Chap 41:
Đã 2 ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi gặp mẹ và cũng hy vọng đó thực sự không phải là lần cuối cùng của tôi và bà, hic hic, mấy ngày nay sống một mình mới biết nó khó đến nhường nào, đâu phải cứ về nhà tắm rửa ỉa đái rồi tót vào bàn ăn cơm như mọi hôm, lần này thì tự thân vận động, lôi hết bao nhiêu kiến thức tu luyện gần 25 năm ra để làm một món ăn đặc biệt, rất ngon rất rẻ và vô cùng bổ dưỡng nữa, đó là món... trứng luộc ăn kèm với... nước mắm Nam Ngư. Đùa chứ món này ăn nhiều thì ngán chứ lâu lâu đem ra sử dụng thì tuyệt nhiên là ngon nhất trên đời, huhuhu.
Tiểu Ly mấy bữa nay thì chịu khó về nhà sớm nhờ mẹ dạy nấu ăn nên cũng không qua ăn cơm cùng với tôi được, để khi nào em âý thành tài rồi tôi nếm cũng không muộn, chứ bây giờ thì phải toàn tâm toàn ý mà học làm nàng dâu thảo thôi:
- Chó con, em mới nấu mấy món với món canh nữa, qua nhà em nha, nha nha nha nha nha...
- Đậu... phụ em, anh vừa luộc quả trứng đấy, ngon quá, chậc chậc.
Tiểu Ly bây giờ ứ phải là Tiểu Ly ngày xưa nữa đâu, dù sân bay vẫn nằm nguyên đấy nhưng mặt đất thì dậy sóng hơn nhiều rồi, giờ em ấy nói là tôi phải nghe, năn nỉ chỉ là câu đầu tiên thôi, giữ hình tượng thôi:
- Thế giờ không qua thì coi như không quen, bai.
- Ế ế ế, qua qua mà, chờ tẹo, hức, từ bao giờ mà mình như nô lệ vậy chứ?
- Từ giờ về sau nè cục cưng của Ly, hihi.
Cắn răng cất tạm món trứng luộc huyền thoại vào tủ lạnh, tôi co giò lên chạy sang nhà Tiểu Ly vì thú thật là ngoài cái não tôi ra thì toàn thân tôi lúc này như thể mất điều khiển vậy, cứ ngu ngu kiểu gì ấy, đói vãi nồi.
Tình hình thì nhạc phụ nhạc mẫu cũng đã biết chuyện giữa tôi và mẹ, vậy nên hai người càng quý tôi tợn, ai đời một thằng con trai có công ăn việc làm ổn định, gia thế cũng có thể nói là tạm được lại sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để bảo vệ con gái của mình như vậy, dẫu trái tim họ có làm bằng sắt thì cũng sẽ bị ngọn lửa nhiệt thành của tôi nung chảy, cơ mà tim họ thì vẫn chỉ làm bằng... cái gì ấy nhỉ, à mà thôi kệ đi, tối nay kiểu gì tôi cũng phải tránh nhậu nhẹt:
- Phong đâu, dô mày, đàn ông con trai gì mà yếu thế, mới có 2 3 cốc đã thôi à?
Tiểu Ly thì nhăn nhó và tôi thì nhó nhăn, tôi không thích uống, chỉ là vì tính chất công việc nên tôi mới buộc phải làm thế chứ tôi chả thấy cái thứ bia rượu này ngon lành và có ích lợi gì cả. Tiểu Ly thì rõ ràng là không thích tôi uống bia uống rượu vì lát nữa đây kiểu gì hai đứa cũng hôn hít nhau, bia rượu vào khó chịu lắm:
- Ba này, thôi đi, đừng có dạy hư chó con.
- Trời trời, lại còn chó con nữa mình ơi, khà khà khà, khá lắm thằng nhóc, cả 2 chục năm nay tao uống rượu như vậy mà con Ly nó còn chưa cản, thế mà hôm nay mới chỉ vì cu cậu mày mà nó quát tao, con gái đúng là con người ngoài mà, haizzz.
Nhạc mẫu cười, thằng nhóc Tuấn cũng cười, chỉ có Tiểu Ly với tôi là mếu thôi:
- Tiểu Ly!
- Dạ?
- Em nấu à?
- Giỏi hông nè, Ly chu choe nên Ly làm hết đó, hì hì.
Tôi vốn không định khen, vì cái món rau xào này bỏ cái tổ cha gì mà mặn thấy ông nội tôi luôn:
- Sao rau mặn thế Ly, đừng nói là mày bỏ cả mắm cả muối đấy nhé? - Nhạc phụ nhăn nhó
Cô nàng lần này thì hết cười nổi, cũng lo lắng ra mặt, gắp thử miếng rau rồi ngay lập tức đứng dậy chạy vào trong phun tứ tung:
- Aaaaaaa, cái này là tại mắm nó mặn bộ, khong phải tại Ly đâu, Ly giỏi mà, hức.
- Thôi nào, có ai trách em đâu mà mếu.
