Chương 47: Binh Hoàng thích trang bức!

“Keng! Chúc mừng kí chủ thành công chiêu mộ Binh Hoàng Diệp Vô Đạo, hệ thống thiết lập vĩnh viễn không phản bội! Số liệu nhân tài đang được tạo ra!”

Lâm Bắc Phàm thầm ngạc nhiên: “Binh Hoàng? Hắn không phải Binh Vương sao?”

“Keng! Thuộc tính trung bình trên 15 điểm, thực lực được đánh giá là lính đặc chủng. Thuộc tính trung bình trên 20 điểm, thực lực được đánh giá là Binh Vương. Thuộc tính trung bình trên 25 điểm, thực lực được đánh giá là Binh Hoàng. Thuộc tính trung bình của Diệp Vô Đạo vượt qua 25 điểm, hơn nữa còn là cường giả hàng đầu, thực lực vượt xa Binh Vương bình thường, vì vậy được đánh giá là Binh Hoàng!”

Đúng lúc này, trong đầu Lâm Bắc Phàm hiện ra một thẻ số liệu.

Tên: Diệp Vô Đạo

Giới tính: Nam

Tuổi: 31 tuổi

Bằng cấp: Không (nhưng biết 18 loại võ thuật, thông thạo mọi thứ)

Nghề nghiệp: Quân nhân xuất ngũ

Thuộc tính: Sức mạnh 25, tốc độ 30, phòng ngự 20, phục hồi 30, chế ngự 25, tinh thần 28

Thực lực: Binh Hoàng (SS)

Tiềm năng: Binh Hoàng (SS)

Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm nhìn thấy số liệu phong phú hoa lệ như vậy.

Chỉ một chuỗi dài số liệu thuộc tính đã khiến hắn sợ ngây người. Thuộc tính trung bình đều vượt qua 25 điểm, trong đó tốc độ và phục hồi thậm chí còn đạt đến cực hạn của con người, thật sự khủng bố.

Tinh thần cũng được 28 điểm, còn là một thiên tài siêu cấp, bảo sao lại thành thạo cả 18 loại võ thuật.

Thực lực của hắn ta được đánh giá là Binh Hoàng, chỉ sợ hắn ta còn thuộc nhóm nhỏ Binh Hoàng có thực lực mạnh nhất trong đám Binh Hoàng, cũng thuộc nhóm nhỏ người có thực lực mạnh nhất trên thế giới, tiếng tăm lừng lẫy.

Nếu hắn ta ném một cành ô liu ra, sợ rằng những đại phú hào siêu cấp trên thế giới đều sẽ tranh nhau thu hắn ta về dưới trướng.

Vậy mà người này lại trở thành thuộc hạ của hắn, còn đồng ý trông đại môn cho hắn, trong lòng Lâm Bắc Phàm chỉ có một chữ - Tuyệt!

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình kiếm được lợi lớn!

“Được, ta làm!” Đôi mắt Binh Vương tỏa sáng, bắt chéo hai chân thoải mái nói: “Thật ra ta đã từng nghe tới những việc đã xảy ra ở đài truyền hình, đúng là rất rắc rối, rất tồi tệ, nhưng đối với ta nó lại rất đơn giản, chỉ cần nói một câu với bọn họ là được!”

“Ồ? Nói gì?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

“Nói với bọn họ, đài truyền hình Tinh Quang do Diệp Vô Đạo ta trấn giữ, nếu biết điều thì cút xa chút! Nếu không biết điều, tự gánh lấy hậu quả!”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Lâm Bắc Phàm hoảng sợ.

“Thật ra không hề đơn giản, ta đã từng trả giá rồi.”

Thấy Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên, lòng hư vinh của Diệp Vô Đạo được thỏa mãn, không nhịn được đắc ý nói: “Lúc trước khi ta vừa đến Giang Nam, nhìn thấy mấy tên lưu manh đang bắt nạt muội muội ta, ta lập tức nổi giận đánh gãy chân bọn hắn. Kết quả đánh một đợt, lại tới thêm một đợt… Rất rắc rối, mãi không dừng. Ta không chịu nổi, thế là ta bỏ chút thời gian, tìm tất cả lão đại của thành phố Giang Nam đánh bọn chúng một lượt, cảnh cáo bọn chúng quản kỹ thuộc hạ của mình, đừng gây rắc rối với muội muội ta. Lúc đầu bọn họ không nghe, còn muốn bắt tay với nhau trừng trị ta, sau đó ta lại đánh mấy trận với bọn họ, cuối cùng bọn họ nghe lời. Từ đó về sau, bên cạnh muội muội ta không còn con ruồi nào nữa.”

Lâm Bắc Phàm hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm: “Trâu!”

Binh Vương khiêm tốn nói: “Thường thôi, chỉ là thao tác bình thường.”

“Không sợ bọn họ báo cảnh sát bắt ngươi sao?”

“Sợ cái gì? Ta cũng vào đó mấy lần rồi!” Binh Vương khinh thường nói: “Tuy ta đã xuất ngũ, nhưng bên trên vẫn có người, chỉ cần không giết người, ta muốn chơi thế nào cũng được.”

Đôi mắt Lâm Bắc Phàm tỏa sáng, đây thật sự là một vị đại thần, thật sự là khắc tinh hoàn hảo của đám côn đồ!

