Đồng thời, theo sự nổi tiếng của gameshow, danh tiếng Tiền Đa Đa và Mạnh Tiểu Phi cũng tăng theo.
Tiền Đa Đa vốn đã rất nổi danh, lần này đổi nghề làm gameshow còn thành công hơn, khiến thanh danh của hắn ta càng vang dội.
Nhất là Mạnh Tiểu Phi, thanh danh của hắn ta tại nghiệp giới đã rất khá, bây giờ lại càng hot hơn. Nhất là cái đầu trọc bóng láng của hắn ta, ăn nói cơ trí hài hước, còn hay đâm nam khách mời môt đao, đều rất được sự chú ý, khiến hắn ta rất được hoan nghênh.
Hiện tại mọi người đều gọi hắn ta là "Mạnh tiểu đao" !
"Ta nghĩ ta sẽ nổi tiếng, không nghĩ lại nổi tiếng kiểu này!" Mạnh Tiểu Phi bất đắc dĩ nói, tuy giọng nói là oán giận nhưng trong lòng hắn ta đang rất vui vẻ, có biệt danh nói rõ tên tuổi của hắn ta đã truyền xa, nói rõ hắn ta nổi tiếng.
Mọi người đều biết, buổi tối thứ sáu tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về《 Phi Thành Vật Nhiễu 》, thuộc về đài truyền hình Tinh Quang.
Nếu năng lượng của《 Phi Thành Vật Nhiễu 》bộc phát ra, như vậy kế tiếp chắc chắn sẽ là thời gian thu hoạch. Trên thực tế, từ buổi phát sóng đầu tiên, đã có rất nhiều thương gia liên hệ đài truyền hình Tinh Quang, muốn đàm phán về việc quảng cáo.
Chẳng qua Bạch Thanh Tuyết vẫn đè xuống, đợi đến khi giá trị《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 bộc lộ hết thì mới đưa ra quyết định.
Đúng là quyết định trước đó của nàng rất chính xác, sau khi phát lại, lại thêm hai ngày cuối tuần, 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 đã trở thành một gameshow siêu hot, giá trị cũng tăng lên.
Đài truyền hình Tinh Quang nhân cơ hội này bắt đầu gửi lời mời tới các nhà tài trợ lớn, thứ hai sẽ bắt đầu thương lượng. Nhận được lời mời, các nhà tài trợ lớn đều chen chúc đến.
Tại bệnh viện Tân Hải, Tần lão gia tử cũng đã tỉnh lại, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, không hề có chút bệnh tật.
Lúc này lão ta đang nằm trên giường, trung khí mười phần quát lớn một đám người trung niên, khí thế phi phàm, tựa như giáo huấn tôn tử: "Đã nói là ta ổn rồi, đám nhóc con các người còn đến đây làm gì? Không muốn làm việc nữa đúng không? Cơ nghiệp lão già ta hao phí mấy chục năm mới gây dựng được, chẳng lẽ lại bại trong tay các ngươi? Các ngươi muốn khiến ta tức chết sao!"
Đám người kia quần áo hoa lệ, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Thế nhưng đứng trước mặt Tần lão gia tử, bọn hắn không dám thở mạnh, chỉ đứng khúm núm một chỗ, dạ dạ vâng vâng.
Nam tử trung niên đứng giữa lấy hết dũng khí đứng ra, thoáng bất mãn nói: "Phụ thân, không phải vì chúng ta lo lắng cho phụ thân sao? Phụ thân nhìn xem, ngài già rồi, không biết tự chăm sóc mình, còn thường xuyên chạy ra ngoài chơi. Nếu không phải ngài đột nhiên té xỉu nhập viện, chúng ta còn không biết thân thể của ngài đã xảy ra vấn đề..."
Tần lão gia tử trợn trừng: "Ta còn cần các ngươi dạy ta nên làm thế nào sao? Không phải hiện tại ta vẫn khỏe mạnh sao? Có bác sĩ chăm sóc ta, các ngươi ai ở đâu liền cút về chỗ đó cho ta! Hiện tại cút hết ra ngoài cho ta!"
"Được rồi, chúng ta ra ngoài trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt." Nam tử trung niên bất đắc dĩ nói, dẫn mọi người ra cửa.
Tính tình phụ thân hắn ta vốn là nói một không hai, không thể làm trái, từ nhỏ hắn ta đã được lĩnh giáo. Mặc dù lớn lên dưới tình cảnh như vậy nhưng hắn ta chưa từng bị đánh đòn, khiến hắn ta vừa kính vừa sợ lại vừa yêu.
Chẳng qua, hắn ta cũng chỉ có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của phụ thân mình, mẫu thân hắn ta mất sớm, hắn ta được vị phụ thân này một tay nuôi lớn lên, còn phải quản lý tập đoàn, đi sớm về khuyên, rất khó khăn.
Vì hắn ta, những năm nay phụ thân vẫn chưa tái giá, vẫn luôn lẻ loi một mình. Vì không muốn ảnh hưởng đến gia đình và sự nghiệp của hắn ta, phụ thân một thân một mình đi đến thành phố Giang Bắc, chỉ đến ngày tết mới cho phép bọn họ đến thăm.
Cho nên với tư cách là nhi tử độc nhất trong nhà, tình cảm của hắn ta với phụ thân vừa phức tạp lại vừa sâu nặng, không muốn phụ thân mình gặp chuyện không may.
Trong phòng bệnh chỉ còn bác sĩ Triệu và Tần lão gia tử.
Tần lão gia tử lộ ra nụ cười nhạt nhòa: "Bác sĩ Triệu, hiện tại, tình huống thân thể ta thế nào?"
