Quay đầu nhìn thấy Trân Trân đỏ bừng mặt, Thị Hoài Minh vô thức sửng sốt một chút.
Anh nhanh chóng hoàn hồn lại, thu tay về, biểu cảm và ngữ điệu không bị ảnh hưởng, nói với Trân Trân: “Cứ như vậy, lúc viết chữ thì phải ngồi thẳng, không được xoay người cũng không cần cúi đầu quá thấp, nếu tập thành thói quen thì không tốt, đối với cơ thể cũng không tốt.”
Trân Trân nghe anh nói xong liền vội vàng gật đầu.
Cô dựa theo lời Thị Hoài Minh nói ngồi thẳng dậy, dùng tư thế cầm bút anh đã điều chỉnh cho cô viết lên giấy chữ “a”.
Viết xong thì giơ tay lên để Thị Hoài Minh nhìn: “Có được không?”
Thị Hoài Minh khẳng định: “Được.”
Nói rồi chuẩn bị đứng dậy: “Anh phải lên lớp, em học thuộc lòng và chép những thứ nãy giờ đã học được một chút, tốt nhất là mau chóng học được cách viết chính tả. Chờ lát nữa Lý Sảng sẽ đến tìm em, em cứ đi với cô ấy là được.”
Trân Trân nhìn anh đứng dậy, tay nắm lấy cây bút đáp một tiếng: “Vâng.”
Thị Hoài Minh nghĩ nghĩ rồi lại tiếp tục dặn dò: “Anh đưa tiền và phiếu cho Lý Sảng rồi, em không cần phải căng thẳng, ra ngoài theo sát cô ấy là được.”
Trân Trân vẫn đáp lại: “Vâng.” Đứng dậy tiễn Thị Hoài Minh đi ra ngoài.
Trân Trân nhìn cửa chính đóng lại xong thì quay về phòng ngồi xuống, cầm bút lên tiếp tục viết chữ mẫu.
Đây là do Thị Hoài Minh tốn thời gian tốn tâm sức dạy cô, cô không dám lười biếng.
Trân Trân lần đầu tiên luyện tập viết chữ, cho nên viết tương đối chậm.
Trong lúc cô đang nghiêm túc viết hai trang giấy thì ngoài cửa chính vang lên tiếng gõ cửa.
Trân Trân đặt bút xuống ra ngoài mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là hàng xóm Lý Sảng đang đứng đấy.
Trân Trân nhanh chóng cười một cái: “Chị dâu.”
Lý Sảng cũng không nhiệt tình đối với Trân Trân như vậy, không tiến vào mà nói thẳng: “Hôm nay trong nhà chị có việc nên xin nghỉ nửa ngày, vừa bận xong việc thì đã trở lại đây. Đi thôi, dẫn em dạo phố mua đồ.”
Trân Trân cười đáp lại, đi theo Lý Sảng ra ngoài.
Từ lần gặp Lý Sảng đầu tiên thì cô đã thích Lý Sảng rồi, nghĩ đến nếu như bản thân có thể ưu tú bằng một nửa cô ấy cũng đã là không tồi.
Lý Sảng thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cô đối với phụ nữ ở trong thành phố.
Hai người sóng vai đi trên đường, Lý Sảng hỏi Trân Trân: “Em đang thiếu cái gì vậy?”
Trân Trân thành thật trả lời: “Thật ra em không thiếu gì cả.”
Những đồ dùng hiện tại đã nhiều hơn hồi ở nông thôn rất nhiều, cái gì cũng có, cô vốn dĩ không thiếu cái gì.
Lý Sảng cười cười: “Đi dạo rồi nói tiếp.”
Lý Sảng không có hứng thú gì với Trân Trân, nhưng lại cảm thấy hứng thú về chuyện giữa cô và Thị Hoài Minh. Lúc đi trên đường cũng đều là cô ấy dẫn dắt chủ đề, cô ấy hỏi Trân Trân: “Nghe nói em và Thị Hoài Minh là đính hôn từ bé sao?”
Trân Trân gật gật đầu: “Là do cha mẹ định ra lúc còn nhỏ.”
Lý Sảng bày tỏ không hiểu: “Nhưng lúc hai người kết hôn thì đã là xã hội mới, quốc gia đề xướng tự do yêu đương, phản đối hôn nhân phong kiến do cha mẹ đặt ra, sao hai người vẫn kết hôn?”
Trân Trân do dự một lúc rồi nói: “Anh ba anh ấy ...... rất hiếu thảo.”
Lý Sảng nghe xong thì đã hiểu, hôn nhân mà cha mẹ sắp đặt cho đương nhiên là vì cha mẹ coi trọng, mà Thị Hoài Minh đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân như thế này đương nhiên là bởi vì không dám trái lại sự sắp xếp của cha mẹ.
Trân Trân chỉ trả lời một nửa, cô ấy lại hỏi: “Vậy còn em?”
Trân Trân nghĩ rồi nói: “Em không có suy nghĩ gì, hôn nhân do cha mẹ sắp xếp thì em nghe theo là được. Ở quê em nếu như đã đính hôn nhưng lại không kết hôn thì không tốt đối với thanh danh của người con gái. Lúc trưởng thành thì tìm một người đàn ông kết hôn chung sống, mọi người ở chỗ em đều như vậy.”
Lý Sảng gật đầu: “Thị Hoài Minh cũng không tệ lắm, rất có trách nhiệm, không phải là loại người vừa có tương lai là đá em đi.”
Nói xong chuyện cưới hỏi, Lý Sảng lại hỏi đến con cái: “Hai người chưa có con sao?”
Trân Trân lắc đầu: “Năm đó mới kết hôn hơn nửa tháng thì anh ấy đã tham gia quân đội đi đánh trận rồi.”
Lý Sảng lại nhớ tới mình năm đó. Cô ấy hồi tưởng rồi nói: “Bọn chị cũng vậy, thời gian kết hôn chưa được bao lâu, khi đó chị vừa mới mang thai thì Thạc đã đi. Chị ở nhà một mình sinh con, đợi đến năm ngoái anh ấy mới quay về.”
Hai người nói về chồng mình, cũng xem như có chuyện để nói.