Dựa vào thực lực ngươi đánh không lại hắn, muốn tránh cũng tránh không được, kết quả khó khăn lắm mới đưa hắn vào tù, người ta lại có quan hệ, chưa đến nửa ngày đã được thả ra ngoài, sau đó tiếp tục đánh ngươi, ngươi nói có kinh tởm không?

ĐM! Thật đúng là không người nào thích hợp hơn!

Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ rất hài lòng.

Lại cẩn thận suy nghĩ một chút, đây thật sự là nhân vật chính theo hình thức Binh Vương đô thị!

Binh Vương xuất ngũ trở về thành phố lớn, có thực lực hàng đầu thế giới, có quá khứ không tầm thường, có bối cảnh không cần kiêng dè, còn có một muội muội không cùng máu mủ…

Có ân báo ân có oán báo oán, không kiêng dè gì cả, ăn chơi dâm loạn, tàn phá Hoa Đô, trang bức không điểm dừng!

Hắn ta có tất cả những yếu tố này!

“Không phải ta mời chào được một nhân vật chính thật đấy chứ?” Lâm Bắc Phàm giật mình vì suy nghĩ của mình.

Lúc này, đám người Bạch Thanh Tuyết đứng ngoài cửa, bọn họ đều đang nghiêm túc dán sát vào cửa hoặc là nghiêng tai lắng nghe vách tường, vừa nhìn đã biết đang nghe lén.

Kết quả cửa đột nhiên mở ra, Bạch Thanh Tuyết không cẩn thận nhào vào ngực Lâm Bắc Phàm.

“A!” Nàng kêu to.

Những người khác giật mình, nhảy ra một đoạn, giả vờ không thèm để ý chỉnh lại cổ áo.

“Làm gì thế? Nghe lén à?” Lâm Bắc Phàm nghẹn lời ôm eo Bạch Thanh Tuyết.

“Lão công, chàng ra rồi hả?” Bạch Thanh Tuyết vui mừng nói, sau đó đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu: “Vừa rồi ta lo lắng cho chàng, sợ chàng xảy ra chuyện nên…”

Nàng cũng cảm thấy rất mất mặt vì dáng vẻ chật vật của mình.

Biết bọn họ đang quan tâm mình, Lâm Bắc Phàm cũng không nói gì nữa, chỉ nói với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một lần nữa, đây là Diệp Vô Đạo, vừa rồi được ta khuyên nhủ, hắn đã đồng ý gia nhập đài truyền hình Tinh Quang của chúng ta. Từ giờ trở đi, hắn là đội trưởng đội an ninh của chúng ta, phụ trách công tác bảo vệ toàn bộ Tinh Quang, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!”

“Bốp bốp bốp…” Mọi người ngơ ngác, tiếng vỗ tay thưa thớt.

Tiền mập mạp không nhịn được khen ngợi: “Đúng là sư phụ, lại có thể thu phục người lợi hại như thế!”

Thư ký nói nhỏ với Bạch Thanh Tuyết: “Bạch tổng, đài truyền hình Tinh Quang của chúng ta có đội an ninh sao? Không phải đều do bộ phận hậu cần quản lý bảo an sao?”

“Lão công nói có, thì từ hôm nay trở đi sẽ có!” Bạch Thanh Tuyết không hề do dự.

“Điều này…”

Thư ký muốn nói, Bạch tổng, ngươi thật tùy hứng.

“Chào mọi người, ta là Diệp Vô Đạo, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Diệp Vô Đạo lạnh lùng nói, trước mặt người khác hắn ta vẫn duy trì vẻ cao ngạo lạnh lùng của Binh Vương hạng nhất, dáng vẻ người sống đừng đến gần.

Hắn ta móc một hộp thuốc lá ở trong túi quần ra, ngón tay cong lại, rút một điếu thuốc lá, ngậm vào mồm, tay phải vung lên, hộp thuốc lá biến thành bật lửa, tách một tiếng, ngọn lửa bùng lên, châm lửa vào điếu thuốc lá.

Diệp Vô Đạo híp mắt hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, vòng khói phun trào, từ từ bay lên cao.

Một loạt động tác liền mạch như mây bay nước chảy, khí chất siêu ngầu.

Đôi mắt của tất cả mọi người đều tỏa sáng: “Đẹp trai phát nổ!”

Khóe môi Lâm Bắc Phàm giật giật, cái tên thích trang bức này!

Không trang bức ngươi sẽ chết sao?

Trong tất cả mọi người, chỉ có Bạch Thanh Tuyết chán ghét lùi lại hai bước, dựa vào người Lâm Bắc Phàm.

Bởi vì Bạch Thanh Tuyết bị bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, chán ghét mùi thuốc lá. Chỉ có ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm, ngửi mùi hương trên người hắn mới cảm thấy dễ chịu, cảm thấy tươi mát.

Sau đó nàng tò mò nói: “Lão công, chàng thật sự thuyết phục được hắn à? Sao chàng lại thuyết phục được?”

Lâm Bắc Phàm thần bí nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nàng chỉ cần biết lão công muốn tốt cho nàng là được, hắn không chỉ có thực lực siêu mạnh, hơn nữa còn rất đáng tin tưởng. Sau này cứ giao công tác bảo an của đài truyền hình cho hắn là được.”

“Ừm.” Bạch Thanh Tuyết nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm, lại liếc nhìn Diệp Vô Đạo, như có điều suy nghĩ gật đầu.