Chương 7: Chương 07

“Tháng sau con sẽ đi.” Sau bữa cơm tối, Lệ Tâm Vũ nói.

“Tháng sau? Sao nhanh vậy con?” Phương Đồng Ân kinh ngạc.

“Không nhanh đâu mẹ? Ba nói chừng nào con cầm trên tay tấm bằng đại học, ba sẽ cho con đi mà, phải không ba?”. Lệ Tâm Vũ nhìn ba mình.

“Bằng Đại học là tấm bằng bắt buộc phải có, con muốn đi du lịch phải hỏi ý kiến ba trước đã chứ?” Lệ Minh Kiệt nói.

“Ba, bằng tốt nghiệp con cũng lấy rồi mà ba, ba cho con thực hiện ước mơ của mình nha?”

Thực ra với sự thông minh của cô thì sau khi tốt nghiệp đại học cô có thể học lên thạc sĩ sau đó học tiến sĩ nhưng tiếc rằng… Cô không thích việc học.

“Chị muốn đi đâu đầu tiên?” Em gái hỏi.

“Ừm, chị muốn đến Vương Quốc Anh.” Lệ Tâm Vũ vui vẻ nói.

“Vương Quốc Anh?”

Cả nhà đều nhìn cô, như không thể tin vào tai mình.

“Con biết cả nhà đang nghĩ gì rồi nhưng mà con không còn nhớ gì về người đó nữa cả… Cho nên con sẽ đến Vương Quốc Anh đầu tiên.” Nhớ lại để rồi kết thúc.

“Con đi lâu như vậy mẹ sẽ rất nhớ con. Tết nhớ về nghe con!”. Phương Đồng Ân mặc dù không muốn ngăn cản ước mơ của con gái, dù sao đó cũng là ước mơ lớn nhất của cô.

“Dạ, con sẽ về nhà vào đầu năm mới, con cũng sẽ rất nhớ ba mẹ. Con sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới trong vòng mười năm, sẽ rất nhanh thôi.” Lệ Tâm Vũ cười nói.

“Nhưng con nè… Còn thằng nhóc phải làm sao?” Lệ Minh Kiệt buồn bực nói.

“Thằng nhóc đó hả ba? Con sẽ hỏi ý kiến nó, nếu nó đồng ý con sẽ dẫn nó đi theo, con không để cả nhà phải lo lắng cho nó đâu.” [Bơ: Thằng nhóc đó ranh ma lắm….]

Thằng nhóc mà ba cô vừa nhắc đến đó là con trai của cô, cô sinh con khi cô mười chín tuổi, cô đã phải đau bụng vật vã khổ sở trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới sinh ra được thằng nhóc đó, nó không đi cùng cô thì đi với ai?

Lệ Tâm Vũ vui vẻ tiếp tục ăn tối.

Lệ Minh Kiệt ngồi đối diện cô, ánh mắt ông sáng lên và dường như ông đang cười.


Luân Đôn, trung tâm kinh tế tài chính của Vương Quốc Anh, thị trường lớn nhất của đồng đô la Mỹ ở châu Âu, là thành phố cổ kính lâu đời nhất ở châu Âu, có mạng lưới giao thông đặc biệt, nhiều danh lam thắng cảnh cổ tích đẹp đẽ khiến nơi đây trở thành một địa điểm du lịch hấp dẫn, mỗi năm Luân Đôn chào đón hàng vạn du khách nước ngoài.

Đứng trên đường phố đông đúc, Lệ Tâm Vũ mỉm cười lấy máy ảnh ra chụp một bức tượng nghệ thuật.

Trên đường phố tắc nghẽn, một chiếc Cadillac màu đen đỗ xịch lại.

Ngồi băng ghế sau xe là một người đàn ông trẻ, anh mặt vest đen, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt xanh biếc nhìn phố xá tập nập ngoài cửa xe, cả người toát ra vẻ cao sang lịch lãm.

“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi bằng tiếng Anh.

“Mười giờ hai mươi, thưa giám đốc”. Thư ký ngồi cạnh người lái xe trả lời.

“Chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đến cuộc họp”.

“Vâng, tôi sẽ điều động cảnh sát đến”. Lo lắng tình trạng kẹt xe kéo dài, cô thư ký vội lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.

Nhìn cảnh vật bên đường, gương mặt anh không có chút cảm xúc nào, không ai có thể đoán ra được tâm trạng của anh hiện giờ, bởi vì vốn dĩ anh không có thói quen thể hiện cảm xúc của minh ra ngoài mặt.

Mấy phút sau, phía trước có tiếng còi hụ của xe cảnh sát sau đó có vài cảnh sát mặc đồng phục đứng ở nút giao thông điều khiển dòng xe đông nghẹt, mở đường cho chiếc Cadillac màu đen.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe chạy thẳng về phía trước.

Người đàn ông trẻ ngồi trong xe lim dim mắt.

Đột ngột ngoài cửa xe có một bóng hình vụt qua.

Anh mở to mắt, quay phắt lại.

