Chương 10: Chương 10

Buổi tối, Tịch Mộc Thức Minh trở lại chỗ của Minh Hạ, ôm cô đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Anh gần đây có một chút bất an trong lòng, lại nghĩ không ra manh mối, cho nên ngày hôm qua đã gọi Thần Điền Vũ tới Đài Loan.

"Sao vậy? Anh giống như có tâm sự nha!" Cô lẳng lặng nằm sấp trên người anh.

"Không có việc gì. Em mang thai thật tốt, trở nên thông minh hơn, quan tâm hơn. Người của công ty biết em mang thai sao?" Anh nhẹ nhàng chà chà cằm lên đỉnh đầu của cô, vuốt ve lưng cô.

"Chắc là không biết đi, em không rảnh để nói."

Anh nghe xong, không tự chủ chau mày, "Em không muốn cho người khác biết em mang thai đứa trẻ của anh sao?"

"Tính nghi ngờ vô căn cứ của anh đừng nghiêm trọng như vậy có được không? Em chỉ là muốn nói trễ một chút thôi!" Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

"Nhân tiện nói luôn chuyện em sắp kết hôn! Anh đã bảo phu nhân Tiểu Lâm bắt đầu chuẩn bị hôn sự của chúng ta rồi, ba cũng đã cho phép chúng ta kết hôn." Anh thừa thế nói tình hình cho cô biết.

Cô kinh ngạc ánh mắt sững sờ, nháy mắt cũng không nháy nhìn anh chằm chằm, mà anh chính là mong đợi tia kinh ngạc xuất hiện trên mặt cô, "Ba… ông ấy... ông ấy có giận em không?"

"Mới không có, ông ấy vui vẻ vô cùng. Em biết, ba vẫn luôn rất yêu quý em, sẽ không phản đối."

"Nhưng em dụ dỗ con trai của ông a!" Cô vẫn luôn nghĩ như vậy.

"Anh nghĩ ba lại cho là anh quyến rũ em cơ! Em chẳng qua là từ con gái biến thành con dâu của ông, vẫn là họ Tịch Mộc, không thay đổi bao nhiêu." Anh cười ha ha.

Cô dở khóc dở cười, "Anh thật muốn kết hôn với em sao?"

"Tại sao lại không?" Mặt anh căng thẳng bày tỏ ý không cho phép cô cự tuyệt.

"Cám ơn anh! Em nhất định sẽ đợi bên cạnh anh thật tốt!" Cô mềm mại đáng yêu hôn lên cái nhíu mày của anh, dựa vào đó xoa dịu tâm tình của anh. Sau khi cô làm ra chuyện khiến anh đau lòng, anh vẫn còn yêu cô.

"Em coi như đồng ý rồi, không cho phép đổi ý nha." Anh khoan dung không ít, tình cảm dịu dàng đối với cô càng thêm không có cách nào chống cự được.

"Minh Hạ!" Tịch Mộc Thức Minh ngang ngược xông vào tòa nhà công ty Thiên Thu, theo sau là Thần Điền Vũ vẻ mặt hốt hoảng.

"Cô ấy không có ở đây. Anh kêu loạn cái gì?" Quản lí bô phận xã hội Khúc Khảm Mẫn không vui nhìn người đàn ông Nhật Bản hô to gọi nhỏ.

"Cô ấy đi đâu rồi hả ?" Anh hung hăng rống hỏi. Hôm đó anh bất quá chỉ đi ra ngoài một lúc, trở lại khách sạn đã không thấy cô đâu rồi.

"Rốt cuộc cô Minh Hạ đi đâu rồi? Cô ấy mất tích cả ngày, chúng ta hoàn toàn không liên lạc được với cô ấy!" Thần Điền Vũ đứng ngăn cách giữa cậu chủ khí thế to lớn và Khúc Khảm Mẫn thích gây sóng gió.

"Nhờ phúc của Tứ thiếu gia anh, Minh Hạ bị bắt cóc rồi." Nghĩ đến liền tức giận, nếu như không phải Tịch Mộc Thức Minh tìm tới Minh Hạ, Minh Hạ cũng sẽ không phải trải qua hiểm cảnh a! "Tên đàn ông này còn mặt mũi đến chỗ tôi đòi người a?"