"Tình huống có chút bất ngờ..."
Trong lòng Tần lão gia tử cả kinh, vội vã truy hỏi: "Làm sao vậy?"
Bác sĩ Triệu nâng cặp mắt kính lên, cầm một phần báo cáo kinh ngạc nói: "Tần lão gia tử, lúc ngươi được đưa vào bệnh viện, chúng ta đã có dự đoán tốc độ ung thư dạ dày của ngươi đột nhiên biến nhanh, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để phẩu thuật. Thế nhưng khi chúng ta dùng máy móc để kiểm tra lại, lại phát hiện bệnh ung thư của ngài đã xảy ra nghịch chuyển!"
"Xảy ra nghịch chuyển?"
"Không sai, xảy ra nghịch chuyển mà không qua bất kỳ một quá trình trị liệu nào, nói cách khác, hiện tại bệnh tình của ngài đang có chuyển biến tốt, quá trình nham biến đã bị áp chế, không cần phải làm phẫu thuật."
Bác sĩ Triệu tiếp tục kinh ngạc nói: "Xác suất phát sinh chuyện như thế này rất thấp, theo kinh nghiệm của ta, đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện thế này. Chẳng qua Tần lão gia tử, vì để ngừa vạn nhất, mong ngài có thể tiếp tục ở lại bệnh viện tiến hành quan sát."
"Tốt, cảm ơn bác sĩ Triệu!"
"Mời lão gia tử nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra ngoài trước!"
Trong phòng bệnh rơi vào an tĩnh.
Đột nhiên Tần lão gia tử nở nụ cười: "Tiểu tử thối, ta biết là ngươi, ta biết ngay là ngươi không đơn giản, lần này cám ơn ngươi! Cho ta kinh hỉ lớn như vầy, ta cũng cho ngươi một kinh hỉ!"
Đột nhiên Tần lão gia tử rống lớn: "Ranh con, đừng tưởng rằng ngươi trốn bên ngoài thì ta không biết! Ngươi lập tức ra đây cho ta, lão đầu có việc cho ngươi làm! Làm không xong ta đánh gãy chân ngươi!"
"Vâng... phụ thân!" Nam nhân trung niên kia hậm hực vọt vào.
...
Thứ hai, tại đài truyền hình Tinh Quang.
Một căn phòng hội nghị lớn đầy ắp người, nhìn xung quanh ít nhất cũng phải có năm mươi người, những ngươi này đều là đại diện của các công ty đến thương lượng việc quảng cáo, đang chờ đợi Bạch Thanh Tuyết.
Cộc cộc cộc, Bạch Thanh Tuyết thần thanh khí sảng đi vào phòng hội nghị, vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng kinh ngạc nói: "A? Sao nhiều người vậy... Không phải chúng ta chỉ phát ra hai mươi tấm thiệp mời thôi sao?"
Bạch Thanh Tuyết nhìn về phía thư ký đang đứng bên cạnh.
Lúc này, một đám người tươi cười vọt lên.
"Bạch tổng, ta là tổng giám đốc của Khải Lực Điện Khí, chuyện lúc trước là ta bị mê muội, ta đã đuổi tên kia đi. Hiện tại ta trịnh trọng xin lỗi ngài, đồng thời cũng hy vọng có thể giữ vững hợp tác cùng đài truyền hình Tinh Quang."
"Ta là phó tổng giám đốc của công ty Đức Lập Gia, chuyện lúc trước thực sự xấu hổ..."
"Bạch tổng chào ngươi! Hôm nay ta trịnh trọng xin lỗi ngươi..."
...
"Ta mặc kệ các ngươi là ai, cãi nhau ầm ĩ còn ra thể thống gì? Chuyện trước kia ta không muốn quan tâm, hiện tại ta chỉ muốn biết, các người có được nhân thư mời từ đài truyền hình Tinh Quang chúng ta hay không?" Bạch Thanh Tuyết lớn tiếng quát lớn.
"Cái này... Không! Chẳng qua chúng ta..." Mấy vị tổng giám đốc lúng túng nở nụ cười.
"Nếu không có thư mời, làm sao có thể vào? Lẽ nào có cái lý ấy!" Bạch Thanh Tuyết lớn tiếng nói: "Bảo vệ, đuổi đám người không liên quan này ra ngoài cho ta!"
"Vâng, Bạch tổng!"
Mấy bảo vệ đang canh giữ bên ngoài lập tức vọt vào.
Mặt mấy tên giám đốc xanh lại.
"Bạch tổng không nên hiểu lầm, mong ngài đừng đuổi chúng ta đi, hôm nay chúng ta đến đây là thật lòng xin lỗi..."
"Này là món quà nho nhỏ của ta, bất thành kính ý!"
"Chỉ là hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm!"
...
"Còn chần chờ gì nữa? Đám người kia vừa nhìn đã biết là hết ăn lại uống, còn không mau đuổi bọn họ ra ngoài? Chẳng lẽ còn muốn ta giữ bọn họ lại mời cơm sao?" Bạch Thanh Tuyết lớn tiếng nói.
"Vâng, Bạch tổng!" Mấy bảo vệ sắc mặt bất thiện.
"Vị tiên sinh này, mời các ngươi phối hợp, đừng làm khó chúng ta!"
"Nếu như ngươi tiếp tục phản kháng, chúng ta sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế!"
"Mời tự giác!"
...
Đám nhân viên an ninh cứng rắn tống đám người kia ra ngoài, mấy vị tổng giám đốc bị đối xử như vậy, chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết.