Chương 47: Chương 47

Nháy mắt lại qua hơn mười ngày, dân chúng Ngọc Lăng thành càng ngày càng không hiểu những người lãnh binh kia trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.

Chuyện chống đỡ ngoại tộc rõ ràng đã viên mãn hoàn thành,nhưng hai bên nhân mã cố tình không lui quân.

Quân đội Anh vương trú ở thành Tây, quân Phù gia trú ở thành Đông, một bên Tây một bên Đông nhưng thật ra nước giếng không phạm nước sông.

Có nhàn như vậy không? Những người hoàng thân quốc thích này không phải trời sinh là người làm chuyện đại sự sao,tại sao ngó chừng Ngọc Lăng này như khối thịt béo không tha?

Bất quá đại cô nương trong thànhvà những nàng dâu nhỏ đều rất vui quân lính thường trú tại đây,những thứ khác không nói,chỉ nói lai lịch ba vị tướng soái không nhỏ kia,xa xa nhìn qua đúng là một phong cảnh mê người!

Anh vương mặc dù đã có thê tử nhưng trí dũng song toàn,nhà vợ trầm ổn.Phù thiếu tướng quân tuy rằng tính tình hỏa bạo nhưng tuấn mỹ vô song,còn vị tiểu hầu gia Hiên Viên phủ thì là người thiện chiến, còn có một nam nhân dung mạo ngày thường tuấn tú,tính tình sâu nặng làm nữ nhân và trẻ em cả thành yêu thích.

Nghe nói hắn rất có tiền,làm ăn trải rộng đại giang nam bắc,hiện thời lại mua sản nghiệp Đường vương đổi tên thành “Liễu Thanh sơn trang “,xem ra bọn họ muốn ở đây trường kỳ đây.

So với Phù Khanh tính tình thẳng thắn không hiểu phong tình,Vân tiểu hầu gia hiển nhiên giỏi tiếp xúc hơn.

Xem Đắc Vị Cư ba đệ đệ của Anh cô nương, không phải mỗi ngày đều đi theo phía sau mông hắn hòa thành một khối sao!

Dưới ánh mặt trời,một thân áo bào trắng Vân Mặc tươi cười vô cùng chói mắt,thực không hình tượng ngồi xổm ngoài y xá,một bên nhìn cách đó không xa Tiểu Báo và Mộc Mộc cầm nhánh cây làm trường thương,trường kiếm cãi nhau ầm ĩ, một bên nói chuyện phiếm với Tam Tam.

Tam Tam đại danh Bùi Nghị Sơn,Tiểu Báo đại danh Bùi Bão Sơn,Mộc Mộc đại danh Bùi Mục Sơn, Bùi Thủ Nguyên có một nữ ba nam thật là người có phúc.

“Tam Tam,mẫu thân em bệnh thế nào?” Vân Mặc giống như lơ đãng hỏi.

“Tỷ phu lo lắng bệnh mẫu thân đệ sao,hay là nghĩ tới tỷ của đệ nha?” Tam Tam một lời nói ra lời thật.

“Hắc,đều có.” Vân Mặc mất tự nhiên cười gượng một chút.

“Vậy……” Tam Tam tròng mắt vừa chuyển, “Mẫu thân đệ lúc này bị bệnh,tỷ phu huynh tại sao không đi Bồng Sơn thăm mẫu thân đệ?”

“Ưm,còn không phải mẫu thân đệ nói nếu cha đệ còn chưa trở về,thì hôn sự của ta với tỷ đệ không được tính sao,còn không cho ta vào cửa” Vân Mặc thở dài than ngắn.

“Mẫu thân cũng thật là.” tiểu quỷ Tam Tam cũng thở dài: “Tỷ tỷ của đệ đã là gái lỡ thì,thật vất vả mới gả ra ngoài,vài năm nay người đến gạm hỏi tỷ đệ rất nhiều,tất cả đều cũng vì tỷ của đệ không muốn lấy chồng,hiện tại gả được mẫu thân đệ lại đổi ý.”

“Rất nhiều người đến gạm hỏi sao?” Vân Mặc không vui hỏi.

“Đương nhiên nha!” Tam Tam lén lút đến gần,lại nhỏ giọng nói: “Tỷ của đệ tốt bao nhiêu,huynh biết không? Trong Ngọc Lăng này có một nơi gọi là “An Nhạc Đường” chuyên thu nhận dân chạy nạn,còn chứa chấp cô nhi cùng lão nhân gia,đó là do tỷ của đệ vài năm trước từ bên ngoài trở về âm thầm quyên tiền tu sửa,mẫu thân đệ không biết, là đệ âm thầm phát hiện……”

Vân Mặc ngẩn ra, “Phải không?”

“Đúng vậy, ai lừa huynh!” Tiểu quỷ đầu thẳng lưng khởi hắng cổ họng một cái, trong mi mắt mang theo rõ khinh thường, “Đồ bỏ Ngọc gia Trung Châu kia, hai năm trước còn không hết hy vọng,nhất là Ngọc thiếu gia cưới mấy người thiếp kia, không biết có chủ ý gì trước đó vài ngày lại tìm đến,nói là muốn cưới tỷ ta vào cửa, hừ,hắn thật ra trong mộng cưới vợ…… Nghĩ khá lắm, cũng không biết mẫu thân đệ nghĩ như thế nào luôn có điều băn khoăn,nói hai nhà từng đính thân cái gì……”

Nghiêng người liếc mắt một cái nhìn tiểu hầu gia yên lặng nghe, Tam Tam nửa thật nửa giả nói: “Tiểu hầu gia,huynh về sau dự tính tam thê tứ thiếp không?”