"Biết rõ cô ấy bị bắt cóc rồi, tại sao lại không nói cho tôi biết?"

"Chúng tôi đã báo cảnh sát." Anh ta cho là chỉ có anh ta lo lắng cho Minh Hạ sao? Bọn họ những người bạn này cũng rất lo lắng cho an nguy của cô nha!

Tịch Mộc Thức Minh lo âu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng có vô số suy nghĩ.

Hiện tại quả thật rất giống với tình hình lộn xộn khi cô mới tới Nhật Bản! Bởi vì cô là của nhược điểm trí mạng của anh, mà cô chỉ là một người phụ nữ không hề có sức chống cự, cho nên người muốn trả thù anh, nhất định lấy cô làm mồi dụ, để cho cô lâm vào nguy hiểm, tùy thời chịu uy hiếp đến tính mạng, mới dễ dàng bức ép anh khuất phục.

Đáng chết! Tất cả những người muốn làm thương tổn cô đều đáng chết!

Anh nhất định phải cứu cô, và trừng trị kẻ thù không thể tha thứ kia.

--------

"Mau thả tôi ra!" Minh Hạ nhìn về phía bọn cướp, khó mà tin được mình lại vô cớ bị trói tới đây.

Nhớ lúc cô mười mấy tuổi đã từng bị bắt cóc một lần, nhưng lần đó cô bị thương, lần này cô còn yếu hơn nhiều.

"Chết đến nơi còn có thể mặt không đổi sắc, quả nhiên là Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia!" Một tên đàn ông cao lớn từ trên cầu thang đi xuống, theo sau là năm sáu tên lâu la mặt mũi dữ tợn.

"Các người là ai?" Thế nhưng lại biết thân phận của cô, có thể thấy được bọn họ không phải bọn cướp bình thường.

"Cô không cần biết chúng tôi là ai, tóm lại chỉ cần biết chúng tôi đều bị Tịch Mộc Thức Minh làm hại rất thảm là được!"

"Tứ ca?" Tại sao mỗi người đều không chịu quang minh chính đại đi khiêu chiến với Thức Minh, mà luôn dùng mấy thủ đoạn đê tiện đi đường tắt chứ?

"Cô có biết, có rất nhiều người đều muốn chiếm đoạt mọi thứ của hắn ta mới thôi chứ?" Địa vị, danh dự, tài phú, quyền lực của hắn đều là mục tiêu bị dòm ngó.

"Bao gồm cả tôi sao? Nếu không bắt tôi tới làm gì?" Cô lạnh lùng hỏi, khí thế bức người vô hình trong nháy mắt lan ra.

"Tôi cho là Ngũ Tiểu Thư luôn vô cùng bài xích người khác cho rằng cô chỉ là vật lệ thuộc vào Tịch Mộc Thức Minh, không ngờ hiện tại vậy mà lại hạ thấp giá trị bản thân mình." Người phụ nữ này ở Đài Loan hồ đồ quá lâu, ngay cả chí khí ban đầu cũng đã biến mất rồi sao?

"Cho dù tôi không thừa nhận, các người cũng đều nhận định là như vậy đi!" Giọng điệu cô không thể xem thường, "Chờ Tứ ca của tôi tới, tuyệt đối không để cho các người được như ý!"

"Nơi này là Đài Loan, hắn có thể làm gì chứ?" Hắn ta chính là nhắm ngay điểm này mới động thủ, mà lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại! "Chính là vỏn vẹn 5 triệu Đô-la, hắn phải chi tiền ra!"

Hiện tại điều cô có thể làm, chỉ là trì hoãn thời gian, hi vọng có người tới cứu cô, "Vậy nhanh gọi điện thoại cho anh ấy!"

Thấy Minh Hạ một bộ dáng bình chân như vại thì có đủ chán ghét, "Dùng băng keo dán miệng cô ta lại."

Minh Hạ không giãy giụa, bởi vì cô biết, giãy giụa cũng vô ích.

Lợi dụng mạng lưới của công ty Thiên Thu, cùng với đám nhân viên từ Nhật Bản được phái tới, Tịch Mộc Thức Minh đã biết lần này phải trả số tiền cao ngất ngưởng cho người nào.

