Chương 2: Cô Trợ Lý Và Nàng Gia Sư - Chương 3-4

Chap 3:

Tối hôm ấy, không ngủ được, tôi kéo con nhỏ Trân dậy chơi games chung. Chơi là phụ, hỏi nó mới là chính:

- Ê!

- A!

- Con khỉ này!

- Con chó kia!

- Mày bảo ai chó?

- Thế ông nói ai khỉ?

Tính tôi không thích cãi nhau... với nhỏ Trân, tôi thích tát nó hơn:

- Tao tát lật cái mặt mày ra bây giờ, mày trả treo với tao à?

- Chô chồi ôi, thế bây giờ cưng thích nàm thao? - Nhỏ Trân vênh mặt

- Đánh 2 thắng 3, bố sợ mày à?

Chơi games thôi, không có đánh nhau đâu, cỡ con nhóc này tôi "Phong Tôm" một phát chết luôn, à quên, Phong Thần Thoái chết luôn:

- Ô cái đệt, bạn đen vãi... beep!

- Chết chưa, ngu người, á hahahahaha - Nhỏ Trân cười khoái trá

- Câm mồm, bố nhét cái tay cầm vào mồm mày giờ, đánh tiếp ván khác

Hậm hực ăn thua, tôi quên bố mất việc hỏi nhỏ Trân về bọn con gái:

- Chết, á đù, con khỉ, mày hack à, đánh gì đau thế, đù, má, má!

- Ông gà thế, mới vả cho cái thấy nhớ nhà rồi, kém!

- Mẹ tay cầm hư - tôi đổ thừa

- Hư hư con ma bư, ngủ đây mai đi học, luyện thêm đi cưng!

Nhỏ Trân phủi đít đi nhưng tôi đã kịp túm quần nó giữ lại, nhỏ Trân quay lại tát tôi vỡ mồm, đùa đấy, chưa vỡ:

- Buông ra, loạn luân à?

- Cha mày tát tao đau thế?

- Ông định địa hàng tôi à, để lấy cho cái sịp mà coi nha

- Mày bệnh quá con điên này, lại tao hỏi chút!

Con này càng lớn càng dê, nó nghĩ ba cái vụ này nhanh hơn cả tôi:

- Mày có số điện thoại chị Lưn của tao không?

- Có, nhưng ngu sao cho, hihi

- Cho hai đi, mai hai mua cho sịp mới cho, í hí hí

- Sịp đầy, thích không tụt cái cho luôn này

Nhỏ Trân cúi xuống làm động tác cởi khiến tôi muốn bĩnh cả ra quần, mẹ con này đi học tiêm nhiễm hư hỏng vãi chày ra:

- Bố lạy mày, mày coi phim Nhật nhiều quá rồi đấy, đưa số cho tao nhanh không tao tụt quần mày thật đấy, nhanh lên, cười cười cứt!

Nhỏ Trân không lì như thường ngày, bữa nay nó buồn ngủ, nên nó đưa số cho tôi:

- Tán chị Linh đi, đỡ mất học phí, hì hì

- Mày nghĩ Nhiếp Phong như tao phải đi tán gái á, tán vào mồm mày thì có, con nít con nôi, đi ngủ đê, lượn.

- Đồ điên, đi ỉa đây, ở đó mà mơ.

Đuổi nhỏ Trân đi, tôi hí hoáy lưu số chị Linh vào danh bạ. Riêng chị Linh tạo cho tôi cảm giác rất khác, tại chị Linh già quá, tôi đếch lưu là Mộng Linh, tôi ghi là "Lưn hâm", không liên quan, nhưng hy vọng là không hâm giống nhỏ Trân hay nhỏ Tiểu Ly, cỡ đó chắc ông nội tôi tán cũng không được.

Nghĩ ngợi cách nhắn tin mất chục phút, tôi quyết định... ngủ quách cho xong, mới quen nhắn nhắn gọi gọi người yêu chị Linh lại ghè cho nát gáo, tôi thì tôi không sợ đánh nhau, tôi chỉ sợ bị người ta đánh thôi, à há.