“Quay xe lại.” Anh vội ra lệnh.

“Xin lỗi?” Người lái xe tưởng mình nghe nhầm. Xe đang chạy trên đường cao tốc làm sao có thể quay đầu xe. Nhưng người ngồi trong xe là giám đốc yêu cầu anh quay đầu xe? Anh không biết phải làm thế nào?

“Tôi nói quay xe lại.” Anh nói to.

“Thưa ngài, không thể quay đầu xe ở đây.” Thư ký từ tốn giải thích, dù rằng cô đang rất kinh ngạc trước thái độ kỳ cục của cấp trên..

“Chết tiệt! Dừng xe!” Anh thấy chiếc xe ô tô đi xa dần, tâm trạng càng trở nên bực bội.

Người lái xe không dám nói gì nữa, vội đạp thắng.

Xe vừa thắng kít, người đàn ông trẻ ngồi băng ghế sau vội vàng mở cửa xe, chạy hướng ngược lại.

“Cậu chủ Vệ Đức?” Người lái xe gọi to.

“Giám đốc Lars?” Cô thư ký vội xuống xe nhưng không thấy bóng dáng anh đâu cả. “Không xong rồi!”

Cô thư ký vội lấy điện thoại ra.

“Thưa phu nhân, giám đốc Lars có lẽ sẽ không thể đến đúng giờ… Vâng, chúng tôi đang đi trên đường thì giám đốc nhìn thấy gì đó và xuống xe ngay sau đó… Vâng, rất xin lỗi phu nhân…”

Ở đâu?

Có một người đàn ông chạy trên đường phố.

Ở đâu?

Anh đụng vào người đi đường cũng không kịp để xin lỗi họ, anh cứ cắm đầu chạy về phía trước, đưa đôi mắt lo lắng nhìn quanh quất.

Ở đâu? Rốt cục là ở đâu?

Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhìn anh khẳng định anh không nhìn nhầm.

Ở đâu? Cô đang ở đâu?

Cho dù bốn năm đằng đẵng bị cắt đứt mọi liên lạc, cho dù năm năm là khoảng thời gian cô và anh không ở bên nhau nhưng dù bóng dáng ấy có hóa thành tro anh vẫn có thể nhận ra.

Chính là cô, nhất định là cô, cho dù cô đã trưởng thành hơn nhiều không còn trẻ con như trước đây nhưng vẫn là đôi mắt to sáng lấp lánh, gương mặt của người con gái Á Đông xinh đẹp, nụ cười ấm áp… Không nhầm được, đúng là cô rồi.

Đèn đỏ cũng không thể ngăn được bước chân anh băng qua đường mặc kệ có người giơ tay ngăn cản, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩa duy nhất là phải tìm được cô.

Ở đâu?

Anh khẳng định anh không hề nhìn nhầm, người đó chính là cô.

Ở đâu?

Trên đường phố anh gặp vô số người, cũng tóc đen và dài và anh đều túm lấy họ để kiểm tra xem có phải cô không vì anh sợ chỉ cần bỏ qua bất kỳ ai sẽ để mất cô.

Ở đâu? Cô ở đâu? Rốt cục cô ở đâu?

Kia rồi!

Khuôn mặt xinh đẹp ngày đêm anh mong nhớ lọt vào đôi mắt màu xanh biếc của anh, bước chân vội vã bỗng chốc dừng lại…

Cô đây rồi… Cô đang ở đây… Cô đang ở trước mắt anh.


Trời ơi! Đẹp quá! Lãng mạn quá! Trong không khí đều là hơi thở của nghệ thuật.

Lệ Tâm Vũ vội đưa máy ảnh lên chụp lại tất cả những tòa nhà cổ kính độc đáo quanh mình.

Cô lại đến đây, đến nơi anh sống, đến đất nước của anh.

Cô lại đến đây, đến với thế giới của anh, có lẽ anh đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc ở đây.

Cô lại đến đây, đến để cảm nhận thế giới anh đang sống, qua những ngả đường anh đã đi, đến những nơi anh đã thấy.

Và cũng chính nơi đây, cô đã buông tay anh ra.

Cô ngước đôi mắt to nhìn lên, thầm thì, “Hi Vương Quốc Anh… Hi Tương Vệ.”

Bỗng chốc trong lòng dội lên cảm giác đau khổ.

Rõ ràng cô đã khẳng định mình quên được anh, đánh bật anh ra khỏi đâu; Rõ ràng cô đã không còn nhớ gì về anh nữa, anh đã trôi vào trong ngày cũ… Nhưng ngực vẫn cứ nhói đau là thế nào… Trong đầu vẫn ngập tràn hình ảnh của anh.

Cắn chặt răng, cô nhắm mặt lại ôm trái tim đau đớn, đến khi nào cảm giác đó biến mất cô mới có thể mở mắt ra.

Hi, Tương Vệ, em đang ở đây… Anh…

Lệ Tâm Vũ lắc đầu, phì cười với chính mình, sau đó bỏ máy ảnh vào túi xách, tiếp tục rảo bước.

