Thị Hoài Minh không nói lời nào nên cô cũng im lặng không lên tiếng.
Cô không biết mình có thể nói cái gì, sợ anh không thích nghe cô nói chuyện, cũng sợ nói nhầm trở thành trò cười của anh.
Ăn hết nửa cái màn thầu, Thị Hoài Minh mở miệng nói: “Ăn xong anh có chuyện này muốn nói với em.”
Nghe thấy câu này kèm theo ngữ điệu của Thị Hoài Minh khiến Trân Trân bỗng chốc căng thẳng, đầu hơi cúi có chút cứng đờ.
Ngữ điệu này của anh thì sẽ nói chuyện gì đây, nói đến chuyện muốn ly hôn với cô sao?
Trân Trân ổn định tinh thần, gật đầu: “Vâng.”
Cô vẫn luôn có sự chuẩn bị. Sau khi ăn cơm xong thì càng dựng lên một tấm đệm phòng hộ ở trong lòng. Nếu như anh ấy nhắc đến chuyện ly hôn với cô thì cô sẽ cười rồi đồng ý, sau đó về nhà sống cuộc sống của chính mình.
Thu dọn bát đũa xong, Trân Trân ngồi bên cạnh bàn chờ Thị Hoài Minh đến nói chuyện với cô. Nghe tiếng bước chân đi tới của Thị Hoài Minh, cô lấy hết tự tin ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thị Hoài Minh ngồi xuống đối diện cô, sau đó đặt một chồng sách lên trên bàn.
Anh vẫn không biểu cảm gì nhiều, dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng nhìn Trân Trân nói: “Hiện tại nhân lúc đang rảnh rồi, anh mượn một bộ sách giáo khoa tiểu học từ bạn cùng lớp, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ dạy em đọc chữ.”
“?”
Trân Trân bỗng dưng sững sờ: “Sao cơ?”
Thị Hoài Minh nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô: “Có chuyện gì hả?”
Trân Trân do dự một lát rồi lấy hết can đảm hỏi: “Anh...... không ly hôn với em sao?”
“Ly hôn?” Thị Hoài Minh nhìn cô: “Anh từng nhắc đến ly hôn lúc nào sao?”
Quả thực là chưa từng nói.
Trân Trân cắn nhẹ môi, không nói nữa.
Thị Hoài Minh suy đoán tâm tư của cô: “Em muốn ly hôn với anh sao?”
Cô sao?
Trân Trân ngây ra một chút rồi vội vàng lắc đầu: “Không...... không muốn......”
Thị Hoài Minh lại nhìn cô suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Anh đã đồng ý kết hôn với em thì sẽ không tùy tiện ly hôn, hai chữ trách nhiệm viết như thế nào anh vẫn biết. Ngủ riêng cũng là chịu trách nhiệm với em, anh không muốn lúc chưa có tình cảm lại làm......”
Thị Hoài Minh dừng lại.
Trân Trân đột nhiên lập tức đỏ mặt.
Thị Hoài Minh trông có vẻ bình tĩnh, lại tiếp tục nói: “Về sau thời gian còn nhiều, chúng ta trước tiên cứ ở chung đã, những thứ như tình cảm chỉ cần tiếp xúc nhiều thì sẽ có thôi, em cảm thấy thế nào?”
Cô cảm thấy?
Trân Trân trực tiếp gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy anh nói đúng.”
Thị Hoài Minh tiếp tục giải thích dụng ý của mình: “Bảo em học chữ, một mặt vì muốn em có thể tiến bộ, một mặt khác cũng là vì muốn bồi dưỡng tình cảm giữa chúng ta. Không phải anh ghét bỏ em không biết chữ, chẳng qua là cảm thấy đọc sách biết chữ sẽ tốt hơn, em cảm thấy thế nào?”
Trân Trân tiếp tục gật đầu: “Em cảm thấy anh nói đều đúng.”
Cứ như vậy đã bàn bạc xong.
Thị Hoài Minh đẩy toàn bộ sách giáo khoa đến trước mặt Trân Trân: “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.”
Trân Trân lại gật đầu, ôm toàn bộ sách giáo khoa vào trong ngực.
Nói chuyện xong, cô ôm sách chuẩn bị trở về phòng thì chợt nhớ đến gì đó, đi mấy bước lại quay người trở về, nhìn Thị Hoài Minh nói: “Mẹ nói lúc em đến nơi thì viết thư báo bình an về cho người nhà.”
Thị Hoài Minh đứng lên từ bên cạnh bàn: “Ừm, anh đã gửi rồi.”
Ổn rồi ổn rồi, bây giờ thật sự không còn chuyện gì nữa.
Trân Trân ôm lấy sách quay về phòng, đặt sách lên trên bàn học rồi quay lại đóng cửa phòng.
Sau khi đóng cửa phòng, cô cắn môi ngồi xuống bên cạnh bàn học.
Có cắn môi cũng vô dụng, cũng không thể ngăn được sự vui vẻ, một lát sau cô giơ tay lên trực tiếp che mặt, nhưng cũng không thể nào giấu đi nụ cười.
Nếu Thị Hoài Minh đã không ly hôn với cô thì cô nhất định sẽ cố gắng hết sức. Anh đã đồng ý tốn thời gian để dạy cô thì cô phải nỗ lực học tập, cố gắng trở nên tốt hơn, cố gắng để xứng với anh.
Cô muốn cùng anh cùng nhau tiến bộ.