Không ngờ những tên thân thích phế vật nắm quyền kia nhận hối lộ ăn cây táo rào cây sung, lại cấu kết với đám hắc đạo Đài Loan, còn chọn vào lúc này đi ám toán anh. Hắn bất quả chỉ là hủy bỏ tất cả quyền hạn của bọn họ ở công ty, cũng không đuổi tận giết tuyệt a, nhưng bọn hắn thế mà lại lấy oán báo ơn, đem tính mạng của Minh Hạ ra đùa giỡn.

Anh đã không thể nhịn được nữa, chỉ cần nhắm mắt lại, anh liền nhớ lại bộ dạng cô chảy máu bị thương, không biết hiện tại Minh Hạ như thế nào? Cô có bị thương không? Cô hiện tại lại là phụ nữ có thai, không thể chịu được hành hạ này.

Chỉ cần trên người cô có một chỗ bị thương, anh nhất định phải bắt bọn họ trả lại gấp mười lần!

Không biết vì sao, bụng của cô mơ hồ có cảm giác đau đớn, cô một tay đè lại bụng, một tay muốn chống cơ thể lên, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, toàn thân vô lực, khiến cô khó có thể nhúc nhích.

Cục cưng không thể có chuyện gì! Cô cắn chặt răng, toát mồ hôi , trong lòng nghĩ đến dự tính xấu nhất.

Đột nhiên một trận khói dầy đặc sặc đến làm cô không ngừng ho khan. Lúc này, bên ngoài vọt vào một người đàn ông trẻ tuổi, vội vàng đỡ cô dậy.

"Anh là ai?" Nhìn người tới khá quen, chỉ là cô nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua anh ta ở nơi nào.

"Tôi trước kia từng làm vệ sĩ ở đại trạch ở Kyoto. Ngũ Tiểu Thư, mau rời khỏi nơi này."

Cô đứng lên, không ngừng suy nghĩ cách chạy trốn, nhưng bây giờ ở trong đầu cô cũng chỉ có hình ảnh của Thức Minh.

Trong bụng cô còn có con của anh, cô không thể để cho cục cưng chịu bất kỳ tổn thương nào! Bởi vì… đây là đứa bé của cô với anh, cô yêu con, cô rất yêu cục cưng!

Cửa phòng nửa khép, cô đi ra ngoài, đang ở cầu thang lầu hai, cô nhìn thấy mười mấy tên đàn ông vạm vỡ cầm súng lục hốt hoảng lui bước đi lên lầu, đi về phía cô. Cô muốn lui trở về trong phòng, lại bị một người đàn ông to lớn trong đó thô lỗ bắt lại.

Cô nhìn thấy trong số bọn họ có mấy người bả vai chảy máu, cũng biết có người tới cứu cô. Cô lập tức cao giọng thét chói tai, muốn cho người tới cứu xác định được vị trí của cô.

"Kỹ nữ đáng chết!" Tên to con bắt cô lại thô bạo vung tay cho cô hai bạt tai thật nặng, làm cho khóe miệng cô chảy máu, gương mặt sưng lên.

Cô nhịn xuống đau đớn, vẫn thét chói tai, đang lúc tên kia muốn thưởng cô mấy bạt tai nữa thì những người khác đột nhiên xuất hiện, khiến bọn hắn đứng không vững, cùng nhau ngã nhào xuống đất.

"Mau giao người ra đây, nếu không tôi sẽ cho các người chết không có chỗ chôn!" Tịch Mộc Thức Minh cùng một đoàn cảnh sát khí thế bức người ép bọn cướp lên lầu hai, làm cho bọn chúng không còn đường lui.

"Thức Minh, em ở đây!" Nghe được thanh âm của Thức Minh, cô lần nữa cao giọng gào thét.

Chỉ nghe một hồi tiếng bước chân vội vã từ dưới truyền đến, Thức Minh chạy như bay lên, rốt cuộc nhìn thấy tình cảnh mà anh không muốn nhất – cô chật vật không chịu nổi ngã ngồi trên đất, khóe miệng chảy máu, mặt còn sưng vù lên.

