Minh Hạ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam đậm, tóc dài được búi lên, một mình đi tới bữa tiệc tổ chức ở khách sạn lớn nhất nhì nằm ở trung tâm Tokyo, tham gia vào bữa tiệc thương mại mà Thần Điền Vũ nói.
Khí chất tao nhã thanh lịch, nước da trắng noãn tinh tế, tư thái xinh đẹp và nụ cười hoà nhã khiến cô vừa bước vào phòng tiệc liền hấp dẫn tất cả những người đàn ông tại đây nhìn chăm chú.
Cô cả người tinh khiết trắng nõn, giống như da thịt bằng băng trong suốt mặc sức hiển rõ, lễ phục dạ hội không che giấu được cổ cùng hai cánh tay, bóng đẹp mà mê người.
Mặc dù cô sống ở Tịch Mộc gia năm năm, thế nhưng những bữa tiệc y hương tấn ảnh như thế này cô cho tới bây giờ cũng chưa từng tham dự. Về Đài Loan mấy năm nay mặc dù thỉnh thoảng phải qua lại những bữa tiệc rượu linh đình, nhưng hoàn toàn do yêu cầu thuần túy trong buôn bán. Cô chưa từng thích thú loại tiệc xã giao thế này. Nhưng cho dù cô trì độn như thế nào đi nữa, cũng phân biện được tình huống trước mắt hoàn toàn khác biệt so với lúc ở Đài Loan.
(Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Ánh mắt của mấy người đàn ông Nhật quá biết bán đứng bọn họ, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn toát ra vẻ thèm thuồng đối với cô. Bọn họ hiện tại quả thật giống như đang dùng mắt cường bạo cô vậy, quá đáng vô cùng!
"Vị tiểu thư này, có thể mời cô nhảy một điệu không?" Một người đàn ông đi về phía cô, lớn mật mời nhảy.
"Xin lỗi, tôi không biết nhảy." Cô hiện tại không có tâm tình khiêu vũ, chỉ muốn nhanh bắt đầu đàm phán buôn bán một chút.
"Không biết tiểu thư là đại biểu của công ty nào đây?"
Cô bắt đầu tự giới thiệu mình, vẻ mặt phiền muộn bắt đầu đổi thành mỉm cười.
Không biết vì sao, đột nhiên có ba, bốn người đàn ông cũng tiến lại gần, tự giới thiệu mình với cô, còn liên tục tự khoe khoang tự tâng bốc bối cảnh và thực lực của công ty mình, cố gắng lấy lòng người phụ nữ trước mắt.
Trong khi cô làm quen với đám đàn ông ở đây, tìm kiếm ứng cử viên có cơ hội hợp tác, lại một chút cũng không biết ở một bên của phòng tiệc đã hình thành một luồng áp suất thấp, chuẩn bị thổi ập đến bất cứ lúc nào.
Ngọn lửa đố kỵ đang lặng lẽ cháy lên trong lòng Tịch Mộc Thức Minh, làm cho các khớp xương toàn thân anh rung động vang lên kèn kẹt, mặt anh đen lại, bầu không khí lạnh buốt bắt đầu lan tỏa.
Cô tối nay quả thực rất thành thục mỹ lệ, lúc cô vừa tiến vào sảnh tiệc, cô đã gắt gao hấp dẫn ánh mắt của anh, thế nhưng sự mỹ lệ này không nên bày ra cho những tên đàn ông khác nhìn, bởi vì chỉ có anh mới có tư cách ngắm cô.
Cô mặc ít như vậy, còn giống như Hoa Hồ Điệp khắp nơi quyến rũ người, cái này bảo anh sao có thể nhìn tiếp được chứ? Anh cầm lấy ly rượu chậm rãi đi về phía cô.
"Cô Kiều là khách của tôi, nên do tôi tận tình tiếp đãi, không làm phiền các vị." Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh Minh Hạ, chứa sự kiên quyết không cho phép nghi ngờ.
Cô xoay người nhìn lại, thấy một khuôn mặt xanh mét sắp bạo phát, cũng sợ hết hồn, "Là anh?"
Thức Minh chính là tổng giám đốc của công ty này? Quá trùng hợp đi?
Anh lạnh nhạt kéo ra một nụ cười, một tay ôm eo nhỏ của cô, một tay đem rượu cocktail đưa tới miệng cô.
Cô vẻ mặt lúng túng miễn cưỡng uống hết rượu, ánh mắt bất mãn liếc về phía Tịch Mộc Thức Minh ngạo mạn quá mức kia, nhưng anh lại không quan tâm, đùa giỡn nói nhảm kéo cô vào trong ngực, nhìn cô xấu xa cười.
"Thì ra cô Kiều cùng Tịch Mộc tiên sinh là người quen cũ nha?" Mấy tên đàn ông toát mồ hôi lạnh, lại tận lực giữ vững khuôn mặt tươi cười giả bộ kia, tính an toàn rút lui, "Vậy chúng tôi không cản trở hai người ôn chuyện nữa!"
Nói giỡn, vừa nhìn tình huống mập mờ này cũng biết mối quan hệ của bọn họ không đơn giản, người phụ nữ này có nhiều khả năng là người tình của Tứ thiếu gia, cho dù là ai cũng không có can đảm đi trêu chọc cô ấy.
"Bọn họ chẳng có bản lĩnh gì, chính là biết nhìn sắc mặt người khác, rất tốt." Tịch Mộc Thức Minh thấy đám ong mật vây xung quanh cô đã bị anh đuổi đi, lập tức hài lòng cười.
