Vội vã chạy tới đài truyền hình Tinh Quang, phát hiện nơi này thật sự đã biến dạng.
Trên những vách tường bị vẽ đỏ đỏ xanh xanh, vô cùng khó coi, chung quanh có người đang dọn dẹp rác rưởi tán loạn, tản ra từng trận hôi thối ở mặt đất. Lại nhìn lên, phát hiện cửa sổ thủy tinh đã bị đập nát, mặt trên còn có một chút vết bẩn, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Nhìn những nhân viên đang đi ra đi vào, phát hiện bọn họ đều đang cẩn thận từng li từng tí, nhìn trái ngó phải, vội vàng đến rồi vội vàng đi.
Có cả một người đầu đang đeo băng, bên trong còn có máu loãng chảy ra.
Nhìn đến phòng trực ban, phát hiện nhân viên an ninh phòng trực ban đã không phải mấy ông lão 40 ~ 50, mà là bảo tiêu của Bạch Thanh Tuyết, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng mấy người ra vào, dáng vẻ như muốn đánh trận đến nơi.
Chung quanh lắp đặt rất nhiều camera ...
Tình cảnh này vô cùng không giống với lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm đến đây.
"Lão công, sao chàng lại tới đây?" Bạch Thanh Tuyết ngạc nhiên xông đến.
"Tới nơi này nhìn xem, nếu không phải Tiền Mập Mạp nói cho ta biết, ta cũng không biết nơi này đã xảy ra tình huống như vậy. Thanh Tuyết, xảy ra chuyện như vậy sao nàng không nói cho ta biết? Chẳng lẽ nàng không tin ta?" Lâm Bắc Phàm thoáng bất mãn.
"Đồ đầu heo nhiều chuyện, trở về trừ lương hắn ta!" Bạch Thanh Tuyết bất đắc dĩ nói: "Lão công, không phải ta không tin chàng, mà là những chuyện này có nói với chàng cũng không có tác dụng gì, nếu để hai người cùng phiền lòng thì thà để một mình ta chịu đựng là được rồi."
"Biết là ai sai khiến không?"Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Vẫn chưa tra ra được, có điều ta đoán là vị Ma Đô kia, bởi vì chúng ta đã tống đệ đệ hắn ta vào ngục giam. Nhưng mà hiện giờ hắn ta thông minh hơn rồi, toàn bộ chuyện này có một chút phiền toái, tuy chuyện không nghiêm trọng nhưng lại làm người ta buồn nôn, thủ đoạn thật quá bỉ ổi! Chúng ta đã bắt lấy mười người, nhưng vẫn chưa bắt được sạch sẽ. Bắt vào nhốt không được bao lâu lại đi ra tiếp tục gây phiền phức, khó chơi y như thuốc cao dính trên da chó, quá ghê tởm!" Bạch Thanh Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
"Hơn nữa, mấy bảo an chúng ta thuê trước đó quá vô dụng, thấy mấy tên lưu manh đến cũng không dám ra ngoài. Trong cơn tức giận ta đã đuổi hết toàn bộ bọn họ, tuyển người lại lần nữa! Chỉ có điều ta đoán chắc cũng vô dụng thôi."
Suy ngẫm lại, quả thực chuyện này rất bất đắc dĩ, đối với mấy chuyện kiểu này rất nhiều người đều lựa chọn nhịn một chút, hoặc là đưa tiền dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng mà tình huống bọn họ gặp phải lại khác, từ đầu tới đuôi đám côn đồ này hoàn toàn không phải vì tiền, bọn chúng chỉ muốn phá hỏng đồ đạc, gây thêm phiền phức cho bọn họ. Loại chuyện tốn công mà lại không có kết quả này, nếu sau lưng không có người ủng hộ thì sẽ chẳng có ai làm.
Thế nhưng, biết ai làm là một chuyện, có thể bắt được người đó hay không lại là một chuyện khác, mà sau khi bắt được người có thể khiến hắn ta thành thật khai báo hay không lại là một chuyện khác nữa.
"Thanh Tuyết, chuyện này giao cho ta đi, nàng cứ chờ tin tốt của ta."
"Lão công, chàng có cách sao?" Mắt Bạch Thanh Tuyết sáng lên.
Lâm Bắc Phàm cười lắc lắc đầu: "Ta không có, nhưng người khác có. Ta đi tìm người kia, chuyện sau đó giao cho hắn ta giải quyết, vậy không phải được rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm dự định sử dụng một tấm Chiêu Hiền Tạp.
Trước khi sử dụng tấm Chiêu Hiền Tạp này, Lâm Bắc Phàm đã suy nghĩ rất kỹ, không thể không sử dụng.
Bởi vì hắn phát hiện, từ sau khi hắn trở thành lão công của Bạch Thanh Tuyết, hắn đã định trước sẽ bị phiền phức quấn thân. Giống như sự kiện đua xe lần trước, còn có sự kiện chỉnh đốn lần này, có lẽ tương lai còn sẽ có...