"Cô ta ở trong tay bọn tao, mày dám làm loạn?" Tên to con nhìn thấy Thức Minh chạy tới, làm bộ trấn định, bắt lấy tay Minh Hạ nhưng lại tăng thêm sức lực, sợ cô sẽ được Tịch Mộc Thức Minh cứu về.

"Thả cô ấy ra cho tao!" Anh giận dữ ngút trời uy hiếp, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đôi mắt hơi ửng hồng của cô.

Cô khóc sao? Trong mắt anh thoáng hiện sự lo lắng.

Cô lắc đầu, lại lắc đầu, giống như muốn thông qua khoảng cách giữa hai người, nói cho anh biết cô không phải khóc.

Cô thật không phải là khóc, cô chỉ là... quá cảm động, một khắc kia nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, càng cảm động hơn so với khi còn bé nhìn thấy anh tới cứu cô, nghe thấy cả tiếng trái tim cô đập thình thịch liên hồi.

Lần này, mặc kệ anh tại sao lại tới cứu cô, cô chỉ muốn lớn tiếng nói cho anh biết, cô thật sự rất yêu anh! Cho dù cô có trở thành gánh nặng của anh, cô cũng không hề rời khỏi anh nữa.

Tịch Mộc Thức Minh giơ súng, chỉ vào tên to lớn, "Còn không thả cô ấy, mày biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?"

Tên to con cùng đám đồng bọn đồng thời giơ súng, mấy tên chĩa súng vào trán Minh Hạ, đám còn lại chĩa súng vào Tịch Mộc Thức Minh cùng người của anh.

Hai phe giằng co hồi lâu, nhưng người nào cũng không dám động thủ trước.

"Tịch Mộc Thức Minh, mày sẽ không nổ súng."

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đi vào giữa hai phe đang giằng co, khinh miệt châm chọc.

Tịch Mộc Thức Minh thống hận liếc về phía người đàn ông, sau khi thấy bộ dáng Minh Hạ, anh càng không cách nào tỉnh táo.

"Tao là cậu họ của mày nha, lấy của mày một chút tiền cũng không được à?" Hắn đến gần Minh Hạ, hả hê giả vờ cười, "Minh Hạ, trở về Tịch Mộc gia có gì tốt? Cô xem, những người này căn bản không coi cô trở thành người một nhà, ngay cả một chút tiền cũng không chịu lấy ra chuộc cô về, thật nhỏ mọn! Nếu như cô không gặp lại hắn, hoặc là nói cô chưa bao giờ tới Nhật Bản, cô cũng không phải chịu những khổ cực này, muốn trách thì trách cô tại sao lại muốn họ Tịch Mộc!"

"Đúng vậy, tôi từng chịu khổ, nhưng tôi lại tình nguyện chịu khổ cũng hi vọng có thể gặp lại anh ấy lần nữa. Hiện tại, đối với tôi mà nói, anh ấy là người quan trọng nhất của tôi, tôi nguyện ý bỏ ra tất cả để giúp anh ấy, thậm chí có thể vì anh hy sinh tính mạng. Ông đòi tiền phải không? Tôi đem tất cả quyền cổ phần đều cho ông, như vậy được chưa?" Minh Hạ dõng dạc nói.

"Minh Hạ!" Tịch Mộc Thức Minh lộ vẻ xúc động, trái tim căng lên cảm giác một cỗ tình cảm dạt dào khó nói nên lời. Cô thật sự là yêu anh, thế nhưng vì anh có thể không cần tới tính mạng!

"Tình anh em thật tốt khiến người ta xúc động. Anh em ruột cũng khó có được tình cảm như các người, tôi thật sự hoài nghi anh em các người có phải có quan hệ mập mờ gì không thể cho ai biết hay không." Tên đàn ông vờ vĩnh vỗ tay.

Tịch Mộc Thức Minh trao đổi một ánh mắt với Thần Điền Vũ bên cạnh, ngay sau đó để xuống tay phải cầm súng, vẻ mặt sốt ruột trầm giọng nói: "Anh em? Tôi hận nhất người khác nói cô ấy là em gái tôi, nhưng mà hôm nay may nhờ ông nhắc nhở tôi, cô ta cũng chỉ là người tôi hận nhất, tôi cần gì tự mình mạo hiểm tới cứu cô ta?"