Tiểu Ly giờ cũng không ngại ngùng gì lắm, cũng vô tự nhõng nhẽo trước mặt gia đình, cô nàng vờ mếu để kéo tôi vào trong theo:
- Chó connn.
- Hử?
- Muốn ôm cơ.
- Hâm à, tự nhiên đang ăn cơm đòi... ôm?
Cô nàng bù lu bù loa, giãy nảy như đứa con nít:
- Ứ chịu đâu, huhuhu, chó con chê em ngu chứ gì, em không biết làm đồ ăng, huhuhu... khong thèm nữa, không nấu nữa đâu, huhuhuhu...
- Thôi thôi thôi, cô hai ơi, cô cứ như này thì làm sao mà tôi không thương được, lại đây ôm một cái rồi ra ăn cơm không cả nhà đợi.
- Dạ, hì hì, ôm nè ôm nè, tục tưng của Ly, umoahhhhzzz.
Sao dạo này Tiểu Ly cứ như đứa bé lên 5 vậy nhỉ, cứ õng a õng ẹo rồi còn nhí nha nhí nhố nữa, thiệt là hết biết mà, nhưng thôi không sao, tôi thích thế, ahihi.
Bữa cơm kết thúc, chuyển sang phần tranh luận, à nhầm nghị luận. Gia đình Tiểu Ly thì tất cả đều đã là đồng minh cuả tôi, ngoại trừ thằng nhóc Tuấn, nhưng thôi kệ thây nó đi, thằng nhãi đó thì làm được trò gì, khà khà:
- Phong, Ly, hai đứa chúng mày định tính sao đây?
Tiểu Ly ngượng ngùng nép sát vào người tôi, không nói không rằng, mặt không uống bia mà đỏ như quả gấc:
- Dạ thì con định đợi khi nào Tiểu, à Ly nữ công gia chánh ổn một chút thì con sẽ nói với mẹ, chứ mẹ con cổ hủ quá.
Nhạc mẫu cười hất hàm với Tiểu Ly, áng chừng muốn hỏi ý kiến cô con gái rượu:
- Sao, cô nương, ngại ngùng gì mà im thin thít vậy, có muốn lấy chồng hay ở nhà mẹ nấu cơm cho mà ăn?
- Mẹ này, kì cục quá ờ, Ly lớn gòi, Ly lấy chông được bộ.
Tiểu Ly bĩu môi, xị mặt một đống, không quên vòng tay sang đấm tôi mấy cái đau điếng:
- Ái, sau đánh chế?
- Đồ béo.
- Vãi béo, liên quan?
- Im đi.
- Dạ, im ạ.
Tôi đã trở nên nhu nhược như thế đấy.
Hai ngày nữa là lễ ăn hỏi của chị Linh và "anh" Mạnh, thiệt tình là tôi rất vui cho cả hai, mặc dù là nếu là tôi vài tháng trước thì tôi sẽ giết Mạnh đao vì cái tội dám cướp chị Linh của tôi, cơ mà may là bây giờ có Mạnh đao không thì Linh bám theo tôi chết mết, chậc chậc:
- Đậu phụ, sao lại đánh nữa?
- Thích đánh được hông?
- Vãi... Tiểu Ly cách cách cứ đánh đi ạ, tại hạ... chịu nhục cho quen.
Tiểu Ly bây giờ rất thích bắt nạt tôi, vì tự dưng tôi hiền cứ như cục đất vậy, em ấy giận dỗi một tí là tôi đã sợ giãy nảy lên rôi, huống hồ lúc em ấy tức giận thì có cho tiền tôi cũng không dám cãi. Cũng may là Tiểu Ly không nhây như tôi tưởng, em ấy chỉ nhất thời "lên cơn" vậy thôi, ngay sau đó lại chui vào lòng tôi ngồi mà lúc lắc:
- Tục tưng của Ly rất là béoooooooooo. Ly thì rất là dễ chươnggggggg.
- Đúng ồi, Tiểu Ly của chế dễ thương nhất quả đất.
- Im đi, Tiểu Ly chả của ai hết, chỉ có chó con là của Ly thoi, biết chưa hả?
- Dạ vâng, cách cách nói gì cũng đúng ạ.
- Hihi, ngoan ngoan, tục tưng tục tưng.
Tiểu Ly cứ nhí nhố như thế này, tôi lại càng sợ mất em ấy hơn. Ngày xưa cô nàng chảnh như cún, biết mình xinh nên chẳng thèm để ý đến ai, cứ ngồi không mà chờ từng thằng từng thằng đến đớp thính, thế rồi sau đó lại phải lòng tôi, lại hiền lành và cam chịu đến lạ thường, và bây giờ, sau khi trải qua những đổ vỡ, những kỷ niệm buồn, Tiểu Ly của tôi đã thực sự lớn, nhưng em lớn trong tính cách của một đứa trẻ con, em trẻ con vì em biết tôi thích em như vậy và hơn nữa, em trẻ con thì tôi sẽ không nỡ rời xa em, không nỡ bỏ em lại một mình vì hơn tất cả, Tiểu Ly là tính mạng của tôi đấy:
- Chị Linh cưới ông kia nhanh quá dợ?