Thủ đoạn ngoài sáng dễ phòng, nhưng những thủ đoạn bỉ ổi trong tối này, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nếu để thụ động bị đánh thì thà chủ động xuất kích, cho nên Lâm Bắc Phàm nghĩ đến phương diện mời nhân tài về lĩnh vực này, che chở bảo vệ hắn, một mẻ giải quyết hết tất cả phiền phức trong bóng tối.
"Hệ thống, ta muốn mời chào một người có thể giải quyết được tất cả những người âm thầm dùng thủ đoạn, ít nhất người này có thể trấn áp toàn bộ thế lực ngầm của thành phố Giang Bắc, làm cho đám côn đồ và đủ loại các bang phái đoàn thể, ngay cả ngưu quỷ xà thần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí còn có thể làm việc cho ta. Nhưng mà, thân phận người này cũng phải trong sạch, ta không muốn dính líu vào mấy chuyện này quá nhiều."
Lâm Bắc Phàm chẳng biết xấu hổ đưa ra yêu cầu của bản thân, sau đó xé bỏ một tấm Chiêu Hiền Tạp.
Tuy người này không thể khiến tài phú của hắn tăng trưởng nhưng lại có thể bảo vệ che chở hắn, giải quyết tất cả vấn đề trong bóng tối, Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất đáng.
"Keng! Khởi động Chiêu Hiền Tạp thành công, người phụ trợ sẽ đến gặp kí chủ trong 24 giờ nữa. Mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời chinh phục hắn ta cho ngươi sử dụng!"
Sau khi hiểu rõ tình huống, Lâm Bắc Phàm dự định dẹp đường hồi phủ.
Nhưng vào lúc này, có hai người trẻ tuổi vẻ mặt chán chường đi đến đài truyền hình, kết quả vô tình thấy được Lâm Bắc Phàm chuẩn bị lên xe, hai người nhìn nhau, ánh mắt sáng lên, sau đó hưng phấn lao đến.
"Lâm Bắc Phàm... Lâm tiên sinh... Ngươi chờ chút, chúng ta có chuyện tìm ngươi!"
"Làm phiền ngươi dành chút thời gian, cho chúng ta một cơ hội, nhìn xem vật này, xin nhờ ngài!"
...
Kết quả, hai người kia mới vừa tới gần đã bị bảo tiêu bên người giữ lại, cánh tay bị chụp lấy đè ở bên cạnh xe.
"A ... Đau đau đau đau ..."
"Gãy tay ta rồi!"
Hai người kêu đến chết đi sống lại, nước mắt cũng rớt luôn xuống.
Lâm Bắc Phàm tò mò nhìn hai vị này: "Các ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"
"Bỏ tay ra trước... Bỏ tay ra..." Hai người kêu lớn.
Lâm Bắc Phàm ra hiệu bảo tiêu buông tay.
Hai người trẻ tuổi xoa bóp cánh tay đau đớn, vẻ mặt vẻ sợ hãi nhìn bảo tiêu cao lớn uy mãnh bên cạnh.
"Chuyện gì? Nói đi!" Lâm Bắc Phàm hứng thú hỏi.
Người bình thường nhìn thấy 4 bảo tiêu dàn trận như vậy đều sẽ không dám tới gần, kết quả hai người trẻ tuổi này lại không biết sống chết xông lại, điều này khiến Lâm Bắc Phàm rất tò mò, nhìn xem bọn họ đang muốn làm gì.
Một người trẻ tuổi trông tương đối già dặn nghiêm trang nói: "Lâm tiên sinh, rất mạo muội quấy rầy ngươi. Ta tự giới thiệu trước, ta tên Chu Chính, hắn là Uông Nguyên, tốt nghiệp ở đại học Giang Nam, đã đi làm được hơn một năm, trước mắt đang tham gia chế tác điện ảnh và truyền hình, thường được biết đến là làm phim và chương trình truyền hình."
"Ngươi nói như vậy, các ngươi còn là học trưởng của ta, rất vui khi được gặp các ngươi." Lâm Bắc Phàm nghĩ nghĩ, sau đó cau mày nói: "Nhưng mà ta nhớ, hình như đại học Giang Nam không có chuyên ngành điện ảnh và truyền hình thì phải, các ngươi là..."
Hai người nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta học chuyên ngành kỹ sư công trình, hắn là kỹ sư cơ khí, chỉ có điều do hai người chúng ta đều cảm thấy hứng thú đối với chế tác điện ảnh và truyền hình, cho nên sau khi tốt nghiệp chúng ta không làm việc theo đúng chuyên ngành của mình."
"Thì ra là thế." Lâm Bắc Phàm giật mình, nhưng ánh mắt vẫn còn có chút quái dị.
Sinh viên sau khi tốt nghiệp không làm việc liên quan đến chuyên ngành của mình là chuyện hết sức bình thường, nhưng chuyên ngành của bọn họ một người là kỹ sư công trình, một người là kỹ sư cơ khí, kết quả tất cả lại đi làm điện ảnh và truyền hình, cái này cũng vượt phạm vi quá lớn rồi.
Dùng lời thế hệ trước mà nói, đây là không việc làm đàng hoàng.
Không biết sau khi phụ mẫu họ biết, có muốn quất chết bọn họ hay không.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, đúng thật là lăn lộn không dễ dàng mà.