"Buông em ra, tất cả mọi người đang nhìn, đừng để em biến thành trò cười!" Cô lo lắng phát hiện mọi người cười trộm.
"Muốn nhìn thì nhìn, mặc kệ họ." Anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của anh.
"Anh còn như vậy, bọn họ sẽ nhận ra em là người của Tịch Mộc gia." Cô không muốn để cho người khác biết Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia đã trở về Nhật rồi, càng không muốn người khác nhìn thấy những hành động thân mật này của bọn họ.
"Được, vậy chúng ta rời khỏi đây thôi." Anh xấu xa cười với cô.
Cô hiểu ám chỉ của anh, nhất thời đỏ mặt, "Em… mới tới chưa được một tiếng." Một khi gặp phải anh, cô liền giống như mất đi sự tự chủ.
"Bữa tiệc nhàm chán, không tham gia cũng được." Anh không thích cô trở thành đối tượng mà mấy người đàn ông khác săn đuổi ái mộ, "Đi hay là không đi, chính em chọn đi, nhưng anh không loại trừ khả năng mình sẽ nhất thời không nhịn được, hôn em trước mặt mọi người."
"Đây quả thực là uy hiếp!" Anh chính là lợi dụng việc cô sợ sự tình lộ ra ánh sáng, thật giảo hoạt!
"Mới không phải, để cho ba anh cùng mẹ em dùng cách khác biết em đã trở về Nhật Bản, cũng rất tốt."
"Em đi với anh." Cô đầu hàng, chuyện lần này trở về Nhật, cũng không thể để mẹ biết.
"Thật biết điều." Anh vừa lòng đẹp ý, vòng tay ôm chắc bả vai tuyết trắng lộ ra ngoài của cô, cùng cô ra khỏi sảnh tiệc của khách sạn.
Cho đến khi hai người lên chiếc xe thể thao của Tịch Mộc Thức Minh, cô vẫn chần chừ không nói, bộ dáng khó xử. Anh thở dài: "Đổi ý còn kịp."
Minh Hạ chăm chú nhìn ánh mắt có chút phức tạp của anh, giống như có thiên ngôn vạn ngữ nói không hết. Cô quá rõ ràng, tim của cô vẫn chỉ có anh, thế nhưng cũng không nên có…
Cô nhắm mắt lại, chủ động hôn người đàn ông ngồi bên cạnh. Đầu lưỡi của hai người dây dưa lẫn nhau, phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, đây tuyệt đối là một nụ hôn sâu đầy đam mê nhiệt tình.
Nụ hôn này đại biểu cho tình yêu say đắm của cô dành cho anh, nhưng anh có hiểu rõ không? Cô yêu anh, nhưng đến bây giờ, cô còn không biết đến tột cùng là đúng hay sai…
"Hay là… đừng…" Minh Hạ đứng trước cửa phòng khách sạn mà Tịch Mộc Thức Minh ngủ lại, đang làm một cuộc đấu tranh lý trí cuối cùng, cô không dám xoay mặt nhìn anh đang ‘cưỡng ép’ cô.
"Nếu anh không đồng ý thì sao?" Tịch Mộc Thức Minh sắc mặt chợt biến, tâm tình vốn vui vẻ bị sự cự tuyệt lần nữa của cô quét đi, "Em thật muốn đổi ý, tại sao mới vừa rồi lại đi theo anh, tại sao lại muốn hôn anh?"
Đó là cô nhất thời động tình a! Thực ra lần này cô trở về, cũng chưa chuẩn bị tốt tâm tư gặp lại anh. Hiện tại gặp lại rồi, lại ném cho cô tình huống khó xử như vậy xử lý…
"Tại sao không nói lời nào?" Tay của anh cầm lấy cánh tay của cô, muốn kéo cô quay đầu lại nhìn về phía anh. Anh không chịu được cô thái độ lạnh nhạt coi anh như người vô hình.
"Em còn có thể nói gì?" Cô thừa nhận, ở trước mặt anh, cô trở nên trần trụi, chuyện gì cũng không giấu được.
"Có…" Anh đột nhiên ôm lấy cô, nóng bỏng hôn đôi môi đỏ mọng của cô, làm cho hai người tạo thành một bộ dáng kích tình ái muội, giống như cái hôn này là dùng để trừng phạt cô.
Một tay vặn mở khóa, Tịch Mộc Thức Minh ôm Minh Hạ đi vào trong phòng. Vừa vào cửa, liền đè cô lên tường, thâm tình hôn cô, thật lâu hai đôi môi đang hôn nồng nhiệt mới tách ra.
"Nói cho anh biết, mấy năm nay em sống tốt không?"
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không thể không thừa nhận, anh của giờ khắc này lại hiện ra vẻ mặt quan tâm săn sóc mà cô không cách nào kháng cự nhất, "Em… rất tốt."
"Dì Úy… bà ấy không cho em trở về đây sao?" Anh muốn biết, cô đến tột cùng có bao giờ nghĩ tới muốn trở về hay không.
"Thức Minh, anh biết rõ câu trả lời." Mẹ không nói rõ không cho phép cô trở về Nhật Bản, chỉ là thân là con gái, cô thế nào không biết ý nghĩ thực sự của mẹ?
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ dụng ý hành động lần này của mẹ, mẹ đã phát hiện ra quan hệ của cô và Thức Minh cũng không phải tình cảm anh em đơn thuần, cho nên mẹ mới có thể luôn ngăn cản cơ hội Thức Minh và cô gặp nhau, không muốn hai người bọn họ tiếp tục dây dưa, làm cho mẹ con họ khó xử sự.
