Còn sinh mệnh của hắn, hắn không muốn chú ý nữa, dù sao cũng có thể sống rất lâu.
Tiếp theo, nên xem năng lực Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới lấy được.
“Trong Thiên Tử Vọng Khí Thuật có ghi chép, đạt tới cảnh giới nhập môn tầng thứ hai ‘nhìn thấy thế của sông núi cây cỏ’, có thể nhìn thấy thế của sông núi cây cỏ, thế của thiên địa. Đạt tới cảnh giới sơ thành tầng thứ hai, có thể “Tá Thế”, mượn dùng thế của sông núi cây cỏ, tuyệt diệu vô cùng. Không biết, sau khi Tá Thế sẽ có hiệu quả gì?”
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, khởi động Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Hắn thấy được “thế” trong vòng trăm dặm xung quanh.
Những “thế” này rất nhiều, cả to lẫn nhỏ có mười mấy cái, chủ yếu chia làm hai loại: Một loại là sinh thế, một loại là tử thế.
Thế nhưng, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể mượn dùng sinh thế và tử thế ở gần mình nhất.
Cả hai thế này đều được sinh ra từ một long mạch nhỏ dưới lòng đất.
Nói cách khác, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể mượn dùng hai loại thế được sinh ra từ long mạch dưới chân thôi.
“Sinh thế!” Lâm Bắc Phàm quát khẽ.
Chỉ thấy sinh thế đang xoay xung quanh đột nhiên tách ra một luồng khí, nhanh chóng đánh tới, như một tiểu long đang uốn lượn xoay quanh người Lâm Bắc Phàm.
Đây chính là “sinh thế” mà Lâm Bắc Phàm mượn được.
Tắm rửa dưới luồng sinh thế này, Lâm Bắc Phàm cảm thấy tinh thần sảng khoái, tràn đầy năng lượng.
Thậm chí còn có cảm giác hưng phấn sung sướng đê mê.
Bởi vì quá hưng phấn, kích thích như bị phê thuốc, đột nhiên Lâm Bắc Phàm có xung động muốn được phát tiết.
Thế là, hắn tìm máy chạy bộ, điều chỉnh tốc độ lên 10m/s. Đây đã là tốc độ cao nhất mà chiếc máy chạy bộ này có thể đạt tới, nếu không, Lâm Bắc Phàm còn định điều chỉnh đến mức cao hơn.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu chạy với tốc độ cao nhất.
Liên tục chạy với tốc độ cao hơn 10 phút, Lâm Bắc Phàm mới cảm thấy bắp chân ê ẩm.
Lâm Bắc Phàm biết đây là do trong lúc chạy, hô hấp không đủ, cơ thể bắt đầu thiếu oxi.
Cho dù hắn có tố chất thân thể của Binh Hoàng, nhưng không thể chạy liên tục với tốc độ cao như thế.
Nhưng vào lúc này, sinh thế đang xoay quanh bên cạnh đột nhiên tràn vào trong cơ thể, quét sạch mọi mệt mỏi, đau đớn và những ảnh hưởng tiêu cực khác trong cơ thể, Lâm Bắc Phàm lại khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Sau đó hắn tiếp tục chạy, tiếp tục chạy nhanh.
Kéo dài suốt một tiếng, Lâm Bắc Phàm mới dừng lại.
Bởi vì máy chạy bộ không chịu nổi, đã đình công rồi.
Liên tục chạy với tốc độ cực hạn của con người trong hơn một tiếng, tương đương với chạy liên tục 36 cây số, có thể tính là một quãng đường marathon siêu dài, nhưng Lâm Bắc Phàm lại mặt không đỏ hơi thở không gấp, thậm chí còn không khát không đói bụng, tinh thần gấp trăm lần, coi như Lâm Bắc Phàm đã được trải nghiệm sơ bộ tác dụng kỳ diệu của sinh thế.
Sinh thế vốn trào dâng trong cơ thể hắn đã thu nhỏ một nửa, như đã bị tiêu hao hết.
“Sinh thế, đại biểu sinh, có thể hóa giải tất cả ảnh hưởng tiêu cực trong cơ thể, để bản thân tiếp tục ở trạng thái đỉnh cao. Thế nhưng, thứ bị tiêu hao là sinh thế.” Lâm Bắc Phàm tổng kết sơ bộ.
“Không biết nó có thể hóa giải tác dụng phụ sau khi sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật hay không?”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm vô cùng mong chờ. Sau đó, hắn sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật với một cái cây cách đây mấy chục dặm, phát hiện thật sự có hiệu quả, nhưng hiệu quả lại không rõ rệt.
“Sinh thế chủ yếu hóa giải ảnh hưởng tiêu cực trong cơ thể, không liên quan đến tinh thần, hoặc nói đúng hơn là không liên quan đến linh hồn.”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục tổng kết.
“Tử thế!”
Lâm Bắc Phàm mượn dùng một loại thế khác.
Hôi sắc tử thế đột nhiên tách ra một luồng khí, như tiểu long xoay bên cạnh hắn.
Lúc luồng tử thế này bao phủ xuống, Lâm Bắc Phàm cảm thấy cả người khó chịu.
Đủ loại bài tiết trong cơ thể tăng vọt, hô hấp trở nên dồn dập, xuất hiện việc huyễn thính, xuất hiện ảo giác, trong lòng trở nên lo lắng vội vã, cảm thấy rất bồn chồn, còn hơi nóng nảy, như thể bị bao trùm bởi cái chết vậy.