Sớm hôm sau, giật mình vì có điện thoại, lơ mơ mò mẫm rớt vỡ cha mất cái ly, mẹ:

- Wẩy?

- Ni hảo!

- Hảo hảo cục cứt, đứa nào đấy?

- Phong Nhi, là ta, Hý nương nương đây!

Nghe tiếng Tiểu Ly, tôi tỉnh cả ngủ:

- Gọi chế chi vậy?

- Chở em đi làm đi, em lười quớ.

- Liên quan gì chế?

- Ò Phong Nhi không chở Hý là Hý méc giám đốc

- Méc vụ gì?

- tội dây dưa

Tiểu Ly có vẻ đã mất bình tĩnh, quát tháo inh ỏi, tí rớt máy:

- Mệt quá qua chở tui đi làm lẹ điiiiiiiiiiiiiiii!

- Ôi ôi sếp bình tĩnh em qua ngay, qua ngay, mẹ...

- Chửi ai đó?

- À không, mẹ anh gọi ăn sáng, đi nhé!

Tôi cúp máy cái rụp, nói nữa con nhỏ lại xoắn cho, tôi không giỏi nói chuyện với thể loại con gái bạt mạng như Tiểu Ly. Vứt điện thoại xuống giường, tôi chui vào tắm táp qua rồi tranh thủ qua nhà đón "bà sếp con" của tôi đi làm.

Đường phố bữa nay vẫn dơ dáy như bình thường, thi thoảng tôi vẫn phải hải đảo tay lái né cứt chó, chả hiểu chó má nhà ai nuôi không biết dạy, suốt ngày ỉa ra đường, giỏi thì... fakkk, cán phải cứt, á á á á á.

Sau một lúc né cứt, tôi lại đi đón bão dù bữa nay chả có tí mây nào, chỉ có con nhỏ mắt Hý mắc dịch kia thôi.

Tôi chưa đến, nhỏ Ly đã đứng sẵn, hè hè, tôi thích, con gái bây giờ mà được như vậy thì khối thằng mê:

- Tiểu Ly nương nương, mời lên xe!

- Thôi đi, lắm trò, chở tui đi ăn đã, đói meo rồi.

- Ăn gì?

- Ra đầu ngõ có quán bánh căn, đi!

- Bánh căn là cục cứt gì?

Tôi nói, nhỏ Ly tát, hai việc không liên quan mấy đến nhau nhưng tóm lại là tôi mới ăn tát đấy:

- Á đau, sao tát tui?

- Ăn nói bẩn thỉu, đồ ăn chứ gì, hay thích ăn cứt, kìa ngay cột điện có mấy bãi kìa, đủ loại, ế, có kèm nước sốt amoniac nữa, kìa Phong đại hiệp!

- Dẹp đi, đi như nào?

- Đi thẳng, thích thì quẹo phải rồi quẹo trái, tùy duyên, hihi.

- Mới sáng ăn hành ngập mồm, quá đen.

- Phong Nhi thích ăn hành hay ăn tát, đi mau đi, lẹ!

Vòng vèo một lát, tôi cũng đưa được Tiểu Ly đến quán bánh căn. Loại bánh này nhỏ giờ tôi chưa thấy, họ đổ bột vào khuôn giống bánh xèo sau đó cho nhân, có nhân trứng, mực, tôm... đủ kiểu:

- Cô ơi cho con, ưm... 15 cặp đi ạ

- Tiểu Ly nhanh nhảu

- Ăn nhiều thế, lát ỉa chết bà luôn.

- Ông thích cứt thế nhở, tui gọi ông là Phong cứt nhen, hihi!

- Dẹp đi, ăn kìa, thơm quá.

- Âu cơ Phong cứt!

- Câm mồm, vả đấy!

