Cuối cùng, tất cả lực lượng mà hắn ta có thể vận dụng đều đã vận dụng, kết quả một chút tác dụng cũng không có.
Sắc mặt Giang Nhược Hải tái nhợt: "Chuyện gì xảy ra? Chỉ là một tai nạn xe cộ nhỏ mà thôi, tuy bị truy tố nhưng giết người chưa thành, vì sao ngay cả một chút tác dụng cũng không có? Sao ai cũng sợ hãi như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Giang Nhược Hải vừa tức vừa sợ.
Hoảng sợ là vì vừa rồi hắn ta đã vận dụng lực lượng dính đến cấp sở, tại thành phố Giang Nam, đó đã là tồn tại quyền cao chức trọng, thế nhưng thực lực mạnh như vậy vẫn không cách nào phát huy được một chút tác dụng gì, thậm chí ngay cả điều tra cũng không dám, chẳng phải nói rõ, phía sau chuyện này đã dính đến cấp bộ?
Cấp bộ là tồn tại như quan lớn nơi biên cương, là lực lượng mà chỉ có đời cha hắn ta thậm chí là đời tổ tông hắn ta mới có.
Không hiểu sao, Giang Nhược Hải có chút hoảng loạn.
Chẳng lẽ là vì Lâm Bắc Phàm?
Trong lòng hắn ta mới vừa xuất hiện suy nghĩ này đã lập tức bác bỏ.
Lâm Bắc Phàm có thân phận gì, hắn ta đã điều tra lâu như vậy còn không biết sao? Kỳ thực hắn chỉ là một tên xuất thân dân quê, một người bình thường đến không thể bình thường hơn, chẳng có bối cảnh gì, còn là một cô nhi, ngoại trừ lớn lên có chút đẹp mắt ra thì không còn gì khác.
Dạng người này sao có thể tạo thành uy hiếp cho hắn ta được?
Chẳng lẽ là Bạch Thanh Tuyết...
Là Bạch gia của Bạch Thanh Tuyết xuất thủ? Bạch gia đã thừa nhận Lâm Bắc Phàm là con rể rồi?
Giang Nhược Hải nghĩ nghĩ, cũng chỉ có khả năng này.
Một Lâm Bắc Phàm được Bạch gia công nhận và một Lâm Bắc Phàm không được Bạch gia công nhận, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Lâm Bắc Phàm được Bạch gia công nhận, sẽ nhận được sự bảo vệ từ Bạch gia, từ nay về sau không thể trêu chọc. Lâm Bắc Phàm không được Bạch gia công nhận, như vậy hắn ta có thể tùy tiện trêu chọc, cho dù chơi ra mạng người, Bạch gia cũng sẽ không quản.
Vì muốn xác định ý nghĩ của mình, Giang Nhược Hải gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại bị ngắt máy.
"Phù... Không phải Bạch gia! Rốt cuộc là ai ra tay?" Giang Nhược Hải nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không thông, u sầu tới bạc đầu.
Đúng lúc này, hắn ta nhận được một cuộc điện thoại: "Giang thiếu gia, ta là phụ thân của Tiểu Lục Lưu An Nghĩa, ngươi phải làm chủ cho Tiểu Lục nhà ta. Hiện tại Tiểu Lục gặp không may, đứng trước nguy cơ bị cắt bỏ chân, lại còn bị tố cáo giết người, sắp bị tống vào tù... Ta đã vận dụng hết tất cả nhân mạch quan hệ vẫn không có ích gì, hiện tại ta chỉ có thể dựa vào ngươi!"
"Lưu bá phụ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tiểu Lục ra, ta cam đoan!" Giang Nhược Hải không chút do dự nói.
"Cảm ơn Giang thiếu gia! Người cần cứu, nhưng công ty của ta ngươi cũng không thể mặc kệ! Ngay vừa rồi, cục công thương, cục thuế vụ, cục kiểm tra chất lượng... đám người này liên hợp với nhau tới công ty của ta kiểm tra, lấy lý do việc kinh doanh của công ty ta có vấn đề, sau đó bắt hết lực lượng chủ chốt cùng với một phần nhân viên của công ty đi. Còn có ngân hàng và nhà cung cấp đều tìm ta đòi nợ, dây xích tài chính có nguy cơ bị cắt đứt... Hiện tại ta đang sứt đầu mẻ trán, ta hoài nghi chuyện này có liên quan tới chuyện Tiểu Lục gặp chuyện không may, Giang thiếu gia, ngươi thần thông quảng đại, nhất định cứu ta!"
