“Thơm quá, thịt được băm nhỏ đều, dai dai, trộn với đậu phộng giã nhuyễn giòn giòn, nếp trân châu thì mềm dẻo, lại thêm một tí dầu mè — mọi người tự tưởng tượng đi nha, hương vị đó phong phú tới cỡ nào?”
Tên này bình thường không giỏi ăn nói, vậy mà hôm nay ăn một miếng xíu mại, hai mắt thì như phát sáng, miệng thì khen lấy khen để.
Xem chủ phòng ăn thêm vài miếng xíu mại trân châu gạo nếp, người xem trong phòng livestream không nhịn được thúc giục:
[Đừng có ăn mãi một món chứ, mấy món khác đâu?]
[Hình như ngon thật đó, nếu không thì không ăn được giống vậy đâu.]
“Đừng vội, đừng vội.” Lâm Soan lau miệng, gắp một miếng xíu mại gạch cua nhỏ xinh, trực tiếp bỏ vào miệng.
Gạch cua nóng hổi lập tức tan trong miệng, gạch cua và khoai tây nghiền mềm đến khó tin. Lâm Soan trợn to hai mắt, tốc độ nhai nuốt tăng lên rõ rệt.
Có thịt với cơm ăn chung thì ngon, mà không có thịt với cơm ăn chung vẫn ngon. Nếu có xíu mại gạch cua ăn thì ai lại thèm khoai tây nghiền của Đại tá chứ!
Sau khi giải quyết món xíu mại gạch cua không còn một mảnh, Lâm Soan coi như đã thỏa mãn, anh ấy lại đưa đũa lên gắp món sủi cảo tôm chiên.
Vốn cho rằng sủi cảo này sẽ rất nhiều dầu mỡ, nhưng nhai thêm hai cái, anh ấy cảm nhận được mùi thơm mặn của bột và vị ngọt của tôm viên. Vỏ bánh mỏng như cánh ve được chiên ngập dầu trở nên giòn rụm. Ngậm trong miệng là tan, tôm viên thì dai dai.
Mặc dù đã ăn tempura Nhật Bản nhiều lần nhưng Lâm Soan lại cảm thấy nó không ngon bằng món sủi cảo tôm viên chiên mình đang ăn lúc này.
Đúng lúc đang định ăn tiếp món xíu mại gạo tím nếp dẻo ngọt ngào thì cửa tiệm phát ra tiếng kẽo kẹt. Có mấy ông chủ cùng nhau đi vào, họ mở cửa hàng vật liệu và tiệm rửa xe ở con đường bên cạnh.
Kể từ khi ăn bánh bao thịt Lâu Ninh làm, ăn một lần là nghiện. Hai ngày nay họ đã đến tiệm vài lần, dẫn đến việc vợ của một trong số họ nghi ngờ.
Người vợ cho rằng với cái tiệm cơm nhỏ xíu, trang trí tồi tàn này thì đồ ăn có cái gì mà ngon?
Đến khi nhìn thấy cô chủ trẻ xinh đẹp thì người vợ lập tức khẳng định suy đoán của mình: Lâu Ninh mở tiệm mì sợi, chắc chắn là dựa vào khuôn mặt. Không thèm phân rõ phải trái đã tìm đến cửa tiệm quậy phá một chập.
Lúc đó khách hàng đang ăn đều lục tục đứng dậy rời đi, mấy ông chủ đứng cạnh đổ mồ hôi đầy đầu. Lâu Ninh bình tĩnh, yên lặng bưng một đĩa bánh ngọt ra, chỉ nói ba chữ: “Ăn thử đi.”
Người đàn bà ăn xong, mặt mũi đỏ bừng cả lên, vội vàng xin lỗi, nói nhỏ: “Nếm thử tay nghề của cô rồi, khi về tôi sẽ chăm chỉ học nấu ăn, nếu không, sợ là làm cái bánh bao cũng nuốt không trôi.”
Nghe được lời này, Lâu Ninh nhoẻn miệng cười, cô cũng không để trong lòng.
Ông chủ kia còn đang định ngăn cản thì lúc này đã ngây người: Tiểu Lâu này tuổi còn trẻ nhưng rất thông minh, không cần đụng tới mồm mép mà vẫn thu phục được người đàn bà chanh chua không thèm nói lý nhà mình.
“Bà chủ Lâu hôm nay nấu món gì mà thơm thế?”
Thật ra vẫn chưa tới giờ mở tiệm, chỉ là khi nãy Lâm Soan vào cửa đã quên kéo rèm nên mấy ông chủ nghĩ rằng bà chủ Lâu mở tiệm sớm.
“Làm chút xíu mại, tôi tới ngay đây.” Lâm Soan vội vàng đứng dậy đón khách.
Mấy ông chủ liếc mắt nhìn vào cửa sổ bếp, nhìn có vẻ rất hấp dẫn, một ông chủ không khỏi ngạc nhiên: “Mấy ngày nay Tiểu Lâu đang thử nghiệm món ăn mới hả? Mỗi ngày bán không giống nhau à? Chú vẫn còn thèm bánh bao thịt hôm trước đây.”