Trên bàn cơm, Đinh Tiểu Vĩ cùng Chiêm Cập Vũ lải nhải nói chuyện không ngừng.
Cuộc trò chuyện của hai người giống như đối thoại giữa hai cha con, mà đứa nhỏ đi học xa về báo cáo cho cha đầy vẻ phấn khích cùng khích lệ.
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng có vài phần cảm khái. Mười năm sau Linh Linh đi học xa nhà, hắn sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Linh Linh vẫn chỉ là một bé gái thôi.
Hai người tán gẫu đến hăng say, dường như đã quên mất sự có mặt của Chu Cẩn Hành. Y lặng lẽ ngồi một bên, cúi đầu gửi tin nhắn.
Sau khi ăn xong, chuông cửa reo. Đinh Tiểu Vĩ muốn đứng dậy, Chu Cẩn Hành đã vỗ vỗ hắn: "Để em, hai người nói chuyện tiếp đi."
Hắn cũng không để ý, tiếp tục ngồi xuống. Tiểu Vĩ ngồi quay lưng lại với cửa, Tiểu Chiêm ở hướng đối diện, đang trò chuyện bèn phát hiện khuôn mặt thằng nhóc đột nhiên thay đổi, trong mắt như bừng lên đốm lửa nhỏ, nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Đinh Tiểu Vĩ quay lại liền thấy, ô, đây không phải là Chu Cẩn Hành cùng với thằng em trai luôn bất hòa với y hay sao.
Lâu rồi không gặp Chu Tông Hiền, người này vẫn mang cái bộ mặt vênh váo, tự đắc đáng ghét với cái đức tính khó chịu như cũ, vừa nhìn đã làm người khác cảm thấy không vui. Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt nhìn hắn ta, rồi lại nhìn về phía Chu Cẩn Hành, ánh mắt như muốn hỏi tại sao lại thế này.
Chu Cẩn Hành chỉ tay: "Nó đại diện trưởng bối trong nhà đến xem nơi ở của Dập Dập."
Đinh Tiểu Vĩ nhịn xuống câu chửi đã chuẩn bị ra tới miệng "Thúi lắm", như gặp kẻ địch mà đứng lên, đem Tiểu Chiêm ở phía sau che chở.
Chu Tông Hiền nhìn Tiểu Chiêm, nhíu mày nói: "Làm sao mà phơi nắng đen thành than rồi, khó coi chết đi được."
Tiểu Chiêm vừa muốn xông lên thì Đinh Tiểu Vĩ đã giơ tay chặn lại, hướng Chu Cẩn Hành chỉ đạo: "Em trai của em, em mình tự tiếp đãi, Tiểu Chiêm, chú Đinh đưa cậu ra ngoài đi dạo."
Chu Cẩn Hành giả vờ không nổi nữa, đứng chắn trước mặt bọn họ: "Hai người muốn đi đâu?"
Đinh Tiểu Vĩ hung hăng liếc y một cái. Hắn cảm thấy Chu Tông Hiền nhất định là do y gọi tới. Không thèm đáp lại y, Đinh Tiểu Vĩ hỏi Tiểu Chiêm: "Cậu muốn đi chơi chỗ nào? Hát hò? Đánh bi-a? Bơi lội?"
Tiểu Chiêm cũng không để Chu Tông Hiền vào mắt: "Đều được cả, đi thôi."
Thái độ của Chu Cẩn Hành mềm mỏng hơn một chút, cầm lấy tay Đinh Tiểu Vĩ: "Anh Đinh, Linh Linh trở về không nhìn thấy anh sẽ khóc đấy, anh cũng biết sự tình lần trước đã làm con bé sợ hãi mà, nên bây giờ ở lại đây đi, đừng ra ngoài."
Đinh Tiểu Vĩ có chút do dự. Con gái hắn gần đây quả thực rất yếu đuối. Nhưng chính Chu Cẩn Hành gọi Chu Tông Hiền tới đây, rõ ràng không thích Tiểu Chiêm, đừng nói là Tiểu Chiêm khó chịu, hắn nhìn cũng thấy phiền lòng.
Đinh Tiểu Vĩ nhỏ giọng nói bên tai Chu Cẩn Hành: "Em mang hắn tới đây làm Tiểu Chiêm xấu hổ, em làm ra chuyện tốt thật đấy."
Chu Cẩn Hành đang muốn nói gì đó, Chu Tông Hiền đã đi qua bọn họ, đứng trước mặt Tiểu Chiêm, nhìn thằng nhóc với vẻ kiêu ngạo.
Tiểu Chiêm nắm chặt tay, mắt mở to trừng hắn giống như sẵn sàng nhào lên cắn bất kì lúc nào.
Chu Tông Hiền có chút không tự nhiên, thở dài nói: "Tôi thích trắng một chút". Lời này không biết là đang nói với chính hắn ta hay muốn nói cho Tiểu Chiêm nghe.