Ánh mắt của Tịch Mộc Thức Minh trở nên có chút phẫn hận, "Biết, nhưng bây giờ anh không muốn thuận theo ý của bà ấy nữa."
Cô có dự cảm xấu, cũng không quá khẳng định, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Anh nói rồi, anh không thể nào thả em ra nữa. Cho dù em khóc, cũng phải khóc ở chỗ này của anh, không thể tránh né anh." Đôi mắt anh nghiêm túc nói rõ sự kiên trì của anh.
"Chúng ta tuổi cũng không nhỏ nữa, không cần kiêng dè chuyện gì nữa."
Minh Hạ đột nhiên đẩy cái ôm của anh ra, cự tuyệt cùng anh bàn bạc đề tài cấm kỵ này.
"Dọn đến chỗ anh đi, ở chỗ này rất bất tiện."
Nhìn cô yên lặng không nói, anh cho là cô đã ngầm cho phép, thế là ôm cô thật chặt, không tiếp tục để cô chạy khỏi tay anh nữa.
Đôi mắt anh sáng như những vì sao, rạng rỡ lấp lánh ngắm cô không rời mắt. Mỗi lần ngắm cô, anh phát hiện tình yêu say đắm của anh dành cho cô lại tăng thêm mấy phần.
Anh lòng tham không đáy nhấm nháp đôi môi anh đào mềm mại của cô, thỉnh thoảng khẽ cắn vành tai cô, mê hoặc lôi kéo cô lần nữa rơi vào thế giới của anh.
Năm năm rồi, anh nhớ hơi thở riêng của cô, "Anh muốn em... em không hiểu sao?"
Năm năm trước cô rời đi, bởi vì sợ sự dây dưa mập mờ không rõ giữa bọn họ sẽ không cách nào sửa chữa được, hiện tại anh muốn hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của cô sao? "Chúng ta không có biện pháp kết thúc mọi thứ sao?"
"Không có biện pháp." Không thể, cũng không được phép!
Cho dù có nhiều mỹ nữ tuyệt sắc hơn nữa từng ở dưới thân anh phục vụ, nhưng đối với anh mà nói, cũng chỉ là thân thể kích thích cảm giác chơi đùa, chính là chỉ có cô, làm cho lòng anh thật sự xao động bất định, lúc lên lúc xuống, khiến anh muốn đoạt lấy cả thể xác, trái tim cùng tất cả chuyên chú của cô.
"Nhưng em đã thay đổi, em không còn là Minh Hạ mà anh biết lúc trước." Thời gian trôi qua làm cho cô không thể lại là chính mình của trước kia.
"Anh cũng thay đổi, nhưng điều này đối với chúng ta không quan trọng." Bất luận biến thành như thế nào, cô cũng đừng nghĩ sẽ cự tuyệt anh lần nữa.
Ánh mắt mê mang của cô khiến anh khó hiểu. Chẳng lẽ tất cả những chuyện anh làm, cô đều không hiểu sao? Lòng của cô đến tột cùng là như thế nào? Anh thật sự rất muốn biết, trong lòng cô rốt cuộc có anh hay không?
"Không ai có thể ngăn cản anh đến với em." Cho dù có, anh nhất định đều có thể giải quyết.
Tâm của Minh Hạ rung động, người đàn ông cường thế này, thế nhưng chịu ở trước mặt cô lộ ra tấm lòng chân thành trần trụi như vậy.
Nhắm mắt lại, lẳng lặng, môi hai người lại lần nữa dán vào nhau.
Lửa tình vẫn dấu kín ở sâu trong nội tâm, chưa bao giờ từng dừng lại, một khi bị châm ngòi trong nháy mắt liền biến thành ngọn lửa có thể đốt sạch mọi thứ.
Sau khi nụ hôn sâu dài dằng dặc kết thúc, hô hấp dồn dập của cô chẳng những không thể khống chế, mà còn không ngừng thở dốc, cô lại như trước cảm giác mình lúc nào cũng có thể bởi vì tình cảm nồng nàn mà hít thở không thông chết đi.
Anh ôm thân thể như nhũn ra của cô đặt lên giường lớn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cùng ánh mắt chìm vào màu đen đậm đặc, tiết lộ hai người vội vã gắt gao muốn dựa vào nhau.
Anh ở trên người cô tiếp tục lửa nóng cực độ kích thích, từng bước một xâm chiếm lý trí của cô.
Anh cố chấp khiến cô lộ vẻ xúc động. Nếu như có thể, hoặc là bọn họ thật có thể tiếp tục nữa, chỉ là trên đời này có quá nhiều sự việc không chắc chắn, cô không dám dùng lý trí suy nghĩ tiếp chuyện gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn lần nữa tập trung chú ý đến vòng ôm của anh, thật nhớ thật nhớ…
"Gả cho anh." Sau khi kích tình qua đi, anh đột nhiên nói.
"Không muốn." Cô nằm trong ngực anh, cố chấp cự tuyệt lời cầu hôn của anh.
"Tại sao?" Anh khẽ hôn trán cô, quyến luyến hơi thở của cô. Anh rất thích cô, yêu đến độ trong lòng thấy đau…
"Anh muốn em gả cho anh!" Anh không thể lại để cho cô trốn mất, chỉ có kết hôn mới có thể danh chính ngôn thuận giữ cô ở bên người.
"Tại sao?" Cô mỉm cười, nhưng nội tâm cũng là sóng lớn mãnh liệt cuộn trào.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ cầu hôn cô!
Nhìn thấy nụ cười của cô, anh cười thỏa mãn, "Gả cho anh, em chính là người phụ nữ nhân của anh."