Chúng tôi hốc mất 10p đồng hồ và mất thêm 10p nữa để đến công ty. Công ty tôi cũng thuộc loại tầm trung trong giới, vậy nên lương lậu cũng kha khá, việc thì cũng lúc có lúc không, ai đặt thì làm, không thì thôi.

Tiểu Ly nhanh chóng chuồn lên phòng vì nhỏ biết tôi sẽ bắt nhỏ pha cafe. Khỉ gió, con gái con đứa lớn đầu chỉ được cái đẹp, còn lại như... cứt.

Một ngày làm việc của tôi cũng nhanh chóng trôi qua trong... giấc ngủ. Mãi đến khi Tiểu Ly vả vào mồm tôi cái "bép" thì mới dám về:

- Phong cứt, về, dậy đi, weeee!

- Đừng tát anh nữa, đau vãi ra!

- Tát cho mà tỉnh, chở tui lại phi vào đống cứt thì sao?

- Thì thúi chứ sao mà hỏi. Nhìn mặt thế kia mà hỏi câu ngu thế?

Tiểu Ly không chấp tôi, nhỏ chỉ tát tôi một phát vào bên kia cho đều:

- Có về không hay ở lại?

- Xe anh mà anh thích sao kệ anh, nhiều chuyện, đau quá, đồ vũ nữ!

- Không về đúng hông? Tui gọi người khác đón, xế!

- Thôi tha cho em nó đi con, hành người ta vừa vừa ấy.

Nói đoạn, tôi vươn vai đứng dậy chuẩn bị ra về, mặc cho Tiểu Ly đang mếu xị bên cạnh. Nhỏ Ly im lặng, nhìn tôi mếu. Đưa tay bẹo má nhỏ Ly, tôi hiền từ:

- Sao đấy, giận à?

- Tui không thèm

- Thế thì về hay là gọi trai đón rồi?

- Trai nào?

- Tối qua ấy - tôi mỉa mai

Tiểu Ly cười đểu:

- Bạn trai Tiểu Ly đó, anh Phong ghen à?

- Ừ đấy, rồi sao? - Thế anh Phong có muốn em chia tay ảnh hông?

- Không, yêu nó đi, anh về đây, tối có khách. Thế nhé, bái baiii Tiểu Ly.

Tôi hất mông về mặc cho Tiểu Ly, à ừm, tôi có nhìn đếch đâu mà biết mặt Tiểu Ly như thế nào, tóm lại là tôi không muốn biết cái thằng ngu học hôm qua là ai, vậy cho nó vuông.

Hiện tại thì chả quan tâm lắm Tiểu Ly nghĩ gì, tôi vẫn muốn ngắm chị Linh của tôi hơn, dù sao qua buổi đầu gặp gỡ, chị Linh ăn đứt nhỏ Ly, vừa hiền vừa hay cười, tôi thích.

Cơm nước xong xuôi, tôi chui vào nhà vệ sinh chải chuốt đẹp đẽ, ăn mặc như đi dạ hội rồi ngồi hóng chị Linh. Đúng 6h56p, chị Linh của tôi trở lại bằng xe của thằng cha hôm qua, mẹ, về dùm đi, nhìn ngắm gì nữa, lượn, lượn.

Đợi thằng chả đi mất, tôi mới tót xuống mở cửa đón... tình yêu của tôi vào nhà:

- A chị Lưn, chị Lưn nhớ em đến thăm em hả?

Tôi nhào tới, giả bộ ôm hôn mùi mẫn. Chị Linh hôm nay có vẻ đỡ ngại ngùng, nhưng mà thơm vãi ra ấy, đúng là con gái. Chị Linh không tránh né, chỉ đưa tay lên xoa đầu tôi khi tôi cúi xuống:

- Phong ngoan này, chào Phong, dẫn chị lên phòng với!

- Chị Lưn làm như em là chó ấy?

- Nhiều người muốn chị xoa đầu mà không được đâu đó, hì.

Không kìm nén được, tôi buột miệng hỏi:

- Anh chở chị là người yêu chị hả?