- Không nhanh đâu, anh Mạnh theo chị Linh lâu lắm rồi, bây giờ chị Linh mới nhận ra tấm chân tình đó thôi.
- Ly cũng muốn làm cô dâu, Ly muốn bận đầm cưới nữa, Ly sẽ ném bông cho mọi người, hihi.
- Ly định cưới ai?
Cô nàng chu môi áng chừng không muốn nói, nhưng rồi cũng... chẳng nói luôn, chỉ quay mặt lại rồi cứ thế mà rúc vào người tôi:
- Này này, hỏi phải trả lời.
- Ưmmmm, đừng mắng Ly, Ly hông có hư mà.
- Thế Ly có thương anh không nào?
- Dạ có, thương chó con của Ly bự nè, bự thiệt là bự, hì hì.
Tôi chỉ thích hỏi để rồi được chứng kiến cô bạn nhỏ của tôi nhí nhảnh trả lời như vậy thôi, thật ra tôi biết là em ấy sẽ nói như vậy, cơ mà cái cảm giác đó nó mới thú vị và đáng yêu làm sao.
Tiểu Ly bữa nay sang ngủ cùng tôi, nói là ngủ cùng chứ thực ra hai đứa cũng không làm gì quá giới hạn, hơn nữa tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để hạ cánh xuống cái sân bay Tân Sơn Nhất của Tiểu Ly đâu. Về việc tế nhị nam nữ, tôi và Tiểu Ly cũng thống nhất với nhau là sẽ không nhắc đến cho tới khi nào mà chúng tôi chính thức có tờ giấy đăng ký kết hôn, vậy nên tình yêu của bọn tôi lúc này thật sự phải nói là rất trong sáng mặc dù đang ở trong tối.
Cô bạn nhỏ của tôi lúc ngủ đáng yêu thật nhiều, kể cả khi đã say thật say thì cũng nhất quyết ôm tôi bằng được, không tài nào buông dù chỉ một tí tẹo, đã vậy còn vòng chân quắp lấy người tôi nữa, chưa từng thấy cô gái nào dữ dội như thế cả, chậc chậc. Tiểu Ly ban ngày thì hay nạt nộ tôi lên xuống chứ thực ra tôi biết là em ấy hiền như cục bột, chả đời nào mà quát mắng hay ghét bỏ tôi đâu, chỉ là em ấy muốn tôi trân trọng em ấy hơn mà thôi. Tôi biết, tôi hiểu điều đó, vậy nên cái gì nghe được, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ làm trái lại Tiểu Ly, em buồn, tôi cũng sẽ chẳng vui được đâu, vì Tiểu Ly là một con minion bé nhỏ mà, phải không em?
Hôn nhẹ lên má cô người yêu bé tẹo, tôi lại nằm vắt tay lên mông, à nhầm, lên trán mà nghĩ, nghĩ về chuyện đời, chuyện nghề, chuyện tình, chuyền tiền, chuyện cô giáo... à nhầm, nhầm, bỏ đi. Mà hình như từ bé đến giờ, hầu như chỉ có tôi đi cua gái hay để ý gái các kiểu chứ ít khi có cô nào chịu nhòm ngó đến khuôn mặt ngu si đẹp trai vãi cả hàng họ của tôi. Thế nhưng, chuyện mẹ tôi tự dưng phản đối Tiểu Ly đâu phải chỉ là chuyện vì ba cái hình xăm vớ vẩn hay không biết nấu nướng bếp núc, thực sự là vì:
- Cái gì cơ, mày nói lại hai nghe xem, mẹ... mẹ... định làm mai cho anh á?
- Ai biết đâu, thì tôi nghe được vậy tôi kể ông còn gì, không tin thôi, rảnh háng.
Nhỏ Trân bộp chộp:
- Ê ê con kia, tin tin, kể tiếp đi, mới tới nhà mình à?
- Thì vừa tới lúc chiều tôi đi học về đó, chồ ôi, xinh lắm luôn ấy, mà bà ấy hình như hơi bị điệu đà quá mức, làm gì cũng nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ trông tởm chết cụ.
- Vãi mày, rồi mẹ nói sao?
- Thì cũng kể là mới cãi nhau, hình như mẹ với mẹ của chị đó là bạn học, chả biết nữa, á á, John Cena của Chưn, huhuhu, toác đầu rồi nè, huhuhu, ứ nói nữa đâu, đi ỉa đi.
- Ê ee... mà nhỏ đó tên gì?
- Đan Thảo, á á chết mất.
- Vãi Thảo, cô giáo à?
- Thôi đi để bố chơi, con lợn này.
Con nhỏ cúp máy cái rụp, bỏ lại tôi với khuôn mặt ngu không thể tả, gái xinh, bạn học của mẹ, làm mai cho tôi á. kì này Tiểu Ly khổ rồi đây, hây dà.