Chương 57: Mạng của ta và Diệp ca đều nằm trong tay của ngươi

"Có điều, mọi chuyện đều không đáng lo ngại. Bây giờ hắn ta đã gặp được ta rồi, ta bảo đảm có thể chữa khỏi cho hắn ta, dù là tám mươi tuổi vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng. Lúc đó, cho dù mỗi ngày đều tới phòng tắm hơi cũng không thành vấn đề!" Lâm Bắc Phàm vỗ ngực cam đoan.

"Thật sao?" Lâm Vũ Đồng kinh hỉ nói.

Diệp Vô Đạo: "..."

Thần y, ngươi miêu tả kiểu này có phải quá càn rỡ rồi không?

Tiểu muội muội, ngươi có vẻ mặt vui vẻ như vậy là thế nào? Ta tới phòng tắm hơi mỗi ngày, sao ngươi lại vui mừng như thế?

"Thật, Lâm Bắc Phàm ta nói lời giữ lời, già trẻ không gạt!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Ta dùng nhân cách của mình mà cam đoan, nếu có một ngày hắn ta không tới phòng tắm hơi được, xem như ta thua!"

Diệp Vô Đạo: "..."

Việc này có gì vui mà cược? Tư tưởng của ngươi đừng xấu xa như vậy có được không?

"Thần y, vậy ngươi mau chữa trị cho Diệp đại ca đi, xin nhờ ngài!" Lâm Vũ Đồng cảm kích nói.

"Yên tâm, mọi chuyện cứ để ta lo!" Lâm Bắc Phàm cầm châm, không chút do dự đâm vào một bên ngực của Diệp Vô Đạo. Sau đó, hắn liên tục ra châm, xuất ra liên tục năm châm, đâm thủng tử khí trên thân Diệp Vô Đạo, sau đó tiến hành tái tạo.

Diệp Vô Đạo chỉ cảm thấy toàn thân có luồng nhiệt lưu đang cuộn trào, ấm áp, vô cùng dễ chịu.

Sau đó, bỗng nhiên hắn ta phun ra một ngụm máu.

"Diệp đại ca!"

"Không việc gì! Đây là máu bầm đã tích tụ trong vết thương trên cơ thể hắn ta. Bây giờ nó đã bị ta ép ra ngoài, đối với hắn ta, đây là kết quả tốt nhất." Lâm Bắc Phàm giải thích.

"Tiểu Vũ yên tâm, hiện tại ta cảm giác thân thể rất thoải mái, nhẹ nhõm trước nay chưa từng có." Diệp Vô Đạo cười an ủi.

Có một điều hắn ta còn chưa nói. Đó chính là thân thể hắn ta tràn đầy lực lượng, như khi đang ở thời kỳ đỉnh phong. Nếu như nói trước đây hắn ta chỉ có thể xuất ra tám phần thực lực chân chính do khắp người bị tổn thương nặng, thì bây giờ hắn ta có thể phát huy được mười phần.

Thực lực xảy ra biến hóa long trời lở đất!

Có lẽ chỉ có tự mình động thủ, mới biết được thực lực của mình hôm nay đã thay đổi ra sao.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra.

"Cảm tạ thần y ra tay cứu giúp!" Hai người trăm miệng một lời ríu rít cảm tạ.

"Ta cứu các ngươi là vì điều kiện, không phải nghĩa vụ, cho nên không cần cảm tạ. Nhưng mà, ta còn muốn nhấn mạnh một điều!" Gương mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc.

Hai người Diệp Vô Đạo cũng trở nên nghiêm túc lên: "Thần y mời nói!"

"Liên quan tới y thuật này, ta hy vọng các ngươi đừng nói cho người khác biết, phải giữ kín như bưng, một chữ cũng không thể nói ra. Bởi vì, ta không hy vọng cuộc sống yên tĩnh của mình bị quấy rầy, biết không?"

"Chúng ta cam đoan sẽ không nói ra!" Diệp Vô Đạo không chút do dự nói.

Lâm Vũ Đồng có chút do dự, sau đó đưa ra nghi vấn: "Nhưng thần y, ngươi có y thuật kinh thiên động địa như vậy, sao không dùng nó để chăm sóc người bệnh? Ta cũng là bệnh nhân, ta hiểu rất rõ nỗi khổ và khát vọng của bọn hắn. Những người ấy hy vọng có thể sống sót hơn ai hết. Ngươi có y thuật cao siêu như vậy, vì sao không giúp bọn hắn một chút?"