Cô bướng bỉnh nói: "Không lấy anh cũng có thể là người của anh a."
"Đúng vậy, chỉ là, người phụ nữ của anh phải gả cho anh, mới có thể vĩnh viễn ở bên anh, em hiểu không?" Anh ôm cô càng chặt hơn.
Cô hiểu lời của anh, nhưng cô cũng không phải vì gả cho anh mới cùng anh lên giường, "Thảo nào anh trước kia thay phụ nữ nhanh như thay quần áo, thì ra là bởi vì các cô ấy đều không gả cho anh, mới không thể ở đây cùng anh nha!"
Tịch Mộc Thức Minh ác liệt hôn lên đôi môi nhỏ của cô, hôn cô sắp hít thở không thông mới buông cô ra.
"Đây là trừng phạt em không lựa lời nói." Anh ghét cô luôn đem những người phụ nữ khác tới chận miệng anh.
"Ha ha ha… nhìn dáng vẻ của anh, mười phần giống trẻ con." Nhưng đáng ghét lại làm cô động lòng.
Ánh mắt của anh thoáng qua ý xấu, bàn tay không an phận sờ soạng cô, dọa cô sợ oa oa kêu to!
"Dám nói anh giống như trẻ con! Chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của anh không giống một đại nam nhân hàng thật giá thật?"
"Không… không…! Anh là đại nam nhân đội trời đạp đất, như vậy được chưa?" Cô vội vàng đẩy tay anh ra.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, anh ngừng động tác, "Vậy anh làm chồng của em cũng dư dả chứ?"
Lại đang dò hỏi cô? "Em muốn chính là tiểu nam nhân, không… không, lớn nhỏ đều muốn!"
"Em dám?" Anh đột nhiên nhớ tới đám đàn ông vây quanh Minh Hạ tối nay, liền ghen ghét, "Không cho phép, chỉ có thể có một người đàn ông là anh thôi."
"Em chỉ có anh - một người đàn ông a! Chẳng lẽ… anh còn chưa rõ ràng?" Cô trấn an anh, biết anh canh cánh trong lòng chuyện ở bữa tiệc.
Dấu vết anh hôn môi biến mất rất nhanh, anh lại chuyển qua cái cổ trắng ngần nõn nà của cô, triền miên lại cắn ra một đám dấu đỏ, "Anh hiểu rõ, em từ trước đến sau này, đều chỉ có mình anh."
"Cho nên, em có lấy chồng hay không đối với anh cũng không quan trọng."
"Không thể!" Anh nhất định phải cưới cô!
"Em mệt quá, không muốn nói chuyện nửa…" Cô nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt thiết tha của anh nữa.
"Em…" Nhìn cô giống như mệt muốn chết rồi, Tịch Mộc Thức Minh không đành lòng tranh cãi với cô nữa, chỉ là vẻ mặt u ám, siết chặt khuỷu tay, gắt gao ôm lấy giai nhân rõ ràng đang nằm trong lòng anh, nhưng lại giống như cách anh rất xa, mơ hồ bất định này.
Đinh đoong một tiếng, chuông cửa vang lên.
Minh Hạ đã tỉnh lại nhìn Thức Minh còn ngủ say, liền nhẹ chân nhẹ tay đứng lên mặc quần áo vào, đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô nhìn thấy người mẹ đã gần một năm không gặp đang trầm mặt nhìn về phía cô.
Cô sợ ngây người, chưa biết nên phản ứng thế nào. Bộ dáng này của cô mười phần giống như đứa bé làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, mà cô cũng vừa thật sự làm "chuyện xấu" khiến mẹ không thích.
Úy Tử ghé đầu vào gian phòng chật hẹp, nhìn thấy duy nhất một người đàn ông mà bà quen thuộc đang ngủ trên giường, liền kéo con gái ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Mẹ!"
"Mệt con còn nhớ rõ ta là mẹ con, con đem lời của ta toàn bộ như gió thoảng qua tai sao?" Úy Tử giận giữ châm chọc Minh Hạ, "Ta bảo con trước tiên không được về lại Nhật, tại sao lại vẫn cứ trở lại, còn muốn đi gặp Tứ thiếu gia?"
"Con không phải cố ý, con là bởi vì đi công tác, mới trở về Nhật Bản. Hơn nữa con với anh ấy chỉ là đúng lúc chạm mặt…" Cô nhanh chóng giải thích.
"Đúng lúc? Sau đó cũng đúng lúc ngủ qua đêm với cậu ta sao? Úy Tử ta sao lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc hoang đường như vậy?" Điều mà bà không mong muốn nhìn thấy nhất đều đã thấy được.
"Mẹ, con rất nhanh sẽ quay về Đài Loan. Con bảo đảm không có người nào khác của Tịch Mộc gia biết con đã trở về!" Minh Hạ kéo cánh tay Úy Tử.
"Minh Hạ, mẹ không phải là bắt con vĩnh viễn không thể trở lại Nhật Bản, nhưng con đã năm năm chưa trở về, tại sao lại cố tình muốn trở lại vào lúc này?"
Cô phát hiện trong lời mẹ nói có chỗ không thích hợp, tiếp tục hỏi: "Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ gần đây xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"Tứ thiếu gia trong vòng nửa năm nữa sẽ kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn Miyamoto."
"Tứ thiếu gia trong vòng nửa năm nữa sẽ kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn Miyamoto."
Minh Hạ nghe lời này, như sấm đánh bên tai, trong lòng cảm giác giống như bị người ta hung hăng xé rách.
Kết hôn, anh muốn kết hôn? Vậy tại sao còn tới dây dưa với cô? Còn ra vẻ một mực chờ đợi cô?
