Nếu không phải nể tình tiểu tử này có ân cứu mạng hắn ta, hắn ta thật sự rất muốn tát Lâm Bắc Phàm một bạt tay.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, thân thể hắn khỏe mạnh, mình lại già, có muốn cũng không làm được.
Không khỏi hậm hực, Tần lão gia tử giả vờ như chưa nghe.
Thế nhưng hắn ta lại không cam lòng, con ngươi đảo một vòng, lơ đãng hỏi: "Ranh con, nghe nói lão bà ngươi ký hợp đồng quảng cáo gameshow《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 được lời lớn, thu được tám ức, có phải vậy không?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng vậy."
Hàn lão đầu đang lái xe phía trước len lén liếc mắt, nhìn hai người cười ha hả.
"Nghe nói là được một tập đoàn lớn bao trọn, thật lợi hại, thoáng chốc đã có thể giải khốn cục cho lão bà ngươi. Lẽ nào ngươi không muốn nói gì với tập đoàn kia sao? Cảm ơn chẳng hạn?"
Tần lão gia tử ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị tiếp nhận lời ca ngời từ Lâm Bắc Phàm.
"Đúng là phải cảm ơn..."
Tần lão gia tử mỉm cười gật đầu, vẻ mặt hưởng thụ.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Chủ yếu là cảm ơn bọn hắn ngu dốt nhiều tiền, chỉ cần năm ức đã có thể bao trọn gameshow này, thế mà bọn họ lại dùng thêm ba ức, không phải người ngu thì là gì? Tần lão đầu, ngươi xem có phải không?"
"Khụ khụ..." Tần lão đầu bị sặc không nhẹ, gương mặt đen lại.
"Nói rất hay!" Hàn lão gia tử ngồi phía trước cười ha hả, trông hài lòng.
Mặt Tần lão gia tử càng đen.
Lâm Bắc Phàm đầy ngơ ngác: "Tần lão đầu, ngươi làm sao vậy? Có phải bệnh cũ lại tái phát?"
Tần lão gia tử cười khó coi: "Không có gì, chỉ bị nghẹn một chút, hiện tại đỡ rồi."
"Có khi trong lòng lão ta cũng nghẹn, khó chịu gần chết!" Hàn lão đầu tiếp tục rêu rao.
"Hàn lão đầu, hiện tại ngươi là tài xế của ta! Nếu như ngươi còn nói nhảm, ta sẽ không cho ngươi ăn, cho ngươi thèm chết!" Sắc mặt Tần lão gia tử đen kịt nói.
"Ngươi là ông chủ, nói gì sao chính là như vậy!" Hàn lão đầu nín cười nói.
Mọi người đều rất vui vẻ.
Đúng lúc này, đột nhiên bốn chiếc Wuling Hongguang cùng một chiếc Hummer xông lên từ phía sau, chen vào giữa xe bảo tiêu và xe Lâm Bắc Phàm.
Ngay sau đó, hai chiếc Wuling Hongguang đi song song, bắt đầu giảm tốc độ, chiếc Hummer và hai chiếc Wuling Hongguang còn lại tiếp tục theo đuôi Lâm Bắc Phàm.
"Người giả bị đụng, tình hình có chút không tốt..." Lâm Bắc Phàm nhíu mày.
Sắc mặt Hàn lão đầu ngưng trọng: "Ta cũng thấy vậy, năm chiếc xe kia lai giả bất thiện, liên hệ giữa chúng ta và đám bảo tiêu đã bị cắt đứt, hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân. Dựa theo kinh nghiệm của ta, đầu tiên bọn họ sẽ cắt đứt liên hệ giữa chúng ta và bảo tiêu, bước thứ hai là vây xe chúng ta ở một khu hoang vắng nào đó, như vậy bọn họ có thể muốn làm gì thì làm."
"Ngươi định làm gì?" Tần lão gia tử hỏi.
"Đương nhiên là không để bọn họ vượt qua chúng ta, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội chạy thoát. Đầu tiên liên hệ với những bảo tiêu khác và cảnh sát, đồng thời cắt đuôi bọn họ, như vậy chúng ta mới an toàn. Các ngươi ngồi cho vững, thắt chặt dây an toàn, ta đang có hứng đua xe, Xa Thần Thu Danh Sơn muốn login!" Giọng điệu của Hàn lão gia tử ẩn chứa vẻ hưng phấn.
"Đừng... Đừng xung động!" Tần lão gia tử khẩn trương nói.
"Yên tâm, không phải ta xung động, mà là tự cứu bản thân!" Hàn lão gia tử giải thích nói: "Các ngươi còn lo lắng về tài lái xe của ta sao?"
