Chương 44: Binh Vương nộp đơn xin làm bảo an

Dù sao nữ cảnh sát cũng đang bị thương, tỉnh táo một chút rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Đêm đã khuya, bệnh viện vắng lặng. Một bóng đen nhanh chóng xông vào bệnh viện từ bên ngoài. Thân thủ của người này rất linh hoạt rất nhanh chóng, dường như hiểu rất rõ bệnh viện, dù có rất nhiều thiết bị giám sát, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Bóng đen này len lén đi vào phòng bệnh của nữ cảnh sát, nhìn từ khoảng cách gần, đặc biệt chú ý đến chỗ bị thương.

Trong thời gian này, nữ cảnh lại ngủ rất sâu không hề phát hiện ra. Hơn nữa, ngay cả thiết bị giám sát cũng không quay được dáng vẻ của bóng đen, cứ như đã bị dừng hình.

Ngay sau đó, bóng đen kia lại đến những phòng khác xem tài liệu, vẫn không ai phát hiện ra.

Cuối cùng, nhanh chóng biến mất trong bệnh viện.

Một ngày trôi qua như thế.

Đã mười mấy tiếng từ khi sử dụng Chiêu Hiền Tạp, thời gian đã qua một nửa, kết quả Lâm Bắc Phàm phát hiện, nhân tài mà hắn muốn chiêu mộ vẫn chưa xuất hiện, trong lòng hơi nóng nảy.

“Hệ thống, vì sao người kia còn chưa xuất hiện?”

“Keng! Đã sử dụng Chiêu Hiền Tạp, vị nhân tài giúp đỡ kia chắc chắn sẽ gặp mặt kí chủ trong vòng 24 giờ. Vì tỉ lệ thu phục thành công lên đến 50%, bản hệ thống cần phải sử dụng thủ đoạn đặc thù để tác động đến nhân tài giúp đỡ, chắc chắn cần một thời gian nhất định. Trước mắt tất cả đã sẵn sàng, mời kí chủ yên lặng chờ tin vui!”

“Thủ đoạn đặc thù?”

Nhớ lại chuyện câu cá quỷ dị trước đó, trong lòng Lâm Bắc Phàm có dự cảm không tốt: “Hệ thống, không phải thủ đoạn đặc thù mà ngươi nói là vụ đấu súng hôm qua chứ? Có cần chơi lớn như vậy không? Rất nhiều người bị thương đó…”

“Keng! Bản hệ thống áp dụng thủ đoạn đặc thù đều tiến hành theo hướng có lợi cho kí chủ, tất cả đều suy nghĩ đến sự an toàn và ý nguyện của kí chủ, tuyệt đối không vi phạm ý nguyện của kí chủ! Dù bản hệ thống không can thiệp thì trận đấu súng ngày hôm qua cũng xảy ra, đồng thời tình hình càng nghiêm trọng hơn, bản hệ thống chỉ dẫn dắt kí chủ đến khu vực đó!”

“Thì ra thế.” Lâm Bắc Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không thân chẳng quen, nhưng nếu có người bị thương và chết vì hắn, trong lòng hắn cũng thấy bất an.

Nhớ lại trận đấu súng ngày hôm qua, nếu lúc đó hắn không có mặt, có lẽ nữ cảnh sát đã hương tiêu ngọc vẫn rồi. Còn đám trộm cướp kia, có lẽ sẽ giết càng nhiều người hơn. Tình huống thật sự tệ hơn hiện tại…

“Nói vậy, hai vị học trưởng muốn quay phim truyền hình là do ngươi tác động?”

“Keng! Kí chủ hiểu đúng rồi đó!”

Lâm Bắc Phàm nhướng mày, vẻ mặt kỳ lạ: “Không phải ngươi định nói cho ta biết, trong hai vị học trưởng không an phận này có người ta muốn tìm chứ? Hoặc là vị nữ cảnh sát kia?”

Dù sao tình huống như vậy cũng đã từng xảy ra, tình huống này cũng tương tự lúc câu cá không hiểu sao lại kéo được Tiền Đa Đa ra.

Thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy mấy người này không hề giống người muốn tìm.

“Keng! Đã đến giờ, kí chủ sẽ hiểu rõ!”

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Bắc Phàm đổ chuông, bên trong vang lên giọng nói của Bạch Thanh Tuyết: “Lão công, chàng có thể đến đài truyền hình một chút không? Hôm nay chúng ta tuyển bảo an, tuyển một người rất lợi hại, lại chỉ đích danh muốn gặp chàng…”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Lại là cách này.

“Nàng để hắn chờ chút, ta sẽ đến ngay!”

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng chạy đến đài truyền hình.

Bởi vì bảo an trước đó không có tác dụng, Bạch Thanh Tuyết lại thông báo tuyển bảo an thêm một lần nữa, hôm nay là buổi phỏng vấn bảo an. Lúc Lâm Bắc Phàm chạy đến nơi, vốn tưởng sẽ nhìn thấy rất nhiều người đến nộp đơn, kết quả lại phát hiện không có ai.

