Chương 42: Gần đây có phải vận khí quá nát?

Ngay lúc Lâm Bắc Phàm vừa ngồi vào xe, chuẩn bị rời đi, đoạn đường phía trước đột nhiên trở nên hỗn loạn buộc Lâm Bắc Phàm phải dừng lại.

"Phía trước xảy ra chuyện gì, sao lại lộn xộn vậy?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

"Không biết, Lâm tiên sinh. Chẳng qua ban nãy ta mơ hồ nghe được mấy tiếng súng, tình huống có vẻ hơi nghiêm trọng, Lâm tiên sinh không nên xuống xe, ngồi yên trên xe sẽ không có việc gì. Chúng ta sẽ mau chóng đưa Lâm tiên sinh ra khỏi đây." A Uy nghiêm túc nói.

Lâm Bắc Phàm nói thầm một tiếng xui xẻo.

Hắn có cảm giác gần đây, vận may của mình tuột dốc không phanh, vài ngày trước vừa gặp một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, hai tuần sau lại gặp một trận bắn súng, đúng là khổ tám đời.

Lâm Bắc Phàm còn có suy nghĩa, đợi sau khi về nhà mình nên dùng lá bưởi tắm cho bớt xui.

A Bưu quay xe, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này, từ một con phố cũ, một nhóm người có khuôn mặt hung tợn vọt ra, không ngừng nổ súng về phía sau, sau đó còn trắng trợn nổ súng về phía người đi đường, vừa nhìn đã biết là tội phạm.

Phía sau bọn chúng, một đám người liên tục truy đuổi gắt gao, không cần nói cũng biết là cảnh sát.

Cả hai đều bắt đầu nổ súng ngay trên đường phố.

"Đoàng đoàng đoàng..."

Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm xem bắn nhau ở khoảng cách gần như vậy. Nếu không phải hắn tài cao gan lớn, còn có xe chống đạn, hắn đã sớm sợ tới tè ra quần, nào dám ngồi xem bắn súng?

Đúng lúc này, một tiếng đoàng vang lên.

Chân một cảnh sát mặc thường phục đứng ở phía trước đột nhiên tóe máu, ngã trên mặt đất.

"Là bắn tỉa! Có mai phục! Nhanh tìm chỗ núp!"

Đám cảnh sát lập tức tìm vật che chắn, chỉ có nữ cảnh sát tương đối kích động xông lên, kéo tên cảnh sát bị thương vào bên trong.

Mấy tên tội phạm lại nhân cơ hội nhanh chóng thoát đi.

Nữ cảnh sát không cam tâm, xung phong đi đầu, không để ý tới tên bắn tỉa, anh dũng xông lên phía trước. Kỹ năng bắn súng của nàng rất chính xác, hai phát đã trúng hai tên tội phạm, trong đó có một viên trúng thẳng vào tim, nhìn là biết không sống nổi.

"Lão tam!" Bọn tội phạm bi phẫn rống to.

"Tạm thời không cần để ý đến những tên khác, giết xú nương môn này trước, báo thù cho lão tam!" Một tên thoạt nhìn như lão đại, nói.

Nghe lão đại nói vậy, tất cả tội phạm đều chĩa súng vào nữ cảnh sát, đoàng đoàng đoàng...

"A? Là nàng? Thật dũng cảm!" Lâm Bắc Phàm nhận ra nữ cảnh sát kia, mặc dù nói vậy, nhưng hắn khá ngưỡng mộ sự dũng cảm của nàng.

Thế nhưng dũng cảm chưa chắc đã nhận được kết cục tốt. Mặc dù nàng đang mặc áo chống đạn, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ ngực, những bộ phận khác như chân vẫn có thể bị bắn trúng.

"A..." Nữ cảnh sát không đứng vững, ngã trên mặt đất, thân thể hoàn toàn phơi bày trước nòng súng.

Lúc này, nữ cảnh sát cách xe Lâm Bắc Phàm chưa đến mười mét. Tuy hai người cũng không có giao tình gì, nhưng dũng khí cân quắc bất nhượng tu mi của nàng khiến hắn khá bội phục. Nàng lại có năng lực như thế, cho nên Lâm Bắc Phàm quyết định thật nhanh.

"Cứu nàng!"

"Vâng, Lâm tiên sinh!"

Đám vệ sĩ của hắn đã muốn ra tay từ sớm, bọn họ xuất thân là bộ đội đặc chủng, cũng rất bội phục sự anh dũng của nữ cảnh sát này, chỉ có điều suy xét tới an nguy của cố chủ nên bọn hắn không ra tay.

Bây giờ nhận được lệnh, đương nhiên bọn họ không do dự.

Nhanh chóng khởi động xe, vọt tới, vài tiếng đoàng đoàng lại vang lên. Lúc này, xe Lâm Bắc Phàm đã xuất hiện trước mặt nữ cảnh sát, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe chặn toàn bộ đạn được bắn ra.