Lâm Bắc Phàm thở dài, nói: "Ai, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện..."

Lâm Vũ Đồng: "..."

Lâm Bắc Phàm thương cảm nói: "Ngươi có biết vì chữa lành chân cho ngươi, ta đã trả cái giá lớn tới cỡ nào không?"

Lâm Vũ Đồng lập tức lắc lắc đầu.

"Vậy ngươi có biết vì chữa lành chân cho ngươi, Diệp ca đã trả cái giá lớn đến cỡ nào không?"

Lâm Vũ Đồng lại lắc đầu, sau đó khẩn trương nhìn Diệp Vô Đạo.

"Ngươi không biết là được rồi, bởi vì chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết!"

Lâm Vũ Đồng: "..."

Thần y, bỗng nhiên ngươi nhây như vậy, thật sự ổn sao?

"Bởi vì cái gì ngươi cũng không biết nên ngươi mới có thể đưa ra vấn đề vô tri như vậy. Cho nên ta sẽ không trách ngươi."

Lâm Vũ Đồng: "..."

Vị đại sư này thật quá nhây, ngươi có thể nói trọng điểm hay không!

Lâm Bắc Phàm lại thở dài:

"Vậy hiện tại ta sẽ nói cho ngươi. Vì cứu lành chân cho ngươi, ta phải hao hết tinh thần lực trong thân thể để cứu chữa. Nói cách khác, ta thông qua việc hao tổn tinh thần của mình để cứu ngươi. Tương đương với dùng sinh mệnh của ta để đổi chân cho ngươi. Bằng không, ngươi cho rằng chỉ châm mấy châm là xong sao?"

"A! Nghiêm trọng như vậy!" Lâm Vũ Đồng cả kinh kêu lên.

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói:

"Nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ngươi! Nói thật, vì chữa lành chân cho ngươi, ta đã không thể động châm cứu người trong nửa năm tới. Nếu như động, thọ mệnh của ta sẽ bị cắt giảm, tình trạng cơ thể sẽ trở nên kém đi, đến cuối cùng hồng nhan bạc mệnh... Khụ khụ, cuối cùng tráng niên mất sớm, ngươi nói ta có thảm hay không?"

"Thảm thật!" Lâm Vũ Đồng đồng tình gật đầu.

"Cho nên mới nói, vì cứu người khác nên ngươi nguyện ý để ta hi sinh tính mạng sao?"

"Không nguyện ý!" Lâm Vũ Đồng lập tức lắc đầu.

"Ngươi suy nghĩ rất chính xác!" Lâm Bắc Phàm gật đầu tán thưởng. Sau đó tiếp tục thở dài, lo cho nước cho dân nói: "Thủ đoạn của chúng ta đúng là rất nghịch thiên nhưng ngược lại cái giá phải trả cũng rất lớn. Thiên hạ có biết bao nhiêu bệnh nhân, liệu chúng ta có thể cứu được mấy người? Nếu như bọn họ đều biết đến Quỷ Môn, nhao nhao chạy tới cầu cứu, ngươi nói chúng ta phải làm thế nào đây? Nếu gặp trúng vài bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, ta phải áp dụng thủ đoạn cấp cao. Đến lúc đó, chúng ta phải làm sao đây? Chính vì nguyên nhân này nên Quỷ Môn chúng ta mới không xuất hiện ở hậu thế, thật sự là một mạng không đủ dùng!"

"Ngươi nói đúng, ta không nên ích kỷ như vậy. Ta bảo đảm sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai!" Lâm Vũ Đồng xấu hổ cúi đầu xuống.

Diệp Vô Đạo đứng một bên nghe nãy giờ, trợn mắt há mồm.

Hắn ta chưa từng nghĩ đến, vị Lâm tiên sinh thần bí đáng được xưng là thần y này, còn có tài khua môi múa mép như thế, lại có thể xoay muội muội hắn ta như chóng chóng.