"Con vừa trở lại, Tứ thiếu gia nhất định không chịu ngoan ngoãn kết hôn, như vậy bảo Tịch Mộc gia làm sao ăn nói với người khác? Hơn nữa, chỉ cần qua một thời gian, đám người vẫn xem mẹ con chúng ta không vừa mắt, sẽ dời đi sự chú ý đến vợ mới cưới của Tứ thiếu gia, vậy thì con cũng không cần nghe những thứ lời ra tiếng vào kia, có thể quang minh chính đại trở về công ty giúp đỡ rồi."
Mười mấy năm qua, đám người thân thích kia luôn muốn tìm cơ hội đuổi mẹ con hai người đi, nói xấu, giở trò, thậm chí muốn làm hại bọn họ… Tất cả tất cả, bà đều chịu đủ rồi!
Cô ánh mắt trống rỗng nói: "Anh ấy kết hôn là chuyện tốt, con chúc mừng anh ấy!"
"Minh Hạ, đừng u mê không tỉnh nữa, trên thế giới còn có rất nhiều đàn ông tốt, cần gì nhất định phải yêu Tứ thiếu gia? Mẹ là vì muốn tốt cho con, từ từ mẹ sẽ sắp xếp nhiều đối tượng tốt hơn cùng con xem mắt." Úy Tử ôm con gái.
Tối hôm qua có người nói cho bà biết Minh Hạ đã trở lại, còn cùng Tứ thiếu gia lặng lẽ rời đi, bà đoán bọn họ nhất định là ở tại khách sạn mà Tứ thiếu gia ngủ lại, cho nên buổi sáng tinh mơ đã tìm tới cửa, muốn ngăn lại những phiền phức không nên có xảy ra.
Chỉ cần Tứ thiếu gia kết hôn, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết, Minh Hạ cũng có thể không cần có quan hệ với cậu ta nữa, thoải mái trở lại làm Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia, trở về công ty của Tịch Mộc gia làm việc, thừa kế gia nghiệp.
Úy Tử đột nhiên cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như có người ở sau lưng trừng mắt nhìn bà, lập tức xoay người lại, liền nhìn đến Tịch Mộc Thức Minh đã mặc quần áo tử tế mở ra cửa phòng, ánh mắt u ám lườm mẹ con bọn họ.
"Úy Tử, bà có biết việc tốt thường hay gặp trắc trở là có ý gì không?" Tịch Mộc Thức Minh liền kéo Minh Hạ từ trong tay người phụ nữ trung niên xinh đẹp về bên cạnh anh, oán hận nói.
"Tứ thiếu gia, tôi… chỉ là nói thật, người có hôn ước nên cẩn thận hành vi của chính mình mới đúng."
Anh nhìn về phía người phụ nữ chán nản khóc không ra nước mắt, trong lòng càng tức giận ! "Tôi dù không đứng đắn như thế nào, cũng không cần một người hành động vốn là không thanh cao đến giáo huấn tôi."
Anh chưa bao giờ càng hận Úy Tử hơn so với hiện tại. Người đàn bà đáng chết này luôn muốn cản trở anh, thật sự là phiền toái! Trước kia bà ta cướp đi ba, phá hoại gia đình anh, còn chưa tính, tại sao hiện tại ngay cả cô gái của anh, bà ta cũng muốn từ trên tay anh cướp đi?
Úy Tử mặt mày cũng tái đi, chuyển sang con gái, "Minh Hạ!"
Minh Hạ đột nhiên nở nụ cười nói: "Mẹ, mẹ đi trước đi, việc của con, chính con sẽ xử lý."
"Bà mau biến mất khỏi mắt tôi, nếu không đợi xảy ra ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào đoán trước."
Úy Tử nhìn hai người một chút, chỉ thấy Minh Hạ hình như đã quyết định chuyện gì, liền yếu ớt rời đi.
Minh Hạ quay trở về phòng, ngồi ở trên giường còn xốc xếch, trầm mặc không nói.
"Bất luận như thế nào, anh cũng phải có được em." Tịch Mộc Thức Minh nhỏ giọng, khàn khàn nói. Anh biết, cô giận anh không nói cho cô biết chuyện đính hôn này.
Cô lắc đầu, "Nói cũng vô ích, không thay đổi được chuyện gì."
"Anh sẽ từ hôn." Anh đợi một lát rồi nói, như vậy cô hài lòng rồi chứ?
"Minh Hạ, lời anh nói là thật, không được hoài nghi anh!" Anh cũng bắt đầu bị vẻ mặt của cô làm cho phiền não.
"Tại sao anh nói thì là thật, còn lời em nói thì sao? Tại sao lại không thể là thật? Em không muốn bộ dạng như vậy nữa, em không chịu nổi cái bộ dáng bị anh đùa bỡn như vậy nữa. Anh tha cho em đi! Không cần phải quay lại dây dưa với em." Cô nghẹn ngào, giọng nói tràn đầy bi ai không thể làm gì.
"Minh Hạ!" Anh thật muốn muốn hung hăng lay động cô, làm cho cô thành thực đối mặt với trái tim mình. Anh biết, cô nhất định có tình cảm với anh, không thể buông tay dứt khoát như vậy được.
"Em không nghe." Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi trong trò chơi săn đuổi của anh, cô lại rút lui, anh có gì mất hứng chứ?
Cô phải rời đi, nếu còn tiếp tục như vậy, người cuối cùng tan nát cõi lòng nhất định là cô.
Tại sao cô lại phải về Nhật? Tại sao lại gặp mặt anh? Chẳng lẽ đây là sự an bài của vận mệnh sao?