Mặt tôi dày như cái thớt, nên tôi không nhục, mỗi tội chị Linh cứ xem tôi là trẻ con, khỉ thật:

- Nhóc định yêu chị Linh đấy hả?

- chị Linh cười tươi như hoa

- Này này, tôi bự hơn bà đấy.

- Kệ Phong, chị thích, hì hì!

Chị Linh lại xoa đầu tôi, mỗi tội lùn quá đành phải trèo lên 2 bậc cầu thang mới xoa được:

- Bữa nay bạn Lưn hơi bị liều đấy, tin hun chết không?

- Thôi tha cho chị đi, chị còn phải đi làm nữa, tóc của bé Phong đẹp ghê!

Nói đoạn, chị Linh liền nhẹ nhàng lên tầng, bỏ lại tôi với cái mặt ngu hơn chó ở chân cầu thang. Bỏ bố, chưa nói có người yêu hay chưa mà. Tôi vụt theo rồi chặn trước cửa phòng, quả quyết:

- Chị Lưn chưa trả lời em mà, anh đó có phải người yêu của chị Lưn không?

Lưn nhà tôi hơi bị hiền luôn đấy, gặp Tiểu Ly hay nhỏ Trân là vỡ mồm nãy giờ rồi:

- Cho chị một tuần, chị sẽ trả lời bé, ha? Mở cửa hộ chị đi - lại cười rồi

Tôi đơ người mất một lúc, với tay mở cửa cho chị Linh rồi từ từ tiến vào trong, nhỏ Trân đang xem phim Hàn Quất, thấy tôi với cả chị Linh cùng vào thì che miệng cười:

- A anh hai, chị hai!

Tôi muốn đấm nhỏ Trân, nhưng bữa nay tôi chỉ muốn ôm nó và cảm ơn, tâm lý dễ sợ:

- Học đi cô nương, quậy chị Linh dỗi không dạy nữa đâu đấy - chị Linh cười

- Chị Linh biết không, hôm qua anh Phong xin số chị, em không cho định tụt quần em nữa

Tổ cha cái con khỉ này, mẹ tôi tưởng nó chỉ bựa với tôi chứ ai ngờ nó đổ đốn như này. Ối giời ơi em ơi là em mất hết hình tượng của bố mày:

- Trời ơi ghê quá, thôi đừng có bậy bạ nữa, chị Linh về đấy - chị Linh đỏ mặt vì ngượng

Tôi muốn chui xuống đất, nhưng sợ sập nhà:

- Hihi chị hai đừng ngại, vài bữa quen à, em xin lỗi!

- Câm đi Trân, lo học đi, chị Lưn bỏ về tao tháo răng mày chà nhà cầu đấy

- Cưng đòi đánh chụy á, bơi vào, vào!

Tôi chả chấp con khỉ nhà nó, tôi tót lên giường, nhắm chị Linh đang hí hoáy sách vở, thỉnh thoảng lại đưa tay vén tóc trông cứ như bà nội tôi hồi xưa mỗi lần khâu quần áo:

- Mẹ ơi con muốn cưới chị Lưn!

Tôi hét toáng lên rồi chùm chăn kín mít, chỉ hở con mắt xem như nào. Nhỏ Trân thì cười sằng sặc trong khi chị Lưn áp hai tay vào hai má rồi phẩy tay quạt quạt cho đỡ ngại:

- Học... học đi, kệ anh hai, Trân!

Nguyên buổi tối hôm ấy, tôi lén chụp lại mấy lúc chị Linh cười để ngắm, lâu lại chị Linh nhìn qua phía tôi, tôi lại chu môi ra đòi hun khiến chị Linh cười mỉm rồi lắc đầu quay đi.

Định mệnh có lẽ đã cho tôi biết đã đến lúc lấy vợ rồi, yeahhh.

