Chương 49: 22 ức, bao hết tất cả quảng cáo của ngươi

Bạch Thanh Tuyết như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, trước đây ngươi và lão công của ta có quen biết sao? Hắn là người như thế nào? Ta cứ cảm thấy hắn có chút bí ẩn, ngươi có thể nói cho ta biết không?"

"Bạch tổng, vậy mà ngươi lại không biết?" Diệp Vô Đạo kinh ngạc nói.

Bạch Thanh Tuyết buồn bực, ta mà biết thì còn cần phải hỏi ngươi sao?

Đây không phải đang vạch trần vết sẹo của người khác à?

Tuy nàng biết lão công nhà mình không đơn giản, nhưng về phần không đơn giản thế nào, nàng lại không biết.

Nhưng mà đây chưa phải điều khiến nàng tức giận nhất, khiến nàng tức giận nhất chính là, người ngoài như tên Tiền mập mạp hay Diệp Vô Đạo ít nhiều gì cũng biết một chút chuyện về lão công nàng, duy chỉ có nàng, lão bà hắn, quan hệ thân mật nhất lại cái gì cũng không biết, hỏi đến ai, người đó cũng không nói, mọi chuyện đều cứ mơ mơ màng màng như vậy, ngươi nói nàng có thể không khó chịu sao?

Nhất là khi nàng hỏi tên Tiền mập mạp chết bầm kia, gương mặt hắn ta cứ tỏ ra thần thần bí bí, nói cái quỷ gì ngươi có phúc nguyên thâm hậu nhưng cơ duyên chưa tới nên không thể nói, không thể nói, một bộ thao thao bất tuyệt....

Bạch Thanh Tuyết hận không thể vặn đầu hắn ta xuống đem đi chiên dầu.

"Ta không biết, ngươi phải nói cho ta!" Bạch Thanh Tuyết nghiêm mặt.

Diệp Vô Đạo lắc đầu như trống bỏi, nói: "Chuyện này ta không thể nói, nếu như Lâm tiên sinh lựa chọn không nói cho ngươi biết, khẳng định là hắn có đạo lý của hắn. Nếu như ngươi thật sự muốn biết, trực tiếp đi hỏi hắn đi!"

Bạch Thanh Tuyết càng giận, uy hiếp nói: "Ngươi có nói không? Nếu ngươi không nói ta sẽ khấu trừ tiền thưởng của ngươi!"

"Cho dù ngươi muốn trừ hết tiền lương của ta, ta cũng không thể nói được! Bạch tổng, không phải ngươi muốn cho ta được nghỉ ngơi sao? Bây giờ ta lập tức trở về nghỉ ngơi, ba ngày sau gặp lại!" Diệp Vô Đạo không chút do dự xoay người chạy mất.

"Các ngươi cái đám hỗn đản này!" Bạch Thanh Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, thư ký lo lắng chạy vào: "Bạch tổng, tổng giám đốc tập đoàn Chính Huy đã đến, hắn ta muốn hợp tác với đài truyền hình của chúng ta! Hiện tại bọn hắn đã ở dưới lầu!"

"Cái gì? Tập đoàn Chính Huy? Ngươi không nghe lầm?" Bạch Thanh Tuyết kinh ngạc đứng lên.

Tập đoàn Chính Huy là tập đoàn cỡ nào?

Có lẽ người ngoài biết rất ít về tập đoàn này, nhưng nàng là Nữ Sa Hoàng Thương Nghiệp, sao có thể không biết? Đây là một tập đoàn lớn siêu cấp có giá trị ngàn ức, đầu tiên là kinh doanh than đá, sau đó lại tập trung đầu tư bành trướng sang các ngành công nghiệp khác, nền tảng cũng thâm hậu như tập đoàn Khang Chính.

Một tập đoàn có thế lực khổng lồ như thế, lại có thể tới tìm bọn họ hợp tác?

Nàng có cảm giác mình đang nghe lầm.

Thư ký dùng sức gật đầu: "Đúng! Đúng là tập đoàn Chính Huy, đây là văn kiện bái phỏng của bọn họ, mời Bạch tổng xem qua!"

Bạch Thanh Tuyết nhận lấy nhìn qua một chút, ánh mắt trở nên thận trọng: "Hiện tại ta lập tức đi xuống dưới!"

Trong đại sảnh của đài truyền hình.

