Lấy cơm xong, quay người vừa chuẩn bị ngồi xuống thì ở đối diện đụng phải Lý Sảng đến mua cơm.
Tối qua, Lý Sảng mới nhắc đến Thị Hoài Minh và Trân Trân, không ngờ sáng hôm nay đã được gặp. Cô ấy đảo mắt nhìn Trân Trân từ đầu đến chân, sau đó mỉm cười chào hỏi Thị Hoài Minh: “Đoàn trưởng Thị, chào buổi sáng.”
Thị Hoài Minh đáp lại một câu “Chào” rồi giới thiệu với Lý Sảng: “Đây là vợ tôi, Lâm Trân Trân. Sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Sau đó anh lại giới thiệu Lý Sảng cho Trân Trân: “Đây là hàng xóm của chúng ta, em gọi chị dâu là được.”
Trân Trân không nói gì, Lý Sảng mỉm cười, nói trước: “Tên chị là Lý Sảng.”
Trân Trân khách sáo chào hỏi: “Chào chị dâu.”
Từ lúc Lý Sảng chào hỏi Thị Hoài Minh thì cô đã bắt đầu chú ý đến Lý Sảng. Cô ấy mang áo quần phong cách rất Tây, dưới chân đi giày da màu đen, tóc được uốn xoăn.
Lý Sảng người như tên, nói chuyện rất nhanh và thẳng thắn: “Đúng lúc chiều nay chị có thời gian, cũng muốn đi mua ít đồ, đến lúc đó chị sẽ đến tìm em.”
Trân Trân không biết cô ấy đang nói gì, quay qua nhìn Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đáp lời thay Trân Trân: “Vậy thì làm phiền chị rồi.”
Lý Sảng cũng không đứng đó nữa: “Đi ăn cơm đi, tôi cũng phải đi mua cơm rồi.”
Thị Hoài Minh dẫn Trân Trân ngồi xuống trước bàn ăn, Lý Sảng đi đến cửa sổ mua cơm.
Trân Trân cầm bánh màn thầu, hỏi Thị Hoài Minh: “Buổi chiều đến tìm em làm gì vậy?”
Thị Hoài Minh nói: “Anh bảo chị ấy dẫn em đi mua chút đồ.”
Trân Trân cắn một miếng màn thầu: “Em không thiếu đồ.”
Thị Hoài Minh: “Đi xem xem sao.”
Thị Hoài Minh đã nói như vậy thì Trân Trân cũng không từ chối nữa. Cô gật đầu, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Lý Sảng lấy cơm xong quay về còn chào hỏi bọn họ một tiếng.
Trân Trân mỉm cười nhìn Lý Sảng đi qua, trong đầu xuất hiện một đống cụm từ như cao gầy, xinh đẹp, phong cách Tây, hào phóng, ngay thẳng.
Từ trong mắt của Trân Trân có thể thấy được sự hâm mộ và thích thú. Thị Hoài Minh nói: “Chị ấy là người địa phương, chồng chị ấy cũng vậy, tên là Hà Thạc.”
Trân Trân gật đầu: “Ừm.”
Là người thành phố.
Lý Sảng mua cơm về nhà thì Hà Thạc và con trai Hà Tử đã rửa mặt xong. Lý Sảng mở hộp cơm dọn ra xong thì nói với Hà Thạc: “Em gặp vợ Thị Hoài Minh rồi.”
Hà Thạc cầm bánh màn thầu: “Thế nào?”
Lý Sảng ngồi xuống, bật cười: “Chẳng ra sao cả.”
Hà Thạc: “Chẳng ra sao là thế nào?”
Lý Sảng cầm màn thầu cắn một miếng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Giống như một bông vải nhỏ.”
Cô ấy vừa nói vừa khua tay: “Thị Hoài Minh cao như vậy, cô ấy cao như vậy, mới đến ngang vai Thị Hoài Minh, đứng bên cạnh cậu ấy giống như một con gà con, nhìn rất ngại ngùng, không hề xứng với Thị Hoài Minh.”
Hà Thạc nói: “Đó là do Hoài Minh cao sẵn, người vợ này của cậu ấy đã được người nhà định cho, do cha mẹ sắp xếp.”
Lý Sảng húp một miếng cháo: “Còn có chuyện này sao?”
Thời gian buổi sáng khá gấp gáp, Hà Thạc không rảnh nói nhiều chuyện với Lý Sảng. Anh ấy nhanh chóng cơm nước xong xuôi, đứng dậy, nói: “Anh phải đi đây.”
Hà Tử năm tuổi cũng theo anh ấy ra ngoài, cũng nói: “Con cũng phải đi đây.”
Cậu bé còn phải đi nhà trẻ.
Lý Sảng mặc kệ bọn họ, tiếp tục ngồi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bát đũa rồi đến đơn vị làm việc. Cô ấy làm kế toán ở một cửa hàng thực phẩm phụ.
Vừa mới mở cửa nên người đến cửa hàng mua đồ còn chưa nhiều. Người bán hàng tên A Văn đến tìm cô ấy nói chuyện. Cô ấy nhỏ giọng nói: “Ôi hôm qua vợ Thị Hoài Minh đến đây.”
“Thật sao?” Trong nháy mắt, trên mặt A Văn xuất hiện sự khó chịu: “Thế nào?”
Lý Sảng nói: “Còn có thể thế nào chứ, cũng chỉ có như vậy thôi, là kết thông gia từ bé với nhà Thị Hoài Minh, do cha mẹ quyết định.”
A Văn kéo dài giọng: “Cũng chỉ có vậy là như thế nào?”
Lý Sảng: “Em gặp rồi chẳng phải sẽ biết thôi sao.”
A Văn: “Người từ nông thôn đến thì có gì đáng gặp chứ, em đây không thèm gặp.”
Lý Sảng nhìn ra được cũng nghe ra được, hình như còn ngửi ra được mùi chua ở xung quanh. Cô ấy nhìn A Văn, mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này với cô ta nữa.
A Văn thích Thị Hoài Minh, lúc trước không biết anh đã kết hôn còn muốn để Lý Sảng ở giữa làm mối.
Lý Sảng hỏi ra được Thị Hoài Minh ở dưới quê đã có vợ, việc này đã khiến cho trong lòng cô ta lấn cấn. Bây giờ vợ của Thị Hoài Minh đến đây, trong lòng cô ta tất nhiên là càng không thoải mái. Ngoài miệng nói không muốn gặp, trong lòng lại không nghĩ như vậy.