Chiêm Cập Vũ chịu đựng cơn tức, lách người đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Vĩ: "Chú Đinh, hay là chúng ta đi đón Linh Linh đi."
"Cũng được, để tôi gọi cho mẹ......"
Chu Tông Hiền lập tức nóng nảy, túm lấy Chiêm Cập Vũ: "Lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Tiểu Chiêm rút tay ra nhanh như điện giật: "Anh có bệnh à?"
"Đây là thái độ của cậu khi nói chuyện với chủ nợ?"
Chiêm Cập Vũ sờ sờ môi, làm như vừa bị đẩy xuống tận bảy tấc.
"Cậu còn nợ tiền cậu ta? Nợ bao nhiêu?" Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày.
Tiểu Chiêm nhanh chóng đáp: "Chú Đinh đừng quan tâm, tôi không có nợ tiền anh ta"
"Vậy thì nợ cái gì?"
Khuôn mặt Tiểu Chiêm lập tức đỏ lên: "Tôi, tôi đi về trước, Linh Linh trở về đừng quên nói với em ấy là anh trai lần sau sẽ lại đến thăm"
Đinh Tiểu Vĩ còn muốn nói thêm, liền bị Chu Cẩn Hành kéo trở về: "Anh đừng có chuyện gì của người khác cũng quản được không?"
Tiểu Chiêm đi rồi cũng không quay đầu nhìn lại, Chu Tông Hiền cũng vội theo sau, quay đầu lại nói với Chu Cẩn Hành: "Anh hai, nơi này rất tốt, nhưng về sau bớt kêu loại người nhàn rỗi này đến đi."
Chu Cẩn Hành gật đầu chào: " Tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên thu liễm lại chút "
Chu Tông Hiền bĩu môi, quay đầu đi.
Sau khi hai người rời đi, Đinh Tiểu Vĩ rất mất hứng nhìn Chu Cẩn Hành: "Người nhà Chu gia đều hành động quái gở như vậy à? Tên này làm sao mà kiêu ngạo như thế, nói chuyện còn không coi người khác ra gì, hắn không biết dạng người như hắn làm người khác cảm thấy rất phiền sao?"
Chu Cẩn Hành lãnh đạm nói: "Không cẩn thận nuông chiều làm hỏng nó." Sau đó lại bỏ thêm một câu: "Không phải do em nuông chiều."
Đinh Tiểu Vĩ vẫn rướn cổ nhìn: "Hắn không thể bắt nạt Tiểu Chiêm."
"Sẽ không. Tiểu Chiêm cũng là người trưởng thành rồi, chính nó cũng phải tự biết giải quyết, anh cùng nó không thân cũng chẳng quen, chẳng lẽ cứ phải đi theo mông nó để che chở?"
Đinh Tiểu Vĩ biết lời Chu Cẩn Hành có lý, suy cho cùng, hai người cũng chỉ là bạn bè, chính hắn cũng không thể giờ giờ khắc khắc quản nó, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái: "Về sau tuyệt đối không thể để Dập Dập biến thành như vậy."
Chu Cẩn Hành chớp chớp mắt: "Chính vì không muốn thằng bé biến thành như vậy nên mới để anh nuôi dưỡng."
Đinh Tiểu Vĩ ngồi xuống sô pha: "Lại nói, một hai ngày rồi không nhìn thấy thằng bé, lại thấy có chút nhớ. Dập Dập thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngay cả khi phản đối cũng vẫn trầm mặc, không khóc không nháo, tuy rằng việc dạy nó như vậy càng thêm khó khăn, nhưng ít nhất nó cũng không gây phiền nhiễu. Thật sự là đứa con trai lý tưởng của Đinh Tiểu Vĩ này."
Chu Cẩn Hành tựa vào hắn, trêu đùa: "Đứa con hi vọng? Anh có thể nhận thêm con trai của em."
"Thôi đi, ông tướng kia tôi thật sự không hầu nổi." Con trai của Chu Cẩn Hành quả thực là thảm họa, cứ nửa đêm là khóc hai lần một giờ. Ba bảo mẫu phải lần lượt thay nhau chăm sóc. Đinh Tiểu Vĩ vừa nghe thấy giọng nó là đầu đau nhói, cứ mỗi lần thấy miệng thằng bé hé ra, hắn lại sợ hãi, chỉ nghĩ ngay đến việc chạy đi.
Chu Cẩn Hành cúi đầu nở nụ cười, khẽ xoa đầu hắn: "Vẫn còn đau à?"
"Không sao, chẳng có cảm giác gì cả."
Thân người Chu Cẩn Hành đột nhiên đè lên hắn, giọng điệu chờ mong: "Cái kia bây giờ có thể làm không?"
Đinh Tiểu Vĩ bật cười: "Không ổn đâu, vạn nhất chút nữa mẹ tôi quay lại."