"Hoan nghênh các vị đã thay mặt tập đoàn Chính Huy đến đài truyền hình Tinh Quang chúng ta! Các vị đến khiến đài truyền hình chúng ta cảm thấy vinh hạnh, hoan nghênh hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh!" Bạch Thanh Tuyết tươi cười chuyên nghiệp nhưng không mất thân thiết nghênh đón.

"Sao có thể làm phiền Bạch tổng tự mình nghênh đón? Chúng ta mạo muội quấy rầy đã rất ngượng ngùng rồi." Một người trung niên mặc tây trang thoạt nhìn có chút mập mạp khách khí nghênh đón, đầu tiên là hữu hảo bắt tay, sau đó lại đưa danh thiếp của mình ra: "Ta là tổng giám đốc của tập đoàn Chính Huy, Đường Quý Lễ. Đây là danh thiếp của ta!"

"Chào Đường tổng!" Bạch Thanh Tuyết cười nói: "Ta đã chuẩn bị một phòng họp, mọi người theo ta đi lên, vừa uống trà vừa bàn chuyện hợp tác, mọi người thấy như thế được không?"

"Ha ha, ta cũng đang có ý này!"

Cứ như vậy, một nhóm người đi tới phòng họp, lại khách sáo một phen sau đó mới bắt đầu đàm phán.

"Bạch tổng, là như vầy, sở dĩ hôm nay ta dẫn đội qua đây là vì tập đoàn Chính Huy của chúng ta rất coi trọng đài truyền hình Tinh Quang của các ngươi, hy vọng chúng ta có thể gia tăng hợp tác trên phương diện kinh doanh quảng cáo."

Bạch Thanh Tuyết gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, bọn họ cũng chỉ có thể hợp tác trên phương diện này.

Đường Quý Lễ nói tiếp:

"Nhất là trước đó, chúng ta đã thấy quảng cáo của tập đoàn Khang Chính về 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》sinh ra lợi ích và hiệu quả quảng cáo không gì sánh kịp, khiến chúng ta có chút động tâm, chúng ta nghĩ phương pháp hợp tác này rất tốt!

Chúng ta rất xem trọng năng lực chế tác của đài truyền hình Tinh Quang các ngươi, cho nên xin hỏi Bạch tổng, trước mắt các ngươi có dự định tung ra tiết mục gì mới không? Chúng ta có thể triển khai hợp tác trên phương diện này, chỉ cần là hạng mục tốt, chúng ta sẽ dám đầu tư, chúng ta không thiếu tiền!"

Sắc mặt Bạch Thanh Tuyết có chút phức tạp, những người này thật sự thuộc tập đoàn Chính Huy sao?

Sao nhìn thế nào cũng thấy không chuyên nghiệp vậy?

Rốt cuộc bọn họ có thể đàm phán được không vậy?

Trong lúc đàm phán luôn chú ý việc đưa đẩy đôi bên, từ từ thăm dò điểm mấu chốt của nhau, ngay cả khi bọn họ đang cầm trong tay quả bom cũng phải đợi đến cuối cùng mới dám ném ra, như vậy mới có thể tạo được hiệu quả rung động với đối phương và hình thành lợi ích cho mình.

Thế nhưng ta còn chưa ném ra mồi nhử, ngươi đã tự lộ ra át chủ bài của mình. Lại dám nói với nàng rằng hạng mục tốt thì sẽ dám đầu tư, hơn nữa còn không thiếu tiền, đây không phải là để nàng tùy ý làm thịt sao?

Ngươi có phải CEO của tập đoàn Chính Huy thật không vậy?

Nhìn thấy ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ ngốc của Bạch Thanh Tuyết, Đường Quý Lễ khẽ mỉm cười, biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, nhưng kỳ thật khổ sở trong lòng chỉ có hắn ta biết rõ. Ngươi thật sự cho rằng ta là một thằng đần sao? Chuyên môn đưa đến cửa để người khác làm thịt?

Nếu không phải cấp trên yêu cầu ta phải đưa tiền ra một cách hợp tình hợp lý, hơn nữa chỉ có tổng giám đốc mới có quyền quyết định những chuyện liên quan đến tiền bạc, ai lại cmn nguyện ý đi làm chuyện mất mặt như vậy?

Bạch Thanh Tuyết ấp a ấp úng nói: "Trước mắt, đúng là chúng ta đang chế tác một chương trình tạp kỹ mới, gọi là [ Phi Nhĩ Mạc Chúc ]..."

