Chương 13: Khăn lụa đỏ 3

Thị Đan Linh nuốt nước miếng trong miệng.

Cô bé cầm thư cẩn thận xé mở, lại cẩn thận lấy bức thư bên trong ra.

Mở tờ giấy viết thư đã viết từng chữ ngay ngắn ra, cô bé đọc rõ ràng mỗi chữ mỗi câu: "Mẹ, anh trai, Trân Trân thân yêu..."

Con mắt hơi có vẻ đờ đẫn lâu năm của Chung Mẫn Phân phút chốc sáng lên, nhìn Thị Đan Linh, "Lần này đã có thêm Trân Trân!"

"Vâng!" Thị Đan Linh cười, dùng sức gật đầu, sau đó tiếp tục đọc tiếp nội dung bên dưới.

Đọc xong, cô bé tổng kết cho Chung Mẫn Phân: "Chú ba nói chú ba không về ăn tết được, bảo chúng ta đừng trách chú ấy, chờ có kỳ nghỉ thăm người thân, chú ấy nhất định lập tức trở về thăm chúng ta. Còn có chiếc khăn lụa đỏ kia, là cho thím ba."

Chung Mẫn Phân vui vẻ đến mức không ngậm miệng được, cười đến híp cả mắt nói: "Tốt tốt tốt."

Nhận lấy bức thư đã được Thị Đan Linh sắp xếp gọn gàng đưa tới, bà nghĩ đến thứ gì đó, bỗng nhiên đi vào nhà. Sau khi ra ngoài cầm chiếc khăn lụa đỏ đến mức tươi đẹp kia cùng bức thư đưa đến trong tay Thị Đan Linh: "Cháu đi đưa cho thím ba của cháu đi."

"Tuân lệnh!" Thị Đan Linh không hỏi nhiều, cầm lấy khăn lụa và bức thư lập tức đi hoàn thành nhiệm vụ.

Cô bạn ngồi cùng bạn cất kẹo rồi cùng đi ra với cô bé, đến cửa sân đụng phải Thị Hưng Quốc vừa vặn trở về.

Thị Hưng Quốc nhìn Thị Đan Linh hứng trí bừng bừng, mở miệng hỏi cô bé: "Chị, chị đi đâu thế?"

Thị Đan Linh không lên tiếng để ý đến cậu nhóc, lôi kéo cô bạn ngồi cùng bạn chạy đi.

Trên bờ sông, các xã viên con đang cùng nhau nướng khoai.

Mắt thấy cũng sắp tới cuối năm, mọi người vây quanh đống lửa nói chuyện năm qua.

Chuyện của nhà khác tất nhiên không thoát khỏi liên quan đến chuyện nhà họ Thị, Hồng Mai hỏi Trân Trân: "Ai, Thị Hoài Minh nhà cô có về ăn tết không?"

Năm năm không trở về, ngay cả hàng xóm láng giềng đều ngóng trông anh trở về.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Thị Hoài Minh hiện tại trở thành đoàn trưởng thì trông như thế nào.

Thư gửi đi cần thời gian.

Trân Trân lắc đầu, trả lời: "Còn chưa hồi âm đâu, không biết."

Hồng Mai nhìn Trân Trân, nói: "Tôi nói chứ, trở về muộn chút cũng tốt, lúc này về nếu là cái kia thì... Đúng không?"

Trân Trân biết cô ta có ý gì.

Chẳng qua chỉ là nói Thị Hoài Minh trở về muốn ly hôn với cô.

Trong thôn có không ít người đang chờ nhìn một màn náo nhiệt này của cô, cô đều biết hết.

Trân Trân còn chưa lên tiếng nói tiếp, chợt nghe thấy nơi xa truyền đến giọng nói quen thuộc: "Thím ba! Thím ba!"

Nghe tiếng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thị Đan Linh cùng một cô bé khác trong thôn đang hướng chạy tới bờ sông.

Giống như lần trước, trong tay Thị Đan Linh cầm chặt một phong thư màu vàng.

Đối với cảnh tượng này, những người khác cũng đều đã quen thuộc, lục tục ngo ngoe đứng lên.

Có người lên tiếng: "Khẳng định lại là Hoài Minh viết thư trở về!"

Thị Hoài Chung và Trân Trân cùng nhau chạy đến trước mặt Thị Đan Linh, những người khác chạy theo sau lưng xem náo nhiệt.

Chờ Thị Đan Linh đến gần rồi, Thị Hoài Chung mở miệng trước hỏi: "Chú ba con lại đưa thư tới hả?"

Thị Đan Linh dùng sức gật đầu, thở phì phò đưa thư đến trong tay Thị Hoài Chung.

Thị Hoài Chung vẫn cầm thư quay người tìm thư ký Lý, trong miệng khách khí nói: "Phiền chú thư ký đọc giúp một chút."

Thư ký Lý nhận thư đọc lên.

Ngẩng đầu lên đọc được chữ Trân Trân, ông ấy sửng sốt một chút, những người khác cũng sửng sốt theo, ăn ý nhìn Trân Trân một cái.

Trân Trân cũng sửng sốt một hồi lâu, sau đó bên tai nhịn không được nóng lên, khuôn mặt cũng nóng theo.

Thư ký Lý tiếp tục đọc thư.

Nội dung bức thư bình thường, nhưng đọc đến hai câu khăn lụa đỏ kia, mặt Trân Trân càng nóng hơn.

Những người khác cũng đều nhìn về phía Trân Trân, biểu cảm trên mặt mỗi người cũng không giống nhau.

Thư ký Lý đọc xong cả phong thư, Thị Đan Linh cũng vừa lúc hòa hoãn lại hơi thở.

Cô bé móc khăn lụa đỏ từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt Trân Trân nói: "Thím ba, đây chính là khăn lụa đỏ chú ba mua cho thím, thím đeo lên thử, khẳng định rất đẹp cho coi."

Khăn lụa đỏ vừa được móc ra liền thu hút ánh mắt mọi người.

Nông dân chưa từng thấy qua thứ đồ tốt này, không có ai không cảm thấy phong cách tây xinh đẹp.

Trân Trân thất thần chớp mắt một hồi lâu, cũng không dám vươn tay ra nhận lấy, sợ chạm vào sẽ hỏng mất.

Trần Thanh Mai ở bên cạnh cười đụng cô một cái, nhỏ giọng nói: "Trân Trân, em ngốc luôn rồi à?"

Trân Trân lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy trên mặt lại nổi lên một đoàn lửa.

Đúng vậy, cô ngốc luôn rồi.

Cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Càng không biết nên nói gì.

Lại ngơ ra một hồi, cô mới nhìn Thị Đan Linh mở miệng nói: "Thím chưa rửa tay, cháu cất giúp thím trước có được hay không?"

"Vâng." Thị Đan Linh cười cười, cẩn thận bỏ khăn lụa trở lại trong túi xách.