Chu Cẩn Hành đã muốn động tay cởi thắt lưng: "Sẽ không sớm như vậy, em đã nhịn vài ngày rồi."
"Làm làm làm, vào phòng ngủ, đừng ở chỗ này."
Chu Cẩn Hành cúi đầu ngậm môi hắn, khẽ nói: "Ở đây luôn đi."
Bị y làm thành như vậy, Đinh Tiểu Vĩ lập tức đã có cảm giác. Mấy ngày hôm nay, quả thực dây thần kinh của hắn đã rất căng thẳng. Đầu tiên là bị bắt cóc, sau đó lại cùng mẹ "ngả bài", mọi sự việc đều quá nguy hiểm. Hiện tại có thể trấn tĩnh lại, cùng với Chu Cẩn Hành làm chuyện đó chắc chắn là loại hưởng thụ lớn nhất.
Hai người rất nhanh đã tiến vào trạng thái, trên sô pha hai thân thể nóng hầm hập làm nhiệt độ như muốn tăng lên.
Đinh Tiểu Vĩ dù cao hứng nhưng vẫn còn sót lại một chút lý trí, không dám làm ngay phòng khách, cuối cùng vẫn là vừa cọ xát thân thể vừa một đường tiến vào phòng ngủ.
Tới cửa, Chu Cẩn Hành như cái van xả lũ, động tác điên cuồng, kịch liệt hơn rất nhiều, chỉ vài bước đã lột sạch Đinh Tiểu Vĩ, tại trên người hắn mà nhiệt liệt bùng lên những đốm lửa nhỏ.
Phòng ngủ còn chưa kịp mở điều hòa vốn đã đủ nóng, hơn nữa thể lực hai người rất tốt, chỉ chốc lát sau đã đầy mồ hôi, da thịt tiếp xúc, ma sát dẫn theo tiếng nước mờ ám không rõ ràng.
Giữa trưa nóng bức đến độ khiến người ta choáng váng, ngọn lửa tình dục như thể trực tiếp đốt cháy dây thần kinh, khiến trong đầu hai người ngoại trừ muốn điên cuồng dung hòa, không còn ý niệm dư thừa nào khác.
Cơn cao trào ập đến, trong đầu Đinh Tiểu Vĩ hiện lên một tia hạnh phúc, đây đích thị chính là cuộc sống bình yên mà hắn ngày càng mong ước.
Suy nghĩ của tác giả: Cuối cùng cũng kết thúc ==
Do dự giữa việc làm luận văn cùng với một loạt chuyện đáng ghét lúc tốt nghiệp, chương mới tốc độ phi thường đáng xấu hổ, lão thiên trịnh trọng xin lỗi tất cả các vị đã theo tác phẩm, hơn nữa cảm tạ các vị đã không vứt bỏ ta, vẫn chờ tới bây giờ.
Văn này viết lâu, mất đi cảm xúc mãnh liệt, chính mình viết cũng rất không vừa lòng, cảm giác không làm tốt cho đứa nhỏ, vô cùng áy náy và tiếc nuối. Tác phẩm tiếp theo nhất định sẽ viết tốt, hi vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ, sự ủng hộ của mọi người là động lực viết văn của tôi.
Ngày mai đào hố mới, cám ơn mọi người.
Cúi đầu.
Chính văn hoàn -
Đôi lời của editor: Còn 1 phiên ngoại nữa nhé, mình chưa tìm được bản raw, mà đọc cv cũng không hiểu nên hẹn mọi người vào một ngày không xa.
Vậy là cuối cùng cũng xong rồi, có chút tiếc nuối T.T Mình tưởng cuối năm nay mới xong được cơ, chuyện là mình đi học xa nhà không có lap không edit tiếp được, nhờ bạn editor còn lại edit nốt cuối chương 56, nhưng mẻ làm phát một lèo đến chương 58 luôn vì không thấy ranh giới giữa các chương =))) Đó nên là edit hoàn sớm =)))
2 bạn editor giờ mới lên đại học, không biết bao lâu mới đào hố mới. Hiện tại mình dự tính hoàn nốt đoản đang làm dở, còn bộ Ngụy trang học tra không biết có nên làm tiếp hay không, ngâm quá lâu rồi mà thấy hằng ngày vẫn có bạn vote với cho vào thư viện mà thấy hơi áy náy. Hi vọng nếu có hố mới mọi người ủng hộ. Wordpress mình tính lập rồi mà vẫn chưa lập được.
Cảm ơn mọi người đã theo suốt mình trong quá trình edit truyện, có những bạn theo từ đầu khi mình mới edit, các bạn đã đóng góp để chỉnh sửa (nhất là chương 1) được hoàn thiện hơn. Cảm ơn những comment, vote ủng hộ của mọi người.
14/06/2018 - 05/09/2019