"Đoàng đoàng đoàng..."

Đạn bắn vào xe chỉ phát ra tiếng bịch bịch, hoàn toàn không có tác dụng gì, những viên đạn thông thường này chỉ có thể làm xe trầy xước một chút.

"Chết tiệt, là xe chống đạn! Chúng ta đi mau!" Một tên tội phạm tức giận rống to, không cam lòng chạy trốn.

Bọn họ muốn chạy trốn, thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại không định bỏ qua cho bọn họ.

Xuyên qua cửa kính xe, Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nhìn bọn tội phạm, tất cả tội phạm bị Lâm Bắc Phàm nhìn đến chỉ cảm thấy bỗng nhiên đầu đau đớn, cơ thể mất khống chế, ngã nhào xuống đất.

Chỉ nán lại một lúc như vậy, mấy tên côn đồ trúng đạn liên tục, dù vẫn có ý định phản kháng nhưng bị bắt hoặc bị bắn chết chỉ là chuyện sớm muộn.

Lâm Bắc Phàm cũng không để ý, mở cửa xe ra ôm lấy nữ cảnh sát bị thương vào xe.

"Cảm ơn! Xin hỏi ngươi là... Lâm Bắc Phàm? Sao ngươi lại ở đây?" Gương mặt đẹp trai tuyệt thế của Lâm Bắc Phàm rất dễ nhận diện, lúc trước nữ cảnh sát còn từng lo liệu vụ án đặc biệt của hắn, đương nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.

"Trùng hợp đi ngang qua... Không nói nhiều, để ta xử lý vết thương cho ngươi trước, để lâu sẽ không tốt!" Trên xe có hộp cấp cứu, Lâm Bắc Phàm xé y phục chung quanh vết thương ra, dùng nhíp gắp đạn trong vết thương, sau đó dùng chút rượu để khử trùng, cuối cùng nhanh chóng băng bó vết thương lại, động tác như mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, toàn bộ quá trình không đến mười giây.

Ở góc độ Lâm Bắc Phàm không nhìn thấy, ánh mắt nữ cảnh sát nhìn Lâm Bắc Phàm có một chút mê say, sắc mặt cũng biến thành đỏ ửng.

Trong mê say lại có một tia buồn bã.

Thế nhưng khi Lâm Bắc Phàm nhìn sang, nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra.

"Cảm ơn! Trước đây ngươi đã từng học cấp cứu sao? Ta thấy động tác của ngươi rất chuẩn, mỗi một bước đều không sai lệch..." Sắc mặt nữ cảnh sát tái nhợt hỏi, nghị lực của nàng rất cao, mặc dù đau nhưng không thốt lên một tiếng.

"Ừm, đã từng học qua." Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Trên thực tế hắn chưa bao giờ học cấp cứu bao giờ, thế nhưng hắn có Vọng Khí Thuật, thông qua sinh tử nhị khí hắn như có thể thấu thị, thấy được tình huống cụ thế của vết thương, sau đó tiến hành thao tác.

Cuối cùng hắn len lén thi triển năng lực nghịch khí của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nghịch chuyển sinh tử nhị khí, giúp vết thương mau chóng khép lại, giúp giảm lượng máu chảy ra. Tuy tình hình trước mắt trông rất nghiêm trọng, nhưng thực ra đã chuyển nguy thành an, từ trọng thương thành vết thương nhẹ. Nếu không phải suy xét đến vấn đề thực tế, Lâm Bắc Phàm còn có thể cầm máu giúp nàng, trong ba ngày liền khỏi hẳn.

"Khó trách..." Nữ cảnh sát hiểu rõ.

Lúc này, tiếng súng bên ngoài đã dừng lại, cuộc đấu súng kết thúc, đạo tặc đều bị bắn chết.

Ngay cả tay súng bắn tỉa kia cũng đã bị bắt.

Trung Quốc cũng rất lợi hại trong phương diện truy bắt tội phạm. Chỉ có điều hy sinh lần này lại khá lớn, hai cảnh sát và mười mấy quần chúng bị thương, còn có hai quần chúng trọng thương không rõ sống chết.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, Lâm Bắc Phàm đưa nữ cảnh sát lên xe cứu thương, sau đó lái xe rời đi.

Đây là trận bắn nhau đầu tiên trong thành phố Giang Nam, làm kinh động tới trong tỉnh.

Trong thành phố Giang Nam lại xuất hiện một tổ chức buôn bán thuốc phiện, bọn tội phạm này còn có súng, sau khi bị phát hiện liền nã súng đả thương nhiều người, đúng là coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên!

Phía trên yêu cầu phải xử lý cẩn thận, tuyệt không không nhân nhượng.