Chap 4:

Nhỏ Trân nó lanh, vậy nên chị Linh khen liên tục. Tôi cũng muốn chị Linh khen, cơ mà tôi chỉ tài lanh thôi:

- Chị Lưn đi ăn kem với em không?

- Nhóc ngủ sớm đi mai còn đi làm, cuối tuần chị rảnh chị đi với nhóc, được chưa?

- Sao chị cứ làm như em là con nít vậy?

- Đâu có, bé Phong lớn hơn bé Trân mà, hì hì!

- Nhớ cuối tuần đi đấy!

- Ừ, chị nhớ rồi, giờ chị đi về đây, bai bai hai anh em.

Chị Linh đứng dậy ra về. Tôi bấm điện thoại gọi qua máy chị Linh:

- Xin lỗi ai ở vậy ạ?

- Phải Thùy Linh không?

- Tôi giả giọng ồm ồm

- Dạ vâng Linh đây ạ, cho hỏi ai vậy?

- Em yêu chị, chụt chụt!

Lúc này thì tôi đã đứng kế bên chị Linh, cúi sát vào má cô nàng giả vờ hôn khiến chị Linh giật nảy mình:

- Ôi, Phong, làm chị hết hồn. Nhóc gọi chị đó hả?

- Cấm bà kêu tôi là nhóc, người bé như cây kẹo cứ thích làm lớn - tôi xoa đầu chị Linh

- Kệ chị, chị về đây - chị Linh phụng phịu, nhìn đáng yêu cực, lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đó của chị Linh

- Lưu số em là Phong tình yêu nghe chưa Lưn hâm?

- Còn lâu, lêu lêu.

- Mẹ ơi chị Linh ghẹo con này!

Chị Linh cười tươi rồi tí tởn ra về, có lẽ khi thân nhau rồi, chị Linh còn khiến tôi đau tim nhiều nữa, tôi linh cảm được điều đó đấy, hây dà.

Chị Linh lên xe, tôi mới quay đầu bỏ vào trong, tổ cha nhà hàng xóm cứ bật "Về đâu mái tóc người thương" là sao, bố lại phi cục gạch vỡ hết kính bây giờ.

Leo lên phòng, tôi vui vẻ nằm vật ra và bắt đầu suy nghĩ mông lung. Nhỏ Ly thì tính khí hơi thất thường, lại lắm trai theo, vậy nên tôi cũng chẳng hy vọng gì nhiều. Dù nhỏ Ly không hiền lành như chị Linh nhưng công nhận là con bé cũng đáng yêu, đâu phải vô cớ mà tôi tán nhỏ chứ. Chị Linh thì lại khác, có vẻ thùy mị, đoan trang, sau này chắc chắn là dâu hiền vợ thảo. Đã trắng trẻo xinh xắn lại giỏi nhạc nữa, không chừng cũng khối anh theo ấy:

- Hai ơi! - nhỏ Trân đang đá Pes, vãi

- Gì mày?

- Đi ỉa chung không, em sợ ma quá.

- Ỉa cái đầu mày, con bệnh hoạn!

- Không hai lấy hộ em cái bô, em ỉa tại phòng cũng được.

- Tổ sư mày Trân ơi, mày nhây quá. Đi tao dẫn mày ra!

Chả là nhà tôi phòng vệ sinh đặt ở ngoài hành lang nên hơi tối và xa phòng:

- Đùa thôi, đá nốt ván, lát ỉa. Sao cưng nhìn gì chụy, đá solo không?

- Ai bày mày chơi vậy?

- Chả ai bày, tôi mò - nhỏ vênh mũi

- Láo toét tao lại vả tung mồm bây giờ, cút ra tao ngồi với.

- Chấp ông lấy MU, tôi lấy Barca được rồi, hì! - Vậy là tao chấp mày chứ mày chấp gì tao?

- Chấp ông đội yếu còn gì, hahaa

- Mày có phải con gái không đấy Trân, sao tao nghi quá?