"Đừng giở trò lừa bịp! Một câu thôi, có giao tiền hay không?" Tên đàn ông thấy người bên đối phương tất cả đều buông lỏng đề phòng, không khỏi nổi lên nghi ngờ.

"Tiền tôi nhất định không giao, tùy ông thả người hay không, tôi mặc kệ rồi. Chẳng qua tôi nói cho ông biết, nếu ông giết cô gái này, thì chút quyền cổ phiếu trên tay cô ta cũng đánh mất."

"Không thể nào, đây nhất định là trò lừa bịp của các người!" Tên đàn ông lôi kéo Minh Hạ tiến lên, đám lâu la dưới tay hắn cũng buông lỏng tay xuống, không hiểu nhìn nhau.

Thấy Minh Hạ đã bị kéo tới cầu thang, Tịch Mộc Thức Minh lập tức nhào tới hắn, một quyền hung hăng đấm vào mặt hắn, sau đó cao giọng nói với cô: "Em đi mau!"

Minh Hạ còn chưa kịp thấy rõ ràng, liền bị anh rống to kéo thần trí về. Anh rốt cuộc muốn như thế nào?

"Em còn không đi?" Thấy cô vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, anh gấp đến độ mắng to.

"Không được!" Cô lấy lại tinh thần, muốn tiến lên kéo anh, nhưng mấy cảnh sát lại cưỡng ép dẫn cô đi.

"Thức Minh!" Trời ạ, cô không muốn đi một mình, vô luận là sống hay chết, cô đều muốn ở cùng anh.

Cô đã đồng ý không rời khỏi anh, không trốn tránh anh, tại sao đến lúc nguy hiểm, anh lại muốn cô đi?

"Em đi mau, anh lập tức theo sau."

"Không được!" Nước mắt của cô không khống chế được, từng giọt rơi xuống. Cô sợ mất đi anh, cô đã không thể giống như năm năm trước, cố làm ra vẻ tiêu sái rời khỏi anh.

Thấy nước mắt của cô, Tịch Mộc Thức Minh càng lo lắng điên cuồng hét lên: "Đi mau!"

Anh nhất định phải đưa cô bình an trở về, cô không thể bị bất kì thương tổn gì!

Minh Hạ lệ rơi đầy mặt, khóe miệng bị đau cũng không bằng nỗi đau trong lòng. Lần này anh tới cứu cô, nhưng lại để cho cô rời đi một mình. . . . . .

Cảnh sát tăng thêm sức lực trên tay, mạnh mẽ mang Minh Hạ rời khỏi tình cảnh hỗn loạn.

Sau khi cô rời khỏi tầm mắt của anh, Tịch Mộc Thức Minh không còn khách khí nữa, cầm súng liền muốn giết cái tên cặn bã ghê tởm này, "Tao cho mày biết, cô ấy căn bản cũng không phải là em gái tao, cô ấy là người phụ nữ của tao! Công ty là của tao đấy, tao sẽ không giao cho bất luận kẻ nào. Minh Hạ cũng là của tao, tao sẽ không để cho bất luận kẻ nào có ý đồ với cô ấy! Chúng mày những người này, vẫn chỉ nghĩ diệt trừ tao cùng cô ấy, hiện tại tao muốn chúng mày biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn." Anh quẳng xuống lời ngoan độc, liền muốn bóp cò súng.

Tên đàn ông đột nhiên nổi điên kéo xuống súng của anh, tận dụng cố gắng lớn nhất đi vãn hồi cái mạng nhỏ của mình, cùng Tịch Mộc Thức Minh vật lộn . Ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên âm trầm lạnh lẽo, vươn tay lau đi vết máu tươi trước ngực, trong mắt bắn ra một tia nhìn dường như có thể hại người.

Tên đàn ông rút ra kiếm võ sĩ đạo ở trên tường, hung hăng chém về phía Tịch Mộc Thức Minh.