“Tử thế tượng trưng cho tử, có thể khiến người ta sinh ra đủ loại ảnh hưởng tiêu cực. Tác dụng kì diệu như vậy, nên để lại cho kẻ địch hưởng thụ thì hợp hơn.” Đột nhiên Lâm Bắc Phàm phát hiện, hình như tử thế đặc biệt phù hợp để hố người.
Chỉ mới bị bao phủ dưới tử thế đã sinh ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực như vậy.
Nếu tử thế tiến vào cơ thể, sẽ xảy ra tình huống gì đây?
Lâm Bắc Phàm sợ run cả người, không dám tưởng tượng.
Chắc là rất khó chịu rồi.
Hơn nữa, Lâm Bắc Phàm còn phát hiện, sử dụng năng lực “Tá Thế” này, bởi vì mượn dùng “thế của sông núi cây cỏ” không phải là của mình, nên Lâm Bắc Phàm tiêu hao rất ít, gần như không đáng kể.
“Nói vậy, hẳn mình có thể thường xuyên sử dụng kỹ năng này?” Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ.
Đúng lúc này, Tần lão gọi điện thoại đến: “Tiểu tử thúi, ra ngoài không?”
“Ra, sao lại không ra?” Lâm Bắc Phàm không chút do dự nói, vừa có một khoản tiền lớn vào sổ, thực lực của hắn được nâng cao một cách rõ rệt, còn có thêm một kỹ năng, lúc tâm trạng vui vẻ, sao có thể không đi ra ngoài chơi chứ?
“Vậy thì được, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ!”
Lâm Bắc Phàm chỉnh sửa lại quần áo, sau đó ôm con mèo Tiểu Manh, dẫn theo vệ sĩ đến thẳng sơn trang Thực Vi Thiên của Trù Thần.
Những ngày qua, trên cơ bản mỗi tuần bọn họ đều đến sơn trang ăn nhờ ở đậu một lần, không phải thứ hai cũng là thứ ba, bây giờ đã thành thói quen.
Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đến sơn trang. Lúc này ngoại trừ Trù Thần, hai ông lão còn lại đã chờ ở đó từ sớm.
“Tiểu tử thúi đến muộn thật, chúng ta chỉ đợi mỗi ngươi thôi!” Hàn lão nghiêm mặt dọa nạt.
“Không thể trách ta được, lão cho rằng ta cũng về hưu rảnh rỗi như các lão sao? Bây giờ ta đang ở độ tuổi phấn đấu, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết, có thể bớt chút thời gian đến với các lão đã khá tốt rồi, đừng chọn ba lấy bốn.” Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.
“Da mặt của ngươi vẫn dày như vậy!” Hàn lão đưa một con dao cho hắn: “Quy củ cũ!”
“Không thành vấn đề!”
Ba người bắt đầu phân chia công việc, hai ông lão đã lớn tuổi chịu trách nhiệm những công việc khá dễ dàng như câu cá, hái rau và rửa rau, Lâm Bắc Phàm trẻ trung khỏe mạnh, chịu trách nhiệm giết mổ, thái rau và xào rau, bây giờ bọn họ đã hình thành sự ăn ý nhất định.
Trù Thần không làm gì hết, đứng bên cạnh chỉ đạo Lâm Bắc Phàm phải xào rau thế nào.
Nhìn một con cá trắm cỏ lớn dài gần 50 cm bị Lâm Bắc Phàm xoạt xoạt hai dao đã lọc toàn bộ thịt cá ra.
Nhìn một củ cải xanh tươi trắng như tuyết bị Lâm Bắc Phàm xoạt xoạt cắt thành từng lát, mỏng như cánh ve.
Nhìn quả táo đỏ thật to bị Lâm Bắc Phàm nhanh chóng biến thành một ông Phật Di Lặc sống động như thật.
Nhìn một chảo xào siêu lớn bị Lâm Bắc Phàm lật xào hoàn hảo, dù đồ ăn trong nồi có bị hất cao đến hai mét hắn cũng có thể thoải mái đỡ được, không bắn ra ngoài một giọt dầu nào.
Lão Trù Thần đứng bên cạnh không nhịn được than thở, đúng là đầu bếp trời sinh.
Chỉ chưa đến một tuần, khả năng nấu nướng của hắn đã tăng lên rất nhanh, chỉ kỹ năng dùng dao và năng lực khống chế độ lửa đã vượt qua rất nhiều đầu bếp cao cấp khác, đạt đến trình độ đầu bếp đỉnh cấp rồi.
Tốc độ này thật sự quá đáng sợ, bây giờ hắn mới mấy tuổi?
Đám đầu bếp đỉnh cấp đó mấy tuổi?
Không so thì không biết, so rồi sẽ giật mình.
Lão Trù Thần vốn cho rằng phải mất tới 3, 4 năm Lâm Bắc Phàm mới có thể xuất sư, nhưng hiện tại lão cảm thấy, bản thân mình đã đánh giá thấp Lâm Bắc Phàm, có lẽ chưa đến một năm hắn đã có thể xuất sư, thứ hắn thiếu bây giờ chỉ là kinh nghiệm mà thôi, nhưng năng lực học tập của thằng nhóc này rất giỏi.
Lão Trù Thần đoán, không bao lâu nữa, bản thân sẽ chẳng còn gì để dạy hắn.
Lão già thật rồi.