Chương 45: Bông hoa nhỏ màu đỏ 1

Mua xong cơm về nhà, Thị Hoài Minh vẫn chưa về.

Sợ cơm bị nguội, Trân Trân để trong nồi nhôm chưng cách thủy, đặt thức ăn ở bên trong làm ấm.

Sau khi hâm nóng không còn chuyện gì, cô liền tìm cây chổi quét một vòng.

Trong nhà ít người ra vào, vì lẽ đó cũng không có rác hay bụi bặm gì cần quét.

Trân Trân nhanh chóng quét xong, lại đem đồ dơ cô thay hai ngày ra giặt sạch hết.

Lúc giặt cô còn tò mò, tại sao Thị Hoài Minh không có quần áo dơ.

Giặt quần áo xong đúng lúc Thị Hoài Minh trở về.

Trân Trân không vội phơi quần áo, trước tiên đi đến nhà bếp bưng thức ăn ra, cùng Thị Hoài Minh ngồi xuống ăn cơm.

Im lặng ăn một lúc, Trân Trân nhìn về phía Thị Hoài Minh hỏi: "Anh ba, em định sau khi ăn cơm xong sẽ cùng chị dâu Lý Sảng đi cửa hàng thực phẩm phụ một chuyến, chị ấy nói chị ấy đi làm ở cửa hàng thực phẩm phụ, em đi mua chút đồ để về làm cơm."

Thị Hoài Minh gật đầu: "Tiền và phiếu chứng đều ở trong ngăn kéo kia, cần thì tự đi lấy."

Nói xong anh lại lập tức bổ sung: "Những cái khác thì không thành vấn đề, nhưng lúc đi ra ngoài phải nhớ đường, đừng để lạc đường."

Trân Trân hào hứng lên: "Em biết rồi, mua về em ở nhà tự làm, buổi trưa sẽ không đi nhà ăn mua cơm nữa."

Thị Hoài Minh gật đầu tiếp: "Được."

Sau đó nhấn mạnh lần nữa: "Những thứ này đều là việc nhỏ, vẫn phải đặt nhiều tâm tư ở trên việc học tập. Tối hôm qua quá muộn không có dạy nội dung mới cho em, em ở nhà ôn lại sáu nguyên âm đơn ngày hôm qua vừa học đi."

Trân Trân gật đầu, hướng về anh bảo đảm: "Em biết rồi."

Thị Hoài Minh vội vã lên lớp, không có tán gẫu với Trân Trân thêm nữa, nhanh chóng cơm nước xong rồi đi.

Trân Trân mang quần áo đã giặt sạch mang ra phơi khô, phơi quần áo xong trở về đúng lúc Lý Sảng cũng đi ra.

Trân Trân liền vội vã mang thau về nhà, sửa sang quần áo tóc tai một chút rồi đi ra cùng Lý Sảng đi cửa hàng thực phẩm phụ.

Cửa hàng thực phẩm phụ cách trường học không xa, ra cửa lớn đi chừng năm, sáu phút là đến.

Lúc đi đến bên ngoài cửa, Lý Sảng hỏi Trân Trân: "Đã mang tiền và phiếu chứng theo chưa?"

Trân Trân gật đầu: "Đều mang theo ạ."

Lý Sảng: "Này vào xem xem, muốn mua cái gì cứ trực tiếp nói với nhân viên bán hàng là được."

Trân Trân: "Vâng."

A Văn đến cửa hàng, trước tiên thu dọn quầy hàng một chút.

Mới vừa thu dọn quầy hàng xong ngẩng đầu lên đã thấy Lý Sảng đi đến, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái.

Cô gái này mặc đồ màu xám tro, thắt bím hai bên, mặt mày mang theo ý cười tự nhiên.

Dường như là ở một khắc khi Lý Sảng bước vào cửa, A Văn liền đoán được cô gái này là ai.

Nhưng cô ta không có biểu hiện bất thường gì, như bình thường chào hỏi với Lý Sảng: "Tới rồi à?"

Lý Sảng đáp lại một tiếng: "Dẫn hàng xóm chúng tôi tới mua đồ."

Mà Lý Sảng vừa nói như thế, tự nhiên xác nhận suy đoán trong lòng A Văn.

Lý Sảng mặc kệ A Văn đang suy nghĩ gì, cười giới thiệu Trân Trân: "Tiểu Miên Hoa, đây là A Văn nhân viên bán hàng trong cửa hàng bọn chị, em muốn cái gì nói với cô ấy là được. Ngoại trừ rau nè, thịt nè còn lại tất cả đều bán."

A Văn âm thầm liếc Lý Sảng một chút: chị cố tình!

Nhưng Trân Trân không mua những cái khác.

Cô cười nói: "Giờ em muốn mua chút rau và thịt, lần sau lại phiền chị nhé."

Nói xong cô tự đi tới quầy bán thịt không phiền Lý Sảng nữa, cũng không phiền A Văn.

Cô đã đi xa một chút, A Văn nhìn Lý Sảng nhỏ giọng oán giận nói: "Em đã nói là không muốn nhìn thấy cô ta, sao chị còn dẫn đến? Chị cố ý đúng không, định không muốn để trong lòng em thoải mái."

Lý Sảng cười: "Quản trời quản đất, em còn quản người ta đến cửa hàng thực phẩm phụ mua đồ à?"

A Văn rên một tiếng, ngữ khí chua chát: "Không phải chị nói cô ta không ra sao sao, không phải cô ta lớn lên rất xinh đẹp à?"

Lý Sảng lập tức cảm thấy thú vị: "Em cảm thấy dung mạo của em ấy xinh đẹp?"

A Văn: "Đẹp mà, vóc dáng đúng là thấp hơn chị một chút, nhưng khung xương cũng không có lớn như chị, quần áo thì hơi quê mùa một chút, nhưng mà gương mặt cô ta nhìn đẹp hơn chị, chị xem mắt người ta to, mũi miệng kia. . . . . ."

Rầm…

Lý Sảng bị cô ta nói tới mức khuôn mặt tươi cười cũng không còn, bàn tay vỗ lên quầy một cái.

Tiếng vang đã kinh động những người khác, ngay cả Trân Trân cũng quay đầu nhìn về bên này một chút.

Chờ những người khác quay đầu đi, Lý Sảng lại nhỏ giọng nói: "Chị thấy em mới là cố ý!"

A Văn sờ môi cười, vẻ mặt như muốn ăn đòn.

Lý Sảng nhìn cô ta một hồi, nhẹ giọng nói: "Vợ của Thị Hoài Minh xinh đẹp như vậy, trong lòng em cũng nên thôi đi."

Quả nhiên đâm thẳng vào chỗ yếu, nụ cười trên mặt A Văn trong nháy mắt đã không còn.

Nhìn sắc mặt cô ta biến hóa nhanh như vậy, Lý Sảng cười rộ lên lần thứ hai, vô cùng đắc ý mà đi.

A Văn: ". . . . . ."

Bạn bè chó má gì chứ.