Tịch Mộc Thức Minh không ngờ đối phương dùng tới chiêu này, hét lớn một tiếng rồi rút lấy con dao nhỏ sắc bén trong túi vung về phía tên đàn ông, rất có quyết tâm cùng hắn liều mạng đến cùng.

Bên trong nhà khói lửa bốn bề, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, ở bên ngoài Minh Hạ lã chã nước mắt rơi đầy mặt. Cô không có biện pháp nghe theo lời nói của Thức Minh đi thẳng về phía trước, cô chỉ muốn ở lại bên cạnh anh.

Bỏ lại người cảnh sát đang đỡ lấy tay cô, cô chạy vào bên trong nhà, chỉ thấy Tịch Mộc Thức Minh nằm trên mặt đất, khổ sở nhắm mắt, lại lộ ra nụ cười chiến thắng, những người khác cũng đã giải quyết được đám còn lại.

Tịch Mộc Thức Minh máu me đầy người, sắc mặt tái nhợt được xe cứu thương đưa tới bệnh viện cứu cấp.

"Tại sao em lại ở trong bệnh viện? Vết thương của em có nghiêm trọng không?" Anh mở mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Minh Hạ, không khỏi quan tâm hỏi.

Minh Hạ đôi mắt ửng hồng, đau lòng nhìn tất cả vết dao lớn nhỏ trên người anh cùng với vết thương đạn bắn trên vai phải của anh. Đến lúc này, anh còn để ý đến cô nhiều hơn chính mình.

"Tại sao lại không nói lời nào?" Nhìn vẻ mặt ưu thương của cô, anh đột nhiên cả người từ trên giường bắn dậy, "Con của chúng ta có chuyện gì sao?"

Động tác mạnh của anh dọa sợ mọi người!

"Trời ạ, anh ngốc sao? Biết rõ mình có cả đống vết thương đạn bắn với lại vết dao mà còn lộn xộn." Cô vội vàng đẩy anh nằm xuống giường bệnh, "Không cho phép anh lộn xộn nữa!"

"Em còn chưa nói rõ ràng, em bị thương thế nào? Con của chúng ta sao rồi? Minh Hạ, em thật không có chuyện gì chứ?" Nhìn mắt cô lại đầy nước mắt, tim của anh lại đau.

"Em không sao, con của chúng ta cũng không có chuyện gì!" Nhìn anh vẫn còn nhanh nhẹn, cô cũng hơi yên tâm một chút, "Chính anh cũng bị thương, sao còn nhớ tới chuyện của em, tự chăm sóc tốt cho mình trước đi!"

Anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chăm chú vào người đi theo bên anh, "Nhưng tại sao em lại ở bệnh viện?"

"Thức Minh, em muốn chờ anh tỉnh lại sau khi phẫu thuật, em muốn luôn ở bên anh."

"Em… em thật sự muốn ở bên cạnh anh?" Anh cảm động đến mức tim muốn phình ra, âm thanh trở nên khàn khàn.

"Đúng, trọn đời trọn kiếp đều ở bên anh!" Cô cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt của anh. Có phải là anh em hay không cũng không sao cả, muốn cô cả đời trầm luân cũng tốt hơn so với mất đi anh. Cô chỉ cần anh là được, còn suy nghĩ của những người khác, cô mặc kệ!

Anh tự tay kéo đầu cô xuống thấp hơn, bất ngờ hôn môi cô, tất cả lời muốn nói đều để cho nụ hôn nóng rực tự nhiên biểu đạt.

Hai người bọn họ hôn môi nồng nhiệt khiến người bên cạnh đều nhìn tới mặt hồng tai đỏ, khó mà tin được người bị thương còn có thể có hành động nhiệt tình thế này.

"Khụ khụ. . . . . . Kiều tiểu thư, chúng tôi phải vào rồi." Một vị bác sĩ ngượng ngùng ngắt lời.

Minh Hạ hồi hồn đứng dậy, trấn an mà cười với Tịch Mộc Thức Minh, "Ngủ ngon, em sẽ chờ anh tỉnh dậy."

Anh mỉm cười gật đầu, yên tâm ngủ.

