Chương 41: Tiểu Miên Hoa 3

Trân Trân tò mò hỏi: “Chị dâu, ‘bu-la-ji’ là gì vậy?”

Lý Sảng giải thích với cô: “Là váy, váy liền thân, phiên âm từ tiếng Nga đó.”

Trân Trân cũng nghe không hiểu phiên âm là cái gì, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.

Chọn xong vải, Lý Sảng chỉ vào vải nói với người bán hàng: “Tấm này cắt bốn thước rưỡi, tấm này cắt ba thước, tấm này cắt bảy thước.

Lý Sảng nhận lấy vải, trả tiền và phiếu xong thì xoay người nói: “Đi thôi, dẫn em đến tiệm may.”

Trân Trân cầm túi của Lý Sảng trong tay nên không giành ôm túi vải nữa.

Cô hoàn toàn không quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, cho nên vẫn cứ đi theo Lý Sảng thôi, Lý Sảng dẫn cô đi đâu thì cô đi đến chỗ đó. Đến tiệm may cũng đều nghe theo Lý Sảng hết.

Lý Sảng để cho thợ may đo người Trân Trân, lại nói với thợ may muốn làm kiểu dáng quần áo gì.

Nhìn thấy Lý Sảng làm việc và nói chuyện đều rất nhanh nhẹn, trong đầu Trân Trân chỉ có bốn chữ —— Cô ấy thật giỏi.

Mặc dù bản thân cô không có gì giỏi cả, lúc còn ở nhà mẹ đẻ trước khi lấy chồng đều dựa vào cha mẹ và anh cả anh hai che chở, sau khi lấy chồng lại dựa vào mẹ chồng và anh chồng chị dâu che chở, nhưng cô lại rất thích người giỏi giang.

Không chỉ rất thích mà cũng vô cùng ghen tị.

Nhìn thấy ánh mắt Trân Trân đang nhìn mình, Lý Sảng nhịn không được cười hỏi: “Em nhìn chị như vậy làm gì?”

Trân Trân cười nói: “Vẻ ngoài của chị dâu thật xinh đẹp.”

Lý Sảng được cô khen ngợi thì vui đến mức nở hoa rồi, cũng không khiêm tốn: “Em rất tinh mắt.”

Rời khỏi tiệm may, hai người cũng coi như càng thêm thân thiết.

Lý Sảng lại nói với Trân Trân nói: “Chúng ta là hàng xóm, Hà Thạc nhà chị và Thị Hoài Minh nhà em vừa là đồng đội vừa là bạn học, quan hệ cũng rất tốt, về sau có chuyện gì em cứ trực tiếp đến tìm chị là được, giúp đỡ được thì chị sẽ giúp em.”

Trân Trân không còn xa cách nữa, lên tiếng đáp: “Cảm ơn chị dâu.”

Lúc hai người trò chuyện về đến nhà, Thị Hoài Minh và Hà Thạc đã tan học trở về.

Hai ông chồng cũng đã lấy xong cơm tối, đang trò chuyện ở bên ngoài, chờ Lý Sảng và Trân Trân trở về ăn cơm.

Nhìn thấy Lý Sảng và Trân Trân trở về, Hà Thạc mở miệng trước: “Ầy, mua không ít thứ nha.”

Lý Sảng nhìn anh ấy nói: “Cái gì cũng muốn mua, đương nhiên là nhiều rồi.”

Nói xong rồi nhận lại túi từ tay Trân Trân, nói với cô: “Ăn tối xong sang nhà chị, chị chia đồ của em cho.”

Trân Trân gật đầu: “Được ạ, chị dâu.”

Nói dứt lời bốn người ai về nhà nấy.

Hà Thạc vừa mở cửa thì Hà Tử đã chạy về từ bên ngoài, một nhà ba người cùng nhau vào nhà.

Vào nhà đóng cửa lại, Hà Thạc nhìn Lý Sảng nói: “Nhìn em và cô ấy ở chung hình như cũng không tệ.”

Lý Sảng xách túi đi vào phòng: “Là do em biết cách nói chuyện, chỉ cần em đồng ý thì có ai mà không thân được.”

Hà Thạc dẫn Hà Tử vào phòng bếp rửa tay: “Vâng, vợ của anh là giỏi nhất.”

Ở sát vách, Trân Trân và Thị Hoài Minh đã ngồi xuống ăn cơm.

Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: “Đi chơi có vui không?”

Quả thực rất vui vẻ, ánh mắt Trân Trân lóe lên, giọng nói lanh lảnh: “Chị Lý Sảng dẫn em đến của hàng bách hóa mở mang được rất nhiều kiến thức, bên trong có rất nhiều thứ em chưa từng thấy ở nông thôn bao giờ. Còn đi tiệm may, chị dâu bảo thợ may làm cho em một bộ ‘bu-la-ji’......”

Nói xong nghĩ đến cái gì: “Anh ba, phiên âm có nghĩa là gì vậy?”

Thị Hoài Minh giải thích cho cô: “Phiên âm chính là dựa theo âm đọc tiếng Nga để phiên dịch, dùng tiếng Nga đọc váy liền thân thì phát âm giống ‘bu-la-ji’.”

Trân Trân hiểu rõ, gật đầu với anh: “Hình như em hiểu rồi.”

Bởi vì cô đang rất vui nên Trân Trân còn muốn nói với Thị Hoài Minh chuyện hôm nay cô đến cửa hàng.

Nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì Thị Hoài Minh bỗng nhiên nói: “Đừng ham chơi mà để mất tập trung, lấy lại tinh thần, sau khi ăn xong thì tiếp tục chép chữ, chép đến khi có thể viết chính tả thì thôi, đến tối anh sẽ kiểm tra.”

Tâm trạng đang có chút vui vẻ thì đột nhiên bị cắt ngang

Trân Trân nghẹn một lúc rồi nuốt xuống lời muốn nói trong miệng, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, gật đầu với anh: “Vâng.”

Nói xong cô lại nhớ đến cái gì: “Nhưng chị Lý Sảng kêu em sang nhà lấy đồ mới mua ......”

Thị Hoài Minh: “Để anh đi lấy giúp em.”

Được thôi, Trân Trân đành phải đáp: “Ồ, được ạ.”