Chương 48: Bông hoa nhỏ màu đỏ 4

Trân Trân đem bảng mì đặt trên bàn, sau đó chia bột mì đã nhào xong thành từng cục bột nhỏ.

Dùng cán bột cán những cục bột nhỏ thành những miếng mỏng, ở phía trên để hành lá đã chuẩn bị lên.

Trải đều hành đã cắt xong lên đó rồi gấp đôi lại để hành nhỏ cuốn vào bên trong bột rồi đè dẹp, lại cán thành miếng mỏng một lần nữa.

Trân Trân làm bánh xong thì cháo cũng đã nấu xong.

Cô thay nồi bằng để trên lò, làm nóng rồi cho thêm một chút dầu, sau đó đặt bánh đã cán vào trong nồi nướng.

Lúc nướng thì không ngừng lật mặt lại, nướng đến khi da bánh phồng lên phân tầng ra, hai mặt vàng óng ánh, lại ngửi được mùi thơm của hành, dầu và vị mặn tràn đầy, vậy là có thể lấy ra được rồi.

Cái bánh thứ nhất thành công ra lò.

Trân Trân đối với bánh mình làm rất hài lòng, vui vẻ nướng cái tiếp theo.

Nướng xong tất cả bánh thì Thị Hoài Minh cũng đúng lúc tan học trở về.

Anh đẩy cửa, mới vừa vào nhà thì đã nghe mùi hành thơm nồng nặc.

Anh treo mũ lên rồi đi tới bên ngoài cửa phòng bếp, chỉ thấy Trân Trân đang ở bên trong rửa nồi.

Quay đầu lại nhìn thấy Thị Hoài Minh, Trân Trân cười nói: "Anh đã về rồi, chuẩn bị ăn cơm đi, ngày hôm nay em làm bánh hành lá."

Thị Hoài Minh đi vào bên trong phòng bếp: "Bánh hành lá?"

"Đúng vậy." Trân Trân cởi tạp dề treo lên: "Đêm nay ăn bánh hành lá và cháo."

Thị Hoài Minh gật đầu, đặt bánh hành lá vào đĩa nhỏ rồi bưng ra.

Trân Trân đặt bánh hành lá đã làm xong vào trong hai cái đĩa.

Múc cháo làm xong mang ra bên ngoài, Trân Trân không ngồi xuống ngay, cô bưng một đĩa lên, nói với Thị Hoài Minh: "Em làm thêm một chút, muốn mang qua cho nhà của chị dâu Lý Sảng."

Thị Hoài Minh không có ý kiến gì: "Đi đi."

Trân Trân bưng bánh hành lá đi ra ngoài, gõ cửa nhà Lý Sảng kế bên.

Người mở cửa chính là Lý Sảng, cô ấy nhìn thấy Trân Trân trực tiếp hỏi: "Tiểu Miên Hoa, có chuyện gì không?"

Trân Trân cười đưa bánh hành đến trước mặt cô ấy: "Chị dâu, ngày hôm qua chị dẫn em ra ngoài tăng thêm nhiều kiến thức như vậy, còn mua nhiều đồ cho em, em còn chưa cảm ơn chị, đây là bánh hành lá em làm cho mọi người nếm thử."

Lý Sảng nhìn Trân Trân, lại nhìn bánh hành lá óng ánh trong dĩa.

Cô ấy không từ chối tấm lòng của Trân Trân, đưa tay nhận nó: "Được, vậy chị mang về nếm thử."

Trân Trân vẫn là cười: "Vậy em về trước ăn cơm."

Sau khi Trân Trân xoay người đi rồi, Lý Sảng bưng bánh hành lá, đóng cửa trở lại trong nhà.

Cô ấy đi đến bên bàn ăn, đặt đĩa nhỏ xuống, ngồi xuống nói: "Ngày hôm nay thêm một món ăn đi, Tiểu Miên Hoa sát vách làm bánh hành lá."

Hà Tử Nhiên "quao" một tiếng: "Thơm quá."

Hà Thạc và Hà Tử Nhiên mỗi người gắp một miếng lớn để trong miệng trước.

Hà Thạc vừa ăn vừa gật đầu: "Mới ra lò, vừa giòn vừa thơm, ăn ngon hơn đồ ăn trong nhà ăn nhiều."

Hà Tử Nhiên ngồi bên cạnh cũng gật đầu: "Vô cùng, vô cùng ngon!"

Dáng vẻ Lý Sảng không phải rất tin tưởng: "Em ấy ở nông thôn, cũng chưa từng ăn món gì ngon, có thể làm được món ngon sao?"

Hà Thạc vừa ăn vừa nhìn cô ấy nói: "Chẳng phải em nếm thử là sẽ biết sao?"

Vốn Lý Sảng không có hứng thú gì với bánh hành lá này.

Nhưng thấy Hà Tử Nhiên và Hà Thạc ăn đến ngon miệng như thế, cô ấy cũng liền đưa đũa gắp một miếng.

Để vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, ánh mắt của cô ấy từng chút từng chút sáng lên.

Ăn xong một cái, cô ấy cũng gật gật đầu, tự đáy lòng nói: "Không nghĩ tới nha, Tiểu Miên Hoa còn có tay nghề như vậy."

Hà Thạc tiếp tục gật đầu: "Thi Hoài Minh rất có phúc."

Đuôi lông mày Lý Sảng hơi nhướng lên: "Làm sao hả? Cưới em không phúc à?"

Hà Thạc cười nói: "Đương nhiên là có, Tiểu Miên Hoa là phúc của Thi Hoài Minh còn em là phúc phận của anh."

Lý Sảng hài lòng kêu một tiếng, đưa đũa kẹp miếng bánh hành lá.

Tuy rằng lên thành phố mới hai ba ngày nhưng cuộc sống của Trân Trân đã có quy luật.

Ăn xong cơm tối sẽ giải lao 15 phút, sau 15 phút thì đi đến phòng Thị Hoài Minh nghe anh giảng bài.

Mà trước khi giảng nội dung mới, Thị Hoài Minh sẽ kiểm tra tình hình nắm bắt nội dung đã học của cô.

Sau khi kiểm tra xong, tám chữ mẫu buổi trưa dạy Trân Trân đều đã thuộc, Thị Hoài Minh lại dạy cô sáu chữ mới, cũng dạy cho cô một chút phép nhân, đồng thời cẩn thận viết công thức phép nhân lên trên vở của cô.

Viết xong, anh đóng nắp bút máy nói: "Nhất định phải học thuộc bảng cửu chương này."

Trân Trân nhìn bảng cửu chương như ngọn núi nhỏ, nuốt ngụm nước bọt, cô hỏi: "Phải thuộc lòng trước trưa mai hả anh?"

Thị Hoài Minh: "Em mới vừa tiếp xúc phép nhân, trước hết cứ học từ 1 đến 3 đi."

Trân Trân gật đầu: "Vâng."

Dạy nội dung mới xong, Thị Hoài Minh đi rửa mặt trước, để mình Trân Trân rèn sắt khi còn nóng, hồi tưởng lại những kiến thức để khắc sâu thêm chút nữa.

Rửa mặt xong trở về, anh bảo Trân Trân đi rửa mặt ngủ: "Ngủ trước đi, sáng sớm ngày mai lại học thuộc."

Trân Trân thở ra một hơi, đứng dậy: "Vâng, vậy em đi về trước đây."