"Phi Nhĩ Mạc Chúc?" Ánh mắt Đường Quý Lễ sáng lên, diễn xuất vô cùng đúng chỗ:

"Cái tên rất hay, vừa nghe đã biết đây là một tiết mục rất khá! Bao nhiêu tiền? Ngươi nói một con số đi, ta bao tất cả quảng cáo! Lúc trước tập đoàn Khang Chính ra giá tám ức, tập đoàn Chính Huy không thể yếu hơn, ta cũng ra giá tám ức, thế nào? Có đủ hay không?"

Hắn ta giơ lên tám ngón, kiểu nhà giàu mới nổi lộ rõ ra ngoài.

Bạch Thanh Tuyết: "..."

"A"… "Phốc"… "Loảng xoảng"...

Hiện trường không ngừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì mọi người bị khí tức thổ hào của Đường Quý Lễ làm cho kinh hãi. Kẻ có tiền là như thế nào? Ở đây có một ví dụ sống đây này!

Đường Quý Lễ cau mày: "Chê ít sao? Nếu không, ta lại thêm hai ức, góp đủ mười ức thế nào? Mười ức đại biểu cho thập toàn thập mỹ, con số này rất may mắn!"

Bạch Thanh Tuyết: "..."

"A"… "Phốc"… "Loảng xoảng"...

Lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này, trong mắt đám người đài truyền hình Tinh Quang, Đường Quý Lễ đã được gán danh hiệu kẻ ngốc nhiều tiền. Ngay cả những nhân viên của tập đoàn Chính Huy cũng phải xấu hổ đến đỏ bừng mặt mà cúi đầu xuống, bình thường Đường tổng rất khôn khéo, làm sao bây giờ lại ngu ngốc như vậy?

Có phải trúng tà hay không?

"Không phải như vậy, Đường tổng. Tiết mục [ Phi Nhĩ Mạc Chúc ] của chúng ta chỉ là một show tìm việc, ít nhất cũng phải mời 12 xí nghiệp tới từ các ngành nghề khác nhau làm người phỏng vấn, việc quảng cáo đương nhiên cũng phải do bọn hắn chuẩn bị, cho nên ngươi muốn bao hết tất cả quảng cáo vốn là chuyện không thực tế." Bạch Thanh Tuyết giải thích cặn kẽ.

"Đưa phương án cho ta xem một chút!" Đường Quý Lễ nghiêm túc tiếp nhận phương án kế hoạch rồi nhìn qua, chậc chậc tán dương:

"Tiết mục này thật không tệ, rất sáng tạo, không hổ là đài truyền hình Tinh Quang. Ta chỉ nhìn giản lược một chút, bởi vì tính chất của tiết mục, ít nhất phải mời 12 xí nghiệp? Mỗi một xí nghiệp là nhà tài trợ đồng thời cũng là người phỏng vấn của tiết mục, đúng không?"

Bạch Thanh Tuyết gật đầu.

Đường Quý Lễ vừa đặt phương án xuống, mười phần tự hào nói:

"Chuyện này rất đơn giản, mặc dù chúng ta chỉ là một tập đoàn, nhưng thật ra vẫn có liên quan đến các ngành các nghề khác, tính tổng lại chúng ta có mười tám chi nhánh lớn nhỏ và hai mươi bốn công ty không phải công ty cổ phần, cứ để họ đi, hơn nữa còn là thay phiên đi, chúng ta hoàn toàn có thể bao hết tất cả mười hai vị trí quảng cáo này!"

Bạch Thanh Tuyết: "..."

Không hổ là lão tổng của một tập đoàn siêu cấp, ánh mắt rất độc đáo.

Cuối cùng nàng đã có thể thấy được dấu vết của tinh anh thương nghiệp từ trên người Đường Quý Lễ.

"Như thế này đi, Bạch tổng, ngươi không cần phải chia nhỏ quảng cáo thành nhiều phần, trước tiên, ta bao một năm xem thử hiệu quả! Một vị trí quảng cáo là một ức, vậy thì mười hai vị trí quảng cáo sẽ là mười hai ức. Hơn nữa tập đoàn Chính Huy của chúng ta rất nổi tiếng, nói như thế nào cũng phải đáng giá mười ức đúng không? Vậy tính thêm mười ức, tổng cộng là hai mươi hai ức, Bạch tổng ngươi cảm thấy thế nào?" Đường Quý Lễ mười phần "khôn khéo" nói.

Bạch Thanh Tuyết: "..."

Được rồi, vừa nãy là ta nhìn lầm ngươi.

"A"… "Phốc"… "Loảng xoảng"...

Lại một đống ngoài ý muốn.