo dỡ đồ đạc.

“Tìm ai đấy?” Một người đàn ông mặc đồ lao động màu xám hỏi.

Phương Duy trả lời: “Tôi tới sửa xe.”

“Tiệm đóng cửa rồi, không sửa nữa.” Người đàn ông mất kiên nhẫn nói.

Phương Duy dừng bước: “Vậy ngày mai có mở tiệm không?”

Đằng sau có người đi tới, cười nói “Khà khà, sau này cũng không mở nữa đâu. Con trai ông chủ bị bệnh phải ra nước ngoài chữa trị, ông ấy đã bán cửa tiệm rồi, sau này đổi sang mở nhà hàng đấy.”

“Đột ngột thế…” Phương Duy lẩm bẩm, không ngờ chỉ mới mấy ngày thôi mà đã có thay đổi lớn như vậy.

Những người bên cạnh đều đang bận rộn, không ai chú ý đến cậu. Cậu đứng đó như người xa lạ, một lát sau lại lên tiếng: “Chào anh, cho tôi hỏi một chút, mấy nhân viên của tiệm sửa chữa đâu rồi ạ ?”

“Làm sao tôi biết.” Người đàn ông mặc đồ lao động màu xám lúc nãy trả lời cậu bằng giọng điệu hung dữ, “Muốn sửa xe thì đi chỗ khác đi, không nghe thấy tiệm này đã bị bán rồi à.”

Phương Duy lúng túng, im lặng một lát rồi lên tiếng cảm ơn, sau đó bước ra khỏi cửa tiệm.

Gió đêm trên đường núi mang theo hơi lạnh thổi mát rượi, ánh đèn đường sáng trưng. Phương Duy không vội ngồi vào xe, cậu đứng cạnh lan can ven đường một lúc, sắc trời đã tối, sương mù bao phủ, sau lưng cậu là tiệm sửa xe, im ắng.

Cậu khó mà nói được cảm giác trong lòng mình. Dường như Chu Duệ Quân mà cậu đã gặp hai lần trước đó chỉ là một giấc mơ, trong thoáng chốc cậu không thể phân biệt rõ thực hư.

Giống như một báo động giả.