Editor: khanguyethoay
........................
Vài người nối đuôi nhau bước vào, cuối cùng đến Cam Viện, cô đứng trong một góc của thang máy.
Mặt hướng về phía trước, chuyên nghiệp nở nụ cười, lén lút nhìn qua khóe mắt, quan sát người đàn ông đứng giữa.
6 năm trôi qua, dáng vẻ của hắn vẫn như cũ, tựa như ông trời phá lệ thiên vị cho hắn cái dung nhan tuấn mỹ ấy, năm tháng không để lại trên mặt hắn một chút dấu vết nào.
So với lúc ấy, hắn càng thâm trầm ít nói hơn, cô càng nhìn càng không thấu.
Người đàn ông trước sau vẫn luôn nhìn thẳng, cũng chẳng sợ hắn ta liếc mắt nhìn cô, điều này ngược lại khiến Cam Viện cảm thấy yên tâm hơn – hình như hắn không nhận ra cô, vậy là tốt nhất.
Cũng phải nói đến, người đàn ông như hắn, chỉ gặp một đêm thôi mà, sao có thể để tâm chứ?
Thần kinh căng thẳng của Cam Viện hơi thả lỏng, không hiểu vì sao ở tận sâu dưới đáy lòng lại có chút cảm giác bất thường.
Đảo mắt liền tới nơi.
Lý tổng tự mình dẫn Hoàng Phủ Quyết vào phòng, cả tầng 56 đều được hắn bao hết, cũng chẳng còn khách nào khác, đám vệ sĩ tự đứng ngoài hành lang, chỉ có hai cận vệ và hai trợ lý cùng hắn đi vào phòng.
Lý tổng cũng nhìn ra tâm tình của Hoàng Phủ Quyết, không nhiều lời, ông để lại Cam Viện rồi rời đi.
Người đàn ông bước tới sô pha, hai cận vệ thì đi kiểm tra phòng, hai trợ lý thì một người giúp hắn châm trà, một người đưa tay nhận lấy kính mát của hắn, rồi cung kính lui sang một bên.
Sáng sớm ngày xuân, vừa hay ánh mặt trời đã men theo cửa sổ sát đất trong phòng khách chiếu thẳng vào góc mặt người đàn ông, con người bình thường thăm thẳm một một xanh lam như bảo thạch lúc này lại tựa như ánh nắng trong hồ nước, lộ ra một màu xanh biếc trong veo.
Người đàn ông ngồi trên sô pha như một bức tranh sơn dầu được làm nên từ tay một bậc thầy, vô cùng sống động.
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, rủ mi xuống.
"Nếu Hoàng Phủ tiên sinh không còn gì phân phó ..."
"Có!"
Người đàn ông kiệm lời như vàng.
Cam Viện nâng mày, cách một lớp kính, nghênh đón ánh mắt của đối phương.
Hắn xoay người, đưa lưng về phía nắng mặt trời, con ngươi xanh biếc đã chuyển màu tối hơn, giống như nước biển về đêm.
Bốn mắt nhìn nhau, lòng cô chợt căng thẳng, khách sáo lễ phép nói.
"Hoàng Phủ tiên sinh mời nói."
"Tôi muốn bất cứ khi nào cũng tìm được cô."
Giọng điệu người đàn ông ngang ngược, không để cho người khác chất vấn, ngón tay thon dài nâng lên, ra hiệu cho trợ lý xong, hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
"Cam tiểu thư." Trợ lý bước tới, lễ phép nhìn cô gật đầu, "Mời cô cho phương thức liên lạc."
Đây vốn là bổn phận công việc của cô, đương nhiên không có lý do từ chối.
Cam Viện mỉm cười lấy danh thiếp ra, người đã khôi phục lại trạng thái khách khí thanh lãnh thường ngày.
"Đây là danh thiếp của tôi, các ngài cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
Từ phòng tổng thống bước ra, đến lúc đi vào thang máy, tim Cam Viện vẫn còn đập loạn xạ. Hoàng Phủ Quyết đột nhiên xuất hiện, đây là cục diện cô chưa từng nghĩ tới.
Nghỉ phép một tuần, vừa trở lại làm việc, rốt cuộc đối phương vì sao mà tới, cô cũng chẳng biết, có điều tình huống trước mắt, hẳn là không liên quan đến hai mẹ con cô.
Chỉ cần hắn không nhận ra cô, chuyện này rất nhanh sẽ trở thành quá khứ.
Quay lại văn phòng, sau khi đã hỏi lễ tân thông tin đặt phòng của Hoàng Phủ Quyết, Cam Viện lập tức gọi cho đội cảnh sát Chu Đại Thành, cẩn thận sắp xếp việc an ninh tầng 56.
"Lối đi an toàn của tầng 56 thông với 55,57 nhất định phải có bảo vệ canh gác 24/24, tuyệt đối không cho phép tạp vụ bước vào tầng 56."