"Anh không hiểu rõ em vì sao phải liều mình cự tuyệt anh." Cô rõ ràng có tình cảm với anh, không phải sao? Chẳng qua để cho cô biết anh có một người vợ chưa cưới không có quan hệ mà thôi, cô cứ phải phá hỏng hết bầu không khí hài hòa trước đó sao?
"Bởi vì chúng ta vốn không nên bắt đầu."
"Em đừng để ý hôn ước này có được không? Đây căn bản chỉ là hôn nhân thương mại, anh không từ chối, những trưởng bối kia liền tự quyết định…"
"Thôi đi, đừng giải thích nữa." Cô lau khô nước mắt, mỉm cười, "Cho dù không có chuyện này, kết quả cũng giống vậy thôi."
Đúng vậy, có biết hay không đều giống nhau, cô vẫn sẽ về Đài Loan, vẫn không thể tiếp nhận anh, vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của mình, khác biệt chỉ là có thêm cảm giác trống rỗng bi ai này thôi.
Đôi mắt của Tịch Mộc Thức Minh xao động thoáng qua tia nghiêm túc cùng một chút tổn thương, "Gánh vác công ty khổng lồ của gia tộc cùng với trách nhiệm của người làm con, anh vẫn luôn không để cho người khác nhìn thấy một mặt mềm yếu của chính mình, nhưng mà chỉ có em, mới khiến anh có thể không hề giữ lại mà tiết lộ tất cả của mình."
Cô đột nhiên nhìn chăm chú vào anh, kinh ngạc nghe đến nhiều năm qua như vậy, anh lần đầu tiên "bày tỏ lòng mình" .
"Anh chỉ là muốn giữ em lại bên cạnh, tại sao lại khó khăn như vậy? Anh đây cả đời, cơ hồ không chuyện gì có thể làm khó anh, cũng chỉ có việc này, anh là không hề nắm chắc…"
"Thức Minh, đây không phải là vấn đề của anh. Là hoàn cảnh chúng ta gặp nhau sai lầm rồi, nếu như chúng ta không phải anh em kế, không phải ở trong một đại gia tộc làm cho người ta thêm mắm dặm muối, có lẽ chúng ta sẽ không vất vả như vậy." Cô bất đắc dĩ than thở.
Anh ôm lấy cô, khẽ vuốt tóc của cô, thì thào nói: "Cho nên, anh không muốn làm anh trai của em, chỉ cần anh không phải, em có thể ở bên anh rồi."
Cô nhăn mày lại, không trả lời. Vấn đề có tính giả thiết như vậy, cô không muốn trả lời.
"Chúng ta ngủ tiếp, được không?" Anh kéo cô nằm xuống, lẳng lặng ôm chặt cô.
Cô mềm mại nằm trong lòng anh điều chỉnh vị trí cho thoải mái, chuẩn bị cùng anh tạm thời tránh né thực tế phiền não…
Cô mới sẽ không ngoan ngoãn ở lại, mặc cho anh tiếp tục bức hôn, tiếp tục làm những chuyện gần như điên cuồng. Anh nói quá dễ dàng, huống chi, nếu như cô thật có thể vì cái gọi là tình yêu mà bất chấp tất cả, thì năm năm trước cô đã ở lại, cần gì đợi tới hôm nay?
Thừa dịp anh vẫn còn ngủ say, cô rót một ly nước cam lạnh, len lén đi tới phòng vệ sinh, từ trong túi xách của cô lấy ra một túi nhỏ dùng để phòng thân, hòa vào trong nước cam.
Trở về phòng, cô nhìn thấy Tịch Mộc Thức Minh đã tỉnh lại, liền đưa cái ly cho anh, "Tỉnh rồi? Em sáng sớm đích thân mang tới, anh nể mặt một tí, uống hết đi."
Anh cười to, tiếp theo đem nước cam uống một hơi cạn sạch."Thân thể đã sớm cho anh rồi, còn cùng anh nói vấn đề mặt mũi?"
"Đừng đem chuyện này thường xuyên treo bên miệng được không?" Cô đỏ bừng mặt, bò lên giường thay anh sửa sang lại giường đệm xốc xếch, "Anh ngủ tiếp một lúc nữa được không?"
Anh không giải thích được liếc nhìn cô một cái, "Vừa mới rời giường, lại muốn anh ngủ nữa? Anh hôm nay đã ngủ quá nhiều rồi."
Anh nhìn lên đồng hồ thấy đã là buổi chiều, "Anh còn muốn về công ty xử lý vài chuyện, chờ một chút chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi!"
"Em không đói bụng, ngược lại là anh, không bảo dưỡng tốt tinh thần, thì làm việc cũng không tốt!" Minh Hạ kéo anh nằm xuống.
"Anh không kém đến như vậy đâu." Anh thích cô quan tâm đến anh, nhưng lần nữa nằm lên giường, giống như thật sự mệt mỏi, buồn ngủ, "Chuyện gì xảy ra vậy? Anh giống như rất muốn ngủ…"
Cô không nói lời nào, chỉ ngồi im bên mép giường, bên cạnh anh.
"Minh Hạ, gả cho anh được không?" Anh kiên trì tỉnh táo, đem lời muốn nói nói rõ ràng, "Mau nói đồng ý với anh đi!"
"Tại sao vẫn nói với em vấn đề này?" Người anh cần chính là người vợ có thể trợ giúp anh về mặt sự nghiệp, để cho anh không phải lo lắng, để cho anh không cần nói tới tình yêu, như vậy anh mới có thể chuyên tâm hùng bá thương giới.