Đúng lúc này ——
"Ầm ầm "
Một chiếc xe từ đằng sau húc tới khiến ba người trên xe đều chấn động.
Hàn lão gia tử nghiến răng nghiến lợi: "Thật đáng chết! Lại dám lái xe đụng ta? Đúng là điên! May là xe ta có khả năng chống đạn, có thể chịu được! Đợi ta cắt đuôi bọn hắn sau đó lại tính sổ sau! Các ngươi ngồi vững cho ta!"
"Phù ~~ "
Hàn lão đầu tăng tốc, hô một tiếng liền vọt lên, thoáng cái liền bỏ xa mấy chiếc xe sau hơn hai mươi mét, khoảng cách ngày càng xa.
Ba chiếc xe đằng sau liên tục truy đuổi, một người trẻ tuổi ngồi trên Hummer quát lớn: "Thật đáng chết, các ngươi chạy xe kiểu gì vậy? Đám người kia sắp biến mất, nhanh chóng đuổi theo cho ta!"
"Vâng Lưu thiếu!" Mọi người đồng thanh.
Ba chiếc xe cũng bắt đầu tăng tốc, tiếp tục đuổi theo.
Thế nhưng Xa Thần Thu Danh Sơn không hổ danh là Xa Thần Thu Danh Sơn, cho dù đã già, thế nhưng tốc độ vẫn không chậm, cho dù tới khúc cua cũng không cần giảm tốc độ, cho dù là đường nhỏ cũng có thể chạy với tốc độ 120km/giờ.
Tài xế của ba chiếc xe phía sau lại không thể chạy được với tốc độ như vậy. Vận tốc mới đạt tới 100 km/h đã loạng choạng, người trong xe nghiêng tới nghiêng lui, chóng mặt buồn nôn.
"Các ngươi lái xe kiểu gì vậy? Một lão đầu cũng đuổi không kịp, ta cần các ngươi làm gì?" Sắc mặt Lưu thiếu tái xanh, nói: "Nếu trong vòng một phút mà vẫn không đuổi kịp, ta sẽ ném các ngươi xuống làm đồ ăn cho cá mập!"
"Dạ dạ... Lưu thiếu, ta… ta... nhất định sẽ đuổi kịp!" Mặt tên tài xế ngồi phía trên cũng xanh xao, hắn ta cố nén cơn buồn nôn, tiếp tục tăng tốc.
"Ha ha, muốn đua xe với ta, nhường các ngươi mười chỗ cua cũng đừng hòng đuổi kịp!" Hàn lão cười to: "Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, đến đây đi, ta sẽ cho các ngươi biết Xa Thần Thu Danh Sơn là như thế nào!"
"Đừng nha, có cơ hội cắt đuôi bọn họ thì mau cắt đi!" Tần lão gia tử khổ sở khuyên nhủ.
"Chớ nóng vội, ta thấy chúng ta nên cho những người trẻ tuổi này một cơ hội, nếu không bọn chúng sẽ không biết thế nào là tuyệt vọng!" Hàn lão đầu tử trang bức nói. Lúc này, hắn ta cảm thấy như đang quay ngược thời gian, trở lại thời gian quát tháo phong vân khi còn trẻ.
Chỉ tiếc người xem hơi ít, một lão già, một tên miệng độc, đúng là mất hứng.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm hờ hững, Tần lão gia tử không khỏi tức giận nói: "Tên nhóc nhà ngươi ngồi yên đó làm gì, ngươi không mau khuyên nhủ Hàn lão đầu, đừng để hắn ta đi tìm đường chết!"
Lâm Bắc Phàm trầm tư nói: "Kỹ thuật lái xe của người giả bị đụng rất đáng tin, nhưng điều ta quan tâm là vì sao những tên kia lại đuổi theo chúng ta? Chắc chắn bọn họ đã mưu đồ rất lâu... Liệu bọn hắn có còn thủ đoạn khác? Hoặc là còn âm mưu gì?"
Sắc mặt hai lão cũng nghiêm lại.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Cho nên ta cảm thấy, để tránh bọn họ dở thủ đoạn khác, trước tiên chúng ta nên cắt đuôi bọn hắn, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn!"
"Lâm tiểu tử nói rất đúng, vừa rồi lão phu lỗ mãng, các ngươi ngồi vững cho ta, xem ta cắt đuôi bọn họ!" Hàn lão đầu lại tiếp tục gia tốc, tiếp tục cắt đuôi những chiếc xe đằng sau.
Vất vả lắm mới kéo gần khoảng cách, bây giờ lại bị cắt đuôi khiến Lưu thiếu buồn bực muốn thổ huyết.