Chương 61: Ta là một linh vật, ngoại trừ làm ra vẻ, không còn gì khác!

Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên.

Ăn no uống đủ, Lâm Bắc Phàm đã muốn dẹp đường về phủ: “Cảm ơn Trù Thần đã chiêu đãi! Thời gian không còn sớm, ta về trước đây. Tần lão, người giả bị đụng, lần sau có rảnh lại hẹn.”

“Tiểu tử, ngươi thì có chuyện gì chứ? Đừng đi vội, chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi ăn khuya!” Hàn lão kêu lên.

Lão Trù Thần tức giận lườm lão một cái: “Lão già thối tha này, có phải ngươi định ăn chết ta không?”

“Nhà ngươi giàu đến chảy mỡ, sao có thể ăn đến nghèo được?” Hàn lão cười ha hả, nói: “Phải biết rằng, đồ ngọt của Trù Thần là tuyệt nhất, thường xuyên được mang lên quốc yến, được các nhân vật quan trọng của quốc gia khen ngợi, đã trở thành món kinh điển của quốc yến. Nếu không nhân lúc này ăn nhiều chút, sau này không còn nhiều cơ hội như thế nữa!”

“Đúng đấy, Lâm tiểu tử, về nhanh vậy làm gì? Phải biết rằng, không có nhiều cơ hội thấy Trù Thần xuống bếp đâu, hơn nữa món ngọt và điểm tâm sở trường của lão càng hiếm gặp, cần phải nắm chặt cơ hội mới được!” Tần lão ngồi bên cạnh dụ dỗ.

Lâm Bắc Phàm do dự, hắn đã thấy tài nấu ăn của Trù Thần, đúng là rất xuất sắc, thật sự rất khó có dịp được ăn một lần.

Nhưng vẫn từ chối: “Tối nay chương trình ‘Phi Nhĩ Mạc Chúc’ của lão bà nhà ta sẽ phát sóng, đây là chuyện rất quan trọng với đài truyền hình, ta phải quay về ủng hộ nàng.”

“Ở đây cũng ủng hộ nàng ta được mà!” Hàn lão chảy nước miệng nói: “Chúng ta có thể ở đây vừa ăn vừa xem, ta cũng rất tò mò với chương trình này. Dù sao ngươi cũng đã hoàn thành việc chế tác chương trình này, dù tốt hay xấu cũng là ý trời, bây giờ ngươi về thì có tác dụng gì? Ta tin tưởng có lão bà nhà ngươi ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.”

Lâm Bắc Phàm suy nghĩ, chương trình đã được mập mạp và Mạnh đầu trọc làm xong rồi, đã mời được nhà tài trợ, cũng làm xong tuyên truyền quảng cáo rồi, chỉ còn lại việc phát sóng và tỉ suất người xem đều không thuộc sự quản lý của hắn…

Lâm Bắc Phàm xót xa phát hiện, bản thân quay về thật sự không có tác dụng gì.

Ngoại trừ làm linh vật, ngoại trừ làm ra vẻ, không còn gì khác.

Chắc chắn mình đã bị hai lão già này dạy hư rồi, Lâm Bắc Phàm tuyết đối không thừa nhận bản chất của hắn là như thế.

“Được rồi, ta sẽ ở lại với mọi người một lúc nữa.” Lâm Bắc Phàm buồn bực ngán ngẩm nói.

Lão Trù Thần cũng vui vẻ: “Được được được, hiếm khi mọi người gặp nhau, ta sẽ làm hai món sở trường là canh hoa quế hạt sen và bánh đậu xanh cho mọi người ăn!”

Lão Trù Thần gọi một vị quản gia đến, để hắn ta đưa mấy người Lâm Bắc Phàm đi tham quan sơn trang.

Còn lão thì tiếp tục xuống bếp làm đồ ăn.

Thấm thoát đã đến chín giờ, mọi người di chuyển đến phòng khách của sơn trang.

Bật chiếc tivi màn hình siêu lớn lên, mấy người thoải mái ngồi chung một chỗ, trước mặt đặt một nồi hoa quế hạt sen đang hấp cách thủy trên lửa than, ngay cả bánh đậu xanh trong veo cũng đang được chế biến, hương thơm nức mũi, mê hoặc lòng người.

Theo lời nói của Trù Thần, món ngon không chỉ ăn vào bụng là xong việc, còn phải hưởng thụ đủ loại thay đổi và hương vị trong quá trình chế biến món ngon, trải nghiệm mọi khía cạnh, như vậy lúc ăn mới dễ chịu, mới hưởng thụ.

Mặc dù mới vừa ăn no, nhưng ngửi được hương thơm này mọi người lại cảm thấy đói bụng.

“Không cần vội, phải nửa tiếng nữa mới xong. Mọi người xem chương trình truyền hình trước đi, lúc nào xong ta sẽ gọi mọi người.” Lão Trù Thần cầm một cái quạt hương bồ nhẹ nhàng lắc lư, cẩn thận duy trì độ lửa.

“Đúng, xem tivi trước! Ta rất tò mò với chương trình ‘Phi Nhĩ Mạc Chúc’ kia, những ngày qua khi ta xem tin tức, luôn bị tin tức về chương trình này oanh tạc, nghe nói có người tốn 22 ức mua tất cả quảng cáo, không biết có chuyện này không?”

