Chương 84: Thần tài giá lâm!

Thật ra số tiền này không nhiều, chỉ khoảng 300 vạn.

Thế nhưng đổi 300 vạn thành tiền mặt, trải lên đất, tình cảnh này rất đồ sộ, có thể dùng cụm từ chấn động lòng người để hình dung.

Thử hỏi đời này, bao nhiêu người có cơ hội được nhìn thấy nhiều tiền như vậy đặt trước mắt mình?

Trái tim đám người nhanh chóng đập thình thịch, đôi mắt tỏa sáng.

Thấy cảnh này, Lâm Bắc Phàm rất hài lòng.

Hắn muốn hiệu quả này, như vậy mới có sức chấn động, lúc lừa gạt càng có sức thuyết phục hơn.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lừa gạt đại pháp, dõng dạc lại rất hùng hồn nói: “Các đồng chí bình tĩnh, ta đã mang số tiền này đến, cũng không định mang đi, để lại tất cả cho mọi người!”

“Bốp bốp bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay như sấm.

“Ta là ông chủ lớn, ta ăn thịt, ít nhất cũng cho mọi người uống canh!”

“Bốp bốp bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay như sấm lần thứ hai.

“Ta không thể bảo đảm mọi người sẽ giàu sang, nhưng ta có thể khẳng định, các ngươi đi theo ta, chắc chắn không lo cơm áo!”

“Bốp bốp bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay như sấm lần thứ ba.

Rất nhiều người vỗ đến đỏ cả tay.

“Vì vậy tiếp theo, ta sẽ phát tiền cho mỗi một vị công thần, người được đọc đến tên mời lên sân khấu nhận tiền.”

“Hứa Quan Thanh!” Lâm Bắc Phàm gọi một cái tên.

“Đây! Ta ở đây!” Một chàng trai hơn 20 tuổi kích động lao tới.

“Hứa Quan Thanh, ta biết ngươi, tuy ngươi chỉ là thư ký trường quay nho nhỏ, hơn nữa cũng không phải chuyên nghiệp, nhưng ngươi làm việc có trách nhiệm, chỉ riêng ghi chép ngươi đã ghi được một cuốn thật dày. Ta đánh giá cao tinh thần cố gắng của ngươi, người trẻ không có kiến thức không đáng sợ, không có tiền không đáng sợ, sợ nhất là không cố gắng. Ngươi làm rất tốt, đây là tiền thưởng của ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lấy hai xấp tiền thật dày từ trong đống tiền, tất cả là hai vạn NDT, trịnh trọng đưa cho Hứa Quan Thanh.

Hứa Quan Thanh kích động nhận tiền, hơi tự ti lại mong đợi hỏi: “Lâm tiên sinh, ngươi còn nhớ ta thật sao? Còn biết ta làm gì? Ta chỉ là một thư ký trường quay nho nhỏ mà thôi.”

“Đương nhiên, sự cố gắng và nghiêm túc của ngươi khiến ta nhìn thấy ngươi, khiến ta cảm động! Mọi người đều biết, Lâm Bắc Phàm ta rất lười, trừ ăn cơm mềm và tiêu tiền ra thì không biết làm gì hết!”

Mọi người cười ha ha.

“Vì vậy, ta rất khâm phục người cố gắng, người làm việc chăm chỉ sẽ không thua kém!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Ngươi đừng coi thường bản thân, thư ký trường quay thì sao? Ngươi nhìn hai người bên cạnh đi, một người học kiến trúc, một người học kỹ thuật dân dụng, không phải đạo diễn chuyên nghiệp, vẫn luôn làm trái ngành trái nghề, không phải hiện tại cũng đã trở thành đạo diễn lớn rồi sao?”

Uông Nguyên và Chu Chính gãi đầu cười ngu ngốc, mọi người cười ha ha.

Điều này là vì, ngày thường bọn họ luôn lấy chuyện này ra trêu chọc hai người.

“Bây giờ ta chỉ muốn nói với ngươi một câu: Nhân vật nhỏ cũng không sao, có nghèo cỡ nào cùng lắm cũng chỉ là ăn xin, chỉ cần không chết, kiểu gì cũng có cơ hội ngẩng đầu! Ngươi cố gắng chút nữa, biết đâu sau này sẽ trở thành đạo diễn lớn đấy! Cố lên, chăm chỉ lên!”

Nói xong, hắn còn vỗ bả vai gầy của Hứa Quan Thanh để cổ vũ.

Mọi người cảm thấy, rõ ràng tuổi tác của Lâm Bắc Phàm không lớn bằng Hứa Quan Thanh, nhưng lời nói lại rất chững chạc, khiến người ta tin tưởng.

Hứa Quan Thanh kích động nói: “Lâm tiên sinh, ta chắc chắn sẽ làm được! Ta chắc chắn không phụ sự mong đợi của ngươi!”