Trong lòng Giang Nhược Hải run lên, vội vàng truy vấn: "Ngươi biết là ai ra tay không?"
"Con mẹ nó, sao ta biết được? Từ sau khi Tiểu Lục xảy ra chuyện, không đến mấy giờ, những chuyện này đã ập đến, sao ta biết ta đã đắc tội với vị đại thần nào? Giang thiếu gia ngươi biết không?"
"Ta cũng không biết, vẫn đang điều tra..." Giang Nhược Hải ngượng ngùng cười một tiếng.
"Giang thiếu, Tiểu Lục nhà ta vì ngươi mới đi làm chuyện này, nó gặp chuyện không may ngươi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Nói một câu khó nghe, nếu nhà ta bị chơi đến chết, ngươi đừng mong có thể sống tốt! Cho nên hy vọng ngươi có thể coi trọng chuyện này!"
Vậy mà hắn ta lại bị uy hiếp, nếu không phải Lưu gia còn có tác dụng với hắn ta, hắn ta đã sớm một cước đã văng bọn họ.
Giang Nhược Hải âm trầm: "Tốt, ta đã biết, ta nhất định sẽ tận hết khả năng, sẽ không để Tiểu Lục và công ty của ngươi gặp phải chuyện gì."
Giang Nhược Hải cúp điện thoại, lâm vào trầm tư.
Từ trước đến nay, hắn ta làm việc cẩn thận, ưa thích bày mưu rồi mới hành động, nếu không thể tìm được hắc thủ sau màn, hắn ta sẽ không dễ dàng xuất thủ, nếu không vô duyên vô cớ trêu chọc đại địch là chuyện vô cùng không khôn ngoan.
Cứ như vậy, hắn ta vượt qua một buổi tối đầy gian nan.
Thẳng đến ngày hôm sau, thông qua tin tức, thấy thành phố Giang Nam tỉnh Giang Nam tổ chức đại hội an toàn công cộng toàn tỉnh, kết quả phó tỉnh trưởng thương vụ phụ trách việc này đã cố ý kéo vụ tai nạn giao thông hôm qua ở thành phố Giang Nam ra làm ví dụ điển hình, yêu cầu cảnh sát nghiêm túc xử lý, không thể nhân nhượng.
"Thì ra là vị lão đại này xuất thủ, khó trách! Xem ra Tiểu Lục không cách nào ra ngoài rồi." Giang Nhược Hải bất đắc dĩ nói.
Quả nhiên là quan viên cấp bộ ra tay, hơn nữa còn là phó tỉnh trưởng thường vụ, quan viên cấp bậc này ngay cả phụ thân hắn ta cũng phải cẩn thận ứng phó, hắn ta vốn không còn cách nào khác, tuyệt vọng.
Đồng thời, hắn ta cũng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
Biết rõ sau lưng là vị lão đại nào, biết rõ vị lão đại này chỉ đang thực hiện công tác của mình, trong lòng hắn ta không còn bất ổn.
Tiểu Lục thuần túy là vận khí quá nát, bị vị lão đại này phát hiện, sau đó bị bắt làm điển hình.
Huynh đệ là giữ không được, nhưng gia tộc của huynh đệ nhất định phải giữ lại.
Nếu không những người khác sẽ đâm dao sau lưng hắn ta, cuối cùng nội bộ lục đục, các thế lực hắn ta vất vả lắm mới tụ tập được cũng sẽ vì vậy mà tan thành mây khói.
Thế là một tuần kế tiếp, hắn ta vận dụng quan hệ nhận mạch của mình, đắp thêm vô số nhân tình, bản thân còn móc ra vài ức tiền riêng để Lưu gia bổ sung lỗ thủng tài chính.