"Đừng hỏi tại sao nữa, anh chỉ muốn vĩnh viễn trói em vào bên mình." Bọn họ đã lãng phí năm năm, chẳng lẽ còn muốn lãng phí thêm thời gian sao? "Anh sẽ nói ba cùng anh đi hủy hôn."
"Anh đã trói chặt trái tim em, đừng làm phiền ba nữa." Cô khẽ vuốt trán anh, dịu dàng cười nói.
"Em chán ghét anh sao?" Mí mắt anh càng ngày càng nặng nề.
Minh Hạ vừa nghe đến câu nói mà anh chưa từng nói qua, nội tâm nhất thời mâu thuẫn, một cảm giác đau lòng khó có thể đè nén trào lên trong lòng, hóa thành những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, cô lắc đầu, "Em sao lại chán ghét anh chứ?"
Cô trốn tránh, khiến anh chịu không ít đau khổ đi?
"Vậy thì tốt… Minh Hạ…" Anh cầm cự không nổi, ngủ thật say.
"An tâm ngủ đi, nói không chừng sau khi tỉnh ngủ, chúng ta cũng sẽ tỉnh lại từ một giấc mơ dài."
Nhìn anh cuối cùng cũng ngủ say, tình cảm che giấu của cô tựa như vỡ đê sụp đổ trào ra. Cô có cái gì tốt? Anh đối với cô như vậy không phải là lãng phí tình cảm của anh sao? Anh lại còn kiên trì chịu làm khổ mình làm cái gì?
Cô gào khóc, nước mắt nóng hổi tuôn ra trên mặt cô, rơi xuống mặt anh. Cô nếm được vị mặn của nước mắt, càng lúc càng khổ sở. Cô nằm sấp trên ***g ngực rộng lớn ấm áp của anh, hôn môi anh, hôn tới nước mắt của chính mình.
Cô biết làm như vậy có lẽ rất ngốc, nhưng thay vì tiếp tục dây dưa yêu hận không rõ, không bằng xa nhau lần nữa.
Tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, cô đối với Thức Minh mà nói sẽ không còn quan trọng nữa. Đã như vậy, cô cần gì phải ở lại bên cạnh anh, chờ cái ngày phải tách nhau ra kia đến đây?
Minh Hạ lau nước mắt, đắp kín chăn mỏng cho anh rồi rời đi.
Lần này, cô có lẽ phải thật sự rời đi rồi.
Mấy ngày nay, nhà lớn của Tịch Mộc gia nằm ở Kyoto rối ren vô cùng, đám đông người chen lấn tới mức bên trong nhà chật như nêm cối, nếu không phải bác sĩ mang theo y tá tới, thì chính là thuộc hạ mang theo thuốc bổ đồ bổ tới thăm.
Trên mặt mọi người đều vô cùng lo lắng, đám người làm một ngày hai mươi bốn tiếng bất kể thời tiết đều phải trông chừng chưa nói, mà mọi người cũng vội vàng trở lại quê nhà Kyoto, chỉ vì vị thiên chi kiêu tử của Tịch Mộc gia mắc bệnh cấp tính, bệnh không dậy nổi.
"Tại sao có thể như vậy?" Nhị ca vừa mới vào cửa, liền hỏi Tam đệ đang đứng trước cửa ra vào nghênh đón, "Thức Minh bình thường vô cùng khỏe mạnh, sao đột nhiên sinh bệnh nặng?" Còn đặc biệt từ Tokyo đưa về đại trạch ở Kyoto dưỡng bệnh.
Hai anh em đi tới phòng của Tứ đệ, thấy Tịch Mộc Takako ngồi ở mép giường, vì lau đi mồ hôi lạnh trên trán Tứ đệ.
"Hai người chớ quấy rầy nó, bác sĩ mới vừa nói Thức Minh cần nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Hình như là hệ thống miễn dịch đột nhiên bị nhiễn vi-rút."
"Thật là kỳ quái, Thức Minh sao lại gặp phải bệnh này?"
Takako không nhiều lời nữa, chỉ là luôn lau mồ hôi cho Tứ đệ.
"Nghe nói thời gian trước Minh Hạ cuối cùng cũng trở lại Nhật Bản, vừa vặn gặp gỡ Thức Minh, sao hiện tại lại không thấy người?" Nhị ca hỏi. Cho dù Minh Hạ rời đi lâu như vậy, anh vẫn coi cô em gái ruột thịt.
"Em ấy về Đài Loan rồi." Takako lạnh nhạt nói.
"Đi rồi? Vậy mà lại đi vào lúc này? Con bé mỗi lần giống như đều đi không đúng lúc, em còn tưởng rằng lần này nó có thể ở lại, chăm sóc Thức Minh thật tốt." Tam ca lẩm bẩm nói.
"Minh Hạ không muốn ở lại lâu, chúng ta không thể miễn cưỡng em ấy."
"Em không phải miễn cưỡng em ấy, chẳng qua là cả nhà đều trở về, cũng chỉ có em ấy không trở lại nhìn một chút, em ấy dù gì cũng là người của Tịch Mộc gia a! Huống chi con bé đã sớm tốt nghiệp đại học ở Đài Loan, sao không trở lại Nhật Bản sớm một chút?"
"Im miệng cho chị!" Takako hét lớn, làm Thức Minh đang ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, "Minh Hạ cũng đã đi lâu như vậy rồi, còn muốn dùng cái danh Tịch Mộc gia tới trói chặt em ấy? Cũng là bởi vì như vậy, nó mới không chịu nổi, nên không muốn trở về."