Chính vì hành động nho nhỏ hôm nay, đã nuôi dưỡng được một vị đạo diễn tài hoa lại rất trung thành cho đài truyền hình Tinh Quang.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại phát tiền thưởng cho mỗi một người ở đây.

Trong đó, chức vụ bình thường đều phát hai vạn NDT, chức vụ đặc biệt năm vạn NDT, đến diễn viên chính là mười vạn NDT.

Mỗi một người lên sân khấu nhận thưởng, Lâm Bắc Phàm đều có thể gọi chính xác tên của người đó, đồng thời nói ra một số đặc điểm, khiến mọi người cảm thấy bản thân được coi trọng.

Ngày thường Lâm tiên sinh không đến đoàn làm phim, lại có thể nhớ rõ tên của mỗi người, còn nhớ rõ đặc điểm của mỗi người, trong phim trường gần 50 người lại không sót một người nào, điều này có nghĩa là gì?

Không phải có nghĩa ông chủ vẫn luôn âm thầm chú ý đến ngươi sao?

Đây không phải coi trọng thì là gì?

Thử hỏi có ông chủ nào làm được như hắn chứ?

Bọn họ lập tức có xúc động kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Hứa Quan Thanh là người đầu tiên nhận tiền thưởng càng âm thầm thề, sau này ta nhất định phải đứng trước mặt Lâm tiên sinh một lần nữa, không phải vì thêm tiền thưởng, mà vì có được tư cách này!

Cuối cùng đã đến cao trào cuối cùng, trao giải cho đạo diễn và biên kịch.

“Hai người tự đi lên đây đi, thật ra ta biết trong lòng các ngươi đã sớm không nhịn được. Số tiền còn lại là của các ngươi, tự chia nhau đi, mỗi người năm mươi vạn, có đủ không?” Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.

“Đủ rồi, đủ rồi, rất đủ rồi!”

“Vẫn là Lâm tiên sinh hào phóng!”

Hai người trẻ tuổi mất bình tĩnh lao tới, mỗi người ôm một đống tiền, cười như Tế Công.

Các cấp dưới đều không hề khó chịu, bởi vì hai người kia là người đã tổ chức bọn họ thành đoàn làm phim, càng vất vả hơn bọn họ, công lao cũng càng lớn, không thể bỏ qua. Nếu không có hai người kia, bọn họ đã không lấy được nhiều tiền thưởng như vậy, đương nhiên hai người phải nhận được nhiều nhất.

“Ngoài ra, ta còn thông báo một tin tức: Chỉ cần mỗi tập 《 Chung Cư Tình Yêu 》 sau này có tỉ suất người xem bình quân trên 2%, tỉ suất người xem cao nhất trên 3%, ta sẽ đến phát tiền, vẫn là con số vừa rồi!”

“Lâm tiên sinh vạn tuế!” Mọi người nhảy nhót.

“Nếu tỉ suất người xem bình quân trên 2.5%, tỉ suất người xem cao nhất trên 3.5%, vậy tiền thưởng gấp đôi!” Lâm Bắc Phàm lại tuyên bố.

“Vạn tuế! Lâm tiên sinh vạn tuế!” Mọi người lại nhảy cẫng lên, giọng nói càng lúc càng to.

“Nếu như mọi người làm nên lịch sử, dù là tỉ suất người xem bình quân đạt đến 3%, hay tỉ suất người xem cao nhất đạt tới 4%, tiền thưởng sẽ được nhân đôi dựa theo cơ sở của lần trước!”

“Vạn tuế!” Mọi người đã không biết phải kêu cái gì nữa, dù là từ ngữ gì cũng không thể hình dung sự kích động trong lòng.

Tuy bọn họ rất khó làm được như thế, nhưng vẫn rất kỳ vọng.

Tất cả mọi người lấy được tiền, lại có kỳ vọng, vui mừng hớn hở, tươi cười rạng rỡ.

Làm việc cho một ông chủ vừa có tiền lại vừa hào phóng như vậy, thật sự quá sung sướng.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại.

Lâm Bắc Phàm nói: “Hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, sáng tạo ra thành tích huy hoàng hơn! Ngoài ra ta còn muốn nhấn mạnh một lần nữa, mọi người đều biết, chúng ta nhận tiền của hai tập đoàn, vậy phải làm những điều tốt nhất cho bọn họ. Lúc nhân viên của bọn họ đến, hy vọng mọi người có thể cố hết sức phối hợp.”

“Lâm tiên sinh, ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ rất phối hợp.” Uông Nguyên ôm một đống tiền, cười híp mắt nói.

“Lâm tiên sinh, chúng ta chắc chắn sẽ không làm người thất vọng!” Chu Chính cất tiền vào túi đen, cười đến thấy lông mày không thấy mắt.

Những người khác cũng rối rít bày tỏ cố gắng hợp tác.

Dựa vào số tiền này, có chuyện gì mà không làm được chứ?