Con nhỏ tỉnh như ruồi chộp lấy tai tôi tính áp vào... chỗ có trái tim nó:

- Má mày làm gì thế con khỉ, mày không thấy ngại à? - tôi rụt tay lại

- Hihi nhát cáy, vậy đòi tán cô giáo của tôi!

- Mày có ấy ấy với thằng nào chưa đấy, nói thật tao nghe?

- Chưa, hay hai muốn thử, em cũng muốn thử đây, nào!

- Thôi thôi bố xin mày, mày tha cho tao, tao không muốn lên báo đâu, chơi đi!

Thiệt tình là tôi muốn sợ con nhỏ này lắm rồi đấy, nó không phải người, nó là một con khỉ, không, một con quái vật, nó định hại đời tôi:

- Chết cha mày, á hahaha, con gà, sao rồi em gái?

- Mẹ ơi hai đánh con!

Nhỏ Trân hét toáng lên khiến mẹ tôi ở dưới lầu nghe thấy, vọng lên:

- Thằng Phong lại bắt nạt em à, tao mà thấy mày trêu em nữa là tao cắt cổ nghe chưa?

- Dạ dạ con có làm gì đâu? - tôi vừa thò đầu ra

- Lại cãi à, tao lên bây giờ là mày chỉ có từ chết đến bị thương, tin không?

- Dạ thôi con biết lỗi rồi, mẹ cứ coi phim đi, hì hì.

Tôi quay lại nhìn nhỏ Trân với anh mắt hình viên đại bác, ơ đậu xanh nhà nó, con nhỏ đang lấy tay cầm của tôi phản lưới hay sao ấy, thua ngược rồi:

- Con chó này mày ăn gian à?

- Đâu có. Mẹ ơi...

Nhỏ Trân định hét lên nhưng may là tôi đã kịp bịt mồm nó lại, đúng là đồ trời đánh:

- Thôi tha cho tao đi, tao sợ mày lắm rồi, coi như mày thắng, tao đi nhắn tin cho chị Linh đây.

- Vậy phải ngoan không, mai nói tốt với chị Linh cho, hì hì.

- Nhớ nha?

- Trân có bao giờ nói xạo đâu, Trân đáng yêu như này - con nhỏ cười tít

Từ bé đến giờ tôi không để ý kĩ con em gái của mình lắm, giờ nó cũng lớn tướng ra phết rồi. Con nhỏ khá cao so với mấy đứa con gái cùng tuổi, nó cũng dễ thương, mỗi tội hơi lì lợm và bựa, tôi ghét nó.

Vừa mở điện thoại lên, tôi đã thấy ngay tin nhắn của Tiểu Ly: "Gọi cho em nha". Ok, rảnh mà, gọi thì gọi chứ làm sao:

- Ni hảo!

- Anh... hức hức.

- Nhóc sao đấy, khóc à?

- Ngoại em... hức, mới mất, anh về quê với em... được không?

- Tiểu Ly nấc

- Mai luôn hả?

- Dạ... - Giờ em ở đâu?

- Em... em ở công viên đầu ngõ nhà em.

- Chờ đó anh ra.

Trước giờ tôi ít thấy Tiểu Ly khóc. Nhỏ cũng hay kể cho tôi nghe về ngoại, đã mấy lần rủ tôi về quê thăm ngoại chung với nhỏ, cơ mà tôi toàn đánh bài chuồn, giờ thấy có lỗi với nhỏ quá.

Tôi tạt qua bên đường mua cho Tiểu Ly một cốc trà đào, nhỏ thích uống trà đào lắm, ngày nào cũng đòi tôi mua cho.

Chạy xe khá nhanh, chừng 5p sau, tôi đã có mặt ở công viên nhà Tiểu Ly. Nhỏ hôm nay mặc quần short ngắn, áo thun tay dài, nhìn vẫn đáng yêu như mọi hôm, chỉ có điều lại ngồi khóc tu tu một mình. Tôi thấy mấy thằng con trai quanh đó đều nhìn chằm chằm nhỏ Ly, xem chừng muốn bay vào an ủi lắm rồi.

