Editor: Diệp Tử
Converter: Twinysl
........................................
Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt nhíu mày," Đáng tiếc, nĩa của cậu đã phá hư nó hoàn toàn." ( khó ở be like )
Cam Viện mất đi tính nhẫn nại, thở dài một lúc lâu, bản thân liền lấn tới.
"Tôi hiểu rồi, hay là tôi chờ anh ăn xong tôi sẽ trở lại đi!"
Giờ này còn có thể sảng khoái mà nói chuyện về tiến độ quay chụp sao, ăn có cái cơm sáng mà thôi, tên này rõ ràng là bới lông tìm vết, dùng cái chiêu bắt bẻ này muốn tới khi nào đây?
Không đợi cô đứng thẳng, lòng bàn tay phải của nam nhân đã duỗi ra, che mu bàn tay trái của cô lên bàn, cùng lúc mở miệng, ngữ khí hung hãn cùng kiêu ngạo khi này lúc đối mặt với Kiều Lương cũng không chuyển tốt được giờ lại...... vừa mềm mại vừa ôn nhu.
"Ngoan nào, ngồi xuống đi, đừng nóng giận!"
Trên cánh tay nháy mắt một tầng da gà nổi lên, Cam Viện nâng mắt ngước nhìn Hoàng Phủ Quyết ở phía đối diện, suy nghĩ trong giây lát rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Trong chốc lát, cô hồi thần lại.
Cánh tay dùng lực muốn rút tay về, bàn tay của đối phương nhìn bình thường, nhưng nó lại đang siết chặt cổ tay cô, sẽ không làm cô đau, nhưng có thể chặt chẽ đem bàn tay cô giam lại giữa hai ngón tay.
Nếu cô cứ kiên trì như vậy, thì cái bàn này chỉ sợ lật ngay tại đây quá.
Kiều Lương đảo tầm mắt qua bàn tay của Hoàng Phủ Quyết đang đen lên tay của Cam Viện, đưa tay cầm lấy đĩa của mình.
" Tôi giúp tiên sinh làm lại một lần nữa."
Chiếc đĩa nằm dưới cánh tay của Hoàng Phủ Quyết, Trừ khi tay anh rút ra, Kiều Lương mới có thể đem chén đĩa đi, nhìn như là đã thỏa hiệp, nhưng thật ra là vây Ngụy cứu Triệu, khiến cho Hoàng Phủ quyết buông Cam Viện ra.
Chỉ đáng tiếc là Hoàng Phủ Quyết không cho anh cơ hội, người ngồi tại chỗ, ngón tay cầm lấy Cam Viện, giống như núi Thái Sơn uy nhiên bất động.
"Không câu, tôi không nghĩ làm Viện Viện mất hứng."
Viện?
Viện Viện?
"Khụ!"
Will ( Uy Nhĩ ) thiếu chút nữa là bị nước miếng của chính mình làm cho sặc đến chết rồi, trước mắt người con gái này, đây thực sự là quý ngài cao lãnh kiệm lời của nhà mình sao ( tác giả dùng từ nhà mình nghe cứ sao sao í, mấy chị hủ có hiểu không :)) ), công tước tiên sinh coi nữ nhân không ra gì sao?
Phía đối diện, Cam Viện cũng đứng hình ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Quyết bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
Công tước tiên sinh à, anh buồn nôn như vậy người nhà có biết không?
Kiều Lương bưng chén đĩa, tươi cười mở miệng.
"Tôi nghĩ tiểu Viện là sẽ không để ý đâu, chúng tôi ở khách mục đích là cung cấp cho khách hàng những dịch vụ tốt nhất, cho dù là tiểu Viện hay tôi, đều sẽ coi nguyên tắc này như là một tín ngưỡng ( câu này mình không biết dịch sao cho hay, nhưng đơn giản giống như câu khách hàng là thượng đế í ), hay là để tôi giúp ngài đổi lại một dĩa khác nhé?"
Một câu " CHÚNG TA ", thực dễ dàng liền kéo gần khoảng cách của anh với Cam Viện, đem Hoàng Phủ Quyết kia vạch ra một ranh giới khác biệt.
" CHÚNG TA " chính là đồng sự cực kì thân mật, còn anh, chỉ là khách hàng mà thôi.
"Hiện tại, Viện Viện là khách VIP của tôi."
Hoàng Phủ Quyết phản công đầy đẹp mắt, thành công mà bác bỏ công kích của đối phương.
Cam Viện là khách quý của anh, còn anh là khách của Kiều Lương, thành công kéo Cam Viện đến trận doanh của mình.
Cam Viện trong lòng có cảm giác một đám thần thú đang lao nhanh qua, hai người này chiến tranh không sao cả, đừng lôi cô vào được không vậy?
Nếu cứ kéo dài cái xu thế này, có khả năng bữa sáng hôm nay sẽ kéo dài qua sáng mai quá.
Ngồi xuống ghế một lần nữa, cô nâng tay trái chuẩn bị động nĩa, làm ra tư thế chuẩn bị ăn cơm.
"Kiều Lương, nếu Hoàng Phủ tiên sinh không ngại, vậy thì đừng đổi nữa, anh giúp em đi chuẩn bị nước trà đi?"
Cô biết suy nghĩ của Kiều Lương, nhưng không nghĩ đối phương sẽ vì cô mà trêu chọc tới Hoàng Phủ Quyết, mặc kệ Kiều Lương là thân phận gì, thì người trước mắt này cũng không thể là người mà anh ấy có thể đắc tội, anh ấy không cần phải lún vào vũng nước đục này.
Anh với cô, từ đầu bất quá chỉ là đồng sự với nhau mà thôi, Cam Viện không hề nghĩ tới vì Hoàng Phủ Quyết mà kéo gần khoảng cách gần gũi với Kiều Lương.
"Được thôi."
Kiều Lương nhẹ nhàng gật đầu, buông bàn tay đang cầm chiếc đĩa, lui người đi ra sân thượng.
Nghiêng người liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn như cũ che bàn tay của cô, Cam Viện cưỡng giận.
"Sờ mó xong rồi à?"
" Không có."