Có thể nói là vô cùng tận tâm tận lực, tận chức tận trách, thức khuya dậy sớm, bụng làm dạ chịu.
Vì thế các huynh đệ của hắn ta đều hô to một tiếng: Đại ca nghĩa bạc vân thiên, đúng là Quan Vũ đương thời!
Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn không cách nào giữ được Lưu gia, Lưu An Nghĩa tuyên bố phá sản trong tuyệt vọng.
Điều duy nhất khiến người ta vui mừng là Lưu An Nghĩa có thể bảo vệ chính mình, không cần ngồi tù.
Thiếu một đống nhân tình, còn có vài ức đổ xuống sông xuống biển, kết quả cho dù là huynh đệ của mình hay gia tộc của huynh đệ, cái nào cũng không thể bảo trụ, kết quả như vậy khiến Giang Nhược Hải phiền muộn thổ huyết.
Không chỉ có thế, bởi vì Lưu gia phá sản, thiếu khuyết một người ủng hộ, tương đương với hắn ta tự chặt đứt một cánh tay của mình.
Giang Nhược Hải cảm thấy mười mấy năm qua cho tới bây giờ, chưa lần nào hắn ta đen đủi như vậy.
"Đây hết thảy... hết thảy đều do Lâm Bắc Phàm mang đến! Ta thề không đội trời chung với ngươi!" Giang Nhược Hải giận đến tái mặt, đè nén cơn giận gọi một cuộc điện thoại: "Tiểu Tam, là ta!"
"Đại ca, có chuyện gì phân phó?"
Tiểu Lục đã vào ngục giam rồi, trong lòng ta rất không thoải mái, ta muốn báo thù cho tiểu Lục!" Giang Nhược Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đại ca, ta cũng nghĩ như vậy, hiện tại chỉ chờ ngươi ra lệnh một tiếng."
"Tất cả đều là vì Lâm Bắc Phàm, nếu không phải vì Lâm Bắc Phàm, tiểu Lục đã không gặp phải chuyện ngoài ý muốn, càng sẽ không vào tù. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể tới Giang Nam, tìm tên tiểu bạch kiểm hỗn đản kia báo thù!"
"Đại ca, chờ tin tức tốt của ta!"
Giang Nhược Hải nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Lần này nhất định phải đặc biệt chú ý, động tác nhẹ nhàng một chút, thà rằng thêm chút phiền toái, không nên khiến phía trên chú ý. Tiểu Lục đã bị giam, ta không hy vọng ngươi cũng gặp chuyện."
Sở dĩ Tiểu Lục phải vào tù, đó là vì hắn ta tạo ra động tĩnh quá lớn, lại bị Bạch Thanh Tuyết lợi dụng lực lượng truyền thông phóng đại chuyện này, từ đó mới khiến cấp trên chú ý, mới đưa tới tai họa bất ngờ như thế.
Cho nên Giang Nhược Hải đặc biệt căn dặn.
"Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ kỹ bài học của Tiểu Lục. Chỉ có điều Bạch Thanh Tuyết kia... Đại ca, chuyện Tiểu Lục bị bắt, nữ nhân kia không thể thoát khỏi trách nhiệm, chẳng lẽ cứ để yên như vậy sao?"
"Đương nhiên không có khả năng!" Giang Nhược Hải nghiêm nghị nói: "Nếu có cơ hội, ngươi giáo huấn nữ nhân kia cho ta. Chỉ cần không xảy ra án mạng, mọi chuyện cần thiết ta chịu trách nhiệm."
Lúc đầu, Giang Nhược Hải vốn không muốn đối phó nữ nhân Bạch Thanh Tuyết này, dù sao sau lưng nàng cũng có Bạch gia, là một tập đoàn siêu cấp không thua kém gì hắn ta.
Nhưng hiện tại, chuyện hắn ta ra tay đối phó lão công nàng đã bại lộ, huynh đệ của hắn ta vì nữ nhân này mà xảy ra chuyện, hai người đã định thế như nước với lửa, còn kiêng kị gì?
Nếu còn mềm lòng buông tha nữ nhân kia, các huynh đệ sẽ nghĩ thế nào về hắn ta?
"Đại ca, chờ tin tức tốt của ta!"