Cô và anh sẽ chẳng có duyên đến vậy, cô đã cố tình không liên lạc với anh còn buồn bã cái gì? Cô dĩ nhiên cũng không muốn đi tìm anh, không dám lén lút nhìn anh từ xa, cô… Và cô thấy chán ghét chính bản thân mình? Dù rằng cô vẫn còn nhớ anh… Vậy mà cô lại dõng dạc tuyên bố rằng mình đã quên anh, thực ra… Cô đang tự dối lòng.

Thở hắt ra, cô tiếp tục thả bộ.

Đột ngột, có ai đó ôm cô chặt cứng từ phía sau.

Lệ Tâm Vũ mở to mắt, đang định hét lên, thì giây sau đó cô kinh ngạc, mắt càng mở to.

“Tâm Vũ.”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, khiến tim cô đập dữ dội.

“Lệ Tâm Vũ… Tâm Vũ…”

Cô thấy khó thở, đất trời như chao đảo, giọng nói ấy cô không bao giờ có thể quên được.

Hãy chờ anh, Tâm Vũ…


Tầng trệt khách sạn, trước quầy lễ tân đoàn khách du lịch đứng xí xa xí xồ ồn ào.

“Phòng 73”. Lệ Tâm Vũ nói với cô lễ tân bằng tiếng Anh. [Bơ: Mệt! Chừng Bơ cũng đi làm lễ tân]

“Vâng, xin cô chờ một lát.” Cô lễ tân ngẩng đầu lên nhìn cô gái Châu Á, sau đó đưa ra chìa khóa phòng. Đứng bên cạnh cô gái Châu Á là một người đàn ông có vẻ mặt phức tạp.

Nhận chìa khóa phòng, nói cám ơn, sau đó Lệ Tâm Vũ quay người đi về phía thang máy, người đàn ông cũng đi theo cô.

Nhìn hai người vừa đi khỏi, cô lễ tân nheo mắt lại, nghĩ ngợi điều gì đó.

Cửa thang máy vừa mở ra, hai người nhanh chóng biến mất vào trong thang máy.

Lúc này, cô lễ tân mới nhớ ra, liền mở to mắt.

Cô vội vàng kéo tay đồng nghiệp nam đứng bên cạnh: “Này, anh có thấy ai mới ở đây không?”

“Hả?” Người đồng nghiệp nam vừa check thủ tục cho khách du lịch, vừa hỏi.

“Anh không nhìn thấy hả? Người đàn ông vừa nãy?”

“Người đàn ông nào?”

“Người vừa nãy đứng cạnh cô gái đó.”

“Không biết, tôi đang bận nên không chú ý lắm.”

“Anh ta là Vệ Đức.”

Người đàn ông mở to mắt, “Vệ Đức, làm sao có thể chứ?”

Cô lễ tân khẳng định, “Thật mà, ban đầu tôi đã thấy anh ta quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó, không ngờ anh ta là nam tước Lars, tôi không thể nhầm được.”

“Có thật là nam tước không vậy, thế cô gái kia là ai?”

“Không biết, đó là một cô gái châu Á.”

“Châu Á? Dòng họ Lars sao có thể kết bạn với người châu Á? Chẳng lẽ đó là bạn của công chúa Anja?”

nhân vật hư cấu.

Dù sao mẹ của nam tước là công chúa của nước Anh, sau đó bà kết hôn với Tổng giám đốc tập đoàn Lars. Việc tỉ phú Lars kết hôn với người trong hoàng gia và từ chối tước vị hoàng gia phong cho nên ông rất nổi tiếng trên truyền thông,

“Oa! Nếu người ta phát hiện ra nam tước đi cùng với cô gái châu Á vào trong khách sạn phải chăng sẽ lên trang nhất nhỉ?”

Ba năm trước, công chúa Anja tuyên bố mình có một người con trai mười tám tuổi, cả nước Anh xôn xao, mọi người đều hiếu kỳ không biết con trai của công chúa từ đâu đến? Và công chúa có con với ai?

Và Tổng giám đốc Lars đã nhận cậu con trai mười tám tuổi đó làm con và tuyên bố tương lai sẽ để Vệ Đức thừa kế tập đoàn.

“Ồ! Không ngờ lại có thể gặp nhân vật nổi tiếng đó ở đây.” Cô lễ tân bật cười, sau khi tan tầm nhất định cô sẽ nói chuyện này với bạn bè và mọi người trong nhà.

“Ừm, thật không ngờ…” Người đồng nghiệp nam lên tiếng. Con trai của công chúa Anja từ trước đến giờ luôn rất thần bí không ngờ lại có thể xuất hiện ở đây.

Trước sảnh khách sạn mặc dù có rất nhiều người nhưng chỉ có hai người bọn họ phát hiện ra điều này… Dù cho tin tức mà họ biết được có trở thành chủ đề nóng hổi trên mặt báo hay không nhưng đó là chuyện của sau này.