Một trận im lặng,sau đó Vân Mặc bỗng nhiên phủ trán cười nhẹ.

Tam Tam kinh ngạc nhìn đối phương.

Anh tỷ tỷ của hắn,nương tử của hắn tuyệt không phải người như vậy, không phải người tham tiền !

Nàng kiêu ngạo , trong xương đều toát ra thanh nhã,nàng làm sao chịu khuất phục trước tiền tài?

Hắn thật sự là kém cỏi! Nàng lúc gần đi lưu lại câu thơ dặm,rõ ràng biểu lộ nàng nguyện ý chờ đợi đối phương,hắn làm sao có thể vì cô đơn thất vọng, đau lòng che mờ ánh mắt và tim,chỉ biết toàn tâm toàn ý hận nàng, oán trách nàng?

Thê thiếp thành đàn? Không cần!

Trong thế gian này hắn chỉ yêu nét đặc biệt của nàng,nàng có một phong cách riêng,nàng ấm áp, nàng trằn trọc,thói quen chịu đựng đem tất cả giấu ở chổ sâu của nàng,không phải có người nói.

Tam thiên nhược thủy,thủ nhất biều cẩm.

Tim của hắn chưa từng thay đổi qua.

◎◎◎

Bồng Sơn là nơi non xanh nước biếc,nhà của Anh Ninh ngay tại chân núi Bồng Sơn, hai ba gian phòng tranh,vài mẫu đất cằn,dưới sườn núi một loạt cây hạnh,mận,ngô,thôn xóm, đồng ruộng,phía xa là dãy núi,đây là nơi cha mẹ muốn sống cuộc sống điền viên.

Ánh trăng cao cao giắt trên bầu trời, bốn phía một mảnh yên tĩnh,xa xa thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên.

Anh Ninh tựa bên cửa sổ,lẳng lặng nhìn một vòng minh nguyệt phía chân trời,lâm vào trầm tư……

Khi nào thì người một nhà mới có thể đoàn viên? Anh Ninh yên lặng thở dài,mẫu thân sầu lo quá độ nên ngã bệnh,nàng chăm sóc mẫu thân giống như trước.

Trong viện hoa lựu rơi xuống mặt đất,trên cành chỉ còn quả rắn chắc,trong bụi cỏ côn trùng kêu chít chít.

Thu lại tinh thần, Anh Ninh đang định xoay người,đột nhiên phía sau có một đôi tay mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy nàng!

“A!” Nàng sợ tới mức thiếu chút thét chói tai,nhưng dường như đồng thời lòng ngực quen thuộc,hương vị quen thuộc,nháy mắt thân thể nàng mềm mại,là hắn đến đây……

“Sao chàng lại tới đây?” Nàng dịu dàng hỏi cũng xoay người lại tiến vào trong long hắn, nâng lên khuôn mặt thanh lệ ngửa đầu nhìn hắn.

“Ta nhớ nàng.” Vân Mặc nhìn con ngươi trong như nước của nàng liếc mắt một cái có thể trông thấy chân thành tha thiết,trong lòng dịu dàng đưa tay ôm lấy thể mảnh khảnh của nàng “Nàng không gửi lá thư nào,hai ngày không gặp nàng có biết ta nhớ nàng lắm không?”

“Xin lỗi.” Nàng vỗ về lưng của hắn, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân thiếp bị bệnh,thiếp rất lo lắng,còn có phụ thân thiếp……”

“Đồ ngốc!” Hắn thở dài trìu mến hôn lên mái tóc nàng, “Nhớ kỹ lúc nào cũng không được quên ta,cho dù trời sập xuống còn có ta thay nàng chống chọi!”

Hắn rõ ràng nhỏ hơn nàng,hiện tại lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy nàng,hoàn toàn ủng vào trong ngực,để cho nàng mềm mại dựa vào,còn có thể nói ra lời làm nàng cảm động như vậy,trong lòng Anh Ninh càng thêm kiên định.

“Cho nên……” Vân Mặc nâng mặt nàng lên,nở nụ cười đẹp mắt làm người ta hoa mắt,cuối xuống in lên môi nàng một nụ hôn,cuối cùng qua lại trên môi, “Nàng cũng phải tính nghiệm ta,dựa vào ta được không?”

Nàng ở trong lòng hắn gật đầu,trịnh trọng nói: “Được.”

“Như vậy đem toàn bộ nói ta biết,phụ thân nàng xảy ra chuyện gì,còn nữa chỉ cần nàng nói cho ta, toàn bộ nói cho ta, ta sẽ giải quyết.”

Anh Ninh nở nụ cười, nàng chủ động kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn môi hắn,đổi lấy hắn mãnh liệt đáp lại.

Miệng lưỡi dây dưa cùng nhau,tim bọn họ cũng dán tại một chỗ có một loại an tâm chưa bao giờ từng có.

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước,chiếu vào một đôi thân thể dựa sát vào nhau.

Ngày đó sau,Vân Mặc bắt đầu toàn lực tìm hiểu,tay chân của hắn rất nhanh chỉ quá hai ba ngày liền biết được tung tích bố vợ.