Tôi dựng xe rồi mang trà đào cho Tiểu Ly, ngồi xuống cạnh nhỏ. Nhỏ thấy tôi thì liền vòng tay sang ôm và chui vào lòng tôi, khóc nức nở. Mọi ngày Tiểu Ly hay nô đùa chạy nhảy, hôm nay thấy nhỏ như vậy, tôi thấy tội nghiệp nhỏ. Vòng tay ôm chặt Tiểu Ly, tôi lấy tay lau nước mắt cho nhỏ, thì thầm:

- Nín đi nào, Tiểu Ly của anh không biết khóc đâu đấy, ngoan anh đây rồi, không sao đâu, ngoan, anh mang trà đào cho em này.

- Phong Nhi ơi... em... huhuhu...

Nhỏ Ly chưa kịp nói thành tiếng, lại òa lên khóc. Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực, họ còn bàn tán lung tung:

- Chắc lại quất ngựa truy phong rồi.

- Khổ thân con bé, xinh xắn vậy mà yêu thằng sở khanh.

Sở khanh cái cục cứt ấy, tôi làm đếch có người yêu mà sở khanh. Bỏ mặc mọi sự bàn tán, tôi ôm trọn Tiểu Ly vào lòng và xoa đầu an ủi cô bé, chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Ly buồn như vậy:

- Tiểu Ly ngoan, Tiểu Ly khóc là ngoại buồn, ngoại không nỡ đi đâu, phải mạnh mẽ lên, em là Hý nương nương mà, phải không?

- Em định cuối tháng sẽ về thăm ngoại, mà... hôm nay... hức...

- Thôi nín đi, có anh đây, anh thương Tiểu Ly mà, em khóc anh cũng buồn mà, Tiểu Ly ngoan không muốn anh buồn đúng không?

- Dạ... hức... em xin lỗi, em hư... hư lắm.

Nhỏ Ly khóc rất lâu, ướt hết cả vai áo tôi. Tầm 10h hơn, xung quan đã bắt đầu thưa người hẳn, nhỏ mới nín khóc. Mỗi lần khóc xong, tôi thấy giải tỏa được nhiều điều, nhưng quan trọng là phải tìm được cái gì để làm, để không nhớ đến những chuyện buồn đó nữa, Tiểu Ly cũng vậy.

Nhỏ Ly lau mắt rồi lại trở về thực tại, nhỏ đòi ly trà đào của nhỏ, mà ban nãy nhỏ khóc, sợ tan đá, tôi tiếc rẻ uống hết cha rồi còn đâu mà đòi:

- Trà của Ly đâu?

- Tiểu Ly phụng phịu

- Ơ anh xin lỗi, anh... uống... hết rồi!

- Phong Nhi hư, phải phạt.

- Hả, thôi tha cho anh đi mà, anh mua cốc khác cho.

- Ngồi lại đây, ngồi ngay ngắn vào, khép cái chân lại, con trai con đứa ngồi thế à?

Tiểu Ly nằm gối đầu lên đùi tôi, lại hát vẩn vơ. Trong khoảnh khắc, tôi thấy Tiểu Ly cực đáng yêu, có một nét gì đó rất cuốn hút từ nhỏ mà chị Linh không có, tôi không biết nhưng tôi hy vọng, một ngày gần nhất, nhỏ sẽ cho tôi câu trả lời xác thực. Còn bây giờ thì, em hãy vẫn cứ là cô bạn nhỏ của tôi, em không phải khóc một mình nữa, em cứ việc đáng yêu như vậy đi, mọi chuyện còn lại để... ba mẹ em lo chứ tôi không rảnh mà lo cho em đâu.

Gần 11h đêm, tôi đưa Tiểu Ly về nhà, trên đường đi, nhỏ Ly im lặng, chắc vì vẫn còn buồn, chưa bao giờ tôi thấy nhỏ lại trầm tư như vậy, chẳng còn là cô bé hiếu động hằng ngày nữa. Hy vọng là nhỏ Ly đủ can đảm để vượt qua mất mát, nhỏ còn phải yêu... tôi nữa, biết chưa:

- Vào nhà đi, mai anh qua sớm!

