Editor: khanguyethoay
..................................
Hoàng Phủ Quyết cho rằng, nữ nhân là một đại danh từ phiền toái vô vị, nhưng sau khi gặp cô ấy mới hiểu được, mọi thứ đều luôn có trường hợp đặc biệt.
Ví dụ như cô, có thể khiến hắn cảm thấy quyến luyến không rời từ sáng đến tối.
............
P/s: phần này mình edit vì thấy bạn editor kia ko edit phần đặc sắc như này. :))
Môi nam nhân dừng ở bên sườn tai, hô hấp nóng rực kèm với nụ hôn nóng bỏng, mang theo độ ấm của cơ thể,
Chợt, vành tai căng thẳng —— răng nam nhân nhẹ nhàng mà cắn ở đây.
Hắn cắn cũng không đau, nhưng dường như nó cắn tất cả các dây thần kinh của Cam Viện chỉ trong một vết cắn, nháy mắt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, người liền không tự giác mà ở trong lồng ngực hắn rùng mình một cái.
Bàn tay trên eo cô siết chặt, hai thân thể càng thêm gắn chặt với nhau, làn da nam nhân thât trơn bóng, những ngực lại có kết cấu rất rắn chắc.
Ôm lấy cô, hắn một chút mà hôn cắn, tựa hồ là muốn đem cô một ngụm một ngụm cắn nuốt.
Lý trí đều bị hắn cắn thành mảnh nhỏ, từ đầu sợi tóc đến mũi chân đều kêu gào suy nghĩ muốn thân cận dự vọng của hắn, cô duỗi cánh tay ôm lấy tấm lưng của hắn.
Bàn tay to của nam nhân liền từ eo cô dời qua tới, theo đường cong phía sau lưng một tấc một tấc mà vuốt ve.
Ngón tay hữu lực, lòng bàn tay nóng bỏng.
Trong cơ thể hơi nước giống như lập tức bị hong khô, cô cầm lòng không đậu mà mở môi ra thở hổn hển, như cá mắc cạn, lại giống như một ráo củi khô, tùy thời đều có thể châm ra một ngọn lửa.
Khát!
Hảo khát!
Âm thanh "ưm" phát ra đều trở nên khàn khàn lên, môi lưỡi khô khốc phảng phất như giây tiếp theo sẽ như vậy mà chết.
Trong bóng đêm, môi nam nhân cọ qua má cô, bao cô lại, môi răng dây dưa, cảm giác say ở răng liền lan tỏa.
Thân thể chợt bị đâm thủng, xé rách đau đớn làm cô toàn thân căng thẳng, móng tay đều hãm sâu vào da thịt hắn.
Nam nhân thân thể cứng đờ.
"Cô là lần đầu tiên?!"
..............
...........
"Mami!"
Bả vai bị ai đó dùng lực lay mạnh, thoáng chốc cả thân hình Cam Ái, như bất ngờ ngã từ trên vách núi xuống, lập tức bừng tỉnh sau giấc mộng mãnh liệt. Mở mắt nhìn chăm chú vào cái trần nhà trên đỉnh đầu đã có chút ố vàng, cô ngẩn người vài giây, trong lúc nhất thời không phân biệt đâu là thật, đâu là mơ.
Giấc mộng vừa rồi, cô lại lần nữa trở về 6 năm trước, trong một đêm nọ cùng tên đàn ông kia thân mật. Ký ức về đêm đó quá chân thật, dù là trong mộng nhưng mọi thứ đều y hệt cái đêm 6 năm trước, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể của đối phương cũng giống y như đúc. Mà cô thì vẫn như trước, vì tên đó mà tim đập liên hồi.
Mấy lúc sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, đưa tay quệt lên khuôn mặt vẫn còn đang nóng ran của mình, nghiêng đầu nhìn sang con. 6 năm trôi qua rồi, bé con cũng đã hơn 5 tuổi, so với lúc vừa mới sinh ra, ngũ quan lại cần thêm thâm thúy sắc xảo, mái tóc ngắn được tỉa gọn gàng, vô tình che khuất đi vầng trán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, hàng lông mi dày đẹp, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời về đêm. Nếu nhìn kỹ, còn có thể nhận ra được ngay giữa con ngươi, giữa một màu đen thâm sâu ấy, lờ mờ hiện ra một màu lam tím rõ ràng.
Không chỉ có ánh mắt.
Dung mạo này, khí chất này ...
Đứa con trước mắt, càng ngày càng giống hắn.
Cam Ái nhướng mày.
Chẳng phải hay nói con sinh ra sẽ giống mẹ sao?
Sao đứa nhỏ này của cô lại cứ luôn giống ba nó?!
Chẳng lẽ tên kia không chỉ có cá tính mạnh, mà ngay cả gen của hắn cũng mạnh như thế à?!
Duỗi tay vân vê mái tóc ngắn mượt mà của con, rướn người đứng dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã bày một ngụm tức lớn, cô lại quăng mình xuống gối.
"Con ngoan, tối gặp lại nhé!"
Nhóc con kia không chỉ kế thừa gen của người nọ, mà còn kế thừa luôn cả trí thông minh của đối phương, bây giờ đã có thể tự đón xe trường học, căn bản không cần cô đi sát bên.
Kéo chăn qua đỉnh đầu, cô định nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp thì có một cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần nhanh nhẹn duỗi tới, kéo tấm chăn trên đầu cô xuống.
"Hôm nay mẹ phải tiếp khách đấy."
Bảy chữ như kim châm vào máu, khiến Cam Ái trong nháy mắt liền tỉnh táo hẳn, tung chăn khỏi người, cô nhanh chóng nhảy xuống giường chạy vọt vào toilet.
Nghỉ phép một tuần, sự sai lệch về thời gian của cô vẫn đang còn trong trạng thái nghỉ ngơi, nếu không có con nhắc nhở, cô đã quên hôm nay phải sớm bắt đầu công việc.