Tần lão cười híp mắt nói, sau đó nhìn thoáng qua Hàn lão đang giữ im lặng ở bên cạnh với vẻ sâu xa.

“Đúng là có chuyện như thế, lúc nghe được tin tức này ta và bằng hữu ta đều sợ ngây người!” Lâm Bắc Phàm xúc động nói: “Lúc ấy trong lòng ta thật sự quá khiếp sợ, sốc đến mức không thể diễn tả bằng lời!”

“Khiếp sợ đến mức nào?” Hàn lão không đổi sắc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi bị số tiền lớn của bọn họ đè ép rồi? Nhân lúc bây giờ còn chút thời gian, ngươi kể lại cảm giác lúc đó đi, để mọi người giải trí trước một chút!”

Trong lòng lão rất đắc ý, tiểu tử, ngươi cũng có lúc giật mình!

Đến đây, tận tình khen ngợi ta đi!

Nói những lời càng ngọt ngào hơn đi!

“Nói rất đúng, ta nhất định phải nói ra, nếu không trong lòng ta sẽ nghẹn đến khó chịu!” Lúc này, trong lòng Lâm Bắc Phàm tràn ngập khao khát được thổ lộ sự ‘khiếp sợ’ của hắn: “Ta thật sự quá khiếp sợ! Ta chưa từng nghĩ, trên thế giới này lại có tập đoàn ngu như thế, chương trình truyền hình còn chưa phát sóng đã dám đầu tư 22 ức, thật sự ngu đến mức không còn thuốc chữa!”

Hàn lão: “…”

“Nếu sau khi chương trình phát sóng gây được tiếng vang lớn, ngươi đầu tư 22 ức thì ta cũng hiểu được, dù chương trình không thành công ngươi lại bỏ tiền ra ta cũng có thể hiểu được, nhiều nhất còn khen một câu nghĩa khí, không coi tiền là tiền…”

Lâm Bắc Phàm nói một tràng dài: “Nhưng tập đoàn này hoàn toàn không làm vậy, chuyển tiền ngay trong ngày, cứ như chạy đến đưa tiền vậy, chết sống gì cũng phải đưa, không đưa không được… Đây thật sự là ngàn dặm tặng đầu người, tục xưng coi tiền như rác! Sự ngu ngốc này khiến ta không thể không đề phòng, ta thật hận không thể nhét giám đốc của bọn họ vào bụng mẹ để đúc lại!”

Hàn lão: “…”

“Nếu chỉ ngu thì cũng thôi đi, đầu óc còn có vấn đề. Có người nào mà tiền được gió thổi tới không? Tùy tiện phung phí như vậy, không coi tiền là tiền, ta thấy bọn họ thật sự không mang theo não! Thật không biết tại sao tập đoàn này lại phát triển thành quái vật không lồ? Ta đoán trước kia có tài sản vạn ức, kết quả bị đám người không mang theo não này xài sạch!”

Hàn lão: “…”

“Ta thấy ngu nhất là lãnh đạo không có não, chính là người đứng sau tập đoàn kia!” Lâm Bắc Phàm cảm thấy ấm ức cho tập đoàn kia, vô cùng lo lắng: “Quyết định não tàn như vậy cũng có thể đồng ý được? Đúng là kéo thấp IQ bình quân của nhân loại chúng ta! Ta thấy cái tên này sắp chết rồi, không phải vì gặp đại nạn chết, mà chết vì ngu!”

Hàn lão: “…”

“Loại người này sống trên đời cũng vô dụng, sống lãng phí không khí, chết còn lãng phí quan tài! Dù muốn hỏa táng, cũng lãng phí khí ga! Ta thật sự không biết ý nghĩa tồn tại của hắn là gì? Chẳng lẽ là làm người ta ghê tởm sao?”

Hàn lão: “…”

“Người giả bị đụng, lão cảm thấy ta nói có đúng không? Nhìn lão nghe nghiêm túc như vậy, nghe cẩn thận như vậy, chắc chắn đã thấm nhuần tư tưởng, thấu hiểu rõ ràng, có phải lão rất đồng ý với quan điểm của ta không?” Lâm Bắc Phàm hỏi từ tận đáy lòng.

Hàn lão: “…”

Tần lão ôm bụng cười ha ha, cười đến lăn qua lăn lại: “Nói hay lắm!”

“Cút!” Hàn lão tức giận.

“Dù ta cút cũng tốt hơn có người chết vì ngu!” Tần lão tiếp tục cười ha ha.

Hàn lão: “…”

“Bây giờ ta no rồi, không muốn nói chuyện với các ngươi nữa!” Hàn lão hừ hừ, khuôn mặt đen xì không nói câu nào.

Ta thật sự quá ngu quá ngây thơ rồi, đã biết tên tiểu tử thối này miệng chó vĩnh viễn không nhả được ngà voi, đáng ra không nên mong đợi gì ở hắn, kết quả nhịn một bụng tức.

Không được, muốn chết mọi người cùng chết.

Trong lòng ta khó chịu, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.