Hai anh em đều giật mình! Chị cả đến tột cùng đang nói chuyện gì vậy?
Mà Thức Minh nằm trên giường sau khi nghe được tên của Minh Hạ, suy nghĩ mơ mơ hồ hồ cũng bị làm cho chấn tỉnh.
"Đối với Minh Hạ công bằng sao? Để cho em ấy lựa chọn kĩ càng được không?"
Công bằng? Lựa chọn? Tại sao lại muốn công bằng cùng lựa chọn? Cô vốn đã là của anh rồi…
"Lần này Minh Hạ không dễ dàng trở về Nhật Bản, Thức Minh lại bức ép em ấy quá mức, nên nó mới có thể làm ra một kết thúc, các người vẫn chưa rõ sao? Em ấy thích sẽ trở lại, không thích liền tùy theo ý em ấy a, các người gấp cái gì?"
Kết thúc? Chuyện gì kết thúc? Anh không hiểu… Tại sao điều anh nghe được lại hoàn toàn khác so với điều anh nghĩ?
Cô là người phụ nữ của anh, nhất định phải đi theo anh cả đời, sao có thể kết thúc được?
Không! Đó là giả… là giả thôi!
Thức Minh nói mê mơ hồ không rõ, lẩm bẩm gọi tên Minh Hạ, là tiếng gọi phát ra từ đáy lòng.
"Thức Minh, em tỉnh rồi?" Takako vội vàng đem lỗ tai gần sát miệng của em trai, muốn nghe xem anh đang nói gì.
"Cái gì? Em nói lớn tiếng một chút được không? Muốn uống nước sao?" Nhị ca hỏi. Tam ca nghe vậy, thử đỡ anh ngồi dậy.
"Minh. . . . . . Hạ. . . . . ."
"Cái gì? Mọi người sao?"
Takako cau mày hỏi: "Là Minh Hạ đi?" Bởi vì cách gọi "Minh Hạ" bằng tiếng Trung rất giống từ "Mọi người" đọc bằng tiếng Nhật, cho nên bọn họ hiểu lầm rồi.
"Minh Hạ? Em ấy không có ở đây, em tìm con bé sao?"
Không có ở đây? Cô rời đi rồi? Như thế nào? "Em muốn tìm cô ấy…"
"Thức Minh, em còn chưa hết hi vọng sao? Nghĩ lại tình trạng bây giờ của em đi, không nên đau khổ và bận tâm nữa!"
Takako từ trong miệng Thần Điền Vũ biết được đầu đuôi sự tình, càng hiểu rõ tâm tình bây giờ của Thức Minh, nhưng nếu Minh Hạ đã dùng cách này cự tuyệt nó lần thứ hai, nó tội gì lại muốn tiếp tục dây dưa?
"Đúng là, em nếu không nhanh khỏe lại, chuyện của công ty sẽ rất lộn xộn."
"Điện thoại…" Hai tay của Tịch Mộc Thức Minh quơ loạn một hồi, muốn gọi điện thoại tìm Minh Hạ.
Anh không tin cô đi rồi, rõ ràng một khắc trước còn trắng đêm triền miên với anh, làm sao sau một khắc lại biến mất?
Cô… có lẽ chỉ là đi nơi khác mua đồ, không có nhanh như vậy trở về thôi…
"Không cần gọi, em ấy căn bản không ở Nhật Bản." Takako nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Chị cả, em…" Anh hiện tại rất rối loạn, đầu óc hỗn loạn, tâm cũng loạn…
"Thức Minh, quên con bé đi! Em ấy không phải người phụ nữ của em, mà là em gái của chúng ta, không cần cố chấp nữa. Tiếp nhận con bé làm em gái, em có thể tiếp tục có được em ấy; nếu không tiếp nhận, con bé vĩnh viễn chỉ có thể dùng thân phận người ngoài đi thăm em... em căn bản không có khả năng chi phối con bé."
"Em có! Em nhất định có! Các người đi đi, em không cần em gái, vĩnh viễn không cần! Các người đi a. . . . . ."
Mọi người thấy thế cũng lập tức rời đi, không muốn em trai bị kích thích nữa.
Trái tim của Tịch Mộc Thức Minh khổ sở giống như toàn thân bị xé rách, vô số cây kim sắc nhọn lạnh lùng đâm vào mỗi tấc thần kinh cùng da thịt anh.
Minh Hạ, em lại dám đối với anh như vậy! Em thật tàn nhẫn, em sao có thể lần nữa rời đi?
Chị cả, chị ấy biết cái gì? Dựa vào cái gì lại nói như vậy? Quả thật là lời nói bậy nói bạ một phía, tim của anh căn bản không chịu sự khống chế a!
Phòng lớn như thế lại chỉ có một mình anh. Anh nhớ trước đây không lâu, có một cô gái anh thích nhất ở bên cạnh anh, bọn họ triền miên nhiệt liệt cỡ nào, vành tai tóc mai chạm vào nhau. . . . . .
Tại sao lại muốn tàn nhẫn như vậy? Anh tại sao lại không thể có được cô? Cô tại sao lại muốn rời đi, không để ý tới anh? Chẳng lẽ những triền miên dây dưa cùng cô đều là giả, cũng chỉ là một mình anh ở trong mộng có được cô?
Anh chỉ là muốn có được cô gái mình thích nhất ở bên cạnh mà thôi, cái này cũng không được sao? Anh không cần em gái gì hết, vĩnh viễn đều không cần! Đây không phải là điều anh vẫn nhấn mạnh sao? Tại sao không ai nghe anh nói chứ?
-------------------- Hết chương 8 --------------------