"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Lâm Bắc Phàm khen ngợi, cảm thấy bản thân nên thêm một tầng bảo hiểm, thế là hắn nói tiếp: "Hiện tại, chúng ta nói tới vấn đề vì ngươi, Diệp ca đã phải bỏ ra cái giá lớn nhường nào."

"... Lớn thế nào?" Lâm Vũ Đồng khẩn trương, vô cùng vô cùng khẩn trương.

"Diệp ca vì cứu ngươi, đã bán mạng của hắn ta cho ta. Từ nay về sau, hắn ta có nghĩa vụ bảo vệ ta. Thời điểm ta bị địch nhân nổ súng bắn, hắn ta phải cản phía trước ta, cho dù bị bắn thành cái sàng cũng không thể lui lại..."

"A!" Lâm Vũ Đồng bị dọa đến thét lên.

Diệp Vô Đạo: "..."

Đại ca, ngươi không cần miêu tả thảm như vậy đâu?

"Khi kẻ thù đến giết ta, hắn ta phải là người đầu tiên đứng phía trước cản lại, dù cho bị ngũ mã phanh thây, bị chặt phá thành muôn ngàn mảnh nhỏ cũng tuyệt không thể lui bước!"

"Đừng mà!" Lâm Vũ Đồng lần nữa thét lên.

Diệp Vô Đạo: "..."

Đại ca khoa trương quá rồi đấy, không có nghiêm trọng như vậy sao? Ngươi dọa hài tử người ta sắp khóc rồi kìa.

"Đương nhiên, bây giờ là xã hội văn minh, không thể phát sinh sự việc kịch liệt như vậy, trái với chủ nghĩa lấy xã hội làm trung tâm. Nhưng biết đâu được địch nhân hạ độc thì sao? Theo nghĩa vụ, hắn ta phải ăn trước một miếng, ăn xong thất khiếu chảy máu, độc phát chết tại chỗ thì phải làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Lâm Vũ Đồng như ăn phải độc dược.

Diệp Vô Đạo: "..."

Đại ca, ngươi cứ tùy ý đi, ta nghe là được!

"Tóm lại là rất rất thảm." Lâm Bắc Phàm trầm trọng nói: "Ngươi nói đi, nếu chuyện về ta lộ ra bên ngoài, khi đó sẽ có vô cùng vô tận phiền phức tìm đến ta, Diệp ca của ngươi còn sống nổi sao?"

Diệp Vô Đạo: "..."

Vì sao nói tới nói lui, ta đều phải chết?

"Cho nên, ngươi không chỉ phải giữ bí mật vì ta, mà còn phải giữ bí mật vì Diệp ca của người. Hiện tại, tính mạng của ta và Diệp ca ngươi đều nằm gọn trong tay ngươi, sống hay chết tùy ngươi xử lý."

Lâm Vũ Đồng lập tức nhìn về phía Diệp Vô Đạo, khẩn trương hỏi: "Diệp ca, thực sự là như vậy sao? Ca mau giải thích cặn kẽ cho ta biết. Nếu ta bại lộ bí mật này, ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm sao?"

"Cái này..." Diệp Vô Đạo trầm tư, sau đó nhìn thoáng qua ánh mắt uy hiếp của Lâm Bắc Phàm, nghĩ đến chân muội muội mình còn đang nằm trong tay tên hỗn đản ăn nói lung tung này, hắn ta lập tức giật mình, Ảnh Đế nhập hồn, trầm trọng nói: "Đúng..."

"A!" Lâm Vũ Đồng lần nữa giật nảy mình, cơ hồ muốn khóc thành tiếng: "Diệp ca, ta cam đoan nhất định sẽ không nói ra bất kỳ lời nào! Cho dù bị giết, ta cũng không nói! Ta nhất định sẽ giữ kín trong lòng, ta không muốn ngươi chết đâu..."

Thấy được bộ dáng quan tâm ngây thơ của muội muội nhà mình, Diệp Vô Đạo vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ.

Đều do một tay tên hỗn đản này làm ra, không có lời gì để nói hay sao mà kể đến mấy kết cục thảm như vậy làm gì?

Mắt thấy mình đại công cáo thành, nên thành công lui thân, thế là Lâm Bắc Phàm vỗ mông nói: "Hiện tại việc trị thương đã kết thúc, những chuyện còn lại các ngươi tự xử lý đi, ta đi về trước, không cần tiễn."