Chuyện Tịch Mộc Thức Minh bị thương ở Đài Loan truyền khắp trong giới kinh doanh, dĩ nhiên chuyện Minh Hạ từ Ngũ tiểu thư của Tịch Mộc gia đột nhiên biến thành vợ của Tứ thiếu gia cũng được truyền thông miêu tả là một câu chuyện tình yêu xinh đẹp khắc cốt ghi tâm, làm mọi người bàn tán say sưa, cho rằng hai người là một cặp trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi, không có chút vấn đề nào.

Mà Úy Tử cuối cùng cũng không chống lại được sự khuyên can của mọi người cùng sức ép từ Tịch Mộc Thức Minh vui vẻ chấp nhận việc con gái của mình gả cho Tứ thiếu gia mà bà kiêng kỵ nhất, đổi làm con dâu của Tịch Mộc gia.

"Con của chúng ta ngày sau nhất định có thể trở thành nhân vật xuất sắc!" Anh tràn đầy tự tin nói.

Nhìn Thức Minh khoác lác mà không biết ngượng, cô châm chọc nói: "Nếu như con không phải như vậy, vậy anh sẽ rất thất vọng a?"

"Không có nếu như, con nhất định sẽ như vậy!" Anh ôm lấy cô, "Bởi vì gặp phải nguy hiểm, nó vẫn có thể bám chặt vào trong bụng của em mà."

Cô nhìn những cây hoa anh đào trong vườn, say mê đắm chìm vào cảnh vật xinh đẹp mê người.

"Em thích những cây hoa anh đào này sao?"

"Rất thích."

"Vậy em nhất định phải vĩnh viễn ở bên anh." Anh đột nhiên nói.

Lời nói thâm tình đột nhiên tới làm cho cô có chút sửng sốt, nhưng một ý nghĩ đùa dai lập tức hiện lên trong đầu cô. Cô quyết định chơi thêm một lúc nữa!

"Anh là bởi vì đứa bé mới chịu kết hôn với em sao?"

"Không phải!" Anh nghiêm túc phủ nhận, "Anh sớm đã quyết định muốn kết hôn với em."

"Thật sao? Đó là chuyện bắt đầu từ lúc nào?"

Anh không nói, chỉ là tăng thêm lực ôm cô, liên tục ôm hôn cô, "Lâu đến nỗi ngay cả chính mình cũng quên rồi."

Cô vùi vào trong lòng người đàn ông đang nở nụ cười xinh đẹp, "Em đã đồng ý gả cho anh rồi, anh đừng lo lắng nữa."

"Thật sẽ không đổi ý?" Anh vui vẻ, nắm chặt vai của cô nhìn cô.

"Không đổi ý!" Cô nghiêm túc lại nói một lần nữa. "Em rất yêu anh, cho nên phải gả cho anh."

"Lần này, Tịch Mộc Minh Hạ không còn là em gái của anh nữa, mà là vợ yêu duy nhất của anh."

"Đúng vậy, vợ của anh!" Cô ghé vào lỗ tai anh thì thầm.

Anh lần nữa ôm chặt cô, nội tâm kích động thật lâu không thể yên bình lại.

Hai người bọn họ ở trong đêm trăng gió nhẹ thổi hiu hiu, có vườn anh đào rộng lớn, hồi lâu cũng không tách ra, cho đến khi anh phát hiện trên mái tóc cô dính một cánh hoa anh đào màu hồng thì nhẹ nhàng lấy xuống cho cô, đặt trong lòng bàn tay cho cô nhìn.

Cô từ trên tay anh cầm lên cánh hoa nhẹ vuốt.

"Minh Hạ."

"Dạ?"

"Ý nghĩ của hoa anh đào không phải là vẻ đẹp ngắn ngủi, mà là vui vẻ." Anh yêu say đắm nhìn cô.

Hoa trên tay cô rơi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt dịu dàng tuấn lãng của anh, sau đó lộ ra nụ cười hạnh phúc nhất, "Vậy điều vui sướng lớn nhất của em chính là yêu anh, Thức Minh!"

Những cánh hoa màu phấn hồng tung bay trong đêm trăng là thần chú huyền bí của tình yêu, những người yêu nhau dưới sự bảo hộ che chở của chúng, cuối cùng cũng có được hạnh phúc nở hoa kết trái…

------------------------- Hoàn ---------------------------