- Dạ...

- Không mếu nữa, lại đây anh xem!

Tiểu Ly rón rén tiến lại cho tôi bẹo má, nhỏ biết chứ, nên nhỏ cười:

- Anh về đây, có gì thì gọi cho anh.

- Em biết gòi, Phong Nhi về đi không trễ.

- Không bẹo má à? - tôi chỉ tay vào má

Ngay lúc ấy, tôi cứ nghĩ thời gian đã dừng lại, khoảnh khắc ấy sao mà đáng nhớ quá. Tiểu Ly nhón chân và hôn nhẹ vào má tôi, thì thầm:

- Em nghĩ là em thích Phong Nhi mất rồi, hì!

Nói rồi, Tiểu Ly bỏ đi, mặc cho tôi cứ đứng phỗng mất cả 5p đồng hồ. Ôi mẹ ơi lần đầu tiên được Tiểu Ly hôn, dù chỉ là vào má thôi nhưng nó cũng đánh dấu một cột mốc quan trọng trong mối quan hệ của hai đứa rồi.

Quay xe về, tôi vẫn cứ đắn đo mãi, liệu tôi thích chị Linh hay là Tiểu Ly vậy?

Sáng hôm sau, Tiểu Ly đánh thức tôi bằng một cú điện thoại:

- Phong Nhi, dậy đi, em chờ đó.

Nhỏ Ly cúp máy ngay, chẳng đợi tôi trả lời, hôm nay vẫn còn quá sớm để Tiểu Ly có thể vượt qua nỗi đau, có lẽ là tôi cần quan tâm đến nhỏ nhiều hơn một chút.

Như thói quen mỗi sáng, tôi chạy qua cầm cái gối ôm dài ngoằng đập vào mông nhỏ Trân để gọi nó dậy đi học. Thiệt tình là tôi chưa từng thấy đứa con gái nào vô duyên như nhỏ Trân, nó ăn nói bạt mạng, nó trêu tôi còn hơn tôi trêu gái nữa. Chả biết thằng nào vô phước vớ phải con em tôi, chắc nó bắt đi ỉa chung suốt ngày:

- Trân, dậy đi học, mày có dậy không, hả?

Nhỏ Trân mơ màng ngồi dậy một cách bất thình lình khiến tôi không kịp trở tay mà đáp nguyên cái gối ôm vào cái bản mặt ngu chưa từng thấy của nó:

- Âu siết, xin lỗi, á há há, anh lỡ tay.

- Huhuhu, mẹ ơi hai đánh con, chị hai ơi anh hai đánh em này, vỡ mũi rồi, huhuhu...

- Thôi đê, đừng có làm trò, dậy đi học. Nhanh anh còn đi công chuyện.

- Hai đi với chị Linh hả? - nhỏ Trân hóng hớt

- Không tao dẫn chị Ly về quê, ngoại chị Ly mới mất, mày gọi điện hỏi thăm chị đi, hai đứa cũng thân nhau mà.

- Em biết gòi, hai đi đi, em nhờ bạn chở cũng được.

Vi vu trên con đường đến nhà Tiểu Ly, tôi giật thót khi thấy... chị Linh, đang cãi nhau với ông anh hay chở chị đi dạy, mọi chuyện có vẻ căng thẳng lắm:

- Buông ra, không phải việc của anh!

- Nhưng anh là bạn trai em, Linh!

- Tôi không có, đó là do bố mẹ tôi ép, tôi không thích anh. Làm ơn đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.

Tôi quan sát rất lâu, và rồi thằng chết dẫm đó tát chị Linh, tôi mới chạy vụt qua, máu nóng đầy đầu, tôi nghĩ là tôi có thể giết nó ngay và luôn, nhưng mà...