"Mẹ, mẹ nỡ sao?" Trần Thanh Mai cầm chén, nhìn Chung Mẫn Phân.
Trân Trân ở nhà họ Thị năm năm, sớm đã trở thành người nhà của bọn họ, tình cảm rất tốt.
Chung Mẫn Phân thở dài nói: "Mẹ coi như con gái ruột của mình, xuất giá có gì không nỡ? Chỉ cần bản thân nó đồng ý, mẹ lập tức chuẩn bị đồ cưới cho nó xuất giá, để nó mặt mày rạng rỡ tái giá một lần nữa."
Trần Thanh Mai cúi đầu rửa chén, cả ngày trời cũng không lên tiếng.
Chén đã rửa sạch chồng lên bỏ vào trong tủ chén, cô ấy kéo tạp dề lau tay, giống như nghĩ thông, nhìn về phía Chung Mẫn Phân nhẹ giọng nói: "Được, chúng con sẽ tìm cô ấy khuyên nhủ thử xem."
Chung Mẫn Phân gật đầu, "Các con đều là người trẻ tuổi, dễ nói chuyện."
Trần Thanh Mai cũng không có lập tức đi tìm Trân Trân khuyên cô ngay.
Cô ấy trở về phòng trước tiên trò chuyện vài câu với Thị Hoài Chung, nói với anh ta ý nghĩ của Chung Mẫn Phân.
Thị Hoài Chung cũng không cảm thấy bất ngờ, lặng yên một hồi nói: "Lẽ nào thật sự nhìn cô ấy thủ tiết cả đời như vậy? Cứ nghe mẹ đi, em đi khuyên nhủ cô ấy, cô ấy còn trẻ, không nên sống cuộc sống thế này."
Trần Thanh Mai gật đầu với anh ta.
Buổi tối rửa mặt xong, Trân Trân nhìn mái tóc dài của mình dưới ánh đèn mờ.
Trần Thanh Mai tranh thủ thời gian lại đây, trước tiên bảo Thị Đan Linh chạy đi tìm Thị Hưng Quốc chơi, sau đó ngồi xuống bên giường, mở miệng nói: "Trân Trân a, chị dâu có vài lời muốn nói với em."
Trân Trân quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ một chút nói: "Chị dâu, em không tái giá."
Còn chưa nói lời mở đầu, trực tiếp bị Trân Trân chặn lại, Trần Thanh Mai có hơi líu lưỡi.
Cô ấy còn chưa nói ra, Trân Trân đặt lược xuống lại nhỏ giọng nói: "Nếu như các chị ghét bỏ em, không muốn em ở lại nhà họ Thị, cảm thấy em ở lại đây vướng bận, em về nhà mẹ đẻ cũng được."
"Trân Trân, mọi người không có ý này." Trần Thanh Mai vội vã giải thích, "Bọn chị ước gì em ở lại."
Cô nhíu lại lông mày, thân thể theo bản năng nghiêng tới trước mặt Trân Trân, "Thế nhưng sống năm năm thế này, em không khổ sao?"
Trân Trân lắc đầu, trả lời thẳng thắn, "Không khổ."
Anh trai chị dâu mẹ chồng đều tốt với cô, cháu trai cháu gái cũng thích cô, cô không cảm thấy khổ sở bao nhiêu.
Trần Thanh Mai nắm tay cô, "Trân Trân, em nghe chị dâu nói, bây giờ em còn trẻ, lớn lên lại đẹp đẽ, tính cách con người tốt cũng có năng lực, tìm một người đàn ông tốt không hề khó. Nhưng kéo dài thêm mấy năm, sợ sẽ khó tìm."
Trân Trân hạ thấp lông mày, "Vậy thì không tìm."
Trần Thanh Mai không nhịn được hít sâu.
Chốc lát cô ấy lại nói: "Lẽ nào cả đời cứ sống như vậy sao?"
Trân Trân ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy, "Chị dâu, tại sao không thể sống như vậy?"
Trần Thanh Mai nhìn thấy được sự quật cường ở trong ánh mắt cô.
Cô ấy ngớ ra một hồi vẫn không trả lời vấn đề này, Thị Đan Linh bỗng nhiên từ bên ngoài tiến đến.
Sau khi Thị Đan Linh đi vào trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy cánh tay Trân Trân, nhìn Trần Thanh Mai nói: "Con không cho thím tái giá!"
Trần Thanh Mai liếc cô một cái, "Có chuyện của con nít như con à?"
Thị Đan Linh nắm chặt cánh tay Trân Trân, "Con mặc kệ, con không cho thím
tái giá!"
Trân Trân quay đầu nhìn cô bé, giơ tay sờ đầu cô bé, "Yên tâm đi, thím sẽ không tái giá."
Thị Đan Linh nở nụ cười, dùng cái đầu lông xù dụi lên cánh tay Trân Trân.
Trần Thanh Mai còn muốn nói cái gì nữa, tâm tình cũng không như ý.
Cô ấy nhìn Thị Đan Linh lại nhìn Trân Trân, buông lỏng tay Trân Trân nói: "Quên đi, chị thấy chị cũng không khuyên nổi em, em vẫn nên tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, đây chính là chuyện lớn cả đời, nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, biết không?"
Trân Trân gật đầu với cô ấy, "Em biết, chị dâu."
Nếu không nói được, Trần Thanh Mai cũng không nói thêm nữa.
Cô ấy đứng dậy, cười xoa đầu Trân Trân, lại xoa đầu Thị Đan Linh, về phòng mình.
Trở lại trong phòng lên giường nằm xuống.
Thị Hoài Chung hỏi cô ấy: "Thế nào?"
Trần Thanh Mai lắc đầu một cái, "Còn chưa đồng ý, để cô ấy suy nghĩ thêm đi."
Thị Hoài Chung khẽ thở dài, "Chỉ sợ sau này cô ấy sẽ hối hận."
Trần Thanh Mai: "Sau này hãy nói."
Trong phòng Trân Trân.
Trân Trân và Thị Đan Linh cũng nằm xuống giường.
Từ sau khi Thị Hoài Minh đi, Trân Trân ngủ chung với Thị Đan Linh
Lúc ban đầu Thị Đan Linh chỉ có năm, sáu tuổi, hiện tại cô bé đã là một bé gái hơn mười tuổi.
Giống như sợ Trân Trân chạy mất, Thị Đan Linh ôm cánh tay Trân Trân ngủ.
Mà Trân Trân không ngủ được, nằm ở trong bóng đêm chớp mắt, trong đầu đều nghĩ tới Thị Hoài Minh.
Năm năm, cô vẫn nhớ rất rõ bộ dáng của anh.
Ngày đó kết hôn anh mặc một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Tóc tai tỉ mỉ, dáng người thẳng tắp, vừa có tinh thần vừa tuấn lãng.