Chương 9: Chúng ta kết hôn

Chương 9: Chúng ta kết hôn

Cố Hề Hề hiểu rõ ý của Doãn gia, nếu Doãn gia đã muốn đứa bé này thì cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác là sinh ra nó, hiển nhiên Doãn gia tuyệt đối không để cốt nhục của họ lưu lạc bên ngoài. Nhưng đứa bé này chính là máu mủ của cô, sao cô có thể trơ mắt nhìn đứa con vừa sinh ra đã bị người khác cướp đi?

Tưởng tượng đến viễn cảnh đó, Cố Hề Hề không thể bình tĩnh được.

Doãn Tư Thần chỉ cần liếc xéo Cố Hề Hề, xác định người phụ nữ này đã rơi vào bẫy của anh, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Lấy lùi để tiến vẫn luôn là thủ đoạn xưa nay của anh.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Doãn Tư Thần không để Cố Hề Hề có thời gian suy nghĩ: “Tôi rất bận.”

Cố Hề Hề cúi đầu trầm tư, dù sao cô và Triệu Trạch Cương cũng không thể quay lại được nữa. Cô đã không còn đường lui… Chỉ vì một đêm đó ở khách sạn, mà thiếu chút nữa bị bà nội đuổi ra khỏi nhà. Nếu chuyện mang thai đến tai gia đình cô, như vậy cả cô và mẹ sẽ thật sự không còn đường sống. Đến lúc đó, cô có nhà cũng không về được, công ty cũng sẽ đuổi việc cô.

Hoàn toàn cùng đường, tiến thoái lưỡng nan!

Cố Hề Hề cắn răng nói: “Được, tôi kết hôn! Tôi biết Doãn gia chỉ cần đứa bé này, kết hôn rồi tôi sẽ sinh con.”

“Nếu cô đã đồng ý, vậy tự chuẩn bị tốt cho lễ kết hôn đi.” Doãn Tư Thần không để Cố Hề Hề nói xong, đã xoay người rời khỏi phòng: “Cô sẽ được duyệt nghỉ phép dài hạn.”

Cấp trên của Cố Hề Hề nhận được thông báo: Cố Hề Hề được tổng giám đốc đặc cách, duyệt nghỉ phép dài hạn, trong thời gian nghỉ được hưởng lương đầy đủ, tiền thưởng theo định kỳ không thay đổi. Toàn bộ công ty nghe được tin chấn động này như một tiếng vang dội long trời lở đất.

Một nhân viên nhỏ bé thường xuyên bị ức hiếp như Cố Hề Hề, chỉ biết cam chịu làm việc mà mọi người giao cho, sao đùng một cái lại có thể có được đặc quyền ưu ái của tổng giám đốc? Chẳng lẽ giữa hai người họ có điều gì bí mật không muốn người khác biết? Chẳng lẽ là vì Cố Hề Hề chủ động ngã vào lòng tổng giám đốc, đã làm anh nhìn cô với con mắt khác?

Các nữ nhân viên khác bắt đầu cảm thấy tiếc nuối hối hận! Nếu sớm biết kết quả này thì họ tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào!

Bất quá, những cô nàng này chưa kịp hành động thì đã có người thử nghiệm trước. Một nhân viên nữ trang điểm hoa hoè diêm dúa, đứng chờ sẵn trên lối mà Doãn Tư Thần sẽ đi qua, rồi làm bộ như vô tình mà ngã vào lòng anh.

Hậu quả chỉ có hai từ: Đuổi việc!

Nhìn thấy tấm gương đó, các nhân viên còn lại không dám ngo ngoe rục rịch gì nữa, đã được dội gáo nước lạnh để tỉnh táo thì sao còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ?

Nhưng chính vì vậy thì mọi người càng thấy kỳ quái, vì cái gì mà tổng giám đốc lại đối đãi quan tâm như vậy với một Cố Hề Hề nhỏ bé?

Cố Hề Hề ở bệnh viện nhận được sự chăm sóc đặc biệt nhất. Phòng ốc, trang thiết bị, thuốc men, và cả nhóm y tá túc trực chỉ để phục vụ một mình cô. Cố Hề Hề tuỳ tiện đi dạo trong vườn hoa dưới lầu một chút để thư giãn, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng bệnh quả thật cô cảm giác tù túng đến nghẹn họng.

Nhưng cô vừa đi không bao lâu thì nhóm y tá đã bao quanh nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, hôm nay gió hơi lớn dễ gây cảm mạo, hiện tại trong thời gian đầu của thai kỳ, ra ngoài lúc này sẽ không tốt.”

Y tá trưởng nói thêm: “Chủ tịch đã căn dặn, tuyệt đối không thể để thiếu phu nhân có sơ suất gì.”

Cố Hề Hề nhìn nhóm người cứ đi theo mình không rời nửa bước, cô biết bây giờ cả tản bộ cũng không được rồi, bất đắc dĩ dừng chân: “Được, tôi biết rồi.”

Cố Hề Hề không thể đi lại bên ngoài, đành đi dạo loanh quanh bên trong. Khi trở lại tầng trệt của bệnh viện, cô thấy một nhóm đầu bếp đang mang các xe đẩy thức ăn tới phòng của mình.

Cố Hề Hề sửng sốt, đây là sao?

Cô lập tức trở lại phòng bệnh, đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy đầu bếp đang bày biện món ăn lên bàn, các món đều tinh xảo hấp dẫn ngon mắt.

Nhóm đầu bếp nhìn thấy Cố Hề Hề, liền cúi đầu hành lễ: “Thiếu phu nhân, đây là bữa trưa do chủ tịch dặn dò. Nếu thiếu phu nhân không thích, có thể đổi khẩu vị chọn món khác.”

Cố Hề Hề trợn tròn mắt há hốc mồm, chỉ một bữa trưa thôi mà, đâu cần nhiều món như vậy?

“Không cần, một mình tôi không thể ăn hết nhiêu đây!” Cố Hề Hề lập tức trả lời.

Cô chỉ là một người dân dã bình thường đến từ nông thôn, tự nhiên được chăm sóc như vua chúa thế này, thật sự không quen!

“Tổng giám đốc sẽ đến dùng cơm trưa với thiếu phu nhân, đây là những món bình thường tổng giám đốc hay dùng.” Một đầu bếp trả lời.

Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy không ổn, hình như cô đã hiểu sai ý họ rồi!

Khoan, ông ấy vừa nói gì? Doãn Tư Thần sẽ tới đây dùng bữa trưa?

Cố Hề Hề còn chưa kịp hỏi, liền nghe được âm thanh từ bên ngoài: “Chào tổng giám đốc!”

Thân thể Cố Hề Hề lập tức thẳng đơ, không dám quay đầu lại.

Tuy cô đồng ý kết hôn với anh, nhưng trong tiềm thức thì anh đối với cô vẫn là một người xa lạ.

Doãn Tư Thần vừa bước vào cửa đã thấy Cố Hề Hề đưa lưng về phía mình, tức khắc nói: “Còn thất thần làm gì? Ăn cơm.”

Doãn Tư Thần vừa ngồi xuống, liền có người bước đến đưa khăn lông lau tay. Anh dùng liên tiếp ba khăn lau sạch tay, rồi mới cầm lấy dao nĩa, từng động tác đều rất ưu nhã.