Hắn chỉ thấy một người thanh niên khoảng hơn 30 tuổi, râu ria xồm xoàm nằm trên ghế không có chút hình tượng nào, dáng vẻ hút thuốc như ngủ lại không phải ngủ, nhìn rất chán chường.

Ở bên cạnh hắn ta, tất cả đều là vệ sĩ cao lớn dũng mạnh của Bạch Thanh Tuyết, mấy người trong đó còn có vết thương trên mặt, đôi mắt sưng lên, lúc nhìn người thanh niên ngồi phía trước còn lộ ra vẻ sợ hãi.

Bạch Thanh Tuyết ngồi sau đám vệ sĩ, được đám vệ sĩ bảo vệ.

Bởi vì người đàn ông phía trước rất nguy hiểm!

“Tình huống gì thế này?” Lâm Bắc Phàm chạy đến hỏi.

Đôi mắt người thanh niên kia sáng lên, sau đó lại trở nên u ám, tiếp tục thờ ơ ngồi đó, hút từng hơi thuốc. Cứ như không còn chuyện gì có thể khiến hắn ta động lòng.

Bạch Thanh Tuyết bước lên đón: “Lão công, chàng đã đến rồi! Người này đến nộp đơn xin làm bảo an, hắn tên Diệp Vô Đạo, thân thủ rất lợi hại, những người đến nộp đơn xin làm bảo an đều bị hắn đánh chạy, ngay cả vệ sĩ của ta ra tay cũng không phải đối thủ của hắn, thật lợi hại. Ta muốn tuyển hắn vào đài truyền hình, nhưng hắn nói chờ gặp được chàng mới quyết định.”

“Lợi hại như vậy?” Lâm Bắc Phàm hơi ngạc nhiên, vệ sĩ của Bạch Thanh Tuyết đều là lính đặc chủng xuất ngũ, thân thủ rất cao minh. Nhưng mấy người này lại không phải đối thủ của hắn ta, chẳng phải hắn ta còn lợi hại hơn cả lính đặc chủng sao?

Chẳng lẽ là Binh Vương?

“Lâm tiên sinh, hắn còn lợi hại hơn cả sự miêu tả của Bạch tổng.” Đội trưởng đội vệ sĩ A Hổ cười khổ: “Hắn là người có thân thủ lợi hại nhất mà ta từng gặp, còn lợi hại hơn cả mấy huấn luyện viên chuyên huấn luyện binh sĩ trong quân doanh của ta, huấn luyện viên của ta đã được gọi là Binh Vương rồi. Hơn nữa ta cảm thấy lúc so tài, hắn còn chưa dùng hết toàn lực …”

Lâm Bắc Phàm rất bất ngờ, đúng là một Binh Vương, hơn nữa còn là một vị Binh Vương mạnh mẽ, người này rất hiếm có.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình của hiện tại, nếu chỉ so thân thủ sợ rằng cũng không phải đối thủ.

Hắn nhìn sang, phát hiện đây là một người có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Thật ra người này còn rất trẻ, quá lắm cũng chỉ mới 30 tuổi, nhìn mặt liền biết đây là một soái ca, nhưng mái tóc dài lại che khuất gần một nửa khuôn mặt, râu ria xồm xoàm như một đại thúc, ăn mặc rất tùy tiện, ánh mắt mơ màng như chưa tỉnh ngủ, hút từng hơi thuốc, dáng vẻ thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Lâm Bắc Phàm cảm giác được, đây là người hắn muốn tìm, thật sự rất có phong cách.

Hơi thở Binh Vương đô thị phả vào mặt, có phải không?

“Ngươi muốn gặp ta? Có chuyện gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Diệp Vô Đạo lại hút một hơi thuốc, sau đó nhẹ nhàng nhả khói, dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném đi, điếu thuốc rơi vào cái gạt tàn thuốc cách đó mười mấy mét. Hắn ta mệt mỏi đứng lên, lại không đứng thẳng được, hai tay đút túi, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện… Chỉ ngươi và ta!”

“Bên này có một phòng họp nhỏ, ngươi đi theo ta!” Lâm Bắc Phàm đi trước dẫn đường.

“Lâm tiên sinh chờ chút, người này rất nguy hiểm, hơn nữa không rõ lai lịch, ta cảm thấy đừng đi một mình thì tốt hơn…” A Hổ nói.

“Đúng vậy, Tiểu Phàm, hắn rất nguy hiểm, đừng đi một mình!” Bạch Thanh Tuyết cũng nói.

“Ta cảm thấy mọi người lo lắng dư thừa rồi, hình như mọi người vốn không hiểu rõ Lâm tiên sinh. Mọi người cảm thấy ta nguy hiểm, ngược lại ta cảm thấy Lâm tiên sinh của mọi người còn nguy hiểm hơn… Ta đi vào trước, chờ ngươi ở bên trong!”

Diệp Vô Đạo đi vào phòng họp trước.

“Đừng lo lắng, ta không sao.” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đi theo vào, tiện tay đóng cửa lại.